Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 71




Trúng gió?

Hầu phu nhân luống cuống, định mở miệng nói chuyện lại nhận ra nửa bên mặt của mình cũng đã cứng đờ, tuy có thể nói nhưng lại lùng bùng không rõ, khóe môi còn có nước miếng chảy ra.

Nha hoàn nghe thấy trong phòng có động tĩnh, nhanh chóng đi vào giúp bà ta lau sạch, Hầu phu nhân lại chỉ biết nghiêng một bên mặt, nhìn chăm chú về phía nha hoàn, hy vọng đối phương sẽ nói cho bà ta biết những lời lúc nãy không phải sự thật.

Nhưng chuyện này không phải do nha hoàn quyết định.

Vĩnh An Hầu dù không muốn nhắc tới chuyện của thê tử, nhưng dù sao cũng không thể bỏ mặc bà ta. Ông ta vừa sai người đi mời thái y, vừa gửi tin xin vào cung.

Một canh giờ sau, thái y của Thái Y Viện mới ung dung tới muộn; còn tin tức ông ta xin vào cung thì đã sớm bị người khác cản lại. Hoàng hậu vẫn đang “dưỡng bệnh”, trong thời gian này, nàng tuyệt đối không phải nghe bất kỳ tin tức nào làm nàng khó chịu.

Tam Nương biết tin Hầu phu nhân trúng gió thì vô cùng thoải mái: “Về sau bà ta chắc chắn sẽ lãnh đủ, nhưng như vậy lại tiện cho Mẫn Hành quá rồi.”

Phó Yểu lau chùi thân kiếm: “Này mới chỉ là khởi đầu thôi, Hầu phu nhân đó làm ầm ĩ cả đời như thế, sao có thể cam tâm thành phế nhân chứ. Hay ta cá cược chút đi, ngươi đoán xem bà ta có tìm tới ta không?”

Tam Nương lập tức hiểu ra, chuyện này đúng là chỉ mới bắt đầu thật.

Hầu phu nhân nằm liệt trên giường, trước giường lại chẳng hề có hiếu tử túc trực, tới lúc đó nếu bà ta hết trúng gió, vậy Vĩnh An Hầu phủ lại được phen náo nhiệt rồi.

“Tới lúc đó, ngài nhất định phải lấy giá gấp đôi.” Tam Nương trước giờ đều thích làm việc tốt cho người khác nói.

Phó Yểu cười, thu kiếm, một bóng người mờ ảo đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.

Đã được một thời gian rồi, vậy mà chấp niệm trong người Ngũ hoàng tử lại xuất hiện.

Phó Yểu ngó thanh kiếm, xem ra chỉ có thứ này mới dẫn người này tới đây.

“Lại gặp nhau rồi.” Phó Yểu nhìn hắn.

Nam tử nhìn thanh kiếm trong tay nàng, ung dung hỏi: “Kiếm của ta, sao lại ở trong tay ngươi vậy?”

“Có người cho ta.” Phó Yểu đáp.

“Không thể nào.” Đôi mắt của nam tử đó chăm chú nhìn về phía thanh kiếm: “Thanh kiếm này chỉ có hai chủ nhân mà thôi.”

“Vậy à? Một người là ngươi, vậy người còn lại là ai?” Phó Yểu hỏi.

Nàng đợi một lúc lâu, thấy nam tử kia không đáp thì hỏi tiếp: “Người còn lại là đại huynh của ngươi à?”

Nam tử vẫn tiếp tục nhìn thanh kiếm, đôi mắt ánh lên sự chua xót: “Ta đã phản bội đại huynh, huynh ấy chắc hẳn rất giận ta, vậy nên đến cả cơ hội để nhận sai huynh ấy cũng không cho ta.”

Hắn ta nói xong câu này thì lập tức biến mất.

Phó Yểu: “…”

Nếu người đó không phải người quen cũ của Chung Ly thì hẳn là nàng đã bắt hắn lại đánh cho một trận, ép hắn phải nói hết mọi chuyện ra rồi.

“Quan chủ.” Đây là lần đầu Tam Nương gặp nam tử đó: “Này là người quen cũ của Chung Ly công tử à? Cách xưng hô của hắn kỳ lạ thật đấy, mà nhìn giáp trên người hắn, có vẻ giống với của Ngụy triều.”

Suốt thời gian qua, nàng đã học được vài thứ từ rừng hòe dưới chân núi, vậy nên cũng miễn cưỡng biết chút ít.

“Nếu là Ngụy triều thì quốc họ khi đó là Chung Ly đấy.” Tam Nương nói tới đây, đột nhiên sững sờ. Nếu họ là Chung Ly, vậy chẳng phải Chung Ly công tử là người trong hoàng thất à?

Nhưng nghĩ đến mộ địa của Chung Ly công tử, người bình thường quả nhiên là không đủ khả năng xây được.

Tam Nương nói đến đây, Phó Yểu có muốn giả vờ không biết cũng không được nữa rồi.

“Tên hắn là gì?” Phó Yểu hỏi.

Trước đây Tam Nương tới mộ địa, tùng thấy quyển sách ghi lại cuộc đời của Chung Ly, dù trên đó chỉ có đúng một cái tên, cũng chưa từng thấy qua nội dung trong đó.

“Họ Chung Ly, tên chỉ có một chữ “Chỉ”.”

Chung Ly Chỉ.

Đã biết họ tên rồi, biết cả thân phận, vậy thì quá khứ của hắn chỉ cần bỏ công tìm hiểu chút là biết hết.

“Đi thôi.” Phó Yểu không nói gì nữa, dẫn Tam Nương về lại đạo quan.

Dưới đạo quan, nhà ở và trà quán của Thủy thư viện đã xây xong phần nào, còn vài chỗ vẫn đang tu sửa, nhưng cũng đã bắt đầu có học sinh tới cầu học.

Từ khi Lục An tiên sinh viết thư nhờ người tới làm tiên sinh dạy học, đã có ba vị văn sĩ nhận lời, trong đó hai người là học trò cũ của Lục An tiên sinh, tất cả đều là những nhân vật có tiếng.

Bọn họ tới đã giúp văn vận của Thủy huyện tăng thêm không ít, quanh Thủy thư viện bắt đầu xuất hiện ít mây tía mờ mờ.

*mây tía (mây tím): Đại diện cho sự may mắn, tài lộc trong phong thủy, thường xuất hiện trên người của một người, một đồ vật nào đó.

Tất nhiên là chút mây tía này sẽ chẳng có ai thấy được cả, nhưng người nào đi vào trong đó đều cảm nhận được thư viện thật khác biệt.

Phó Yểu vừa tới thư viện đã có học sinh đang quét sân trông thấy nàng, lập tức có người xuất hiện cản đường: “Nơi này là thư viện, người không liên quan không thể cho vào, cô nương tới tìm ai?”

Phó Yểu còn chưa kịp lên tiếng, bên trong đã có người vội vàng chạy ra, là quản gia của Lục An tiên sinh. Từ đằng xa ông đã thấy Phó Yểu tới, thấy nàng bị cản lại thì lập tức chạy ra nói: “Đây là Phó cô nương, sau này thấy thì không được cản lại nữa.” Ông biết tính tình nàng không được tốt lắm, lên tiếng như vậy là để hai học sinh kia không phải gặp xui xẻo.

Phó Yểu chẳng buồn để tâm tới suy nghĩ của vị quản gia, chỉ liên tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Nghe nói ở đây có ba vị tiên sinh vừa tới, trong đó có một vị rất giỏi sử học, con định viết một cuốn sách sử?”

Quản gia nghe vậy thì lập tức hiểu ý nàng: “Ngài tới tìm Sử tiên sinh?”

Sử tiên sinh là người duy nhất không phải học trò của Lục An tiên sinh, vì gia tộc thư hương lâu đời nên vẫn luôn yêu thích lịch sử.

Nhưng việc đọc sách hết sức hao tài tốn của, Sử tiên sinh lại chỉ biết đọc sách, chẳng biết làm gì khác, vậy nên khi này đã nghèo rớt mồng tơi, cả gia tài chỉ có mỗi căn phòng toàn sách là sách.

Thế là lúc Lục An tiên sinh viết thư mời khắp nơi, hắn là người đầu tiên cầm giấy tới nương nhờ thư viện.

“Dẫn ta tới gặp hắn.” Tuy Phó Yểu nói vậy, nhưng từng bước chân của nàng đã tự động bước tới chỗ đối phương.

Sau lưng bọn họ, hai học sinh đang quét sân nhìn nhau, gãi đầu nói: “Chẳng giống người mù chút nào nhỉ…”

Đi khoảng một chén trà, Phó Yểu bắt gặp một sân viện phơi đầy sách.

Giữa sân là một nam nhân trung niên ăn bận lôi thôi, cầm bút viết lung tung gì đó, trông vô cùng vui vẻ.

Quản gia đang định lên tiếng thì bị Phó Yểu cản lại. Nàng cúi người, nhặt một quyển sách có tựa “Thời kỳ xuân thu” lên, cầm cuốn khác thì vẫn là “Xuân thu bút ký”.

“Được rồi, ngươi cứ làm việc của mình đi.” Nàng nói.

Quản gia nghe xong thì nhìn nàng, rồi lại quay đầu nhìn về phía Sử tiên sinh vẫn đang chìm trong biển sách, cúi đầu lui xuống.

Phó Yểu cầm một cây gỗ dài lật đống sách dưới đất, cuối cùng phải đi một vòng mới tìm được quyển “Ngụy quốc ký”, nàng bước đến cạnh Sử tiên sinh, ngồi xuống.

Cảnh xuân tươi đẹp, nàng vắt chân đọc sách, vị văn sĩ bên cạnh dường như đang chăm chú viết gì đó, vừa sửa chữa vừa lẩm bẩm. Hai người không ai làm phiền ai, chỉ lo làm việc của mình.

Đợi đến khi Sử tiên sinh xong việc, vươn vai giãn gân giãn cốt mới đột nhiên nhận ra có một nữ tử hắc y ngồi ngay cạnh, hại hắn sợ tới mức ngã ngồi trên đất.

“Ngươi, ngươi là ai?” Nữ nhân này thật quái dị, mặc một thân hắc y thì thôi đi, hai mắt còn che kín mà lại làm ra vẻ đang đọc sách.

Phó Yểu lật đến trang cuối cùng, giơ cuốn sách trong tay lên rồi hỏi hắn: “Quyển “Ngụy quốc ký” này hình như không phải bản hoàn chỉnh?”

“Đúng vậy.” Sử tiên sinh nghe nàng nhắc tới sách thì không còn vẻ sợ hãi nữa, vì đây là thứ mà hắn giỏi nhất:” Quyển đó còn nửa sau nữa, có điều ta không tìm được, muốn hỏi gì thì cứ hỏi ta.”

“Vậy ngươi biết người tên Chung Ly Chỉ không?” Phó Yểu hỏi.

“Chung Ly Chỉ?” Sử tiên sinh lẩm nhẩm trong miệng cái tên này vài lần, sau đó đứng dậy chạy vào phòng.

Lục lọi một hồi. hắn cầm một quyển sách ra, vừa đi vừa nói: “Trong số các hoàng đế thời Đại Ngụy không có người tên Chung Ly Chỉ, nhưng hoàng tử thì đúng là có một vị Khác Hoài Thái Tử Chỉ. Vị Thái tử này chết trận nơi Hà Tây, những chuyện liên quan tới người này không nhiều, trong sách sử cũng chỉ có vài ba câu thôi.”

Phó Yểu nhận lấy cuốn sách từ tay hắn, quả giống với những gì hắn nói, những chuyện liên quan tới Thái Tử Chỉ rất ít.

“Năm Chiêu Quang thứ mười sáu, Thái Tử Chỉ chết trận ở Hà Tây, thụy hào* Khác Hoài.”

*thụy hào: danh xưng tôn trọng

Nhưng nếu đọc tiếp thì có thể tưởng tượng được chút ít về chuyện năm đó.

Thái Tử Chỉ chết trận, hoàng đế băng hà cùng năm, ngũ hoàng tử kế thừa giang sơn, cũng chính là Ngụy Thế Tông hoàng đế sau này. Ngụy Thế Tông là một vị hoàng đế không tệ, nhưng đồng thời cũng là một đế vương tàn nhẫn, người đời sau nhắc tới hắn đều có khen có chê, không thống nhất.

Nhưng nàng vẫn có thể dựa vào những gì lịch sử ghi lại để đoán được đối phương là người như nào, còn Thái Tử Chỉ vốn nên kế thừa giang sơn lại như bị một làn sương mù che khuất.

Phó Yểu gấp sách lại, hỏi Sử tiên sinh: “Ngụy Thế Tông có tổng cộng mấy người huynh đệ?”

Sử tiên sinh không cần phải nghĩ ngợi gì nhiều đã đáp: “Ngụy Thế Tông là huynh đệ ruột của Khác Hoài Thái Tử, còn các vị hoàng tử khác thì trong sử sách không ghi chép mấy, chỉ có một vị bát hoàng tử được phong làm Bình Vương, cả đời ở lại Tây Bắc chinh chiến, cuối cùng chết trận ở Gia Dục Quan năm 26 tuổi.”

“Vị Bình Vương này tên là gì?”

“Chung Ly Lâm.”

Phó Yểu gật đầu, trả sách lại cho hắn: “Cảm ơn. Nghe nói ngươi muốn viết sách? Về sau mọi thứ ngươi cần, thư viện đều sẽ chuẩn bị cho ngươi.”

“Thật sao?” Sử tiên sinh ban đầu rất kinh ngạc và vui vẻ, nhưng hắn nhanh chóng thấy khó hiểu, hỏi lại: “Ngươi là ai? Hình như ta chưa từng gặp ngươi bao giờ.”

“Ngươi không thấy hỏi chuyện này bây giờ là quá muộn rồi à?” Phó Yểu hỏi lại, sau đó nàng tỏ vẻ hít ngửi, ghét bỏ nói: “Ngươi không tắm bao lâu rồi hả? Cái mùi chua lè này… ngay cả thần tài tới cũng bị ngươi đuổi ra ngoài.”

Sử tiên sinh cười ha ha: “Này là do bận rộn thôi.”

Phó Yểu không quan tâm mấy thứ đó, che mũi đáp: “Về sau tắm một lần thì nhận tiền một lần, không tắm thì miễn bàn. Tiền thì tới chỗ Lục An tiên sinh nhận.”

“Thật sao?” Sử tiên sinh sợ nàng đổi ý, hạnh phúc chạy đi tắm rửa.

Phó Yểu nhìn bộ dạng của hắn, lật quyển sách trong tay ra lần nữa, từ từ xem lại.

Trong sách sử chỉ ghi có vài chữ ít ỏi, đó là cuộc đời của một con người. Bên dưới lịch sử bị phủ bụi, có rất nhiều câu đố không nhìn thấy được.

Chung Ly Chỉ là Thái Tử Chỉ sao?

Tối đó, Phó Yểu vào hoàng cung. Nàng rút kiếm khỏi vỏ, linh hồn chấp niệm ẩn trong cơ thể Ngũ hoàng tử lập tức xuất hiện.

“Ngươi tên gì?” Phó Yểu hỏi hắn.

Nam nhân lắc đầu: “Ta quên rồi.”

“Ngươi là Chung Ly Lâm?”

Nam nhân dường như chìm vào ký ức, tiếp đó hắn lại chui vào cơ thể trẻ con kia.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên bóng người Phó Yểu, nàng rút thân kiếm đã rỉ sét ra, nhìn hai chữ “Chung Ly” rồng bay phượng múa trên đó, nhún vai nói: “Được rồi, ta công nhận là ta tò mò hơi quá. Ngươi cứ xem như cuộc sống này của ta quá là nhàm chán nên mới tìm chút việc mua vui đi.”