Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 51




Thật lòng mà nói, Chung Ly quả là một mỹ nam.

Ít nhất thì trong suốt gần trăm năm chu du của Phó Yểu, số nam nhân mà vẻ ngoài có thể sánh ngang với Chung Ly chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Một mỹ nam như vậy giờ lại mang theo men say, hai mắt nhắm chặt, bộ dạng như mặc người tàn phá, Phó Yểu đột nhiên hiểu được cảm giác của vị trưởng công chúa nuôi mười tám mỹ nam tử trong cung từ một quyển dã sử từng nghe được trước kia là như thế nào.

“Này.” Nàng vỗ lên ngọc quan: “Sao lại uống nhiều thế, ngươi biết đống rượu này quý cỡ nào không?”

Chung Lý không thèm mở mắt: “Rượu này hình như do ta nhưỡng?”

“Ấy, còn tỉnh à?” Phó Yểu khoanh tay trước ngực: “Ta mặc kệ, ta đã nhìn trúng thì sớm muộn gì cũng là của ta.”

Chung Ly cười: “Ở đây ngươi nhìn trúng cái gì thì cứ lấy thoải mái đi.”

“Thôi thôi, tự nhiên hôm nay ngươi mất cái tính keo kiệt làm ta không quen tẹo nào.”

Chung Ly cuối cùng cũng mở mắt, nhìn Phó Yểu nói: “Ta đã chép hết sách rồi.”

“Cái gì?” Phó Yểu không rõ.

“Trước kia ta cho rằng chép sách sẽ phải chép rất lâu, nhưng hôm qua ta đã chép xong rồi. Ta vốn định cứ như trước kia, ra ngoài du ngoạn một chút hoặc là biến thành người nào đó, ở lại nhân gian một thời gian. Nhưng đột nhiên ta nhận ra, ta không còn hứng thú với những việc đó nữa. Giống như ngươi ăn một món ăn quá lâu cũng sẽ thấy ngán vậy, một việc mà làm quá nhiều lần cũng sẽ thấy thật vô vị. Người sống quá lâu, rồi cũng sẽ muốn chết.” Chung Ly nhìn bức tranh trên trần nhà: “Có lẽ, ta phải đi rồi.”

Phó Yểu đã hiểu: “Thật ra ta đã biết những người bên cạnh ta đều sẽ rời đi. Nhưng đột nhiên được thừa hưởng nhiều di sản như thế này, thật sự làm ta thấy rất hưng phấn, mà tối nay đi ngủ, có khi đến nằm mơ cũng sẽ bật cười rồi tỉnh luôn quá.” Nàng dựa người vào ngọc quan, cầm vò rượu lên uống: “Nếu phải đi thì đừng ngại nói cho ta biết rằng trước kia sao lại luyến tiếc. Ta cứ có cảm giác sau đó còn một đoạn yêu hận tình thù.”

“Không có gì luyến tiếc cả.” Chung Ly đổi tư thế, tiếp tục dựa vào thành quan tài: “Lúc ta chết đã thấy nàng vì ta mà rơi một giọt nước mắt. Đó là lần đầu tiên có người vì ta mà khóc, cũng chẳng biết sao ta lại nhớ kỹ tới vậy. Thật ra ta và nàng mới chỉ gặp nhau đúng ba lần, ta thậm chí còn không biết tên của nàng. Đôi lúc ta nghĩ, linh hồn ta cứ mãi không chịu rời đi có phải là vì có người vẫn luôn nhớ mong ta hay không. Nhưng cũng có lúc ta sẽ hận, hận nàng dùng một giọt nước mắt mà níu kéo ta lâu tới vậy. Chỉ là tới tận bây giờ, ta đã không còn oán hận gì nữa, cũng không còn đau khổ, chỉ là thấy quá chán ngán, có lẽ nên rời đi.”

“Tốt quá.” Phó Yểu uống một ngụm rượu: “Ít nhất ngươi thế này cũng có nghĩa là đã buông xuôi hết tất cả, không còn gì tiếc nuối.”

Chung Ly nhìn về phía nàng: “Còn ngươi thì sao, sao vẫn cứ nán lại thế gian này.”

“Ta ấy à.” Phó Yểu ném vò rượu sang một bên, xoay người đứng đối diện với y, nói: “Ngươi xích ra chút đi, để ta cảm nhận thử cảm giác ngồi trong quan tài này của ngươi.”

Ngọc quan rất rộng, hai người nằm song song vẫn vừa.

Chung Ly nhích sang bên cạnh, Phó Yểu nằm xuống cạnh đùi y, đầu gối lên một chiếc gối làm bằng ngọc, than thở nói: “Quả nhiên ngọc quan là thoải mái nhất, xung quanh toàn thấy mùi tiền, nằm trong này cũng không cần phải sợ hãi gì cả.”

“Ngươi sợ cái gì?”

“Thứ ta sợ nhất trên đời này là quan tài. Trong ký ức của ta, nó lúc nào cũng tối tăm, khó thở và đầy tuyệt vọng.” Phó Yểu nhắm hai mắt lại.

Chung Ly ngẩn người: “Ý ngươi là…”

“Ừ. Lúc bọn họ đóng đinh lên nắp quan tài, ta vẫn còn sống.”



Bên ngoài, Tam Nương đang xem một quyển sách chép tay, đột nhiên nghe thấy tiếng “loảng xoảng” bên cạnh, nàng ta quay đầu lại thì thấy Triệu Hưng Thái ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

“Hưng Thái!” Nàng ta vội vã chạy tới, đặt tay xuống mũi, thấy hắn còn hô hấp thì mới nhẹ nhàng thở ra. Nàng quay đầu lại nhìn, thấy bên cạnh còn có một chiếc ly ngọc làm bằng ngà voi, lập tức hiểu ra.

“Hắn uống rượu ở đây?” Tô Lâm Thu cũng đi tới.

“Ừ.” Tam Nương không nhịn được mà nhíu mày, nhưng khi tưởng tượng bản thân là đầu bếp thì có lẽ chính nàng ta cũng không nhịn được.

Phó Yểu và Chung Ly nghe thấy tiếng động thì cũng đi ra ngoài, Phó Yểu đá Triệu Hưng Thái nằm dưới mặt đất, hỏi Chung Ly: “Hắn không chết chứ?”

“Chỉ say thôi. Bảy ngày sau sẽ tự tỉnh lại.” Chung Ly đáp.

“Nghĩa là sắp tới hắn không thể làm việc được.” Phó Yểu lập tức ghét bỏ nói: “Đúng là mất mặt. Chúng ta đi trước thôi. À, phải rồi.” Nàng lấy ra một tờ giấy đưa cho y: “Nếu ngươi đi thì trước đó giúp ta cái này đã, tạo ra pha lê xong rồi hãy đi.”

Mục đích đã đạt được, Phó Yểu ra hiệu cho Tam Nương và Tô Lâm Thu nâng Triệu Hưng Thái trên mặt đất lên, cùng nhau rời khỏi nơi này.

Về tới đạo quan, Triệu Hưng Thái bị ném vào phòng hắn như xác chết. Tam Nương sắp xếp xong cho hắn thì thấy quan chủ có vẻ không vui, nàng ta do dự một lát, nói: “Lúc nãy ta vô tình thấy một bức thư, tên được viết bên trong dường như là của Chung Ly công tử.”

“Đừng nói, ta không muốn biết.” Phó Yểu nói: “Nếu đã phải đi thì có biết tên cũng không để làm gì. Người đi là hết, người ở lại chỉ còn tiếc thương. Nếu đã vậy thì thà rằng không biết.”

Tam Nương đã hiểu: “Ý ngài là, ngài sẽ thấy tiếc thương cho Chung Ly công tử sao?”

“Nói bậy cái gì đấy, ngươi đừng có bôi nhọ sự trong sạch của ta.” Phó Yểu đáp: “Ý ta là tất cả những người rời đi trước.”

“Vậy ta thì sao?” Tam Nương nhịn không được mà hỏi: “Nếu sau này có một ngày ta phải đi, ngài sẽ tiếc thương cho ta chứ?”

“Đừng có mà mơ. Ngươi vẫn nên làm thêm nhiều việc tốt một chút đi, sau đó đầu thai cho đàng hoàng.” Nói tới đây, nàng đột nhiên nhớ ra: “Đại Lang có lẽ đã được sinh ra rồi.”

Nhắc tào tháo là tào tháo đến liền.

Nàng vừa dứt lời, Hà thợ mộc ở ngoài vội vàng ôm hài tử vào trong. Hắn vừa thấy Phó Yểu đã kích động nói: “Quan chủ! Bà mụ nói lưỡi của hài tử ngắn, sau này sẽ thành người câm, đứa con này của ta sao có thể là người câm được chứ?” 

“Ngươi đừng có vội.” Phó Yểu bảo hắn ngồi xuống, đón lấy đứa trẻ còn trong tã lót, nói: “Ngươi giúp ta xây lại đạo quan, ta tặng nhi tử của ngươi một cơ hội đầu thai làm con ngươi lần nữa. Nhưng lúc ngươi làm giao dịch với ta, đứa nhỏ này cũng không muốn vừa sinh ra đã trở thành cô nhi quả phụ, thế nên đã tìm ta để giao dịch. Ngươi đoán thử xem, hắn dùng lưỡi đổi lấy gì?”

Hà thợ mộc nghe tới đây thì dần bình tĩnh lại.

Hắn nghĩ tới số bạc còn được chôn dưới giường nhà mình: “Ý ngài là, số bạc đó…” Trái tim hắn chua xót: “Đứa nhỏ này thật là. Nói thế nghĩa là, người giúp ta bưng trà vác gạch chính là Đại Lang sao?”

“Nếu không ngươi nghĩ ai lại vô duyên vô cớ giúp đỡ ngươi chứ?”

Hà thợ mộc dùng tay xoa mặt, cảm xúc trong lòng phức tạp tới mức khó có thể bình thường trở lại.

Phó Yểu cũng không quan tâm tới hắn lắm, trêu chọc đứa trẻ một lúc rồi đưa cho Tam Nương, để Tam Nương ngắm thử.

Một lúc sau, Hà thợ mộc lấy lại bình tĩnh, nói: “Quan chủ, phiền ngài đặt cho nó một cái tên đi. Chúng ta không ai biết chữ, đặt tên cũng không hay.”

“Được thôi.” Chuyện này Phó Yểu không từ chối, một đứa trẻ được sinh ra là chuyện đáng mừng: “Ngươi hy vọng về sau hắn sẽ bình an lớn lên hay là hy vọng hắn công thành danh toại?”

“Bình an lớn lên.” Hà thợ mộc cũng đã hiểu: “Về sau chỉ cần nó vui vẻ là được.”

“Nếu đã vậy thì đặt tên là Hà An đi, tự là Tất Thuận.”

“Đa tạ quan chủ.” Hà thợ mộc nói: “Đợi khi hài tử đủ tháng, ta nhất định sẽ gửi thiệp mời cho ngài, mong ngài sẽ đến chung vui.”

“Được.” Phó Yểu đồng ý. Một hài tử bị câm nếu được nàng bảo vệ thì cuộc sống sau này sẽ dễ dàng hơn chút: “Không khí trên núi lạnh, ngươi mau ôm hắn về đi.”

Hà thợ mộc ôm hài tử tới trước tượng Tam Thanh bái lạy, sau đó mới rời đi.



Thời tiết vào đông dần trở nên lạnh hơn, Tô Lâm Thu dưới chân núi dùng mấy bí phương nhỏ đổi chút bạc ở đạo quan, sau đó thì thành thật ở lại Phương gia thôn, tiếp tục đọc sách viết chữ.

Việc đọc sách này nếu đổi lại là Tô Lâm Thu trên núi thì hoàn toàn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với người dưới chân núi lại là một chuyện cực kì khó khăn. Những thứ như tứ thư ngũ kinh hoàn toàn phải học bằng cách nhớ, sau đó mới có thể từ từ giải nghĩa ẩn trong đó.

Có đôi lúc hắn ta chạy đi hỏi Lê Phùng Niên, Lê Phùng Niên có giải thích cho hắn ta ba lần hắn ta cũng không hiểu được.

Dưới tình trạng đọc sách được hôm nay bỏ ngày mai này, Tô Lâm Thu cuối cùng cũng không nhịn được mà bỏ xó, rảnh rỗi thì đi dạo khắp nơi, hoặc là đùa giỡn cô nương ở Phương gia.

Vào hôm Phó Yểu tới tham dự tiệc đầy tháng của Hà An, Tô Lâm Thu đột nhiên thấy một đám người mặc quan phục vội vàng lên núi, hắn ta thấy thế cũng đi theo sau.

Nhưng ngay lúc bọn họ sắp tới chân núi thì phía trước lại nổi lên một cơn gió, một người đi xuống từ trên núi.

“Ngô bộ đầu, các ngươi muốn đi đâu thế?” Phó Yểu đứng ngay chân núi, nàng ở đó khiến không ai có thể đi tiếp.

Tô Lâm Thu cho rằng mình bị hoa mắt, lúc nãy hắn ta hoàn toàn không thấy Phó Yểu.

Ngô bộ đầu đã sớm nghe được danh tiếng của Phó Yểu, hơn nữa cũng biết chuyện Lục An tiên sinh từng tới Thanh Tùng Quan để cầu xin, thế nên thái độ của hắn rất cung kính: “Phó quan chủ, ngài ở đây thật đúng lúc. Hai người đang ở trong đạo quan của ngài chính là khâm phạm triều đình, chúng ta tới đây để mang bọn họ về quy án.”

“Thế sao?” Phó Yểu ném một con hạc giấy vào lòng hắn: “Cầm cái này đưa cho huyện lệnh của các ngươi, cứ nói rằng hai người đó do ta bảo đảm. Nói với hắn rửa sạch những thứ liên quan tới phu thê Thẩm thị đi, Phó Yểu ta xem như thiếu hắn một ân tình.”

Ngô bộ đầu nhìn hạc giấy trong tay, lại nhìn nữ nhân trước mặt, khó xử nói: “Này… thế này thật sự không ổn lắm.”

“Không ổn cũng phải ổn. Nếu hắn dám nói không thì ba tháng tới hắn đừng có mơ uống được rượu.” Phó Yểu nói xong thì xoay người lên núi.

Ngô bộ đầu muốn đuổi theo, nhưng lại phát hiện bản thân không thể cử động. Đợi tới khi động đậy được thì đành phải hậm hực rời đi.

Tô Lâm Thu thấy hết cảnh này, lòng nảy lên một ý tưởng.

Hắn thấy Phó Yểu vẫn còn đang đi phía trước, vội vã đuổi theo.

“Quan chủ, ngài quen biết với cả huyện lệnh đại nhân luôn à?”

Phó Yểu vừa đi vừa nói: “Lạ lắm à?”

“Hơi lạ.” Tô Lâm Thu nói: “Ta nghe nói huyện lệnh có một vị nữ nhi quốc sắc  thiên hương, không biết có phải thật không?”

Phó Yểu thấy tên háo sắc này lại bắt đầu để ý tới nữ nhi của Đỗ huyện lệnh thì nhấc chân cho hắn ta một đá.

Tô Lâm Thu đột nhiên bất ngờ bị ăn một đá, lăn thẳng vào bụi cỏ bên đường, nhờ có cục đá giữ lại mới ngừng được.

“Sao quan chủ lại đá ta?” Tô Lâm Thu xoa phần đầu bị đụng đau điếng.

“Tên đăng đồ tử như ngươi lại dám tùy tiện nói mấy lời thô bỉ, không đá ngươi thì đá ai.” Phó Yểu nói.

“Ai cũng có lòng yêu cái đẹp mà. Ta cũng không phải ngụy quân tử, đã thích mà lại không thể nói à?” Tô Lâm Thu còn nói với vẻ rất hợp tình hợp lý.

Hắn ta nói xong, thấy bộ dạng không muốn phản ứng của Phó Yểu thì nói tiếp: “Thật ra ta muốn làm giao dịch với ngài. Ngài xem tuổi tác của ta cũng không còn nhỏ nữa, cũng tới lúc nên thành thân rồi.”

“Ngươi muốn kết lương duyên với thiên kim nhà quan?” Phó Yểu bỗng nhiên trở nên hứng thú.

“Đúng thế, vẫn là quan chủ hiểu ta.” Tô Lâm Thu vui vẻ nói: “Nếu tương lai ta nhanh chóng được thăng chức thì nhất định sẽ không quên ân tình của quan chủ ngài.”

Phó Yểu đánh giá hắn ta từ trên xuống dưới, nói: “Vẻ ngoài của ngươi cũng không tệ. Được, ta chấp nhận giao dịch này với ngươi.”

“Thật sao?” Tô Lâm Thu sờ sờ bí phương trong ngực, sờ một lát, hắn ta đột nhiên dừng lại nói: “Ngài sẽ không bắt ta chờ như trước nữa chứ?” Nếu như bắt hắn ta chờ tới mấy chục năm thì hắn ta chắc chắn sẽ khóc chết.

“Không. Tết Thượng Nguyên năm nay ta sẽ sắp xếp hai người các ngươi gặp nhau, được chứ?” Phó Yểu cười tủm tỉm.

Tô Lâm Thu tính toán, giờ đã gần tháng mười hai, cách năm mới chỉ còn khoảng một tháng, lập tức đồng ý: “Được! Đây là thành ý của ta, mong quan chủ vui lòng nhận lấy.”

Phó Yểu nhận lấy, nhìn xong rồi nói: “Phương pháp tạo băng? Nghe có vẻ hấp dẫn đấy, nhưng thành ý này của ngươi có vẻ hơi thấp. Dù sao chuyện này cũng liên quan tới tương lai của ngươi, chỉ dùng mỗi cái này thì không đủ lắm.”

Tô Lâm Thu biết nữ nhân trước mặt không phải kiểu dễ bị lừa, thế là lại lấy một tờ khác ra: “Vậy thì thêm thứ này.”

“Keo?” Phó Yểu gật đầu: “Được. Ngươi chỉ cần chờ tới Tết Thượng Nguyên, ta sẽ sai người đi gọi ngươi.”

“Được, hy vọng tới lúc đó quan chủ đừng làm ta thất vọng là được.” Tô Lâm Thu nói: “Nếu không mấy bí phương này ta vẫn có thể nói cho người khác biết.”

Phó Yểu cười như không cười nhìn hắn ta: “Ta rất coi trọng chữ tín, ngươi có thể an tâm.”

“Vậy thì tốt.”

Hai người chia tay nhau trên đường núi, lúc Tô Lâm Thu xuống núi đột nhiên ngửi được mùi bánh kem thơm nồng. Nhưng tới khi hắn ta cố nhớ lại cách làm thì không biết tại sao, dùng thế nào cũng không nhớ ra phương pháp.

“Có lẽ là vì chưa từng làm qua.” Hắn ta đổ hết lý do vào việc chưa từng xuống bếp, không nghĩ kỹ đã vội rời đi.



Ngô bộ đầu trở về huyện nha, báo cáo lại lời Phó Yểu nói, còn đưa hạc giấy cho ông ta: “Vị Phó quan chủ đó nói như thế, đại nhân, chúng ta còn đi bắt người nữa không?”

Đỗ huyện lệnh mặc dù đã tin trên đời này có ma quỷ tồn tại, nhưng tôn tử của tiên sinh tới nay vẫn chưa tìm được, điều này làm ông ta sinh chút nghi ngờ với Thanh Tùng Quan.

Giờ Phó Yểu chỉ ném cho ông ta một con hạc giấy đã đòi đuổi ông ta đi, lập tức giận không chịu được. May mà Tôn Hạc ở cạnh khuyên nhủ ông ta: “Vì tiên sinh, chuyện này huynh cứ tạm thời im lặng đi đã. Ngô bộ đầu, các ngươi ra ngoài đi.”

Có một số việc không tiện để người ngoài nghe thấy.

Đợi tới khi những người hầu rời đi hết, Đỗ huyện lệnh mới thở hổn hển nói: “Tôn huynh, huynh thật sự tin tưởng cái tên quan chủ này sao?”

“Chúng ta tin hay không không quan trọng, chủ yếu là tiên sinh tin. Sắp tới ngày Tết rồi, hơn nữa cặp phu thê đó cũng sắp sinh, tội của phụ mẫu cũng đừng làm liên lụy tới hài tử, chúng ta cứ xem như đang làm việc thiện đi. Đợi tới tháng ba năm sau lại cho lính đi bắt người cũng chưa muôn.” Tôn Hạc nói.

Đỗ huyện lệnh đành bất đắc dĩ gật đầu, tạm thời bỏ qua.



Vào đông, thời gian cũng trôi qua nhanh hơn. Lại thêm một cái Tết Âm Lịch tới, theo sau đó là tết Thượng Nguyên.

Tết Thượng Nguyên cũng phải có cơm tất niên, Triệu Hưng Thái và Dương đầu bếp đã dậy từ sáng sớm để chuẩn bị.

Tết Thượng Nguyên năm nay, cả nhà Giang chưởng quầy không mở tửu lầu, tất cả kéo tới đạo quan để ăn tết.

Khó có hôm đạo quan náo nhiệt như vậy, Phó Yểu kéo Chung Ly đang say mê nghiên cứu chế tạo pha lê qua, còn gọi thêm cả Lục An tiên sinh dưới chân núi lên. Hơn mười người cứ thế ngồi trước tượng Tam Thanh, kín hết một chiếc bàn lớn.

“Tối nay ăn cơm xong chúng ta sẽ đi xem hoa đăng.” Phó Yểu nói: “Tết Thượng Nguyên mà không xem hoa đăng thì không phải Thượng Nguyên.”

“Hoa đăng?” Lục An tiên sinh là người duy nhất không hiểu: “Ở đây buổi tối còn thả đèn nữa à?”

Phó Yểu không đáp lại, những người khác trả lời: “Đợi ăn cơm xong ngài sẽ biết.”