Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 46




Nhận được đáp áp như mong muốn, đám người Lục An tiên sinh nhanh chóng xuống núi.

Đỗ huyện lệnh và Tôn Hạc sắp xếp xong xuôi chỗ ở cho tiên sinh mới rời khỏi phòng ông.

“Tôn huynh, huynh có tin không?” Đỗ huyện lệnh hỏi. Ông ta cứ thấy chuyện này quá mơ hồ, chưa kể đến việc vị quan chủ kia nhìn có vẻ tuổi tác không lớn, chỉ riêng việc tìm được người bằng một sợi tóc đã khó tin lắm rồi. Hơn nữa, nàng ta nói là đã tìm được, nhưng lại không nói người ở đâu, còn dám chắc chắn một năm sau người đó sẽ xuất hiện, này không khác nào lời của đám giang hồ bịp bợm.

Tôn Hạc phẩy cây quạt trên tay, nói: “Những gì chúng ta nghĩ tới thì chắc chắn tiên sinh cũng đã nghĩ qua. Nhưng nếu tiên sinh vẫn chấp nhận chờ, chứng tỏ rằng người đã không còn cách nào khác. Chúng ta đâu cần phải cố chấp làm rõ mọi chuyện, tước mất hy vọng cuối cùng của tiên sinh? Như vậy quá tàn nhẫn.”

Dù tiên sinh có tài hoa cỡ nào đi chăng nữa, thì ngay giờ khắc này, người cũng chỉ là một vị lão nhân cô đơn lẻ bóng mà thôi.

“Huynh nói cũng đúng.” Đỗ huyện lệnh nghĩ một hồi rồi đáp: “Là ta suy nghĩ không thấu đáo. Nhưng nam nhân gầy trong đạo quan đó, không hiểu sao ta lại thấy rất quen mắt. Không biết huynh có thấy thế không?”

Tôn Hạc không rõ lắm: “Có lẽ trước đây huynh từng gặp người đó.”

“Chắc là vậy.”



Thanh Tùng Quan, nam nhân gầy kia ngẩn người.

Hắn cứ nghĩ khách quý mà quan chủ nhắc tới chỉ là dạng phú thương nhiều tiền, không ngờ lại là quan gia. Dù rằng mấy người đó không mặc quan phục, nhưng quan ủng* dưới chân thì không thể nhầm lẫn được.

*quan ủng: giày ống của quan.

Chỉ mong mấy người đó không nhận ra hắn.

“Không phải bảo bóc hạt dưa cho ta à, đang nghĩ gì đấy?” Nữ nhân béo nhìn bàn nói: “Ta biết hôm nay nữ nhân tới dâng hương khá đông, nhưng nếu chàng dám có suy nghĩ bậy bạ thì ta cũng có thể về Tung Sơn, tìm phương trượng (?) của chàng để tố cáo đấy.”

“Nàng nghĩ nhiều rồi.” Nam nhân gầy vội nói: “Để ta bóc cho nàng.”

“Thế chàng đang nghĩ gì đấy?” Nữ nhân béo vội hỏi. Nàng và phu quân đã ở với nhau suốt hai mươi năm, giữa hai người hoàn toàn không có bí mật.

“Hôm nay ta thấy quan phủ.” Nam nhân gầy cuối cùng cũng chịu nói: “Nếu chúng ta bị bọn họ phát hiện thì phải rời khỏi đây. Nếu là lúc trước thì chúng ta chắc chắn sẽ không sợ. Nhưng hiện tại đã khác, trong bụng nàng có hài tử, lòng ta cảm thấy không an tâm.”

Nữ nhân béo không để ý khách tới đạo quan hôm nay, cả ngày này nàng đều thắp hương giúp mọi người.

“Quan phủ?” Nàng ngồi thẳng người, vẻ mặt cũng nghiêm túc lại: “Hay là bây giờ chúng ta rời đi luôn?” Nếu đi nhanh thì có lẽ bọn họ còn có đường sống, ngồi đợi tới khi bị truy đuổi thì càng nguy hiểm hơn.

“Chúng ta có thể tạm thời bỏ chạy, nhưng còn con thì sao?” Nam nhân gầy nhìn bụng nàng nói: “Chúng ta lang thang ở đâu cũng được, nhưng hài tử vừa sinh ra cũng phải bị đuổi giết như phụ mẫu nó hay sao?”

Nữ nhân béo nằm xuống lại: “Cẩu triều đình. Rõ ràng chúng ta đã có lệnh đặc xá, lại còn cứ đuổi theo không dứt. Nói biết bao nhiêu lần là toàn bộ đồ vật trong mộ địa đã bị chôn vùi rồi, chúng ta không lấy được gì cả, tại sao bọn họ lại không tin chúng ta chứ?”

“Nếu thúc thẩm thật sự đã cùng đường thì có thể tìm quan chủ thử xem.” Triệu Hưng Thái bưng một đĩa điểm tâm tới: “Mặc dù bản thân ta không đồng ý với việc thúc thẩm làm giao dịch với ma quỷ, nhưng có lẽ Tam Nương nói đúng, đôi khi giao dịch lại là cách giải thoát tốt nhất.”

“Tiểu tử, cậu nghe được câu chuyện của bọn ta rồi à?” Nam nhân gầy kinh ngạc hỏi.

Triệu Hưng Thái chỉ lỗ tai của mình: “Tai của ta rất tốt.”

Được rồi.

“Chuyện này mà quan chủ cũng nhúng tay được sao?” Nam nhân gầy do dự hỏi.

“Ai biết, thúc cứ đi hỏi là sẽ rõ.”

Phu thê hai người nghe ý kiến của Triệu Hưng Thái rồi nhìn nhau một hồi, nữ nhân béo lên tiếng: “Chàng chắc chứ?”

“Không phải nàng cũng nghĩ vậy sao?” Nam nhân gầy bất đắc dĩ đứng lên.

Một lát sau, cả hai đi tới chủ quan.

Lúc này Phó Yểu đang ngồi đếm tiền trong rương công đức với Tam Nương. Tiếng từng đồng tiền va chạm vang lên leng keng, Phó Yểu nghe mà vui vẻ vô cùng.

Thấy hai phu thê tới, nàng hỏi: “Chuyện liên quan tới cổ mộ là sao?”

Đôi phu thê lập tức ngại ngùng hỏi: “Ngài cũng nghe được sao?”

Phó Yểu vừa gom toàn bộ tiền đồng và bạc vụn vào tay vừa nói: “Nói nghe thử xem.”

Nam nhân gầy thấy nàng như vậy thì biết có lừa gạt cũng không có nghĩa lý gì, thế là hắn bắt đầu kể từ đầu tới cuối.

Trước kia phu thê bọn họ giết không ít người, nhưng đều là những kẻ độc ác, làm mấy việc như cướp của kẻ giàu chia cho người nghèo. Vì chuyện này mà họ còn giúp quan phủ không ít lần, thậm chí lúc bọn họ rửa tay chậu vàng, bên phía Hình Bộ còn tặng bọn họ hai khối lệnh bài đặc xá.

Vốn dĩ bọn họ không định động đến chuyện giang hồ nữa, chỉ muốn gắng sinh một đứa con. Nhưng người trong giang hồ, cho dù có là anh hùng đỉnh thiên lập địa cũng sẽ có lúc vì những điều nhỏ nhặt mà đau đầu.

Bọn họ cướp của kẻ giàu chia cho người nghèo rất nhiều, nhưng lại quên mất bản thân mình. Hơn nữa bình thường họ còn rất hào phóng, thế nên chẳng mấy mà đã không còn tài sản. Lúc này có một người quen giới thiệu công việc cho họ, đó là hộ tống một chuyến tiêu* quan trọng. Vì thù lao rất cao nên phu thê hai người đồng ý.

*chuyến tiêu: Trong thành sẽ có vài tiêu cục, mỗi lần nhờ tiêu cục vận chuyển hàng hoá sẽ đc gọi là vận tiêu (chuyến tiêu). Nói nôm na thì nó như bưu điện nhưng là của tư nhân ấy.

Không ngờ chuyến tiêu này không phải vật chết mà là người sống. Hơn nữa người sống này còn có suy nghĩ, dẫn bọn họ đi bảy đường tám ngõ vào trong núi sâu, rơi xuống một cổ mộ. Cơ quan trong cổ mộ lắp đặt rất dày, lại còn nguy hiểm, cả hai tháo chạy một đoạn mới thoát khỏi hiểm cảnh. Những người còn lại đều chết trong cổ mộ hết cả.

Nhưng chuyện bọn họ vận tiêu không phải là bí mật, sau khi những người đó chết, có người nghi ngờ phu thê hai người tham lam bảo vật của cố chủ nên đã giết sạch tất cả mọi người.

“…Nếu nói chúng ta vì bảo vật mà giết chết cố chủ thì đúng là vô nghĩa, rõ ràng là do bọn họ tự chạy vào trong cổ mộ, kết quả khi đi vào còn phá trận pháp bên trong, khiến cho thế núi mất cân bằng, cổ mộ sụp đổ, mọi người đều bị chôn vùi. Nếu không phải nhờ may mắn thì phu thê chúng ta cũng đã thành hai thi thể. Sau khi cổ mộ đó sụp thì toàn bộ ngọn núi kia biến mất như chưa từng xuất hiện. Nhưng lời nói của chúng ta chẳng có ai tin cả, cuối cùng quan phủ đã phát lệnh truy nã.”

Nam nhân gầy nói tới đây thì thấy bản thân hết sức vô tội.

Nhưng Phó Yểu nghe xong lại chậm rãi vươn tay ra với hắn, bạc vụn trong tay nàng đã hóa thành bột phấn, từ từ rơi xuống: “Lúc nãy ngươi nói, trận pháp trong cổ mộ bị phá khiến ngọn núi sụp đổ?”

“Đúng thế. Thật ra chính ta cũng không hiểu rõ đâu, tất cả đều là nghe những người đó nói lúc đi vào. Bọn họ nói rằng vì có pháp trận giữ vững cho nên cổ mộ nằm ở giữa mới không bị ảnh hưởng. Nhưng trận pháp một khi bị phá đi thì ngọn núi đó cũng không ổn định được nữa, sẽ lập tức sụp đổ.” Những lời này đều do đám người trộm mộ đó nói, hắn chỉ nghe mà thôi.

Nhưng nam nhân gầy thấy vẻ mặt nghiêm túc của quan chủ thì lòng lập tức căng thẳng theo.

Không biết cổ mộ đó có phải là mộ của tổ tiên nàng không…

Phó Yểu không biết đang nghĩ gì, nàng im lặng, nhưng bầu trời bên ngoài đạo quan lại nháy mắt trở nên u ám, còn có gió thổi mạnh từng cơn.

Sỏi đá trên mặt đất bay loạn xạ, cửa sổ trong đạo quan không cái nào chịu nổi sức gió mà bắt đầu vang lên tiếng “lạch cạch”, rồi bung ra khỏi vách tường, bay mất.

“Này này, sao lại thế này…” Nam nhân gầy thấy mây mù bên ngoài thì rụt cổ lại, vội vàng xin lỗi: “Người không biết không có tội, quan chủ à, bọn ta cũng đâu có biết cổ mộ đó lại liên quan tới ngài, giờ dù đã sụp rồi, nhưng chỉ cần tìm được người có tài thì chắc chắn có thể khôi phục lại. Nếu có thể vào trong tìm được thi thể của những người đó thì càng tốt, tiện rửa sạch oan khuất cho bọn ta luôn.”

“Ngươi nói bậy gì đấy.” Phó Yểu vô cảm nói: “Các ngươi mau nói hết những gì các ngươi nghe thấy, nhìn thấy trong cổ mộ đó cho ta biết, không, các ngươi biết chữ đúng không? Viết hết ra cho ta. Thấy gì cũng phải viết, không được để sót dù chỉ một chi tiết nhỏ. Chỉ cần các ngươi viết được, ta đảm bảo các ngươi sẽ được bình an.”

Phó Yểu nói xong thì đi ra ngoài. Nàng vừa bước ra khỏi cửa, cảnh vật trước mắt đã không còn là sân trước của đạo quan, mà biến thành một nơi nào đó ở kinh thành.

Ngay lúc nàng xuất hiện, kinh thành đột nhiên có mưa, lúc đầu chỉ là những giọt mưa lất phất, nhưng cơn mưa cứ dần nặng hạt, tiếng mưa rơi xuống dù của người đi đường tựa như hàng ngàn hàng vạn thanh đao từ trên trời xuống.

Phó Yểu bước tiếp về phía trước, cuối cùng ngừng lại ngay trước cửa Định Quốc Công phủ.

Cổng chính sơn son của Định Quốc Công phủ lúc này vẫn rất tươi sáng, nhưng đáng tiếc, vài năm sau khi người đó chết, tòa phủ đệ cao sang này cũng sẽ sụp theo.

Cơn mưa thu dần thấm ướt cả người Phó Yểu, nước mưa chảy dọc theo gương mặt. Nàng mặc một bộ y phục màu đen không khác nào quỷ quái trong chiều mưa, khiến người canh cửa bên ngoài Quốc công phủ cũng không dám đi tới hỏi.

Đột nhiên có người che dù đi tới cạnh nàng, cây dù màu trắng che giọt mưa trên đỉnh đầu, xua đi toàn bộ hơi lạnh.

“Ta thật sự muốn nhanh chóng giết bọn họ.” Phó Yểu nhìn bảng hiệu Định Quốc Công phủ phía trên cổng chính.

“Giờ ngươi có thể ra tay.” Chung Ly mặc bộ y phục nhạt màu, cứ như trích tiên giáng trần, dù là nửa giọt nước cũng không thể chạm vào góc áo của y.

“Không cản ta nữa?”

“Vận số của bọn họ đã hết, chết sớm hay muộn cũng không khác nhau là bao.”

“Nếu thế thì không thể giết được rồi.” Phó Yểu nở nụ cười: “Thù hận phải báo từ từ mới sảng khoái.”

“Có vẻ như kẻ thù của ngươi rất nhiều?”

“Cũng không nhiều lắm, hơn nữa những kẻ đó cũng sắp thành thi thể hết rồi.” Phó Yểu nghĩ tới đây là lại thấy vui vẻ. Xung quanh vẫn mưa gió không ngừng, Phó Yểu đẩy nam nhân bên cạnh: “Sao ngươi lại tới đây?”

“Ta muốn ăn một món nên mới đi qua đây.” Chung Ly đáp.

“Ta cũng muốn ăn.”

“Tùy ngươi.”

“Ta muốn ăn món đắt nhất.”

“…”

Hai người vừa nói vừa đi về phía xa.

Sau khi thấy hai người rời đi, người canh cửa của Định Quốc Công phủ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Họ đã đi rồi.

Sau khi Tam cô nương xảy ra chuyện, cả đám người hầu bọn họ không còn dám ra ngoài vào ban đêm nữa.



Phó Yểu và Chung Ly cuối cùng cũng vào một tửu lầu nổi tiếng lâu đời. Mùa thu của phương bắc lạnh thấu xương, giờ lại được thưởng thức những món ăn nóng hổi, chiếc bụng lạnh lẽo cũng dần ấm lên.

Ngồi trong sảnh một lúc, Phó Yểu hỏi Chung Ly: “Không tò mò sao ta lại làm vậy à?”

Sao đột nhiên lại xúc động đến thế, rồi sao lại đột nhiên tới kinh thành.

“Chúng ta bây giờ chỉ là hai người cùng ăn cơm mà thôi, chuyện của ngươi liên quan gì tới ta chứ.” Chung Ly lạnh nhạt nói: “Tiểu nhị.” Y gọi tiểu nhị tới, quăng cho hắn một bọc vàng rồi nói: “Mang tất cả những món ăn ngon nhất của tửu lầu tới đây.”

Tiểu nhị đang định hỏi vì sao thì lại thấy ánh vàng rực rỡ trong bọc, lập tức đổi giọng: “Được được, tiểu nhân sẽ mang lên hết!”

Thế là các khách nhân khi tiến vào tửu lầu sẽ thấy bên trong có một hàng dài người đang đứng, hơn nữa trên tay những người đó còn cầm theo một hộp đồ ăn.