Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 25




“Tam Nương?” “Tam Nương đã trở về? Thế người đâu?” Mọi người trong phòng đều kinh ngạc, đặc biệt là Phó Ngũ Nương và Kỳ Sương Bạch, sắc mặt của bọn họ gần như không thể giữ vững nổi nữa.

Những người khác không biết, nhưng trong lòng bọn họ thì biết rõ Tam nương đang ở đâu.

Đại sảnh đột nhiên nổi gió, cửa sổ cũng bị gió thổi kêu “lạch cạch” theo. Sau đó mọi người lập tức thấy từ trong khoảng sân đen nhánh bên ngoài, một nữ nhân đi tới.

Nữ nhân này mặc một bộ y phục màu xanh lá, khuôn mặt có vẻ đã lớn tuổi. Nàng còn đẩy theo một cái gì đó, đợi khi tới gần thì mọi người mới nhận ra đó là một chiếc xe lăn, ngồi trên xe lăn là một người mặc đồ đen.

Mọi ánh nhìn đều tập trung vào người bận y phục màu đen kia, cho dù ai cũng thấy thật khó hiểu nhưng không ai dám mở miệng trước.

Không bao lâu sau, xe lăn được đẩy tới cửa đại sảnh, sau đó ngừng lại chứ không vào trong. Mọi người trong phòng lúc này đều im lặng, ngay cả Thế tử phu nhân còn đang lau nước mắt cũng hơi do dự nhìn về phía hai người ngoài cửa.

“Là Tam tỷ sao?” Phó Ngũ Nương lúc này lại vừa thút thít vừa đi tới cạnh cửa: “Tam tỷ, sao tỷ lại mặc như thế này…”

Trước khi ả ta kịp đi tới xe lăn thì người trên xe lăn bắt đầu cử động, nàng ta cởi mũ có rèm trên đầu mình xuống.

Trong nháy mắt, Phó Ngũ Nương liền nhìn thấy một khuôn mặt như ma quỷ.

“A!!!” Ả ta không kịp phòng ngừa nên lập tức bị dọa sợ tới mức thét chói tai, ngã ngồi xuống mặt đất. Những người còn lại trong phòng cũng bị dọa sợ không nhẹ, tiếng kêu liên tục vang lên, nhưng mọi người cũng không sợ hãi bằng Phó Ngũ Nương.

“Đây là người hay quỷ vậy?” Phó tam gia sau khi bình tĩnh lại thì lập tức hỏi.

“Đây là Tam Nương.” Phó Thị Lang trả lời, xoay người nói với Giang chưởng quầy: “Giang phu nhân, phiền ngài nói mọi chuyện mà ngài biết cho mọi người nghe.”

“Vâng.” Giang chưởng quầy đã soạn sẵn lời thoại, nàng bắt đầu nói: “Vị cô nương này được ta vô tình phát hiện ở núi Nhạn Quy, lúc tìm được thì hai chân nàng đã bị sói ăn mất, mắt và lưỡi cũng không còn, mặt thì hủy hoại, trước ngực còn có một vết thương trí mạng. Cho nên ta cho rằng, dường như có kẻ giết nàng xong thì vứt xác vào chỗ bầy sói, ý đồ hủy thi diệt tích.”

Nàng nói xong còn mang ra một tráp gỗ: “Đây là mấy món y phục mà vị cô nương này đã mang, bên trong có cả trang sức và ngọc bội.”

Tuy mọi người không dám xem người trên xe lăn nhưng vẫn có thể dựa vào trang sức để phân biệt.

Các vị đại nhân trong phòng có lẽ không hiểu mấy thứ vải vóc và trang sức, nhưng Thế tử phu nhân lại là người lành nghề.

Bà vừa mở tráp ra đã thấy một bộ y phục có mùi rỉ sét, bên trong có đặt một khối ngọc bội, một chuỗi hạt ngọc, hai cái vòng ngọc đỏ, thêm một ít hạt châu và trâm ngọc.

Đa phần mấy thứ bên trong chỉ thuộc dạng bình thường, nhưng chuỗi ngọc và ngọc bội trước kia từng là đồ của Thế tử phu nhân, sau khi nữ nhi đầu tiên sinh ra bà đã để lại cho nàng ta, vậy nên bà không thể nào nhận sai được.

Bà nhìn chuỗi ngọc và vòng ngọc trong tay, sau đó nhìn về phía người ngồi trên xe lăn. Cho dù Thế tử phu nhân có không muốn nghĩ tới đi nữa thì lúc này cũng không nhịn được mà từ từ đứng dậy, đi từng bước tới cửa, run giọng hỏi: “Ngươi là ai, tại sao lại có đồ vật của nữ nhi ta?”

Đợi tới khi bà đến gần, Tam Nương vẫn luôn im lặng từ từ vươn tay về phía bà.

Thế tử phu nhân nhìn bàn tay tràn đầy dấu răng của nàng ta, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên vết sẹo ngay ngón trỏ, giọng nói cũng trở nên căng thẳng hơn: “Đình Nhi của ta cũng có một vết sẹo trên tay, đó là khi gọt táo cho muội muội đã vô ý cắt phải, tại sao ngươi lại có?”

Tam Nương không trả lời, bàn tay nàng ta tiếp tục hướng lên trên, cuối cùng chạm vào mặt bà, ngón tay nàng ta lướt dọc theo khuôn mặt giống như đang muốn khắc ghi hình dáng bà vào lòng.

Đợi tới khi tay nàng ta chạm tới cằm thì mu bàn tay Tam Nương đã cảm nhận được từng giọt chất lỏng nóng bỏng đang rơi xuống, khiến trái tim nàng ta đau xót khôn cùng.

“Tam tỷ!” Lúc này Phó Ngũ Nương cũng kịp phản ứng lại, ả ta nhào tới lần nữa, ôm chặt lấy Tam Nương gào khóc: “Đều do muội sai! Nếu lúc đó muội ở lại Thủy Huyện để tìm tỷ thì tỷ cũng sẽ không gặp phải những chuyện này. Đều là do muội, muội nghĩ rằng trong lòng tỷ có tên thư sinh kia nên mới ôm ý nghĩ thành toàn cho hai người, muội không ngờ tỷ lại là bị kẻ gian bắt cóc! Tam tỷ, tỷ giết muội đi, đều là do muội nên tỷ mới biến thành như vậy, tỷ giết muội đi!”

“Con nói bậy bạ gì thế.” Phó tam gia ở bên cạnh xoa mắt khuyên nhủ: “Tam Nương bị kẻ ác hại thành như vậy, liên quan gì tới con. Cho dù chúng ta muốn báo thù cho Tam Nương thì cũng phải tìm người hại Tam Nương mà tính sổ.”

Phó Ngũ Nương vừa khóc lóc vừa lắc đầu: “Kẻ gian ác kia chắc chắn sẽ phải chịu thiên đao vạn quả, nhưng tỷ tỷ đã biến thành bộ dạng như vậy thì về sau phải làm sao đây? Đều là do con, nếu con cẩn thận hơn một chút là mọi chuyện đã không thành ra như vậy.”

Nhìn bộ dạng của Tam Nương, mọi người xung quanh cũng khó chịu theo. Đặc biệt là Thế tử vốn tưởng rằng nữ nhi bại hoại thanh danh gia tộc, ai ngờ lại là bị kẻ gian hại thảm, trong lòng ông ta lúc này vừa hổ thẹn vừa giận dữ.

“Nhạc phụ, nhạc mẫu.” Lúc này Kỳ Sương Bạch lại bước ra, quỳ xuống trước mặt Phó thế tử: “Tiểu tế có một yêu cầu quá đáng, còn mong nhạc phụ chấp thuận.”

“Ngươi nói đi.” Phó thế tử vuốt mặt, giọng nói của ông ta hơi nghẹn ngào.

“Lúc trước người có hôn ước với con là Tam Nương, nếu không phải vì chuyện này thì hôn sự cũng sẽ không bị hủy bỏ. Bây giờ Tam Nương đã thành ra như vậy, con muốn thực hiện hôn ước trước kia, thú Tam Nương. Chuyện này con sẽ bẩm báo lên Hoàng Thượng, cầu xin Hoàng Thượng ban Tam Nương làm bình thê, về sau cũng sẽ không để nàng chịu bất kỳ sự bất công nào.”

Phó thế tử không ngờ gã sẽ chủ động ôm chuyện của Tam Nương vào người, Tam Nương đã thành ra thế này rồi, về sau cũng sẽ chẳng còn ai nguyện ý cưới nàng ta nữa.

“Cha, nương, con cũng đồng ý với Sương Bạch.” Phó Ngũ Nương lúc này cũng quỳ xuống bên cạnh Kỳ Sương Bạch, chân thành nói: “Con và Tam tỷ là tỷ muội ruột thịt, sau này người và nương đều sẽ già đi, nếu lúc đó không có ai chăm sóc Tam tỷ nữa thì sao? Con gả cho sương Bạch vốn là chiếm danh phận của tỷ tỷ, con nguyện thờ chung một chồng với tỷ ấy.”

“Hai người các con… Hầy, thật là tình thâm nghĩa trọng.” Phó nhị gia nghe xong thì thở dài: “Tam Nương có được một muội muội như con cũng coi như là may mắn của nàng.”

“Hầy, nếu không hẹn ngày chi bằng nhằm ngày, dù sao hiện giờ trưởng bối đều có mặt ở đây, không bằng chúng ta lập tức bái đường thành thân trong hôm nay luôn?” Phó tam gia cũng không đàng hoàng mà nói.

Đối với bọn họ mà nói thì đây giống như là đang bồi thường cho Tam Nương vậy, có thể giúp lòng dạ bọn họ thanh thản hơn một chút.

Giang chưởng quầy đứng nhìn bọn họ bắt đầu thương lượng chuyện thành thân, trong mắt dấy lên vẻ lạnh lẽo. Bảo sao Tam Nương lại không chết trong tay muội muội của mình, muội muội này của nàng ta cũng thật sự nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát đã rửa sạch nghi ngờ trên người mình, còn giá họa cho một người chưa từng xuất hiện. May mà Tam Nương gặp được quan chủ, nếu không ngay cả cơ hội mở miệng giải oan cũng không có.

“Nhị ca, tam ca.” Phó Thị Lang im lặng nãy giờ cũng lên tiếng: “Chuyện thành thân trước đừng nói tới, Tam Nương còn chưa nói chuyện đâu.”

“Tam Nương?” Phó nhị gia nói: “Nhưng lưỡi của Tam Nương không phải đã…”

Hắn còn chưa dứt lời thì đã thấy một bóng hình mờ ảo bay ra từ cơ thể người ngồi trên xe lăn, bọn họ kinh hoảng tới mức xém chút nữa ngã nhào khỏi ghế, trong đại sảnh vang lên tiếng va chạm liên hồi.

Đợi tới khi bọn họ lấy lại bình tĩnh nhìn kỹ ma quỷ trước mắt thì phát hiện đây không phải ai khác mà chính là Tam Nương lành lặn.

“Tam, Tam Nương?” Phó nhị gia nhìn nàng ta, đầu lưỡi của hắn đã bắt đầu xoắn lại. Phó Ngũ Nương và Kỳ Sương Bạch bên cạnh đã sợ tới mức lùi về phía sau.

“Ta không đồng ý.” Tam Nương mở to hai mắt nhìn muội muội của mình, mỉm cười nói: “Cái gì mà tình thâm nghĩa trọng, tỷ muội thương nhau, người giết ta không phải là ngươi hay sao.”

Chân Phó Ngũ Nương lúc này đã mềm oặt, cả người không nhịn được rụt về phía sau: “Ngươi… Ngươi…”

“Không phải vì bị ta phát hiện ngươi và vị hôn phu của ta âm thầm tư thông, vậy nên mới có ý đồ giết người diệt khẩu hả?” Tam Nương bay tới gần ả ta.

“Cái gì? Khiến Tam Nương biến thành như vậy là do Ngũ Nương làm sao?” Câu này khiến tất cả mọi người đều kinh hãi, bọn họ muốn nghe Ngũ Nương giải thích, nhưng ả ta lúc này lại chỉ biết sợ hãi, trốn sau lưng Kỳ Sương Bạch, giọng nói run rẩy: “Ngươi đừng có qua đây!”

“Ta vẫn còn nhớ rất rõ, thanh đao mà ngươi đâm vào ngực ta chính là món quà ta tặng ngươi nhân ngày sinh thần.” Tam Nương đâu thể bỏ qua cho ả ta được, nàng ta dùng một tay bóp lấy cổ ả, từ từ siết chặt lại: “Ngươi giết ta còn chưa đủ, lại còn ném xác ta cho bầy sói ăn, ngươi quả là một muội muội tốt đấy.”

“Ta sai rồi, ta chỉ là nhất thời bị ma xui quỷ khiến. Tam tỷ à, ta thật sự biết sai rồi, sau khi giết tỷ, ngày nào ta cũng sống trong hối hận.” Phó Ngũ Nương trợn mắt ngụy biện.

Mọi người vừa nghe Ngũ Nương thừa nhận mọi chuyện thì chưa kịp phản ứng, Thế tử phu nhân đã hai mắt tối sầm, ngã về phía sau: “Ngũ Nương, con…”

“Tạo nghiệt mà!” Phó thế tử ngồi trên ghế nhìn hai nữ nhi của mình, ánh mắt ngơ ngẩn.

Ngay lúc Phó Ngũ Nương sắp ngất thì Tam Nương lại đột nhiên thả ả ta ra, ánh mắt nàng ta liếc về phía Kỳ Sương Bạch, mỉm cười nói: “Đột nhiên ta nhớ ra, hôm nay là ngày thành thân của các ngươi. Ta làm tỷ tỷ cũng phải tặng các ngươi quà mừng nhỉ. Thế này đi, giết người thì phải đền mạng, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Hai người các ngươi, chỉ cần một người đền mạng cho ta thì người còn lại ta sẽ tha cho.”

Câu này vừa dứt, những người xung quanh cũng không dám nói gì. Phó thế tử đang định mở miệng thì bị Phó Thị Lang lên tiếng cản lại: “Đây là ân oán giữa bọn họ, chúng ta đừng nên xen vào.”

“Sao thế, chọn được ai sống ai chết chưa?” Tam Nương vô cảm hỏi.

Phó Ngũ Nương lúc này đã lấy lại hơi thở, ả ta quỳ gối trước mặt Tam nương, mở miệng sám hối: “Tam tỷ, chuyện này ta thật sự rất xin lỗi tỷ. Nhưng nếu lúc trước không có Kỳ Sương Bạch dụ dỗ ta thì ta cũng sẽ không qua lại với hắn.

Khoảng nửa năm sau khi tỷ và hắn đính hôn, ta vẫn thường xuyên chạm mặt hắn. Một hai lần còn có thể coi là ngẫu nhiên, nhưng nhiều lần thì ta mới biết được là hắn đã mua chuộc nha hoàn bên cạnh ta. Sau đó cũng là hắn nói với ta rằng mẫu thân chỉ cưng chiều mỗi mình tỷ, cho tỷ những điều tốt nhất, cho dù tỷ có tật cũng sẽ giúp tỷ sống nửa đời còn lại vô ưu vô lo. Sau khi ta nghe xong mới nảy sinh ghen ghét, vì quá bức xúc mà làm ra chuyện như vậy. Tội của ta ta nhận, nhưng Kỳ Sương Bạch cũng đừng mơ được vô tội.”

Phó thế tử tức giận tới mức cầm chén trà ném về phía gã, ông ta không ngờ rằng Kỳ Sương Bạch vẻ ngoài quân tử lại âm thầm làm những chuyện này, nói những lời này.

Nếu đã lộ tẩy thì Kỳ Sương Bạch cũng không có ý định ngụy trang nữa: “Ngươi đâu chỉ vì mấy điều đó nên mới ra tay giết người? Ngươi rõ ràng là vì ghen ghét đố kị với dung mạo trời phú của Tam Nương, ghen đến mức điên cuồng nên mới muốn dành lấy toàn bộ những gì thuộc về nàng ấy, bao gồm cả vị hôn phu và của hồi môn. Lúc bị Tam Nương phát hiện mọi chuyện ở Thủy Huyện, ta vốn đang muốn thẳng thắng với Tam Nương, nhưng chính ngươi lại nói rằng đừng làm mọi chuyện phức tạp hơn nên mới nảy ra ý định ra tay với Tam Nương.”

“Không phải lúc đó chính ngươi cũng sợ Phó gia biết chuyện thì sẽ cản trở đến tương lai của ngươi à?” Phó Ngũ Nương đáp lại: “Chẳng lẽ ngươi không ham mê quyền thế của Phó gia chúng ta, lại ghét tật ở miệng của Tam Nương nên mới cố ý thông đồng với ta hay sao?”

“Đủ rồi!” Phó Thị Lang ngắt lời, bọn họ có nói nữa cũng chỉ khiến những người ở đây cảm thấy ghê tởm hơn mà thôi: “Tam Nương, con định xử lý chuyện này thế nào? Giết người thì đền mạng là thiên kinh địa nghĩa. Chỉ cần con muốn thì vụ án này ta sẽ mang lên Hình bộ.”

Tam Nương nhìn hai người không ngừng đổ tội cho nhau bên dưới, cười nhạo một tiếng, nàng thấy bản thân trước kia đúng là ngu xuẩn nên mới chết dưới tay hai kẻ như vậy.

Nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt nàng dừng lại trên người mẫu thân đã khóc không thành tiếng.

“Lúc nãy Ngũ Nương có nói một câu rất đúng, mẫu thân ta tuổi đã cao. Nàng đã mất đi một nữ nhi là ta, không thể lại mất đi người còn lại nữa. Mẫu thân, nữ nhi bất hiếu.” Tam Nương quỳ xuống trước mặt mẫu thân nàng ta: “Là nữ nhi khiến người phải khổ sở. Ân tình của người, kiếp sau chắc chắn sẽ báo đáp.”

Nàng nói xong thì dập đầu ba cái trước mặt Thế tử phu nhân, sau đó biến mất tại chỗ.

“Đình Nhi!” Thế tử phu nhân muốn giữ nàng lại nhưng cuối cùng cũng không nắm được gì, bà quỳ rạp trên mặt đất, bất lực than khóc: “Nữ nhi của ta…”

Tiếng khóc của nữ nhân khiến bầu không khí trong đại sảnh càng trở nên nặng nề hơn, Phó Ngũ Nương may mắn thoát được kiếp nạn, ngồi bệt tại chỗ, mặt mũi không còn chút máu. Còn những người khác khi liếc nhìn đôi tân phu thê kia thì chỉ cảm thấy dạ dày sôi trào.

Giang chưởng quầy ở cửa không biết lúc nào đã đẩy xe lăn đi mất, chỉ để lại một mớ hỗn loạn ở đại sảnh phía sau.



Bên ngoài Kỳ gia, Tam Nương sau khi ra ngoài đã thấy Phó Yểu ngồi trên vách tường đối diện.

“Quan chủ.” Nàng ta gọi một tiếng, sau đó dập đầu về phía Phó Yểu: “Cảm ơn ngài.”

Phó Yểu nhìn nàng ta, nhảy từ trên đầu tường xuống: “Chấp niệm đã được gỡ bỏ rồi nhỉ, cũng không còn nói lắp nữa. Bây giờ sự thật đã được phơi bày, thù hận của ngươi cũng đã báo, giao dịch giữa chúng ta cũng xem như hoàn thành. Từ nay về sau, thân thể của ngươi sẽ thuộc về ta.”

“Vâng.” Tam Nương mỉm cười nói: “Cả ta cũng thuộc về ngài.”

“Ấy đừng, ta không có ham mê với ma quỷ đâu.” Phó Yểu từ chối.

Giang chưởng quầy bấy giờ cũng đẩy thân thể ra ngoài, Phó Yểu nhập vào bên trong lần nữa, sau đó cởi mũ có rèm xuống, hỏi: “Ta nên dùng khuôn mặt như nào đây. Các ngươi thấy thế này có được không?”

Tam Nương và Giang chưởng quầy lập tức nhìn thấy khuôn mặt vốn đã bị hủy hoại nhanh chóng biến thành một đại mỹ nhân quyến rũ động lòng người.

Phó Yểu còn chưa để các nàng kịp lên tiếng thì đã thay đổi một khuôn mặt khác: “Không được không được, khuôn mặt kia quá phổ biến, khuôn mặt này ổn hơn chút nào không?”

Bây giờ lại biến thành một khuôn mặt thiếu nữ trong sáng đáng yêu.

Tam Nương và Giang chưởng quầy: “…”

Còn có thể làm vậy à.