Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 163




Vừa tới đã thấy cảnh tượng này, Từ Khanh đứng im mãi không nói gì.

Được một lúc, lão nhân bán ốc biển không nhịn được mới mở mắt: “Đúng là vị khách hiếm thấy.”

“Ngươi biết rõ ngươi không thể chết được, cần gì phải tự giày vò bản thân.” Từ Khanh lạnh lùng nói. Hai người bọn họ hợp mệnh với nhau, cho dù cơ thể của ông ta chết thì linh hồn cũng sẽ không biến mất. Cho nên chết hay sống tiếp, từ lâu đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

“Chỉ có thế này mới giúp lòng ta dễ chịu hơn một chút.” Lão nhân bán ốc biển đáp: “Sự lừa gạt và phản bội đã nhen nhóm ngay từ ban đầu, cũng là do ta không biết nhìn người.”

Trong mắt Từ Khanh hiện lên sự tức giận, nhưng rồi nàng ta nhanh chóng kiềm xuống, giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng: “Có phải ngươi đã nói cách sửa mệnh cho bọn họ không?”

“Phải.”

“Chung Ly hỏi?”

“Nếu là người khác thì ta đã không nói rồi.”

“Y muốn sửa mệnh cho ai?”

Lão nhân bán ốc biển nở nụ cười: “Có thể khiến một nam nhân tình nguyện trả giá bằng chính mệnh cách của mình, đó tất nhiên là người còn quan trọng hơn cả bản thân y.”

Từ Khanh nắm chặt tay: “Tốt, tốt lắm. Đây là cách mà ngươi trả thù ta, đúng không?”

“Có lẽ là thế.” Lão nhân bán ốc biển nhắm mắt lại: “Ta vốn tưởng rằng bản thân mình sẽ không oán hận những chuyện khi xưa, bởi vì đó là do ta tình nguyện. Nhưng tới khi ta biết Chung Ly cũng có lựa chọn giống như ta, trong lòng ta lại thấy vui sướng vô cùng. Có lẽ, ta đúng là có chút oán hận với ngươi.”

Từ Khanh nhìn ông ta một hồi lâu, cuối cùng cũng không nói gì, im lặng rời đi.

Lão nhân bán ốc biển nằm trên giường đá, mãi lâu sau mới thở dài một hơi.

Yêu mà không có được, cầu mà không có, ai cũng như nhau.



Phu thê Thiệu Nhiên dẫn thương đội hướng về phía Bắc, lúc lên bến tàu ở Thủy huyện, thương đội chia thành hai hướng, một đội tiếp tục tiến Bắc, một đội đi theo phu thê Thiệu Nhiên đi tới Giang Nam.

“Đã lâu không trở lại Giang Nam.” Thiệu phu nhân nhìn ngắm phong cảnh hai bên đường, trong lòng không khỏi cảm thán.

“Đúng thế.” Thiệu Nhiên đứng ở bên cạnh, dường như có thưởng thức bao nhiêu cũng không đủ, cho dù gió thổi làm ông ta cay cả đôi mắt cũng muốn tiếp tục nhìn về phương xa.

Thiệu phu nhân thấy phu quân như thế, cầm khăn tay đưa cho ông ta: “Đừng buồn. Nói cho ta biết chuyện trước kia của ông đi, ta muốn biết chuyện giữa ông và nàng ấy.”

“Những chuyện này không phải từ lâu bà đã nghe hết qua miệng đám hạ nhân rồi sao?” Thiệu Nhiên lại không muốn nói nhiều.

“Lời của người khác chỉ là ý của bọn họ, ta muốn nghe lời nói của ông, cũng rất muốn biết, nàng ấy là người như thế nào.” Thiệu phu nhân nói.

Thiệu Nhiên đưa khăn tay lên lau khô nước mắt, che miệng ho khan vài tiếng, đáp: “Không có gì đáng nói.”

Thiệu phu nhân thấy ông ta không muốn nói nhiều, chỉ đành ngậm miệng.

Thời gian trên thuyền rất buồn chán, hai phu thê tuy cùng chung chăn gối nhưng lại cực kỳ xa lạ với nhau, phần lớn thời gian đều chạy theo suy nghĩ riêng của mình.

Đi đường thủy rất nhanh, dọc đường đi cũng có vài hữu kinh vô hiểm, bọn họ nhanh chóng tới Giang Nam.

Trên đường tới Thủy huyện, Thiệu phu nhân lại hỏi phu quân: “Nếu điều chúng ta muốn không có được kết quả thì sẽ như nào đây?”

“Nếu linh nghiệm thì sao lại không có kết quả được?” Thiệu Nhiên nhắm mắt đáp.

Thiệu phu nhân thấy phu quân như thế, đành phải xé tan sự giả dối này, nhìn phong cảnh bên ngoài, nói: “Trước kia ta có quen một người, người đó hơi ngốc, cái gì cũng không thèm để tâm, cũng không biết khó khăn là gì. Nhưng nàng rất chân thật, nàng biết bản thân mình muốn gì. Trước đây ta cũng chỉ cho rằng đó là bệnh tiểu thư, sau này mới chợt nhận ra, một người có thể sống thật tâm và trong sáng như thế thật là đáng quý.”

Thiệu Nhiên không đáp lời bà ta.

Xe ngựa chìm vào im lặng.

Thiệu phu nhân cũng không cần ông ta đáp lời, những lời này bà ta đã nghĩ tới rất lâu rồi, lần này chỉ muốn nói ra hết mà thôi.

Xe ngựa đi được hai ngày, đợi đến khi con đường càng lúc càng bằng phẳng, Thiệu Nhiên mới xốc màn xe lên, nhìn con đường lát gạch xanh rộng lớn dần hiện ra trước mặt.

Một con đường đẹp như thế này, cho dù là huyện thành bình thường còn hiếm thấy, nói chi tới một nơi hoang vu như thế này.

Xa phu đánh xe cũng lên tiếng: “Đống gạch này để lát trên đất chẳng lẽ không sợ bị người khác trộm mất à? Nếu là bên chỗ chúng ta, sớm đã bị người khác trộm hết rồi.”

“Chỗ chúng ta cũng như vậy.” Một người đi đường gần đó nghe thế thì mở miệng trò chuyện với xa phu: “Chẳng qua con đường này là ngoại lệ. Con đường này là đường nguyện vọng của dân, nếu ai dám trộm cướp chắc chắn sẽ gặp xui xẻo. Lúc trước từng có người lén lút chạy tới trộm gạch về xây nhà lúc nửa đêm, kết quả hôm sau bị đau bụng, phải tới tận khi trả lại chỗ gạch trộm được thì mới khỏi.”

“Còn có chuyện như vậy à?” Đừng nói tới xa phu, ngay cả phu thê Thiệu Nhiên cũng thấy tò mò.

“Sao còn đường này lại gọi là đường nguyện vọng của dân?” Thiệu Nhiên hỏi đầy hứng thú.

“Các vị là người nơi khác tới dâng hương à?” Người nọ hỏi.

“Ngươi nói không sai.”

“Ha ha.” Người nọ cười: “Bây giờ ngày nào cũng có người tới dâng hương, mấy người ngồi xe ngựa như các ngươi chúng ta gặp không ít. Con đường này được đặt tên như thế là vì Thanh Tùng Quan.”

Sau đó, người nọ kể lại chuyện phu thê Hà thợ mộc giúp đỡ xây dựng Thanh Tùng Quan, kết quả sinh được một nhi tử, sau đó còn có chuyện Tô Lâm Thu sống lại, thậm chí là cả chuyện Hoàng gia trong Thủy huyện cũng được kể lại sinh động như thật.

Tuy lời đồn ở nơi rừng núi hoang dã có nhiều, nhưng đa số mọi người đều xem nó như một câu chuyện để nói cho vui. Thế nhưng người xuất hiện trong câu chuyện này lại còn sống sờ sờ, còn sống cách bọn họ không xa, điều này làm mọi người thật sự phải kính sợ.

Thiệu Nhiên nghe xong thì hơi kích động: “Nói thế nghĩa là Thanh Tùng Quan thật sự linh nghiệm?”

“Tất nhiên rồi, nếu không thì sao đám quý nhân kia lại không ngại ngàn dặm xa xôi mà tới đây cầu xin chứ.” Người nọ hơi đắc ý, Thanh Tùng Quan là của Thủy huyện bọn họ, hắn là người bản xứ nên đương nhiên sẽ thấy kiêu ngạo.

“Linh nghiệm thì tốt.” Thiệu Nhiên cũng mong chờ hơn nhiều.

Đi trên con đường lát bằng gạch xanh, khoảng cách với Thanh Tùng Quan đã không còn xa nữa. Chẳng mấy chốc, bọn họ đã nhìn thấy kiến trúc màu trắng đằng sau tầng tầng lớp lớp cây xanh ở đằng xa.

“Có nhìn thấy tòa nhà màu trắng kia không? Đó chính là Thanh Tùng Quan.” Người địa phương chỉ lên phía trước, nói: “Các ngươi muốn tới đó thì cứ đi dọc con đường này là được.”

“Được, cảm ơn đã chỉ đường.” 

Trong lúc phu thê Thiệu Nhiên tiến về phía Thanh Tùng Quan, trong đạo quan, trạng thái của Liên Vãn đã bắt đầu không ổn.

Cơ thể bà ta bây giờ chỉ có thể nhờ vào thuốc để kéo dài sự sống.

Khi Phó Yểu tới, Giang chưởng quầy đang đút canh càng cho Liên Vãn uống.

“Uống không nổi thì thôi.” Phó Yểu nói: “Tiện thể bảo Dương đầu bếp qua đây nâng bà ta dậy, ừm, đưa vào trong phòng bếp đi.”

Giang chưởng quầy chưa bao giờ nghi ngờ lời nói của nàng, lập tức gọi phu quân tới nhưng cũng không định bưng canh gà đi.

Liên Vãn nằm trên giường nghe thế thì miễn cưỡng mở mắt ra, yếu ớt gọi: “Quan chủ…”

“Người ngươi chờ đã tới rồi.” Phó Yểu cũng không giấu giếm.

“Thật sao?” Sắc mặt Liên Vãn bỗng trở nên hồng nhuận hơn như hồi quang phản chiếu: “Quan chủ, ngươi… có thể trang điểm cho ta một chút không?” Bà ta không muốn gặp lại người kia trong cái dáng vẻ yếu ớt này.

“Được.”

Phó Yểu dùng giấy cắt thành một bộ y phục, tự tay giúp bà ta chải đầu.

“Vì một người mà mòn mỏi chờ đợi gần ba mươi năm, đáng không?” Phó Yểu nhìn lão phụ trong gương.

Liên Vãn cũng nhìn bản thân mình trong gương, cười đáp: “Không đợi mới là đáng tiếc.”

Phó Yểu nghĩ tới việc gì đó, mỉm cười nói: “Cũng đúng.”

Đợi chải tóc xong, Liên Vãn bình tĩnh nhìn mình, nhận thấy sắc mặt vẫn quá kém, cầm canh gà lên uống một ngụm.

Chờ đến khi cơ thể có thêm chút sức lực, bà ta hái một đóa hoa sơn chi nở rộ trong chậu hoa xuống, cài vào tóc mai, hỏi Phó Yểu: “Thế này trông có ổn không?”

Trong chớp mắt, dáng vẻ mong chờ của bà ta khiến người nhìn phải xem nhẹ tuổi tác.

“Rất đẹp.”

“Vậy đi thôi.” Liên Vãn nói. Bà ta sắp không chờ nổi nữa rồi.

Hai người ra khỏi phòng, vừa hay nhìn thấy phu thê Giang chưởng quầy. Giang chưởng quầy nhìn Liên Vãn tự mình bước xuống giường, trong lúc nhất thời chưa kịp lấy lại tinh thần: “Quan chủ…”

“Không có gì đâu. Các ngươi đi ra đãi khách trước đi, chúng ta qua tiểu viện trước nhà bếp đợi bọn họ.” Phó Yểu nói.

Giang chưởng quầy đáp: “Vâng.”



Phu thê Thiệu Nhiên dừng xe dưới chân núi, đỡ nhau bước từng bước đi lên.

Lúc này tuy đã là mùa thu nhưng thời tiết vẫn còn rất nóng bức. Hai người vừa đi vừa đổ mồ hôi như tắm, đến khi tới được đạo quan, Thiệu Nhiên đã thở hổn hển, Thiệu phu nhân lại không hề tỏ ra mệt mỏi.

“Ông vẫn ổn chứ?” Thiệu phu nhân hỏi.

“Ta không sao, chúng ta mau vào thôi.” Thiệu Nhiên đáp.

Sau một hồi dâng hương cầu nguyện, Thiệu Nhiên hỏi người phụ trách tiếp khách: “Không biết quan chủ hiện có ở trong quan hay không?”

Giang chưởng quầy nhìn đôi phu thê trước mặt, đột nhiên đã hiểu sao quan chủ lại ở trong phòng bếp đợi hai người này.

“Có.” Giang chưởng quầy nói: “Quan chủ giờ đang dùng trà, ta dẫn hai người qua đó.”

“Cảm ơn.” Thiệu Nhiên nói xong, móc từ trong ngực áo ra một đống tiền bạc nhét vào thùng công đức.

Sau đó bọn họ đi theo đường nhỏ ra ngoài, lướt qua vườn hoa cành liễu, đi khoảng mấy trăm bước mới tới một tiểu viện.

Phu thê Thiệu Nhiên đi vào trong, thấy nơi đó có một cái bàn đá, hai người ngồi trên bàn, một người quay lưng về phía bọn họ, người đối diện thì là một nữ nhân trẻ tuổi.

Bọn họ không hề nghĩ rằng vị thiếu nữ đó lại chính là quan chủ, cho nên bước tới hỏi người đang ngồi quay lưng về phía mình: “Vị này chính là Phó quan chủ sao?”

Liên Vãn nghe thấy giọng nói, lòng thầm kinh ngạc, đôi mắt lập tức đong đầy nước mắt, bà ta nhẹ nhàng xoay người, vốn định nói câu: “Nhiều năm không gặp, ông không nhận ra ta nữa luôn à?” Thế nhưng khi xoay người, bà ta lại thấy một đôi phu thê đang đứng đó.

Nam nhân đúng là phu quân mà bà ta đã chờ đợi nhiều năm; nữ nhân lại chính là bà ta.

Bà ta nhìn y phục của hai người này, nháy mắt đã hiểu ra tất cả: “Các ngươi…” Bà ta chỉ thấy đầu óc mình trống rỗng, trong khoang miệng như có thứ gì đó sắp trào ra.

Phu thê Thiệu Nhiên cũng không ngờ phụ nhân này lại chính là Liên Vãn, Thiệu Nhiên kinh ngạc, vui mừng gọi: “A Vãn?!”

Ngay khi ông ta muốn đi tới nắm lấy tay Liên Vãn, khóe miệng Liên Vãn đã chảy ra một dòng máu, bà ta từ từ ngã xuống ghế ngồi.

“A Vãn, bà làm sao thế!” Thiệu Nhiên tay chân luống cuống, muốn vươn tay lau đi vết máu nơi khóe môi bà ta, nhưng khi bàn tay ông vừa chạm tới mới run rẩy nhận ra, bà đã không còn thở nữa.

Cả người Thiệu Nhiên mềm nhũn, quỳ thẳng xuống đất. Ông ta há miệng thở dốc, muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói nổi thành lời. Đôi mắt cũng mất đi ánh sáng, chỉ còn sự trống rỗng nhìn về gương mặt vẫn còn rất tức giận dù đã chết đi của Liên Vãn.

“Bà ta đã đợi ngươi ở đây suốt một tháng.” Phó Yểu đứng lên, đặt tay lên vai Liên Vãn nói: “Nhưng ngươi vẫn tới chậm.”

Phó Yểu nói thêm: “Có điều ta có thể cứu bà ta.”

“Cái gì?” Thiệu Nhiên và Thiệu phu nhân không thể tin được mà ngẩng đầu lên nhìn nàng.

Phó Yểu nhìn về phía Thiệu phu nhân, nói: “Cái này còn phải xem ngươi có muốn cứu bà ta hay không đã.”

Sắc mặt Thiệu phu nhân trắng bệch, đã hiểu ý trong lời nói của nàng.