Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 159




Hoa đăng xung quanh dần trôi xa, du khách quanh hồ cũng dần rời đi. Lúc ánh trăng treo lên giữa trời, các thuyền hoa giữa hồ cũng bắt đầu tan mất.

Hai người Phó Yểu quay trở về lăng mộ, tiếp tục luyện hóa bùa hợp mệnh. Thời gian qua, bọn họ chỉ mới luyện hóa được có một nửa, phần còn lại bắt đầu chậm đi rất nhiều.

Tối nay lại có ngoại lệ, tốc độ của bọn họ nhanh hơn một chút, luyện hóa được hai dòng hoa văn. Linh lực trong cơ thể Phó Yểu đã gần như không còn, nàng nghỉ ngơi một chút, dựa vào người Chung Ly, chơi đùa với lọn tóc của y: “Khi nào ngươi mới đi đầu thai? Lúc đi thì nhớ dẫn ta theo cùng.”

“Tại sao đột nhiên lại nghĩ tới chuyện này?” Chung Ly cầm chăn kéo lên, trong không gian nhỏ hẹp, hơi thở của cả hai hòa quyện với nhau.

“Ta đã ở lại thế giới này một trăm năm, cũng bắt đầu chán và mệt mỏi rồi. Sau khi làm xong mọi chuyện, ta suy đi nghĩ lại cũng không thấy cần phải ở lại đây nữa.” Nàng ở lại cũng chỉ nhìn thêm một vòng sinh lão bệnh tử mà thôi: “Ân oán đã được giải quyết xong, mặc cho mọi thứ bắt đầu lần nữa cũng không tệ.”

“Xem ra ngươi đã nghĩ thông suốt rồi.” Chung Ly cũng hiểu, thân phận bây giờ của Phó Yểu đúng là rất xấu hổ. Lựa chọn tốt nhất cho nàng chính là sửa mệnh cách, chuyển thế đầu thai, làm lại mọi thứ.

“Không phải nghĩ thông suốt, mà là tâm nguyện đã hoàn thành.” Phó Yểu nói, hai tay ôm lấy eo y, dụi mặt vào lồng ngực y, ậm ừ nói: “Ngươi đi đầu thai cùng ta, hai chúng ta lại có thể giúp đỡ lẫn nhau lần nữa.”

Chung Ly cảm nhận nhiệt độ cơ thể của nàng, cố gắng nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, xoay người đè nàng xuống thân: “Được, có điều trước đó, chúng ta vẫn nên tính sổ trước đã, để kiếp sau khỏi mất công tính.”

“Tính sổ?” Phó Yểu biến sắc: “Không phải lúc nãy đã trả hết rồi à?”

“Cái này là lãi.”

“…”



Sáng sớm hôm sau, mọi người trong đạo quan đã thấy quan chủ nhà mình ngồi trong tiền viện cắn hạt dưa, Chung Ly công tử ở đối diện cầm bút viết gì đó.

Mọi người đi tới gần xem xét, phát hiện trên đó là một bức tranh mỹ nhân. Ừm… mỹ nhân trong tranh đúng là cái người đang ngồi cắn hạt dưa kia.

“Vẽ xong chưa?” Phó Yểu cắn xong một nắm hạt dưa, phủi sạch vỏ hạt dính trên người, đi tới cạnh Chung Ly, nhìn thấy Chung Ly đang vẽ mi mày cho mỹ nhân trong tranh.

Dưới nét bút tao nhã, trên giấy nhanh chóng xuất hiện một vị thiếu nữ có đôi mắt hạnh to tròn. Hàng lông mày của nàng thon dài, mũi cao với miệng anh đào, gương mặt cực kỳ sống động.

“Không tệ.” Phó Yểu cực kỳ hài lòng: “Không ngờ ngươi lại vẽ đẹp như vậy, chọn bức này đi.”

Sau khi hai người thương lượng xong chuyện đầu thai vào tối qua, Phó Yểu đã nhờ Chung Ly vẽ một gương mặt cho mình. Trước đó nàng đã nhờ Trúc Chi vẽ, có điều tuy gương mặt đó xinh đẹp nhưng lại không hợp ý nàng lắm. Bức tranh này của Chung Ly không tệ, không hề giống nàng bây giờ một chút nào nhưng lại đủ để nàng yêu thích.

“Được.” Chung Ly vẽ xong, gác bút xuống. Đợi nét mực dần khô, mọi người đã đứng xung quanh quan sát, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên thì nhìn thấy quan chủ đã lấy dải lụa che mắt xuống, để lộ một gương mặt giống hệt với thiếu nữ trong tranh, chỉ có hai mắt là vô hồn.

Giang chưởng quầy ít nhiều cũng từng nhìn thấy cảnh quan chủ thay đổi gương mặt, nhưng những người khác thì chưa từng nhìn thấy bao giờ, cho nên trong thời gian ngắn ai nấy đều tỏ vẻ kinh ngạc.

“Cái này còn tốt hơn mặt nạ da người nữa.” Nam nhân gầy thoáng động lòng, hắn cũng muốn đổi sang một gương mặt anh tuấn…

“Đợi chút.” Chung Ly quan sát gương mặt Phó Yểu một lượt, vươn tay giữ lấy cằm nàng, sau đó cầm bút lông chấm một nốt ruồi nhỏ gần mắt: “Rồi, tiện cho việc vừa quay đầu sẽ nhận ra ngươi.”

Phó Yểu vuốt ve gương mặt mới của mình, vừa ngắm nhìn trong gương vừa nói: “Nếu dám không nhận ra thì ngươi chết chắc rồi.”

Lời nói “riêng tư” này của hai người làm những người khác không thể hiểu được, có điều nó cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng thưởng thức của những người khác. Quan chủ để lộ gương mặt trông thân thiện hơn trước rất nhiều. Hơn nữa một gương mặt xinh đẹp như thế, làm bọn họ bỗng cảm thấy quan chủ lớn lên đúng là nên trông như vậy.

Chỉ tiếc rằng hai mắt lại vô hồn…

Có điều mọi người ở đây đều biết đôi mắt của quan chủ đang nằm trên người ai, cho nên không có ai nhắc tới chuyện đôi mắt cả.

Nhưng Giang chưởng quầy lại tự mình lén đi tìm Phó Yểu, nhỏ giọng nói: “Ta mượn đôi mắt của ngài đã lâu như vậy, cũng tới lúc nên trả lại rồi. Trong thời gian qua ta đã quen với con đường trong đạo quan, cho dù không nhìn thấy gì thì cũng không sao cả.”

Từ đầu tới cuối nàng đều ý thức được rằng hai mắt này không thuộc về mình, cho nên mỗi lần rảnh rỗi là nàng lại tự nhắm mắt lại, để làm quen với những ngày không còn ánh sáng. Mấy năm qua, cách này cũng mang lại chút hiệu quả, ít nhất nàng đã quen với kiến trúc của đạo quan.

“Đừng vội.” Phó Yểu lại không hề nôn nóng, đưa đôi mắt cho Giang chưởng quầy dùng cũng không phải là nàng tốt bụng, trong ngũ tệ tam thiếu có một cái “tàn”, mù mắt ứng với chữ “tàn” này: “Khi nào ta cần lấy thì ta sẽ tự lấy lại. Có điều thời gian tới ngươi nên đi thăm bạn, gặp mặt những người khác.”

Ý của nàng chính là ngày lấy lại đôi mắt cũng không còn xa nữa.

“Được.” Sau khi nói rõ mọi chuyện, Giang chưởng quầy thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Nàng không phải không thấy lưu luyến ánh sáng, nhưng thứ thuộc về nàng sẽ là của nàng, không phải là của nàng thì luôn làm nàng cảm thấy lo âu.

Sau khi nói chuyện với Giang chưởng quầy xong xuôi, Phó Yểu lại đi xuống núi một vòng. Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lâm Thu trong cục đá thấy thế thì cảm thán: “Quả nhiên, bông hoa càng đẹp thì càng độc.”

Hắn ta đang cảm thán, đột nhiên thấy Phó Yểu không biết xuất hiện trước mặt mình từ lúc nào, nở nụ cười như không cười: “Ngươi nói cái gì?”

“Ta đang nói sao trên đời này lại có người đẹp như vậy.” Lâm Thu nhanh chóng đổi miệng: “Quan chủ quả nhiên là quan chủ. Nói nữa, quan chủ có thể làm ta xinh đẹp hơn một chút không? Không cần đẹp lắm, chỉ cần đẹp như Chung Ly công tử là được rồi.”

“Ngươi năm mơ.” Phó Yểu giơ chân, đạp Lâm Thu lăn sang đường bên cạnh.

Đúng lúc này, trên nền gạch xanh bên ngoài Phương gia thôn xuất hiện một chiếc xe ngựa.

Dạo này khách quý tới Thanh Tùng Quan dâng hương không ít, không chỉ có người ở Thủy huyện, ngay cả người nơi khác thậm chí là kinh thành cũng đều có quý nhân ghé vào dâng hương, bởi thế nên xe ngựa xuất hiện trên đường cũng không có gì lạ.

Thế nhưng chiếc xe ngựa này lại dừng lại ngay cạnh Phó Yểu, từ trong xe, một người chui ra, vừa thấy Phó Yểu đã lập tức chào hỏi: “Phó quan chủ, xem ta mang cái gì tới cho ngài này.”

Người vừa tới không phải ai khác, chính là Thẩm quỷ được Phó Yểu nhờ đi tìm kiếm thần binh.

Có điều Thẩm quỷ nói xong lại thấy có gì đó kỳ lạ, dáng vẻ của quan chủ… hình như không phải như thế này. Chẳng lẽ ông ta nhận nhầm người rồi à?

Ông ta vốn là người trong võ lâm, giỏi nhất chính là cải trang trà trộn, thường xuyên để ý tới dung mạo của người bình thường. Trước kia quan chủ hay dùng dải lụa che khuất hai mắt, nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới nửa gương mặt bên dưới. Thế nhưng bây giờ ông ta nhìn lại, tại sao lại thấy nữ tử hắc y này ngoại trừ dáng vẻ bên ngoài thì gương mặt đã hoàn toàn thay đổi rồi?

“Vừa đúng lúc.” Phó Yểu nói. Nàng xuống núi cũng là vì đoán rằng Thẩm quỷ sẽ đến.

Phó Yểu vừa mở miệng, Thẩm quỷ đã biết nàng chắc chắn là Phó quan chủ: “Ngài tới đây là cố ý chờ ta sao?”

“Xem như là vậy đi.”

Thẩm quỷ cười hai tiếng, xoay người ra hiệu cho người bên trong ra ngoài.

Rất nhanh, một bà lão bước ra từ trong xe ngựa.

Phó Yểu vừa thấy hộp kiếm được bà lão ôm trong lòng thì đã rung động, muốn tặng cho Thẩm quỷ thêm một cái đùi gà.

Ông ta có thể tìm được thứ này giữa biển người mênh mông, chứng tỏ ông ta cũng rất là may mắn.

“Liên bà, đây là Phó quan chủ ta đã nói với ngươi.” Thẩm quỷ giới thiệu. Trước đó, ông ta đã từng nói với Phó quan chủ rằng mình tìm được hai thanh thần binh, một thanh ở Thiếu Lâm Tự, một thanh khác chính là thứ nằm trong hộp gỗ được bà lão ôm trong tay này đây.

Ban đầu ông ta định lấy trộm thanh kiếm, ai ngờ thanh kiếm này lại quá kỳ dị, ông ta không tài nào lấy đi được. Hết cách, ông đành phải nói rằng muốn bỏ tiền ra mua, nhưng bà lão này có nói cỡ nào cũng không chịu bán, còn cầm chổi đuổi ông ta ra khỏi nhà.

Ông ta mặt dày đeo bám suốt mấy ngày mới bỏ qua ý định trộm kiếm làm của riêng, thành thật dẫn bà lão tới Thủy huyện.

Liên bà nhìn thấy Phó Yểu, đôi mắt đục ngầu không hiện lên chút cảm xúc gì: “Nghe nói Phó quan chủ rất giỏi huyền thuật?”

Bà lão vì điều này nên mới tình nguyện tìm tới cửa.

Phó Yểu chỉ cười không nói: “Không dám nói là tài giỏi gì. Có điều vấn đề của tiên tử, ta nghĩ rằng mình có thể giải quyết được.”

“Tiên tử?” Thẩm quỷ nhìn về phía bà lão, không cách nào hình dung được bà lão với lớp da sần sùi như vỏ cây này có liên quan gì tới hai chữ “tiên tử”.

Bàn tay ôm kiếm của bà lão trở nên căng thẳng, cuối cùng cũng run rẩy giao kiếm ra cho Phó Yểu: “Ngươi quả nhiên là người có bản lĩnh.”

Hộp kiếm rất nặng, Phó Yểu lại nhận lấy rất tự nhiên: “Đi thôi, về đạo quan rồi nói.”

Ba người nhanh chóng rời đi, bỏ lại Lâm Thu đang vui vẻ xem náo nhiệt với cơ thể nặng nề, đấm ngực dậm chân.

Vào đạo quan, né tránh các vị khách hành hương khác, Phó Yểu và Liên bà đi về hướng sau núi, còn Thẩm quỷ lại phát hiện có người quen trong đạo quan, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

“Thẩm huynh đệ?” Thẩm quỷ nhìn nam nhân gầy đang giúp khách hành hương đốt nhang, khó tin hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”

Đôi phu thê này đã ẩn cư giang hồ suốt nhiều năm, bản thân ông ta cũng không ngờ bọn họ lại tới đạo quan này làm đạo sĩ.

Nam nhân gầy thấy ông ta cũng vô cùng nhiệt tình: “Tên ăn trộm đáng chết này, ngọc phật lần trước ngươi trộm của ta bao giờ mới trả đây?”

Thế là trong đạo quan lại trình diễn cảnh tượng gà bay chó sủa…



Sau núi.

Phó Yểu rót một ly trà hoa mật ông cho Liên bà: “Đây là trà do chính tay đầu bếp của đạo quan ta làm ra, mặc dù chỉ là vật phàm tục nhưng cũng có hương vị rất đặc biệt.”

Liên bà cười đáp: “Bây giờ ta cũng chỉ là thân máu thịt, sao dám bắt bẻ mấy thứ này. Nói đi cũng phải nói lại, Phó quan chủ là người đầu tiên nhận ra thân phận của ta sau mấy chục năm, có lẽ cũng chỉ có ngươi mới có thể giúp được ta.”

Hương trà lượn lờ, Liên bà cũng không ngại kể lại những chuyện ngày xưa đó cho người khác nghe.

Liên Bà tên thật là Liên Vãn, tuy Phó Yểu gọi bà ta là “tiên tử” nhưng bà ta cũng không phải thật sự là tiên, chỉ là một con tinh quái ở trên Thiên Sơn mà thôi. Mẫu thân của bà ta là một đóa hoa tuyết liên, may mắn gặp được tiên duyên nên đã phi thăng, bà ta nhờ có mẫu thân giúp đỡ, tu vi cũng tăng rất nhanh, dần có được tên tuổi của “tiên tử”.

Tu hành là một con đường dài lê thê và vô cùng cô đơn mà mỗi tinh quái đều phải trải qua, Liên mẫu hy vọng nữ nhi sớm ngày phi thăng, đối xử với bà ta cực kỳ khắc nghiệt, thậm chí còn không cho phép bà ta rời khỏi Thiên Sơn, để đầu óc của bà ta không bị nhiễm xấu.

Khi còn nhỏ, Liên Vãn rất nghe lời, nhưng khi bà ta dần lớn lên thì không nhịn nổi nữa mà chuồn ra ngoài.

Thế giới bên ngoài Thiên Sơn thật sự muôn màu muôn vẻ, sau khi được nhìn ngắm cảnh tượng phồn hoa đó, Liên Vãn không cách nào tĩnh tâm tu luyện được nữa, trong lòng chỉ nghĩ tới việc ra ngoài đi dạo.

Sau một lần lén chuồn ra ngoài, bà ta bị mẫu thân phát hiện, hai người xảy ra tranh chấp, trong lúc giận dỗi, bà ta đã chạy thẳng xuống núi.