Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 142




Luồng linh lực đó chỉ tồn tại một lát, Phó Yểu nhanh chóng tỉnh táo lại, nhưng nàng vẫn chưa có ý định rời khỏi lòng Chung Ly.

Nàng với Chung Ly đã làm hàng xóm lâu đến thế, vậy mà lại không ngờ y là báu vật lớn tới vậy.

Nàng là phương thuật sư, nếu xét rõ ràng ra thì không thể xem như là quỷ tu, quỷ tu một trăm năm cũng chẳng xem là gì, nếu là một ngàn năm thì còn phải xem tư chất.

Phương thuật sư lại khác, nàng có đường tắt để đi, điều này cũng khiến linh lực trở thành thứ hấp dẫn nhất đối với phương thuật sư, huống chi hiện giờ Phó Yểu còn đang cực kỳ thiếu linh lực.

“Chung Ly.” Phó Yểu nuốt hết linh lực, nói: “Ta không cần tiền của ngươi, sau khi ngươi đi đầu thai, ngươi có thể để linh lực của mình lại cho ta không?” Lúc nàng nói mấy lời này, còn tranh thủ liếm một chút lên cổ y.

Chung Ly chưa bao giờ thân mật với người khác tới vậy, ngơ ngẩn mất một lúc, sau đó y vươn tay, một tay xách Phó Yểu ra khỏi người mình: “Đứng cho vững.”

“Rồi rồi, nghe ngươi hết. Dù sao ngươi chuyển thế rồi cũng đâu dùng tới linh lực được nữa, bỏ đi thì tiếc lắm, nể tình chúng ta từng là hàng xóm của nhau, ngươi tặng hết cho ta đi.” Phó Yểu tiếp tục thuyết phục.

Chung Ly nhìn gương mặt mong chờ của nàng, định nói “ngươi nằm mơ” nhưng rồi lại đổi ý, hỏi: “Ngươi có biết cách truyền lại linh lực là như thế nào không?”

Phó Yểu lắc đầu. Nàng là thuật sư, biết mấy thứ này để làm gì chứ? Nàng muốn truyền cho hậu nhân cũng chỉ có thể truyền pháp thuật, linh lực thì thôi đi, ngay cả nàng còn dùng không đủ nữa kìa.

Thấy Chung Ly nhìn mình không rời mắt, trong lòng Phó Yểu đột nhiên nảy lên dự cảm không lành: “Truyền lại kiểu gì vậy?”

Chung Ly vươn tay nâng cằm nàng lên, chậm rãi nói: “Song tu.”

“Song…” Song tu?

Phó Yểu hóa đá tại chỗ.

Một lúc sau, nàng mới hỏi: “Là kiểu song tu mà ta biết ấy hả?”

“Không thì còn loại nào nữa?” Hai mắt Chung Ly sâu thẳm: “Có vài thứ không phải ta không cho ngươi, mà là ta không thể cho. Còn nữa, ngươi đừng quên rằng mệnh của ngươi là ngũ tệ thiếu tam, nếu ngươi động tình, về sau người đau khổ sẽ là ngươi, ngươi nhất định phải suy nghĩ cho kỹ. Mấy lời nói tùy tiện trước kia, ta có thể xem như chưa từng nghe thấy, nhưng về sau ngươi không được nói nữa.”

Câu đầu tiên của y thì Phó Yểu có thể nghe hiểu, có điều sao nàng lại không hiểu nổi khi nghe câu sau chứ?

Cái gì mà xem như không nghe được mấy lời nói tùy tiện lúc trước?

Nàng ăn nói tùy tiện lúc nào mới được chứ?

Rõ ràng chính y mới là người nhân lúc say rượu ôm lấy nàng, vậy mà giờ còn đổ tội cho nàng là sao?

“Ta ăn nói tùy tiện với ngươi khi nào hả?” Phó Yểu kéo bàn tay đang nắm cằm mình của y xuống: “Tốt nhất là ngươi nói rõ ràng chút đi.”

Chung Ly lại không muốn nói nhiều về chuyện này nữa, lời vừa rồi của y cũng đủ rõ ràng rồi.

Ngũ tệ thiếu tam, không nhắc tới tiền mệnh quyền, chỉ riêng việc phải cô độc cả đời cũng đã quyết định Phó Yểu không được phép động tình. Nếu trái tim nàng vẫn giữ được bình tĩnh, vậy thì có thể tiếp tục tiêu dao tự tại, nhưng một khi rung động, vậy thì tương lai sẽ phải sống trong đau khổ.

“Ta có việc cần phải ra ngoài một chuyến.” Chung Ly nói: “Thời gian tới ta sẽ không quay về. Ngươi là nữ tử thông minh, chắc cũng biết lựa chọn nào là tốt nhất.”

Y nói xong thì biến mất tại chỗ.

Phó Yểu cũng bắt đầu cân nhắc.

Lời Chung Ly nói sao cứ như đang bảo nàng đơn phương tương tư y vậy? Ngay cả việc ngũ tệ thiếu tam cũng lôi ra nói luôn. Bản thân nàng chẳng lẽ lại không biết mình ngũ tệ thiếu tam sao hả? Nhiều năm như vậy, bên người nàng kẻ tới người đi, chưa từng có ai thật sự ở cạnh nàng được, còn không phải là do mệnh cách của nàng sao?

“Ngũ tệ thiếu tam.” Phó Yểu cười giễu, nàng khẽ cử động, xuất hiện trước mặt Chung Ly, chặn y lại rồi hỏi: “Ngươi không được đi, ta muốn hỏi, ngươi sợ mệnh cách này của ta đấy à?”

Chung Ly không ngờ nàng lại đuổi theo mình, nhíu mày hỏi: “Cái gì?”

“Mệnh cách của ta là nếu ta không chết thì người chết sẽ là người bên cạnh ta.” Phó Yểu nhìn thẳng vào mắt y: “Suốt bao năm qua, ta cũng từng có bạn bè và người thân, thế nhưng không một ai là ngoại lệ cả, bọn họ đều sẽ xa cách ta. Ta không trách bọn họ, dù sao mạng sống của mình vẫn quan trọng hơn, có điều ta muốn biết, một người có phúc đức thâm hậu như ngươi mà cũng giống với bọn họ sao?”

Chung Ly nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng, đột nhiên nhớ tới hòn đảo cô độc giữa sương mù, nơi đó không ai có thể ở lại lâu, dù trời đất có đổi dời, hòn đảo đó vẫn đứng yên tại chỗ.

“Ngươi cho rằng giờ ta mới biết mệnh cách của ngươi đấy à?” Y hỏi.

Nhận được đáp án, cảm xúc trong mắt Phó Yểu cũng dần tan ra. Nàng có thể hiểu tại sao người khác lại xa cách mình, nhưng trong lòng vẫn sẽ thấy rất khó chịu.

Chung Ly là người mà nàng dám thân thiết suốt nhiều năm như vậy, may mà lý do của y khác với những kẻ khác.

“Ồ, vậy bây giờ ngươi đang lo là ta thích ngươi à?” Những cảm xúc tiêu cực trong lòng đã tan mất, giọng điệu Phó Yểu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều, trên mặt thậm chí còn lộ ra nụ cười chế giễu: “Nhưng mà vào hôm bọn Trịnh thợ thủ công rời đi, rõ ràng ngươi là người chủ động ôm ta trước.”

Câu nói này của nàng khiến Chung Ly sửng sốt: “Ta chủ động…” ôm ngươi?

“Nếu không thì chẳng lẽ là ta chủ động hả? Mới đầu ta còn nghĩ là ngươi nhận nhầm người, xem ta thành vị hồng nhan tri kỷ nào đó. Kết quả là ngươi nói với ta ngươi không nhận sai, biết ta là Phó Yểu.” Phó Yểu khoanh tay trước ngực: “Đã biết là ta mà còn ôm, nếu nói thích thì chẳng phải chính ta mới là người nên lo ngươi sẽ thích ta à?”

Hai người chìm vào sự im lặng ngắn ngủi.

Chung Ly nhìn vẻ mặt Phó Yểu, còn cả cảnh tượng ngày Trịnh thợ thủ công rời đi, Phó Yểu không thèm nhìn mặt y đã vội vàng bỏ chạy, trong lòng y bỗng có cảm giác, lời nói của nàng có lẽ là sự thật…

“Ta tới đây hôm nay là muốn thử ngươi.” Phó Yểu nói thẳng hết mọi chuyện: “Tiêu Như Sắt nói là, khi nam nhân thích nữ nhân thì sẽ giao hết tiền của mình cho nàng, thế nên ta mới tới trả lại lệnh bài cho ngươi. Có điều bây giờ xem ra, có lẽ là ta tự mình đa tình, dù sao khi đó ngươi cũng uống say rồi, lời nói không chắc là thật lòng.”

Phó Yểu nói tới đây thì thả tay xuống: “Ngoài ra, ngươi hình như hơi hiểu lầm ta rồi. Ngươi yên tâm, ta yêu quý bản thân mình hơn bất cứ kẻ nào, sẽ không dễ để bản thân phải rơi vào hiểm cảnh. Được rồi, mọi chuyện đã giải thích xong xuôi hết, ta còn có việc, đi trước đây.”

Phó Yểu nói xong, nở nụ cười với y rồi xoay người đi về nơi xa.

Chung Ly không cản nàng lại, đây là kết quả tốt nhất, có điều không hiểu tại sao, trong lòng y lại không hề vui vẻ.



Phó Yểu trở lại đạo quan, đổi về hắc y như trước.

Giang chưởng quầy thấy thế thì nói: “Y phục trước đó hợp với ngài hơn.”

“Màu sắc tươi sáng như vậy là cho thiếu nữ hoài xuân. Ta thấy màu đen vẫn phù hợp với ta hơn.” Phó Yểu nói.

Giang chưởng quầy lập tức hiểu ra điều gì đó.

Vốn dĩ nàng đã rất vui vẻ chạy đi gặp Chung Ly công tử, hiện giờ lại về với dáng vẻ trước đây, tám chín phần là hai người này giận dỗi nhau rồi.

Có điều chuyện này không tới phiên nàng nói ra, cho nên chỉ có thể giúp quan chủ sắp xếp bộ y phục quý giá kia.

Phó Yểu đi tới trước tượng Tam Thanh, nhìn tượng đá một lúc, thắp một nén nhang cho bọn họ, nói: “Trước đây ta đã dùng ngũ tệ thiếu tam để đổi lấy một thân bản lĩnh này, khi đó ta cũng chuẩn bị tinh thần sẽ phải cô độc cả đời. Có lẽ là vì đã một thời gian dài, hoặc là do tâm nguyện của ta sắp hoàn thành nên mới bắt đầu nảy sinh vọng tượng không nên có.”

Mặc dù nàng không muốn thừa nhận, nhưng tối hôm đó nàng đã thật sự rung động. May mà giờ nàng kịp tỉnh táo lại, như này cũng không tính là muộn.

Phó Yểu cắm nhang vào lư, đột nhiên cảm giác được hạc giấy ở chỗ Hoàng hậu đang gọi mình, nàng nhíu mày, rời khỏi đạo quan.

Nàng vừa rời đi không lâu, Chung Ly đã xuất hiện trước tượng Tam Thanh.