Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 130




Cuối cùng Phó Thị Lang vẫn không vội rời khỏi Dư Hàng, cửa thành đã đóng, người ra vào đều bị kiểm tra kỹ lưỡng, hơn nữa miệng vết thương trên người ông không nhẹ, dễ dàng bị phát hiện.

Ông nghĩ tới nghĩ lui, quyết định gọi nữ nhi tới chỗ mình.

“Cửu Nương, con có dám một mình tới Thủy huyện không?” Phó Thị Lang hỏi nữ nhi.

Lần này ông tới Giang Nam là phụng lệnh của bệ hạ điều tra một vụ án cũ.

Năm năm trước, Giang Nam bị tra ra có nhận hối lộ, khi đó số bạc tham ô đang trên đường đưa tới Trường An ngay lúc tiên đế băng hà, tân đế đăng cơ, số bạc đó trùng hợp bị “hải tặc” cướp mất ngay giữa đường.

Bệ hạ kế vị xong, trong triều vẫn không ngừng nổi sóng to gió lớn, vụ án này chỉ có thể tạm đè xuống không truy cứu. Hiện giờ bệ hạ đã dần ngồi vững trên hoàng vị, lập tức nhớ tới số bạc đáng lẽ nên rơi vào túi mình, thế là có chuyện Phó Thị Lang xuôi Nam lần này.

Phó Thị Lang điều tra cẩn thận suốt dọc đường, khi tới Dư Hàng cũng chỉ định du lịch một phen với nữ nhi. Ai ngờ vừa tới nơi lại trùng hợp phát hiện vụ án cũ này có liên quan tới tổng đốc Lưỡng Giang.

Sự việc đột ngột này khiến cả hai bên đều bất ngờ, Phó Thị Lang lập tức nắm được trong tay ít chứng cứ, kết quả là ông bị phát hiện rồi còn bị truy nã toàn thành, thậm chí còn chưa kịp sắp xếp chỗ ở ổn định cho nữ nhi mình.

Phó Cửu Nương bây giờ đã mười một mười hai tuổi, theo chân phụ thân rồi phải trải qua đủ thứ chuyện nên cũng trưởng thành hơn nhiều, đôi mắt nàng đã thiếu đi sự e lệ của nữ nhi khuê phòng, lại tăng thêm chút dũng cảm.

Nàng thấy sắc mặt phụ thân chuyển sang trắng bệch, trong lòng cũng biết đã có chuyện không hay xảy ra: “Con làm được.”

“Vậy thì tốt.” Phó Thị Lang tái nhợt nói: “Con với Thúy cô mai ra ngoài thành, trực tiếp tới tìm Lục An tiên sinh ở thư viện Thủy huyện, nói rằng bây giờ ta đang bị nhốt trong Dư Hàng, còn lại thì đừng nói thêm gì cả. Lúc rời đi, nếu có ai hỏi thì con hãy nói là tới Thủy huyện cầu học.”

Thủy huyện là nơi duy nhất ông có thể nghĩ tới lúc này, hơn nữa thư viện Thủy huyện bây giờ đã rất nổi danh ở Giang Nam, đồng thời cũng là nơi duy nhất chấp nhận cho nữ tử theo học, viện cớ này có thể giúp nàng giảm chút nguy cơ bị người khác nghi ngờ.

Phó Cửu Nương tất nhiên sẽ nghe theo mọi sự sắp xếp của phụ thân mình.

Hai người bàn bạc thêm một lúc, chuyện này tất nhiên không thể chậm trễ hơn được nữa, Thúy cô đã chuẩn bị xong mọi thứ, dẫn Cửu Nương ra ngoài.

Trong thành tạm thời còn chưa điều tra ra được thân phận của Phó Thị Lang, cũng vì lý do đó mà Phó Thị Lang mới dám để nữ nhi rời thành. Chỉ cần thoát khỏi Dư Hàng, đi vào phạm vi của Thủy huyện, ông tin rằng dù Lục An tiên sinh không kịp thời giúp đỡ thì vị sống trong Thanh Tùng Quan kia cũng sẽ chẳng trơ mắt đứng nhìn.

“Phó quan chủ, nhờ cả vào ngài.” Phó Thị Lang nhìn cửa phòng đóng chặt, che miệng vết thương, bảo Kỳ Phương dẫn mình rời khỏi khách điếm.

Trong thành đang giới nghiêm, sớm muộn gì bọn họ cũng điều tra tới khách điếm này, ông không thể ngồi im chịu chết được.



Trong đạo quan, Phó Yểu có chút buồn bực.

Đây là hậu quả sau khi Tam Nương rời đi. Trước kia có người trò chuyện với nàng, giờ thì người đó đi rồi, nàng không còn ai để lôi ra nói chuyện giải buồn nữa.

Tuy nói với đám người Giang chưởng quầy cũng được, có điều quan hệ hai bên vẫn có chút khoảng cách.

Dáng vẻ này của nàng bị Trúc Chi nhìn thấy, hắn nhanh chân đi tới: “Thật ra ta thấy hơi tò mò, ta có nghe tới vài ít quỷ tu rất lợi hại, đa số sau khi bọn họ thành danh đều có thể điều tra ra được chút dấu vết khi còn sống. Ngươi lại cứ như xuất hiện từ hư không, chiếm núi làm vua, gần như không ai biết được thân phận thật sự của ngươi, cộng thêm cả mấy điều kiện giao dịch quái lạ, thật sự khiến người ta vừa động lòng mà lại vừa nghi ngờ.”

“Đoán không ra là do các ngươi ngu ngốc.” Phó Yểu không ngại có người tới nói chuyện với nàng, giúp nàng giết thời gian.

“Chẳng lẽ còn có người biết lai lịch của ngươi?”

Phó Yểu uống trà đào mật ong do Phương gia bán: “Ừ.” Trà hoa quả của Phương gia càng lúc càng ngon, mùi đào thơm nồng, trà xanh lạnh lạnh cực hợp ý nàng.

Trúc Chi lập tức hiểu ra người đó là ai, không nói gì nữa.

Điệu bộ này của hắn chỉ kém việc không viết luôn ân oán của mình với Chung Ly lên mặt, Phó Yểu lại không chủ động mở miệng hỏi. Những chuyện như đàm phán, đa số đều là ai mở miệng trước thì người đó thua.

Lúc trước nàng tới tìm Trúc Chi không chỉ vì muốn nhờ hắn vẽ giúp mình một gương mặt. Trúc Chi theo nàng về đạo quan chắc chắn cũng không phải chỉ đơn giản là muốn có nơi dung thân như lời hắn nói.

Ai cũng đều giữ ý đồ riêng của mình, vậy thì cứ đợi xem kẻ nào sẽ là người hết kiên nhẫn trước.

Một lúc lâu sau, Trúc Chi cuối cùng vẫn mở miệng nói trước: “Chẳng lẽ quan chủ không tò mò ân oán giữa ta với Chung Ly sao?”

Phó Yểu: “Có chút. Nếu ngươi đồng ý nói ra thì ta cũng có thể cố gắng lắng nghe.”

“Nếu quan chủ phải cố gắng mới làm được thì ta cũng không nói làm gì, lại bẩn lỗ tai của ngươi.” Trúc Chi đã phát hiện, nàng cũng chẳng phải là loại người sẽ thương tiếc kẻ yếu. Dám dùng kế dụ dỗ nàng là không có khả năng: “Bức tranh mà quan chủ muốn ta vẽ, ta đã vẽ xong từ nhiều ngày trước rồi, không biết khi nào ta mới nhận được tiền nhuận bút đây?”

“Ồ? Không giả vờ nữa?” Phó Yểu hỏi thẳng. Lúc mới quen biết nhau, hành vi của hắn lúc nào cũng phóng đãng, vừa về đạo quan đã bày ra bộ dáng công tử tao nhã; lúc đối mặt Chung Ly thì lại tỏ vẻ mình là một đóa hoa yếu ớt bị người ta chèn ép. Gương mặt thay đổi liên tục của hắn làm nàng cũng thấy vui vẻ vô cùng.

“Nếu nó có tác dụng trước mặt ngươi thì ta có thể tiếp tục giả bộ.” Trúc Chi đã hoàn toàn bỏ cuộc.

“Vậy thì thôi.” Phó Yểu nói: “Còn tiền nhuận bút, trừ tiền ra thì cái gì cũng được.”

“Cái gì cũng được?” Ánh mắt Trúc Chi dần trở nên sâu thẳm: “Cho dù có bảo ngươi đi giết Chung Ly cũng được à?”

“Tất nhiên là được.” Phó Yểu nói: “Chỉ cần ngươi có thể trả được cái giá cho điều đó. Có điều, hiện giờ hình như không có ai có thể trả nổi cái giá này đâu. Hơn nữa ta còn đang nợ Chung Ly mấy món đồ, nếu y muốn ta bắt ngươi làm đồ gán nợ cho y, ta thật sự cũng muốn lắm.”

Phó Yểu vừa nói vừa quét quanh cổ của Trúc Chi, ánh mắt của nàng rõ ràng đang tìm nơi ra tay thuận lợi nhất.

Trúc Chi: “…” Hắn cười nói: “Hy vọng ta không phải là chú dê bị đẩy vào miệng cọp.”

“Cái này thì không, tạm thời ta chưa muốn ngươi chết cho lắm.”

“Tại sao?” Trúc Chi hỏi.

Vấn đề này đã động vào mục đích cuối cùng mà Phó Yểu tới tìm hắn.

Trong lòng Trúc Chi cũng thấy hơi lo lắng, thiên hạ có nhiều họa sư giỏi như vậy, Phó quan chủ lại là người tài, muốn tìm ai mà chẳng được, cần gì tự thân tới tìm hắn chứ.

“Bởi vì ngươi.” Phó Yểu cười đáp: “Một nét bút Hoàng Lương, một giấc mộng hoàng lương, thứ tốt như thế, nếu thiếu mất linh hồn thì sao mà được.”

Cây bút này cũng là một loại thần binh, hơn nữa còn là thần binh có sẵn linh hồn, nàng tất nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn.

Đầu tiên Trúc Chi kinh sợ, sau đó mới hiểu được: “Hóa ra ngay từ đầu quan chủ đã nhìn rõ chân thân của ta rồi.”

Không phải ai cũng biết tới sự tồn tại của bút Hoàng Lương, những chuyện liên quan tới nó đa số đều không được lưu truyền, lý do lớn nhất là vì thứ này vốn chỉ tồn tại trong ảo tưởng.

Từ khi khoa cử cho phép bình dân tham gia, vô số thư sinh người trước ngã xuống người sau tiến lên. Mỗi ba năm chỉ có ba trăm người được đề tên lên bảng, còn các thư sinh khác đa số đều ngã xuống trước hoàng bảng.

Con người ai cũng có dã tâm, một khi năng lực không đủ để đạt được mục đích, giấc mơ sẽ là nơi bọn họ ký thác.

Một giấc mộng hoàng lương, rất nhiều người thích nằm mơ, tín ngưỡng tụ tập tới một mức nhất định tiên linh Hoàng Lương cũng xuất hiện, bút Hoàng Lương chính là vũ khí của tiên linh.

Bút Hoàng Lương vẽ ra thứ gì, thứ đó sẽ trở thành sự thật, nhưng cuối cùng đó chỉ là một giấc mộng hoàng lương, khi tỉnh dậy thì giấc mộng cũng biến mất.

“Ban đầu ta cũng không biết.” Phó Yểu đáp, đời trước nàng vô tình gặp được bút Hoàng Lương, mới biết rằng còn có thứ như thế tồn tại trên đời. Hiện giờ vừa hay nàng muốn sưu tập thần binh, cho nên mới để ý tới bút Hoàng Lương.

Trúc Chi cũng không hỏi lý do tại sao nàng lại biết: “Ta rất quý.” Hắn có thể thỏa mãn giấc mộng của mọi người, giá trị không còn nói cũng biết: “Nếu muốn có được ta, quan chủ cần phải đưa ra điều kiện làm ta động lòng mới được.”

Phó Yểu vẫn giữ nguyên câu cũ: “Ngoại trừ tiền thì cái gì cũng có thể thương lượng.”

“Giết Chung Ly thì sao?”

“Ngươi đang mơ giấc mộng hoàng lương nào vậy?” Phó Yểu đáp: “Chung Ly quý hơn ngươi nhiều.”

“Được rồi, ta sẽ suy nghĩ thật cẩn thận.” Trúc Chi đáp.

Phó Yểu lại nói: “Ban đầu ta còn nghĩ là ngươi muốn bỏ chạy.”

“Cái này thì không vội.” Trúc Chi đáp: “Trước khi chưa báo được thù, ở đâu cũng không an tâm bằng ở đây.”

Phó Yểu nghe hắn nhắc tới việc báo thù cũng không hề phản ứng lại.

Nàng không có ý định nhúng tay vào chuyện giữa bọn họ. Nếu Trúc Chi không thể bỏ qua cho Chung Ly, vậy thì tới lúc đó nàng sẽ bảo Chung Ly đao hạ lưu bút*, rồi tìm tạm một linh hồn khác thế vào. Cũng không biết có thể nhét linh hồn khác vào bút Hoàng Lương được không nữa.

*Câu gốc là đao hạ lưu nhân.



Ngoài thành Dư Hàng, Phó Cửu đang ngồi trên xe ngựa chạy như bay.

Ngay khi nàng thuận lợi rời khỏi cửa thành không lâu, vô tình gặp được quan binh đứng ở các trạm trên đường, kiểm tra bắt người. Nàng làm theo cách ngược lại với bình thường, ngồi trên xe ngựa xa hoa, mặc hoa phục, nhìn người bằng vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn, lúc này mới khiến đám binh lính kia sợ hãi, thả nàng qua cửa.

Nhưng nàng sợ có truy binh đuổi theo, thế nên dọc đường đã đổi thành xe ngựa cũ kỹ, chạy vội về hướng Thủy huyện.

Nàng hốt hoảng chạy suốt mấy trăm dặm, bởi vì nàng nhận ra không những Dư Hàng đang truy tìm bọn họ, mà đến cả những khu vực xung quanh cũng thế, đặc biệt là đường thủy càng bị binh lính canh gác chặt chẽ.

Phó Cửu Nương không biết phụ thân đang làm chuyện, gì nhưng nếu có thể gây ra động tĩnh lớn cỡ này thì chắc chắn không thể dễ dàng hòa  giải được.

“Thúy cô, chúng ta tới đâu rồi?” Phó Cửu yếu ớt hỏi. Đường đi lầN này quá xóc, nàng gần như không thể ăn nổi cơm luôn rồi.

“Sắp tới rồi.” Thúy cô vô cùng đau lòng, may mà bọn họ đã tới Thủy huyện, từ chỗ họ đã có thể nhìn thấy được mái ngói của thư viện ở đằng xa.

Ngay khi xe ngựa chạy tới Phương gia thôn, Thúy cô lập tức phát hiện quan binh đang lục soát gì đó.

Thúy cô như muốn ngừng thở, thế nhưng xe ngựa đã đi tới Phương gia thôn, quan binh ở đó cũng đã phát hiện ra bọn họ, nếu giờ mà bọn họ quay đầu rời đi thì thật sự quá nổi bật.

Thúy cô nuốt nước bọt, căng thẳng cho xe ngựa tiếp tục đi về phía trước.

“Xuống xe.” Đám quan binh cản xe ngựa lại. Phó Cửu Nương nắm chặt góc áo, chậm rãi xuống xe, lòng thầm nghĩ sắp tới phải làm sao đây.

Thúy cô giả vờ khó hiểu, hỏi quan binh xung quanh: “Quan gia, sao đang êm đẹp lại điều tra vậy? Lần trước ta tới đây đâu có thấy.”

Quan binh híp mắt nhìn lướt qua, đáp: “Bên trên có lệnh, chúng ta chỉ biết làm theo thôi. Người ở trên xe ngựa đâu, sao còn chưa chịu xuống dưới?”

Lúc này, mành xe được vén lên, một tiểu cô nương từ bên trong nhảy xuống.

Quan binh nhìn thấy thì gương mặt hiện lên sự vui mừng. Bên trên nói người cần tìm là một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi, đặc biệt hơn là nữ nhân lúc nãy nói giọng kinh thành.

“Các ngươi từ đâu tới?” Quan binh tuy hỏi nhưng ánh mắt lại ngầm ra hiệu cho binh lính bên cạnh.

Phó Cửu Nương nhìn thấy hết tất cả, giả vờ sợ hãi đáp: “Ta tới từ Trường An…” Nàng mới nói được một nửa, thấy quan binh kích động thì bất ngờ xoay người chạy về phía Phương gia thôn.

Hành động bất ngờ này của nàng làm đám quan binh kinh ngạc, vội vàng đuổi theo. Thúy cô cũng phản ứng kịp, vội vã kéo bọn họ lại, tranh thủ chút thời gian cho cô nương nhà mình.

Lúc này bọn họ đã ở cạnh cửa thôn, cách thư viện không xa, chỉ cần chạy vào địa bàn của thư viện thì bọn họ nhất định sẽ được cứu.

Phó Cửu Nương cũng đang định làm thế, có điều dù lòng muốn nhưng sức lại không đủ. Mặc dù Thúy cô ngăn cản nhưng quan binh vẫn nhanh chóng đuổi kịp nàng.

Ngay lúc Phó Cửu Nương tuyệt vọng, đôi chân nàng đã mềm nhũn, ngã vào lòng ngực của một người.

Quan binh chạy theo muốn bắt người, người đó lại kéo Phó Cửu Nương ra trước mặt, đang định giao cho binh lính thì nghe tiểu cô nương nói: “Xin hãy giúp ta truyền một câu tới Lục An tiên sinh, cố nhân Phó thị đợi cứu.”

Phó?

Trúc Chi nghe thấy cái họ rất quen tai này, lại nhìn tiểu cô nương khá là lanh lợi trước mắt, trông có vẻ không giống kẻ gian ác, nghĩ ngợi một lúc rồi quyết định không giao nộp nàng cho quan binh nữa.