Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 128




Có lẽ là do linh hồn của Dư Thục Nhã vẫn không cam lòng, dù nàng ta đã bị nhét vào tiểu kiếm nhưng vẫn cố gắng thoát ra. Phó Yểu “chậc” một tiếng, vươn tay kéo nàng ta lại, sau đó dùng giấy thành thành một vỏ kiếm đơn giản, nhét kiếm trong đó rồi cất vào ống tay áo.

“Đã là kiếm hồn, nếu ngươi còn chạy thì ta sẽ thẳng tay cho ngươi hồn phi phách tán.” Câu này của Phó Yểu không phải đang uy hiếp, nàng nói được thì chắc chắn sẽ làm được. Thần binh đúng là cần có kiếm hồn, thế nhưng không có nghĩa là không thể đổi thành một linh hồn khác.

Lúc này, tiểu kiếm cuối cùng cũng chịu yên tĩnh lại.

Phó Yểu cũng chẳng mấy quan tâm nàng ta là an phận thật hay chỉ giả vờ, nàng ta nghe lời sẽ có chỗ tốt, còn nếu không nghe lời thì…

Quay về đạo quan, bên ngoài cửa đã có không ít người vây quanh. Phó Yểu đẩy đám người đó ra, thấy Trúc Chi ngồi giữa đám người đang vẽ tranh cho người khác.

Hắn mặc một bộ y phục xanh lục đậm, đôi mắt chăm chú nhìn bức tranh đang vẽ, dáng vẻ cực kỳ hấp dẫn.

Phó Yểu cũng phải nhìn ngắm mấy lần chứ đừng nói là các vị khách nữ hành hương đi ngang qua. Nhóm người đang bao vây lấy Trúc Chi đúng là nhóm người hành hương có đủ già trẻ lớn bé.

“Trúc công tử thật là đẹp mà.” Giang chưởng quầy không biết đã đi tới đứng cạnh Phó Yểu từ lúc nào, nhìn Trúc Chi ngồi giữa đám người mà khen ngợi: “Chỉ cần mỗi gương mặt đó thôi, ngoại trừ Chung Ly công tử thì những người khác đúng là không thể sánh bằng hắn.”

Phó Yểu nhấc chân bước vào đạo quan, nói: “Chỉ là cái túi da mà thôi.”

Giang chưởng quầy cũng không định đắm chìm trong nam sắc, nhanh chân đuổi kịp Phó Yểu, nói: “Sau này ta nên đối đãi với vị công tử này thế nào đây?”

Mặc dù người tới đạo quan không ít, nhưng vị Trúc công tử này vẫn là nam tử đầu tiên mà quan chủ dẫn về, hơn nữa còn có vẻ ngoài anh tuấn hiếm lạ, nàng cũng nên thăm dò thân phận của hắn chứ.

“Không cần phải đối xử đặc biệt.” Phó Yểu nghĩ một hồi, nói tiếp: “Hắn vẽ tranh không tệ, không có việc gì có thể bảo hắn vẽ nhiều hơn chút.”

Trăm năm sau, những thứ này đều là tiền cả đấy.

Giang chưởng quầy lập tức hiểu ra: “Được.”

Vậy là Trúc Chi đã ở lại đạo quan như thế. Bình thường hắn sẽ bày một quán nhỏ trước cửa đạo quan rồi vẽ tranh cho người khác, tối đến lại thường xuyên vào huyện thành tìm người nói chuyện phiếm.

Suốt một thời gian dài, khắp Thủy huyện đều biết nơi đây có một mỹ nam tử giỏi vẽ tranh. Nhiều khách hành hương còn cố ý tới Thanh Tùng Quan chỉ để được gặp mặt hắn.

“Xem ra ngươi thích ứng rất tốt.” Lúc ăn khuya, Phó Yểu đã nói như vậy.

Trúc Chi ngửi thức ăn trên bàn, không động đũa: “Ta thích nơi này.” Hắn nói: “Nơi này chung linh dục tú, mạch văn hưng thịnh*. Nếu có thể ở đây chừng trăm năm, chắc chắn ta có thể vẽ được mỹ nhân xinh đẹp hơn nữa.”

*Nơi anh tài tụ tập, nuôi dưỡng người đẹp, có nhiều văn nhân nhã sĩ.

“Ngươi thích vẽ tranh tới vậy sao?” Nam nhân gầy hỏi. Hắn đã quan sát người này suốt mấy ngày qua, ngày nào y cũng đều gần như chỉ bận vẽ vời.

Trúc Chi cười đáp: “Đời này của ta sinh ra là vì vẽ tranh. Nguyện vọng lớn nhất trong đời cũng là hy vọng có thể vẽ ra một vị mỹ nhân sống.”

“Thật hay giả vậy? Vẽ tranh còn có thể vẽ thành người sống à?” Nam nhân gầy hoàn toàn không tin.

Trúc Chi mỉm cười nhìn hắn, sau đó hỏi Phó Yểu: “Quan chủ nghĩ sao?”

Phó Yểu lột hạt thông trong tay, đáp: “Cái này khó mà nói được, có lẽ ngươi sẽ thành công.”

Trúc Chi như được cổ vũ, nâng chén trà lên nói với Phó Yểu: “Vậy mượn lời chúc của quan chủ. Ta lắm miệng hỏi một câu, quan chủ đã có đạo lữ hay chưa?”

Hắn vừa dứt lời, toàn bộ người ngồi trên bàn khi này đều đồng loạt im lặng.

Những người khác tuy không hiểu nhiều thứ, nhưng hai chữ “đạo lữ” thì vẫn biết là gì.

Dám hỏi quan chủ có đạo lữ hay không, người này đúng là… to gan mà.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía quan chủ nhà mình.

Phó Yểu ném hạt thông vào miệng, đôi mắt đánh giá từ trên xuống dưới Trúc Chi mấy lần, đáp: “Không có.”

“Vậy ngươi thấy ta thế nào?” Trúc Chi tự đề cử bản thân: “Bề ngoài của ta cũng đâu có tệ, mặc dù tu vi không bằng quan chủ nhưng ở cạnh quan chủ một hai trăm năm cũng không thành vấn đề.”

“Ta thấy, ngươi không được.” Phó Yểu đáp.

“Xem ra quan chủ không hài lòng với ta rồi.” Trúc Chi tỏ vẻ tiếc nuối: “Nếu quan chủ là đạo lữ của ta thì hay quá.”

Phó Yểu chỉ cười, không đáp lại.

Trong đạo quan vốn không có việc nhỏ, cho nên việc Trúc Chi muốn trở thành đạo lữ của quan chủ nhanh chóng truyền tới rừng hòe. Nhóm thợ thủ công trong rừng hòe cảm thấy tên tiểu bạch kiểm này không hề xứng với quan chủ chút nào, cho nên lúc Chung Ly về tới Thủy huyện đã nghe nhóm Trịnh thợ thủ công bàn luận: “Sao quan chủ có thể nhìn trúng tên tiểu bạch kiểm đó được chứ.”

“Cái này không thể nói chắc được, lỡ đâu quan chủ lại thích kiểu hào hoa phong nhã như thế thì sao. Hơn nữa nhìn bề ngoài thì tên tiểu bạch kiểm này cũng không tệ, không thấy dạo gần đây có rất nhiều cô nương và các phụ nhân bị hắn mê hoặc tới thần hồn điên đảo sao?”

“Anh tuấn thì có lợi gì chứ? Có điều tên tiểu tử này đúng là gan dạ, lại dám mơ tưởng tới quan chủ.”

Trịnh thợ thủ công thấy Chung Ly đã về, vội vàng nói: “Thời gian qua ngươi đã đi đâu vậy hả? Ngươi còn không trở lại thì Thanh Tùng Quan sợ là phải đổi thành họ Trúc rồi.”

Chung Ly đặt rượu đào hoa lấy từ chỗ thổ địa lên bàn, hỏi: “Có chuyện gì?”

“Còn không phải là tại cái tên tiểu bạch kiểm ở trong Thanh Tùng Quan sao, tên tiểu bạch kiểm kia chỉ là cóc ghẻ mà lại đòi ăn thịt thiên nga, dám mở miệng xin quan chủ kết làm đạo lữ với hắn. Chung Ly, chúng ta đều đánh giá ngươi rất cao, mối hôn sự này ngươi không thể bỏ lỡ như thế được.” Nhóm thợ thủ công lập tức ùa tới.

“Đúng thế, các ngươi cũng đã ở chung với nhau luôn rồi, sao có thể để kẻ khác chen chân vào được chứ.” Bọn họ nói đầy vẻ căm phẫn.

Chung Ly: “…”

Chung Ly không muốn giải thích nhiều, chỉ để lại một câu “Ta về trước.” rồi rời khỏi rừng hòe.

Lúc đi ngang qua Thanh Tùng Quan, y thoáng liếc vào trong, quả thật nhìn thấy một nam tử đang nói cười vui vẻ với Phó Yểu.

Phó Yểu cực kỳ nhạy cảm, vừa nhận ra y đã vẫy tay nói: “Chung Ly, tới đây xem thử thanh kiếm này giúp ta.”

Chung Ly bước vào đạo quan, Trúc Chi ở bên cạnh thấy y thì kinh ngạc, sau đó cười nói: “Ra là người quen.”

“Ồ? Hai người quen nhau à?” Phó Yểu khá bất ngờ.

Trúc Chi nhìn Chung Ly, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi: “Ta quen y, nhưng có lẽ y không quen ta. Dù sao đối với Chung Ly công tử đại danh đỉnh đỉnh thì ta chỉ là một kẻ vô danh mà thôi.”

Chung Ly trực tiếp ngó lơ hắn, hỏi Phó Yểu: “Kiếm nào?”

“Vào trong rồi nói.” Phó Yểu đáp.

Chung Ly khẽ gật đầu, theo nàng vào đại điện.

Trúc Chi ở phía sau, ánh mắt vẫn dõi theo Chung Ly, trong mắt như chứa đựng cảm xúc nào đó.

Trong đại điện, Phó Yểu cầm tiểu kiếm ra cho Chung Ly xem, có đạo quan áp, huyết khí sẽ không lộ ra ngoài, lôi về phiền phức không cần thiết.

“Ngươi thấy thanh kiếm này thế nào?” Phó Yểu hỏi.

Chung Ly nhìn linh hồn cứ cố gắng bay ra ngoài, vươn tay búng một cái, đáp: “Ngư Tràng Kiếm dùng linh hồn như vậy thì hơi đáng tiếc đấy.”

Phó Yểu nhún vai: “Đâu thể lấy linh hồn của người vô tội được, cũng không có đủ thời gian, ta chỉ đành tạm chấp nhận.”

“Dù sao có cũng hơn không.”

“Có điều chuyện này thật sự là ngoài ý muốn, không ngờ nó lại là Ngư Tràng Kiếm.” Bảo sao sát ý của tiểu kiếm nồng tới vậy, thanh kiếm này vốn được sinh ra để giết người. Những thanh kiếm khác so với nó thì độ lượng hơn nhiều: “Nếu ngươi đã nói không sao thì xem như thanh kiếm này xong xuôi rồi. Phải rồi, ta sẽ không trả bội kiếm lại cho ngươi.”

Nàng không định bỏ lỡ bất kỳ thanh thần binh nào.

Chung Ly cũng không định lấy lại bội kiếm của mình. Khi y nắm lấy bội kiếm, kiếm hồn trong đó rất mỏng manh nhưng vẫn cảm nhận được nó đang kích động.

Dường như kiếm hồn đã đợi y rất lâu, run rẩy một chút rồi lại hoàn toàn biến mất trên thân kiếm.

Phó Yểu gọi Chung Ly tới để giám định, không ngờ lại lỗ tiền: “…”

Nàng vốn định nuôi dưỡng hồn phách trong thanh kiếm này một thời gian, giờ thì hay rồi.

“Từ giờ ngươi không được chạm vào mấy thứ này nữa.” Nàng u ám nói: “Ngươi có biết kiếm hồn khó tìm cỡ nào không hả?”

Kiếm hồn cao cấp nhất tất nhiên là được sinh ra từ thân kiếm, kém hơn chút thì dùng hung thú hoặc lệ quỷ. Linh hồn của người thường không có tác dụng gì lớn, trừ khi gom tất cả linh hồn của một thành trì lại với nhau, nếu không nàng đã chẳng phải tốn công để ý tới linh hồn của Dư Thục Nhã rồi.

Chung Ly đặt bội kiếm xuống, nói: “Ta sẽ bắt một linh hồn khác cho ngươi.”

Phó Yểu nghe thế thì lập tức sửa lời: “Chung Ly ca ca quả đúng là người tốt.”

Chung Ly: “…”

“Chung Ly ca ca có muốn sờ thanh kiếm này chút không? Cứ thoải mái sờ đi, đừng khách sáo với ta.” Phó Yểu lập tức nhiệt tình mời mọc y: “Ngươi thấy thanh Thần Quang Kiếm này thế nào? Thiên Nhất Kiếm cũng không tệ lắm đâu.”

“…Ngươi câm miệng đi.”

Phó Yểu thấy bản thân không thể chiếm thêm chút lợi, lập tức cất hết kiếm trên bàn đi, vẻ mặt trở lại như ngày thường: “Thời gian qua ngươi đã đi đâu vậy?”

Theo lý thì đây là việc riêng của y, cho nên Phó Yểu chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, xem như là đang quan tâm hàng xóm.

“Có một vị bằng hữu sắp tọa hóa*, ta đi đưa tiễn.” Chung Ly đáp.

*Tọa hóa: Chỉ việc các đạo sĩ, hòa thượng (người tu hành nói chung) qua đời.

“Là tinh quái hay là thần linh?” Phó Yểu hỏi.

“Thần linh.”

Thương hải tang điền, thần linh cũng không phải là thật sự bất tử bất diệt. Thần linh sinh ra nhờ tín ngưỡng, nếu không còn tín ngưỡng thì tất nhiên sẽ tọa hóa. Có lẽ trong tương lai, mảnh đất đó sẽ xuất hiện một vị thần linh mới, nhưng đó đã không còn là người kia nữa rồi.

Lần đưa tiễn này chính là ly biệt thật sự.

Thần linh không thể đầu thai chuyển thế, cho nên bọn họ sẽ không còn gặp lại nhau nữa.

“Là bằng hữu tốt à?” Phó Yểu hỏi.

Chung Ly nghĩ một chút, đáp: “Cũng xem như là một vị bằng hữu khó kiếm.”

“Ngươi đúng là rất quý trọng bằng hữu.” Phó Yểu nói. Sống một ngàn năm, cuối cùng cũng tìm được vị bằng hữu có thể vui vẻ nói chuyện với mình, thật sự rất đáng quý: “Đừng buồn.”

“Không buồn.” Chung Ly đáp: “Ông ta rất vui vẻ, cuối cùng đã không còn bị thứ gì trói buộc nữa. Ta là bằng hữu thì nên cảm thấy mừng cho ông ta mới phải.”

“Nghe ngươi nói thế, tương lai nếu ngươi đi rồi, có phải ta cũng nên vì quyết định của ngươi mà tỏ ra vui mừng không? Có điều nói thật, nếu ngươi đi rồi, có lẽ ta sẽ luyến tiếc một chút xíu.” Phó Yểu giơ hai ngón tay cách nhau thật gần, nói tiếp: “Nhiều là khoảng này này. Nếu ta sống đủ lâu, có lẽ ta sẽ còn gặp được ngươi khi đầu thai chuyển thế. Hay là thế này đi, ngươi tặng ta di sản của ngươi, ta giúp ngươi chuyển cho kiếp sau của ngươi nhé?”

Chung Ly nhìn nàng vẫn chưa có ý định bỏ cuộc, nói: “Ổ chó không giữ được bánh bao thừa, giao hết cho ngươi thì quá nguy hiểm, không thể suy xét.”

“Được rồi, vậy thì chút luyến tiếc cũng không còn nữa.” Phó Yểu vô tình đáp.

Hai người xem kiếm xong, Chung Ly trực tiếp về nhà mình.

Y nhìn huyệt mộ trống rỗng, quyết định đi tắm một chút, có điều khi đi ngang qua tấm kính thủy ngân vừa làm đặt ở hành lang, y lại nhìn thấy dáng vẻ của mình.

Y thấy gương mặt của người trong gương vẫn còn giữ chút ý cười chưa tan.