Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 124




“Đừng buồn.” Thế tử Định Quốc Công thở dài, ông ta ôm chất nữ của mình trong lòng, im lặng một lúc lâu mới nói tiếp: “Về sau ta sẽ chăm sóc cho đứa nhỏ này, nếu ngươi muốn cưới người khác thì tùy ngươi, ta chỉ cần đứa nhỏ này thôi.”

Kỳ Sương Bạch cười buồn: “Sương Bạch và Ngũ Nương yêu thương nhau thật lòng, hiện giờ nàng đã mất, ta vốn nên xuống địa ngục tìm nàng. Nhưng nay có hài tử, ta cần phải sống tiếp, tình cảm Sương Bạch đối với Ngũ Nương sẽ không bao giờ thay đổi. Nhạc phụ, chuyện cưới người khác xin ngài đừng nhắc tới nữa. Nếu Ngũ Nương biết thì nàng sẽ không vui đâu.”

Không có vị nhạc phụ nào hy vọng tế tử của mình cưới người khác cả. Lời nói của Kỳ Sương Bạch rất được lòng thế tử.

Ở nơi bọn họ không nhìn thấy, trên váy Phó Ngũ Nương dính đầy máu tươi. Ả ta đứng trước mặt Kỳ Sương Bạch, đôi mắt nhìn chăm chú về phía gương mặt đang thầm vui mừng giấu dưới lớp đau thương của gã, trong lòng cực kỳ khinh thường.

“Ta không cam lòng.” Phó Ngũ Nương tràn đầy hận thù, ả ta không chấp nhận bản thân lại phải rơi chịu kết cục như thế này.

Nếu không thì ả ta hãm hại tỷ tỷ mình, khổ công cướp đoạt những thứ này là vì cái gì cơ chứ?

“Ta không cam lòng!” Oán khí quanh thân ả ta dần ngưng thành hình, so với Tam Nương từng thất bại trước kia thì ả ta thực hiện dễ dàng hơn nhiều.

Phó Yểu nhìn đoàn sương đen tụ tập ngay phía trên Định Quốc Công phủ, khẽ cử động ngón tay, mây đen nhanh chóng tan đi.

Chó cắn chó mới là kịch hay, hai người kia vẫn nên tiếp tục đấu với nhau đi.



Sau lễ tang của Phó Ngũ, Kỳ Sương Bạch dẫn thương đội của mình bắt đầu bán hàng.

Lần này bọn họ không chỉ mang về đặc sản Tây Bắc là da thú, mà còn mang về một đám ngựa.

Ngựa ở thảo nguyên là thứ hiếm lạ, nếu không thì kỵ binh Hung nô cũng không khiến người khác sợ hãi tới thế.

Việc Kỳ Sương Bạch mang ngựa về đã làm triều đình chú ý, đặc biệt là bên Binh bộ. Sau tang lễ của Định Quốc Công phủ, triều đình cử Binh bộ ra mặt, mua tất cả ngựa của Kỳ Sương Bạch, chuyện này khiến Định Quốc Công phủ thấy cực kỳ tự hào.

Thế tử thấy vậy lại càng hòa hảo với Kỳ Sương Bạch hơn, đối xử với gã gần giống như nhi tử của mình vậy.

Kỳ Sương Bạch lại mượn việc mua ngựa giúp triều đình, tiếp tục dẫn thương đội tới thảo nguyên, đồng thời lòng chung thủy của gã cũng được mọi người biết tới, làm ấn tượng của mọi người về gã cũng tốt lên.

Tất nhiên sự thay đổi này là vì lòng chung thủy của gã hay vì được triều đình xem trọng, chỉ có trong lòng mỗi người tự biết mà thôi.



Ngay khi Định Quốc Công phủ xảy ra chuyện, bên phía Dư gia cũng không được bình yên, đặc biệt là hậu viện của Dư gia. Vài người bị vấp ngã vẫn là chuyện nhỏ, nói xấu sau lưng cũng không là gì, nghiêm trọng thì có cả việc thứ nữ bị trúng độc, xém chút đã mất mạng, toàn bộ chứng cứ còn đang đều chỉ thẳng về phía Dư Thục Nhã.

Bình thường Dư Thục Nhã đều tỏ ra khinh thường thứ nữ, hiện giờ bị bọn họ hãm hại, nàng ta tất nhiên vô cùng giận dữ, nổi nóng một lúc lâu, miệng phun ra vô số lời mạt sát, bẩn thỉu, châm biếm tất cả mọi người.

Tỷ muội vốn đã tranh đấu gay gắt với nhau, chính vì chuyện lần này mà ngay cả đám thiếp thất ở hậu viện Dư gia cũng bị kéo vào.

Thiếp thất sống được tới bây giờ ai mà không có chút thủ đoạn, Dư Thục Nhã và Dư phu nhân đã cạch mặt nhau, cho nên hiện tại có rất nhiều người bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Đêm trước khi Dư Thục Nhã thành thân, nàng ta tới chỗ lão phu nhân thỉnh an như thường lệ, trên đường về không hiểu sao lại bị trượt chân, ngã người qua lan can, rớt xuống ao.

Ao hồ trong Dư phủ không sâu, nhiều lắm cũng chỉ tới bả vai một người mà thôi.

Thúy Kiều bị chuyện xảy ra đột ngột này làm cho phát hoảng, vội vàng gọi người tới cứu cô nương lên, nhưng chẳng mấy chốc nàng ta đã phát hiện ra cô nương đang bị thứ gì đó kéo chặt, không tài nào ngoi lên mặt nước được.

“Cứu mạng!” Dư Thục Nhã cố vươn tay về phía Thúy Kiều, Thúy Kiều không còn cách nào khác đành phải nhảy xuống theo. Có điều đúng lúc này, nàng ta lại nhìn thấy cô nương đột nhiên bị kéo xuống nước, biến mất giữa đêm đen mù mịt.

“Thất cô nương!” Thúy Kiều vội vàng tìm người, nhưng tìm cỡ nào cũng không thấy đâu cả.

Hơn nữa, không hiểu tại sao lại không thấy có bất kỳ ai xuất hiện.

“Thúy Kiều, ta ở đây!” Thúy Kiều nghe thấy giọng nói của cô nương.

Nàng ta vội vàng bơi tới chỗ phát ra âm thanh, rồi lại không cẩn thận mà va phải một người nào đó. Người kia hình như cũng không ngờ nàng ta lại đụng vào mình, vội vàng bơi sang một hướng khác.

Trái tim Thúy Kiều sợ hãi, vội vàng nhìn về phía có tiếng của cô nương, lại chỉ nhìn thấy thân thể của cô nương đã mềm nhũn mà nổi lên mặt nước, bên cạnh là một đống “người” đang điên cuồng kéo xé linh hồn của cô nương ra.

“Thúy Kiều, cứu ta!” Dư Thục Nhã giãy giụa: “Đám nô tài vong ân phụ nghĩa này muốn hại chết ta, ngươi mau tới đây đẩy bọn họ ra đi.”

Thúy Kiều nhìn đám “người” bu xung quanh cô nương, đa số bọn họ đều là người quen của nàng ta.

Người nhỏ nhất trong số đó chỉ mới chín tuổi. Khi đó tiểu nha hoàn vừa mới được phân làm việc trong viện của cô nương, bất cẩn làm vỡ một bình hoa nên bị bắt quỳ một canh giờ giữa trời đông giá rét, qua đời ngay trong tối hôm đó.

“Thúy Kiều, ngươi đã quên cách mà nàng ta đối xử với chúng ta rồi sao? Ngươi đừng có xen vào, chúng ta chỉ muốn báo thù thôi.”

“Yên tâm, chuyện này sẽ không làm liên lụy tới ngươi đâu. Lúc nãy ngươi cũng đụng phải rồi đấy, trong hồ này vẫn luôn có “người” núp sẵn, chỉ chờ nàng ta ngã xuống là sẽ đè chết nàng ta dưới này. Bây giờ nàng ta đã chết, không ai có thể đổ tội lên đầu ngươi được.”

“Thúy Kiều, ngươi đừng nghe bọn họ nói.” Lúc này Dư Thục Nhã gần như đã bị kéo hết linh hồn ra khỏi thể xác, điên cuồng hét lớn: “Nếu ta chết, mẫu thân ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi! Nhưng nếu lần này ngươi cứu ta, ta chắc chắn sẽ cho ngươi theo làm nha hoàn hồi môn, về sau cũng sẽ có cái danh thiếp thất.”

Thúy Kiều nhìn đám “người” quen, lại nhìn về phía cô nương, mở miệng nói; “Các ngươi đánh ta ngất xỉu đi.”

“Thúy Kiều!” Dư Thục Nhã ra sức trừng mắt.

Thúy Kiều đối diện với ánh mắt của nàng ta, bình tĩnh đáp: “Ta không thể trơ mắt nhìn cô nương chết, vậy nên ta quyết định nhắm mắt lại.”

“Thúy Kiều, ngươi là đồ ăn cây táo rào cây sung, đồ phản bội!” Dư Thục Nhã chửi mắng không ngừng, ngay khi linh hồn sắp rời khỏi cơ thể, nàng ta đột nhiên nhớ đến điều gì đó, la hét vào khoảng không: “Phó quan chủ cứu mạng!”

Đám nữ quỷ nghe thấy ba chữ “Phó quan chủ” là run rẩy cả người, hoàn toàn kéo linh hồn Dư Thục Nhã ra khỏi cơ thể, có điều trên gương mặt bọn họ kẻ nào cũng viết đầy hai chữ căng thẳng.

Nếu Phó quan chủ muốn cứu người thì đám nữ quỷ các nàng thật sự không có cách nào chống lại.

“Ai gọi ta đó?” Ngay lúc này, đám nữ quỷ nhìn thấy mặt hồ đã chia thành hai nửa.

Dư Thục Nhã thấy người vừa tới thì vui vẻ kêu lên: “Quan chủ cứu ta!” Nàng ta đã làm giao dịch với Phó quan chủ, nàng ta không thể chịu chết như vậy được.

Phó Yểu quan sát nàng từ trên xuống dưới, còn vươn tay kiểm tra hơi thở của thân xác đang nổi trên mặt nước, sau đó nói: “Không còn hơi thở nữa, đã chết rồi.”

“Vậy nên ngài hãy mau cứu ta đi!” Dư Thục Nhã vội la lên.

“Sao ta phải làm thế?” Phó Yểu hỏi ngược.

“Không phải chúng ta đã giao dịch với nhau rồi sao? Ta còn chưa trở thành nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, sao có thể chết như vậy được chứ?” Dư Thục Nhã nói: “Hơn nữa tuổi thọ của ta vẫn còn đó, nếu ta còn có thể sống tiếp thì đáng lý ngài phải cứu ta mới phải.”

Phó Yểu không hề nói nàng ta sai: “Thứ nhất, ngươi không có tư cách bảo ta phải cứu ngươi. Thứ hai, theo lý thì ngươi đúng là còn 50 năm để sống. Nhưng chuyện gì cũng có thể xảy ra, ví dụ như việc cơ thể ngươi đã chết chính là sự thật.”

“Ngài không thể cứu ta được sao?” Dư Thục Nhã hỏi.

“Không.” Phó Yểu đáp cực kỳ dứt khoát: “Hơn nữa dựa theo quy tắc giao dịch, sau khi ngươi chết, linh hồn của ngươi sẽ thuộc về ta.” Nàng nói dứt câu, vươn tay nắm lấy Dư Thục Nhã, hỏi đám nữ quỷ xung quanh: “Các ngươi có ý kiến gì không?”

Đám nữ quỷ đồng loạt lắc đầu: “Ngài cứ việc lấy, đừng khách sáo.”

Phó Yểu cười: “Tính ra thì ta có thể lấy được linh hồn trước thời hạn cũng là nhờ có các ngươi. Vậy đi, để ta tặng cho các ngươi một món quà nhỏ.”

Nàng vừa dứt lời, sương đen lan khắp mặt nước, hàng tá oán khí nồng nặc vọt ra, làm thân hình của đám nữ quỷ trông chân thật hơn hẳn.

“Những oán khí này đủ cho các ngươi tăng đạo hạnh trong ba tháng tới, ba tháng sau, oán khí sẽ hoàn toàn tan hết, các ngươi sẽ quay về với bộ dáng như hiện tại.” Phó Yểu nói: “Trong thời gian đó, oan có đầu nợ có chủ, những chuyện còn lại các ngươi phải tự đi mà làm rồi.”

Đám nữ quỷ không ngờ lại có chuyện tốt như vậy xảy ra, lập tức tỏ rõ thái độ: “Cảm ơn quan chủ! Ngài yên tâm, chúng ta báo thù xong sẽ lập tức rời đi, không đem lại chút phiền phức nào cho ngài cả.”

Phó Yểu mỉm cười, nhìn Thúy Kiều đứng cạnh đang ngơ ngác, hỏi: “Ngươi có biết tại sao mình lại nhìn được ma quỷ không?”

Thúy Kiều mờ mịt lắc đầu.

“Bình thường đều là người thấy người, quỷ gặp quỷ. Lý do ngươi có thể nhìn thấy những người quen này là bởi vì ngươi thật ra đã là một người chết.” Phó Yểu nói.

“Cái, cái gì?” Thúy Kiều khó hiểu hỏi lại.

“Ngươi có thể sống như người bình thường là do ta đã làm chút phép thuật. Sau này ngươi muốn sống hay muốn chết thì phải xem ngươi lựa chọn như thế nào đã.” Phó Yểu chớp mắt với Thúy Kiều, sau đó theo dòng nước ngầm mà biến mất trong màn đêm sâu thẳm.

Đúng lúc này, trên bờ vang lên tiếng bước chân và ánh lửa, Thúy Kiều vội vàng bảo đám nữ quỷ bên cạnh đánh ngất mình, đám nữ quỷ đó cũng cực kỳ nghĩa khí mà làm nàng ta hôn mê.



Thúy Kiều bị tạt nước lạnh cho tỉnh dậy.

Lúc nàng ta mở mắt, không biết tại sao xung quanh chỉ có phu nhân và đám nha hoàn tâm phúc.

Phu nhân có lẽ đã khóc, hai hốc mắt vẫn còn đỏ hồng.

Dư phu nhân thấy Thúy Kiều đã tỉnh, hung ác nói với Thúy Kiều: “Nói, mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào, tại sao đang êm đẹp mà Thục Nhã lại…” Bà ta không cách nào nói tiếp được nữa.

“Phu nhân.” Thúy Kiều vội đáp: “Có người hãm hại cô nương! Cô nương vừa rơi xuống nước đã bị người nào đó đè xuống, nô tỳ muốn cứu cô nương, ai ngờ cũng bị người ta bóp cổ.” Nàng ta dứt lời, ngẩng cổ lên để lộ mấy vết xanh tím: “Ngài nhất định phải báo thù cho cô nương, những người đó không muốn cô nương được sống tốt, nếu không thì một người đang yên lành sao lại rơi xuống nước được chứ.”

Thúy Kiều nói xong cũng nhận ra bản thân mình đã thay đổi rồi, lúc này nàng ta chỉ muốn quấy đục vũng bùn này.

Ngay lúc này, bên ngoài có người im lặng bước tới, cầm một chiếc khăn tay đưa cho Dư phu nhân xem: “Phu nhân, đây là chỗ dầu mỡ có kẻ cố tình bôi trên hành lang cạnh hồ nước.”

Dư phu nhân nhìn váng dầu dính trên khăn tay, đôi mắt tràn đầy thù hận.

“Đám tiện tì đáng chết đó!” Bà ta đập mạnh xuống bàn, cố đè cơn giận trong lòng xuống: “Ta muốn khiến các nàng biết được chỉ có ta cho thì các nàng mới được phép lấy. Ta không muốn cho thì các nàng có dùng thủ đoạn gì cũng không có được.”

“Oanh Ca, ra nói với bên ngoài rằng Thất cô nương đã được cứu sống, chỉ là vẫn còn hoảng sợ nên không thể gặp người khác được. Thúy Kiều, ngươi trang điểm cho Thục Nhã, thay y phục tân nương, ngày mai ta muốn nữ nhi của mình được xuất giá một cách vẻ vang.”