Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 112




“Cha, người thật sự từng thấy nhân ngư ạ? Sao trước nay con chưa từng nghe người nói tới vậy?” Đây là chuyện mà trước giờ mọi người chưa từng được nghe, tất cả đám người trẻ tuổi trong Chu gia lập tức nhìn về phía phụ thân mình, ngay cả Chu Thừa Tự thường giữ im lặng cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ tò mò.

Thấy mọi người đều tỏ ra thích thú, Chu lão gia đành thở dài nói: “Lý do mà ta không kể cho các con nghe chuyện này là vì thấy nó thật sự quá tàn ác. Mười mấy năm trước, khi đó trong thành có người mua được thi thể của nhân ngư, mời tất cả những người có danh tiếng trong thành tới xem, mọi người xem xong thì phanh thây xẻ thịt, mời toàn bộ khách khứa nếm thử thịt nhân ngư.”

“Cái gì?” Tất cả con cháu Chu gia nghe xong đều thấy buồn nôn: “Trong sách có nói nhân ngư có một nửa là người, một nửa là cá, dù bọn họ muốn ăn nửa cá bên dưới nhưng bên trên vẫn là hình người mà? Người ăn người thì còn ra cái gì nữa.”

“Đúng vậy.” Chu lão gia nói: “Vậy nên ta mới bảo chuyện này quá tàn ác. Khi đó thái gia gia của các con vẫn còn sống, ngay khi nghe chuyện lập tức chửi ầm lên, nói đám người đó là một lũ ăn tươi nuốt sống, ngay cả con người cũng dám ăn, không khác gì loài cầm thú. Cũng chính vì câu nói này của thái gia gia nên bữa tiệc ấy kết thúc không mấy vui vẻ. Cuối cùng ta nghe nói thi thể của nhân ngư kia được đưa về biển, cũng không biết tin này là thật hay giả nữa.”

Tuy đã qua nhiều năm rồi, nhưng mỗi lần nhớ lại chuyện lúc đó, ông đều thấy khó chịu trong lòng.

“May mà có thái gia gia.” Chu Nhị Lang nói: “Nếu không thì chỉ tưởng tượng tới cảnh những người đó ăn thịt thôi con cũng thấy đáng sợ rồi.”

Advertisement

“Ăn người là sai trái, có điều nhân ngư kia không phải muốn hại chết người đánh cá sao?” Chu Tam Lang hỏi: “Vậy nhân ngư cũng đâu có tốt lành gì.”

Tế Nữ ở bên cạnh nghe vậy, không nhịn được mà thoáng liếc mắt về phía Chu Tam Lang. Cuối cùng vẫn đàng cúi đầu, không nói gì nữa.

Chu phu nhân thấy không khí trên bàn cơm không ổn, lập tức nói: “Ta gả cho cha các con cũng là vì chuyện này. Khi đó phụ mẫu ta nói rằng lão gia tử là người chính trực, vậy thì con cái do ông dạy dỗ cũng sẽ chẳng kém bao nhiêu, vậy nên mới đến quan sát phẩm tính của cha các con. Thường xuyên gặp mặt, các con cũng ra đời.”

“Vậy nên người tốt mới được báo đáp.” Chẳng mấy chốc, mọi người đã cho qua đề tài này.

Chỉ mỗi Tế Nữ là không nói thêm gì cả, những người ở đây có lẽ không nhận ra, nhưng Chu Thừa Tự bị mù nên các giác quan khác đều nhạy bén hơn người thường, Chu phu nhân cũng đã nhận ra được sự thay đổi của nàng.

Bọn họ nghĩ rằng chuyện của nhân ngư làm nàng thấy không vui, Chu phu nhân đành lén bảo nhi tử khi về an ủi nàng ta chút, Chu Thừa Tự cũng đồng ý.

Sau bữa cơm, Tế Nữ quay về phòng, lười biếng dựa người bên cửa sổ, vẻ mặt rất buồn bã.

Chu Thừa Tự không nhìn thấy được nên không biết vẻ mặt bây giờ của nàng thế nào, nhưng suốt buổi sáng hắn không nghe thấy giọng của nàng nên hỏi: “Hình như nàng không vui, là bị chuyện về nhân ngư kia dọa sợ sao?”

Tế Nữ lắc đầu, nhớ đến việc hắn không nhìn thấy được thì khựng lại: “Câu chuyện mà Nhị Lang kể không phải là sự thật.”

“Ồ?” Chu Thừa Tự không ngờ lý do lại là vì chuyện này: “Nhân ngư kia không có ý định làm hại người đánh cá sao?”

“Không phải.” Tế Nữ đáp: “Nhân ngư muốn giết chết người đánh cá là vì hắn ta đã cưỡng hiếp nàng, còn nhốt nàng ở trong một hồ nước nhỏ suốt bảy năm trời. Trong thời gian đó, nhân ngư đã sinh cho người đánh cá một đứa trẻ, nhưng sâu trong lòng nàng lúc nào cũng muốn quay về với biển rộng. Ngay khi nàng biết mình không thể trở về được nữa mới muốn ra tay với người đánh cá, ai ngờ người đánh cá biết được ý định của nàng đã hành động trước, giết nàng rồi đưa lại xuống biển, bịa ra câu chuyện xưa kia.”

Làm gì có chuyện dũng cảm chiến đấu với hải yêu, chỉ là một tên nam nhân đáng ghê tởm, muốn che giấu việc làm ti tiện của mình nên mới bịa chuyện nói dối mà thôi. Mỗi một câu, một chữ trong câu chuyện đó đều dính đầy máu tươi của nhân ngư.

Chu Thừa Tự im lặng một hồi, hỏi: “Đây là sự thật sao? Sao nàng lại biết?”

Tế Nữ đáp: “Chuyện này không phải chỉ có mình ta biết, chỉ là do tất cả mọi người đều muốn tin vào những gì mình muốn tin mà thôi.” Chỉ cần chủ động điều tra sẽ phát hiện câu chuyện kia có vô vàn sơ hở. Nhưng mà ai lại đi để ý tới nỗi oan của một nhân ngư chứ? 

“Được rồi, không nhắc tới chuyện này nữa. Nói cho cùng, đa số mọi người đều chỉ là người qua đường.”

Chu Thừa Tự cũng không biết bản thân nên nói gì lúc này, bởi hiện giờ dù có lật lại chuyện năm đó cũng không thay đổi được kết quả đã xảy ra.

“Ta đi nghe đọc sách.” Hắn không đọc được nên chỉ đành sai người đọc cho mình nghe: “Nàng có muốn đi cùng không?”

Tế Nữ từ chối lời mời của hắn. Mặc dù nàng ta không biết chữ, cũng không nghe hiểu những thứ chi, hồ, giả, dã kia, nhưng nàng ta thích cảm giác được người khác chú ý tới.



Kinh thành.

Phu nhân Vĩnh An hầu vừa mới đi dâng hương ở chùa Hộ Quốc về.

Đã ba tháng từ lúc bà ta khỏi bệnh trúng gió kia, và cũng là lúc sinh mệnh của bà ta sắp kết thúc.

Để có thể kéo dài tuổi thọ, bà ta đi quyên tiền khắp nơi, hy vọng có thể cho bà ta thêm chút thời gian sống sót. Lần này bà ta tới chùa Hộ Quốc cũng là muốn thắp một ngọn đèn trường minh cho mình.

Trên đường về phủ, bà ta đột nhiên không muốn quay về, cảm thấy nơi đó chẳng khác nào nhà tù sẽ nhốt bà ta tới tận lúc chết, có thể về trễ chút nào thì hay chút đó.

Ngay khi Vĩnh An Hầu phu nhân ra lệnh cho xe ngựa đi chậm lại, bà ta đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người gọi to: “A Dục!”

Nghe được cái tên quen thuộc, bà ta mở mắt theo bản năng, nhìn ra bên ngoài, thấy một phụ nhân mặc vải bố đang gọi nhi tử của mình. Đứa con của nàng ta quay lưng về phía xe ngựa, trong tay xách một túi bột mì.

“A Dục có mệt không?” Phụ nhân lau mồ hôi cho nhi tử, ánh mắt tràn ngập sự đau lòng: “Hay là để nương gọi cha kéo xe đẩy tới nhé?”

“Con không sao đâu nương.” Nhi tử an ủi nàng ta: “Con vẫn xách được hai túi bột mì nữa.”

Giọng nói của đứa trẻ làm trái tim Vĩnh An Hầu phu nhân run lên, bà ta vội vàng kêu xa phu dừng xe, lúc này đứa trẻ kia cũng xoay người lại, Vĩnh An Hầu phu nhân vừa thấy, lập tức phát hiện đứa trẻ kia giống A Dục của bà ta tới bảy phần.

“A Dục…” Vĩnh An Hầu phu nhân vừa mừng vừa sợ, vội vàng gọi đôi mẫu tử kia tới trước mặt. Nhưng tiểu nha đầu bên cạnh bà ta bây giờ không thông minh như trước, cho nên vẫn chưa rõ bà ta muốn gọi ai.

“Chính là cái người vừa xách bột mì kia kìa!” Vĩnh An Hầu phu nhân hét lên.

Phó quan chủ từng nói, bà ta vốn có thể sống lâu, an hưởng tuổi già. Nhưng khi A Dục rời đi, số phận của bà ta cũng bị thay đổi theo. Đứa trẻ vừa rồi rất giống với A Dục, giọng nói cũng giống, liệu có phải đứa trẻ đó có quan hệ với A Dục hay không? Nếu để đứa trẻ đó ở cạnh bà ta, có phải bà ta sẽ có thể tiếp tục sống lâu như trước?

Vĩnh An Hầu phu nhân nghĩ tới khả năng này, trái tim bất giác đập nhanh hơn, ngay cả máu trong người cũng như chảy ngược.

Nha đầu bên ngoài nhìn trái nhìn phải mãi mà vẫn chưa tìm được người, đành phải sợ hãi quay lại, hỏi người đó mặc y phục như thế nào. Có điều nha đầu đợi một lúc lâu cũng không thấy phu nhân đáp lời.

Nha đầu thấy kỳ lạ, lập tức xốc màn xe lên nhìn vào bên trong, đến khi nhìn thấy phu nhân thì lập tức hét lên một tiếng đầy sợ hãi: “A!”

Phu nhân đã chảy máu thất khiếu*, tắt thở…

*Thất khiếu: Hai mũi, hai mắt, hai tai, một miệng



Lúc Hoàng hậu đang chơi với nhi tử thì nhận được tin Vĩnh An hầu phu nhân qua đời. Nàng nghe tin dữ, nụ cười trên mặt bỗng chốc vụt tắt.

“Nghe nói bọn họ lục soát trong phòng Hầu phu nhân, tìm được không ít thứ.” Cô cô quản lý nói: “Trong đó có cả búp bê nguyền rủa, người bị nguyền rủa là tiểu hầu gia. Ngoài ra hầu phu nhân còn chuẩn bị sẵn cả danh sách quà tặng, nói là muốn tặng cho Ngũ điện hạ. Đại Lý Tự đã đưa danh sách lên cho bệ hạ, bệ hạ ra lệnh mang tới đây. Nô tỳ vừa mới nhìn qua, khá nhiều.” Gần như đã chiếm một nửa của cải của hầu phủ.

Hoàng hậu không nhìn danh sách lễ vật kia, đầu óc của nàng bây giờ chỉ còn lại một câu: Nàng đã không còn mẫu thân nữa…



Đạo quan, Tam Nương đang kể chuyện xảy ra ở kinh thành cho Phó Yểu nghe.

“Vĩnh An Hầu phu nhân đã qua đời. Nghe nói là chết rất đột ngột, lúc có người phát hiện ra thì bà ta đã chảy máu thất khiếu rồi, vì thế nên cả Đại Lý Tự cũng cho người đi điều tra nguyên nhân cái chết. Cuối cùng, ngỗ tác* cũng nói hầu phu nhân không phải bị hạ độc, mà là vì quá kích động, làm máu trong người chảy ngược nên mới thành ra như vậy.” Nàng ta từng vì chuyện của tiểu hầu gia nên cực kỳ ghét Vĩnh An Hầu phu nhân, nhưng giờ người cũng đã chết rồi, nàng chỉ biết thở dài một tiếng.

*Ngỗ tác: pháp y

Người chết đi chẳng khác nào ngọn đèn đã tắt, dù sao cũng không còn nữa rồi.

Phó Yểu lại cười lạnh, nói: “Trước tiên đừng nói tới người khác, tin tức ngươi nghe được ở kinh thành không chỉ có mỗi cái này đúng không?”

Sắc mặt Tam Nương lại càng thêm u buồn.

Mấy tháng qua, nàng ta tuy đi khắp nơi để làm ăn buôn bán, nhưng điểm đến thường xuyên nhất vẫn là Trường An. Sau nhiều lần qua lại với đám thương nhân ở Trường An, nàng ta không thể tránh việc nghe được vài lời đồn.

Chuyện Liễu gia ở Dương Châu muốn kết thân với Dư các lão không còn là bí mật nữa, nghe nói Dư các lão cực kỳ để ý tới Liễu Phú Vân – người mới được điều ra ngoài không lâu đã đạt thành tích, muốn hắn trở thành tôn nữ tế* của mình. Sau này nếu Liễu Phú Vân mà được Dư các lão giúp đỡ, tương lai chắc chắn cực kỳ sáng lạng.

*Tôn nữ tế: Cháu rể

Tất cả mọi người đều thấy đây là một cuộc hôn nhân rất có lợi.

Chuyện liên quan tới lợi ích của cả hai gia tộc, vậy thì không phải một người muốn thay đổi là có thể thay đổi được.

Tam Nương hiểu điều này, vậy nên có vài việc, nàng ta chỉ biết làm hết sức, còn lại đành nghe theo trời định.

“Giờ ta đang cố gắng kiếm tiền.” Nàng ta nói: “Chuyện lần này, nếu biểu ca không muốn thì ắt vẫn còn có cơ hội. Nếu ngay cả việc sống lại mà ta cũng không làm được, dựa vào cái gì bắt huynh ấy phải đợi ta chứ.”

Phó Yểu nhìn đạo quan dần hoàn thành, nói: “Ngày đạo quan xây xong, cũng chính là ngày ngươi có được tự do.”

Tam Nương cắn môi, nói: “Nếu ta sống lại, ngài có thể đừng xóa ký ức của ta được không?”

“Đừng quá tham lam.” Phó Yểu nói: “Người tham lam cuối cùng sẽ chẳng thể có được gì cả.”

Tam Nương im lặng.

Từ sau hôm đó, Tam Nương rất ít khi ở lại đạo quan. Nàng ta phải tận dụng tất cả thời gian để đổi thành tiền bạc.

Mặc dù tiền lời chảy về đạo quan rất nhiều, nhưng Tam Nương cũng ngày một tiều tụy hơn trước. Việc trao đổi buôn bán vốn rất mệt mỏi, nàng ta lúc nào cũng phải hao tổn hết tinh thần để đối phó với những người kia.

Có điều sau mỗi lần trao đổi, nàng lại cảm giác bản thân mình đang tiến bộ từng ngày.

Khi thời tiết dần trở lạnh, Trường An bắt đầu tiêu thụ mạnh các loại hàng da. Từ hai tháng trước, Tam Nương đã dẫn Triệu Hưng Thái đi tới thảo nguyên, mua không ít da lông động vật, bây giờ là lúc nên bán.

Đúng lúc này, một thương nhân hợp tác lâu ngày với Tam Nương nói rằng có quý nhân muốn gặp nàng ta.

Quý nhân?

Tam Nương cười hỏi: “Ai vậy?”

Thương nhân nói: “Phó thế tử của Định Quốc Công phủ, chắc là ngươi cũng biết.”