Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 106




Phó Yểu nhét thanh kiếm vào vỏ, nói: “Nếu không còn vị quan chủ nào họ Phó nữa thì người đó đúng là ta.”

Ninh Khang lúc này đã bước tới cạnh nàng, cũng không thắp đèn, cứ nương theo ánh sáng nhỏ rọi vào từ bên ngoài mà nói chuyện trong đêm đen.

“Ta đã nghe nhiều về  ngươi, nghe nói rằng ngươi rất lợi hại. Dù chuyện có khó cỡ nào ngươi cũng có thể xử lý được, đôi khi đến cả hoàng huynh cũng phải nhờ ngươi giúp đỡ.” Ninh Khang nói.

Lời đồn trong cung còn khoa trương hơn thế này nhiều, có điều Ninh Khang luôn giữ thái độ hoài nghi, vậy nên cũng không tin lắm. Ngay cả câu nàng ta vừa nói ra cũng còn chứa đựng chút nghi ngờ.

“Mặc dù đây đều là sự thật, nhưng những người đó chưa từng được tận mắt chứng kiến tài năng của ta đã vội vàng thổi phồng lên như vậy, tâm tư sợ là ý của Túy Ông không phải rượu.” Dù sao mỗi lần nàng ra vào cung cấm đều chỉ tiếp xúc với một mình Hoàng hậu.

Ninh Khang mỉm cười nói: “Tâm tư của người khác ra sao tạm thời không đoán được, bản lĩnh của Phó quan chủ không phải giả mới là điều cần thiết, không biết Phó quan chủ có thể thỏa mãn nguyện vọng của ta không?”

Phó Yểu ném thanh kiếm trong tay sang một bên, đáp: “Nếu thanh Thần Quang này của ngươi là thật thì ta còn có thể giao dịch với ngươi một chút, chứ hiện giờ trên người ngươi chẳng có món nào mà ta cần cả, ta không có hứng đi làm từ thiện.”

Phó Yểu nói xong, lập tức đi ra phía sau bình phong.

Ninh Khang vội theo sau, định hỏi nàng muốn gì, ai ngờ phía sau bình phong đó đã không còn ai cả.

Nàng sững sờ, vội vàng gọi cung nữ cầm đèn vào phòng. Ánh đèn chiếu sáng, trong ngoài cung thất không một bóng người, cung nữ lắc đầu tỏ vẻ không thấy ai tiến vào cả, cũng không có người đi ra.

Ninh Khang tự mình xác nhận lần nữa, sau khi thật sự không thấy người, nàng mới dần tin vào những lời đồn đãi.

Có lẽ trên đời này thật sự tồn tại các kỳ nhân dị sĩ.

Chỉ là lời nói lúc nãy của Phó quan chủ cũng để lộ một tin tức, đó là thanh Thần Quang này là giả.



Tu Thủy.

Sau khi Liễu Phú Vân bắt được đại đương gia của đám hải tặc, đám binh tôm tướng cua còn lại cũng dễ xử lý hơn nhiều.

Mất một ngày để dọn dẹp hết các trại thổ phỉ xung quanh Hồ Bà, còn mạnh tay nghiêm hình bức cung, ép đại đương gia đám hải tặc đó phải khai ra tên quan viên cấu kết với mình, hắn lập tức bí mật viết một phần công văn, chuyển tới cho tri phủ, báo cáo lên Tri phủ đại nhân.

Mặt ngoài, hắn chỉ giả vờ như không hề hay biết, phán đám hải tặc tội danh cướp của giết người.

Hải tặc bị san bằng, Phó Thị Lang và Phùng Bằng cũng nói lời chào tạm biệt.

Phó Thị Lang định dẫn nữ nhi xuống Giang Nam, Phùng Bằng thì trở về Thủy huyện. Phó Thị Lang nhớ tới vị Phó quan chủ kia, đường đi tới Giang Nam cũng ngang qua đó, nếu không qua đạo quan thắp nén nhang thì thật là khó nói, vừa hay xin một lá bùa bình an cho nữ nhi ông luôn, hơn nữa Lục An tiên sinh cũng ở Thủy huyện, thế là ông tiếp tục lên đường chung với Phùng Bằng.

Buổi tối trước kia đi, Liễu Phú Vân chuẩn bị tiệc cho bọn họ. Tan tiệc, Phùng Bằng kéo Liễu Phú Vân lại, kể hắn nghe chuyện ở Trường An.

“Chuyện các ngươi muốn kết thân với Dư các lão, ta đáng ra không nên lắm lời. Nhưng Liễu huynh là quân tử, tương lai sau này tiền đồ vô lượng, không nên vì một số chuyện khác mà gặp trở ngại. Ta đã do dự khá lâu, cuối cùng vẫn muốn nói cho ngươi biết vài chuyện, ngươi cứ tự cân nhắc đi.” Phùng Bằng nói.

Ở chung suốt mấy ngày qua, Liễu Phú Vân cũng mơ hồ nắm được vài nét tính cách của Phùng Bằng, biết hắn là người rất cẩn thận, sẽ không nói xấu lung tung sau lưng người khác, cũng không để tâm tới mấy chuyện bao đồng.

Tối nay hắn có thể nói ra những lời này cũng chứng tỏ là đã chuẩn bị rất lâu rồi. Dù sao nếu làm không tốt sẽ khiến mối quan hệ giữa hai người trở nên xa cách.

“Phùng huynh cứ nói.” Liễu Phú Vân nói: “Hôm nay dù ngươi có nói gì, chúng ta đều sẽ coi như chưa có gì xảy ra.”

“Thật ra đây cũng không phải là chuyện không thể nói được. Ở hậu viện của Dư các lão chôn mười mấy cái xác của đám người hầu, có lẽ chuyện này ngươi đã từng nghe qua rồi. Trị quốc trị gia, đến nội bộ nhà mình còn chưa sạch sẽ thì có thể làm được gì cho thiên hạ nữa. Ông ta không xem những kẻ tầm thường là con người, tất nhiên cũng sẽ không để các bá tánh vào mắt. Khác với ông ta, Liễu huynh là người sẽ vì bá tánh mà làm mọi chuyện. Nếu giờ các ngươi kết thân với nhau, tương lai sau này có thảo luận chuyện gì cũng sẽ gặp bất đồng. Tư tưởng của Dư các lão đã ăn sâu bén rễ từ lâu rồi, Liễu gia không thể lay chuyển được. Nếu khi đó ông ta muốn ngăn cản ngươi, ngươi thật sự sẽ không thể làm gì được nữa.”

Mục đích của liên hôn cũng chỉ vì lợi ích mà thôi. Nếu như kết thân không thành, trở mặt thành thù địch của nhau thì cần gì liên hôn nữa?

Liễu Phú Vân không nghĩ người trong tộc mình lại có tâm tư như thế, có điều hắn vẫn nghe lọt lời của Phùng Bằng.

“Đa tạ Phùng huynh đã báo cho ta biết, giờ ta sẽ viết thư về nhà một chuyến.” Hắn khá là bối rối. Tuy rằng hắn từng nói phải đứng vững gót chân trên triều đình thì mới nghĩ tới việc thành thân, nhưng cũng chẳng thể ngăn được các trưởng bối trong tộc giật dây phía sau.

“Không cần phải cảm ơn.” Phùng Bằng thấy trong mắt hắn không có sự xa cách nào, lòng cũng thầm thấy vui mừng.

Ít nhất thì Liễu Phú Vân là người đáng để hắn kết bạn.



Ngày hôm sau, Hoàng hậu tới thỉnh an Thái hậu từ sớm, lúc này mới đi tìm Ninh Khang.

Hai người ngồi xuống uống trà, Ninh Khang cho toàn bộ cung nữ lùi xuống, tự tay mang thanh kiếm Thần Quang ra.

Hoàng hậu thấy nàng cầm kiếm, lòng bỗng thấy có chút căng thẳng, ngay sau đó lại mỉm cười vì mình nghĩ nhiều rồi.

“Xem ra muội rất thích thanh kiếm này.” Nếu không thì đã chẳng lúc nào cũng mang nó theo bên mình.

“Vốn là rất thích.” Ninh Khang nói: “Có điều tối hôm qua, vị Phó quan chủ kia nói rằng đây không phải đồ thật. Nếu nó là hàng giả thì sao xứng có được sự yêu thích của ta chứ.”

“Phó quan chủ?” Hoàng hậu thấy rất bất ngờ.

Nàng đã lâu chưa gặp lại Phó quan chủ.

“Đúng thế.” Ninh Khang nói tiếp: “Nàng nói rằng nếu thanh Thần Quang này là thật, nàng sẽ thỏa mãn một nguyện vọng của ta. Tiếc rằng thanh kiếm này là giả.”

“Phó quan chủ muốn có Thần Quang?” Hoàng hậu suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói với Ninh Khang: “Chuyện thanh kiếm này ta sẽ đi nói với bệ hạ. Nếu muội không muốn gả đi xa, đây quả là một cơ hội tốt.”

Ý nàng là nếu Ninh Khang không muốn gả thì cũng không phải là không có cách, chỉ là cách này hiện phụ thuộc vào vị Phó quan chủ kia.

Ninh Khang sao có thể không hiểu ý nàng: “Nương nương, vị Phó quan chủ này tài giỏi tới vậy sao?”

Nàng ta cực kỳ tò mò.

Tạm thời Hoàng hậu cũng không biết phải dùng từ gì để miêu tả, đành phải nói một cách mơ hồ: “Những lời đồn mà muội nghe được, không có cái nào là giả.”

Ninh Khang biết Hoàng hậu không phải loại người hai mặt, Hoàng huynh thích nàng cũng vì nàng tuy có thủ đoạn, nhưng lại không hề lạm dụng nó.

Ngay cả nàng cũng nói như vậy, chứng tỏ rằng Đại Chu của bọn họ tám, chín phần là có một vị cao nhân tài giỏi.

“Ta đã biết, đa tạ nương nương chỉ bảo.” Ninh Khang cười: “Vậy chuyện thanh kiếm này đành phiền nương nương giúp ta đổi thành đồ thật.”

“Khách sáo với ta làm gì.” Hoàng hậu quẹt nhẹ mũi nàng ta.

Lúc này, bên ngoài có cung nữ vào bẩm báo rằng quý phi tới.

Ninh Khang không có ý định tránh mặt.

Quý phi tới đây mục đích cũng chỉ là để nói chuyện phiếm. Ban đầu nàng ta còn hỏi Ninh Khang thấy thế nào, sau đó nhanh chóng xoay người kể mấy chuyện thú vị khi tranh sủng của các phi tần cho Hoàng hậu nghe, sau đó còn nhắc tới việc vị phi tử nào đó mới được thị tẩm mấy hôm trước, hôm nay cái đuôi đã vểnh cao cỡ nào.

Ban đầu Ninh Khang còn tưởng rằng quý phi đang ghen, nhưng nàng ta càng nghe lại càng thấy quái lạ.

“Ngự hoa viên của bệ hạ nhiều như vậy, hôm nay dỗ cái này, ngày mai dỗ cái kia, vậy mà hai mắt còn chưa choáng váng.” Quý phi phe phẩy cây quạt mỹ nhân, dáng vẻ như những chuyện đang kể đây không liên quan gì tới mình, ánh mắt thậm chí còn mang chút châm chọc: “Nghe nói đang chuẩn bị tuyển tú tiếp, đến lúc đó lại có hoa mới vào cung, ta muốn nhìn xem hắn sẽ lắc lư trong bụi hoa thế nào.”

Trái tim Hoàng hậu vốn đã hơi mềm mỏng đi vì dạo này bệ hạ đều ngủ lại Dực Khôn Cung, mà giờ nghe quý phi nói vậy, chút mềm mại đó của nàng lập tức trở nên cứng rắn.

Sĩ chi đam hề! Do khả thuế dã. Nữ chi đam hề! Bất khả thuế dã.*

*Editor tạm dịch: Nam say mê nữ thì còn dứt ra được. Nữ đã say mê nam thì không thể thoát ra.

Thánh nhân sẽ vẫn là thánh nhân, mãi mãi không thể nào trở thành vị phu quân mà nàng mong muốn.

Ninh Khang cuối cùng cũng biết điểm quái lạ nằm ở đâu.

Quý phi này đang châm ngòi ly gián.

Có điều nàng ta không định cãi lại giúp hoàng huynh.

Nàng ta ở thâm cung đã lâu, nghe thấy tiếng khóc của nữ nhân vào đêm khuya cũng nhiều, nàng thấy Hoàng hậu nên vô tình một chút sẽ có thể sống tốt hơn. Hoàng huynh không có tình yêu của Hoàng hậu nhiều lắm chỉ hơi không vui, nhưng Hoàng hậu nếu vì tình mà đau khổ, vậy thì cả đời đều thảm hại. Trong chuyện lần này, nàng ta thấy đau lòng cho Hoàng hậu hơn một chút.

“Ta đây đi trước vậy.” Ninh Khang đứng lên nói: “Chuyện trước đó nhờ nương nương, mong nương nương để tâm đến.”

“Cứ đi đi, khi nào xong việc ta sẽ sai người đến báo cho muội biết.” Hoàng hậu đáp.

Sau khi Ninh Khang rời đi, Hoàng hậu và quý phi cùng trò chuyện thêm một lát rồi mới đi xử lý chuyện được nhờ. Nàng sai người mời thánh nhân tới dùng cơm trưa, trong bữa cơm, nàng mới nói chuyện này.

Thánh nhân suy nghĩ một lúc, sai người cầm kiếm tới phủ thế tử Trấn Nam Vương. Hắn không hề gây ồn ào làm tổn hại đến thanh danh của nhau, chỉ nói rõ một điều: Khi nào cầm kiếm thật tới thì hôn sự này sẽ thành.

Trấn Nam Vương thật sự không định cố tình mang đồ dỏm tới như vậy, đến tận bây giờ bọn họ cũng mới biết Thần Quang được truyền từ đời này tới đời khác của bọn họ lại là đồ giả.

Thế tử Trấn Nam Vương không nói hai lời, sai người cầm tin nhanh chóng trở về Tây Nam cách tám trăm dặm, đồng thời bản thân cũng tìm cách để lấy lại Thần Quang thật sự.

Cùng lúc này, Thẩm Tích cũng vừa cưỡi ngựa tới ngoài thành Trường An.

Mất nguyên một ngày, nàng ta mới quen dần với địa hình của Trường An, cuối cùng cầm thư của Phùng Bằng tới được Phùng gia.

Quản gia thấy trong thư là nét chữ của Ngũ công tử, không dám chậm trễ, sai người bẩm báo lại cho phu nhân. Phùng phu nhân biết tin có nữ tử cầm thư của nhi tử mình tới tìm thì thấy rất bất ngờ, tự mình ra mặt đón khách.

Thẩm Tích đưa thư cho Phùng phu nhân xem, tỏ vẻ bảo nàng cứ đi về trước, một thời gian nữa là xử lý xong, tới lúc đó sẽ có người tới báo cho nàng ta hay.

Thẩm Tích không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến thế, vừa mừng vừa sợ, vội vàng đứng lên nói lời cảm ơn. Nàng ta tuy là người giang hồ nhưng cũng không phải kẻ vô lễ, chỉ có điều so với nữ tử chốn khuê phòng, nàng ta hào phóng hơn chút mà thôi.

Phùng phu nhân lại nói bóng nói gió về quan hệ giữa nàng ta và nhi tử mình một lúc, biết cả hai chỉ tình cờ gặp gỡ, trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Tạm thời bà còn chưa thể chấp nhận được việc nhi tử cưới một nữ nhi giang hồ.

Thẩm Tích không hề hay biết bản thân đang bị dụ dỗ nói ra mọi chuyện, thấy đã đạt được mục đích, Phùng phu nhân cũng nâng chén trà lên, nàng ta biết tới lúc nên tạm biệt, lập tức đứng dậy lấy cớ có việc, chào tạm biệt Phùng phu nhân.

Sau khi Thẩm Tích về đến khách điếm, ngay hôm sau đã có người tới báo rằng từ hôm nay trở đi, nàng ta sẽ làm việc ở đốc tra tư thuộc Lục Phiến Môn, trở thành một trong số các bộ khoái.

Thẩm Tích không nghĩ bản thân lại có thể dễ dàng gia nhập vào Lục Phiến Môn trong truyền thuyết như vậy, vui vẻ tới mức khó lòng bình tĩnh được.

Đến khi nàng nhận y phục bộ khoái và lệnh bài Lục Phiến Môn, đang định thử đồ xem có hợp hay không, ngay lúc đó vô tình nghe được tiếng người nói chuyện ở cách vách.

“Bên trên bảo chúng ta tìm Thần Quang, nhưng không phải Thần Quang đang nằm trong tay công chúa à?”

“Nghe nói nó là đồ giả, hiện giờ vẫn chưa nói gì với người ngoài, nếu không cần thì gì sai chúng ta đi tìm cơ chứ.”

Hai người kia nói chuyện một lúc thì rời đi, Thẩm Tích không ngờ, chuyện đầu tiên mình nghe được trong Lục Phiến Môn lại liên quan tới phụ thân mình…