Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 102




Trong lúc tàn hồn còn đang vui vẻ khi được ngọc thạch bao quanh thì Vĩnh An Hầu phu nhân cũng tiến cung.

Theo quy tắc, sau khi bà ta dâng bái thiếp, phải đợi đến khi người trong cung trả lời, ít nhất cũng phải mất ba ngày mới được vào cung.

Có điều lần này bái thiếp không rơi vào tay Hoàng hậu, thánh nhân đã trực tiếp cho bà ta tiến cung, vậy nên mới miễn được một bước này.

Vĩnh An Hầu phu nhân gửi bái thiếp vốn chỉ ôm lòng muốn thử vận may, vậy mà không ngờ thánh nhân lại thật sự khai ân, trong lòng bà ta cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hoàng hậu không ngờ mẫu thân lại tới, suốt mấy tháng qua, nàng hoàn toàn không biết ngoài cung đã xảy ra chuyện gì, cũng không dám đi hỏi thăm tình hình.

Lúc này nàng cũng không biết Vĩnh An Hầu phu nhân đã trải qua những chuyện gì.

“Bái kiến nương nương.”

Hoàng hậu nhìn vẻ mặt và khí thế của mẫu thân đã thay đổi không ít, tự mình tới đỡ bà ta dậy, nói: “Ngài đừng đa lễ.”

Hai người dù sao cũng là mẹ con, dù trước kia có chuyện gì không vui, sau một khoảng thời gian không tiếp xúc, khi gặp lại vẫn sẽ thấy vui mừng.

“Nương nương.” Vĩnh An Hầu phu nhân nắm lấy tay nữ nhi, nói: “Con phải nắm chắc cơ hội để nhận được sủng ái. Chúng ta đều là những kẻ vô dụng, không thể giúp đỡ cho con. Thế nhưng con vẫn luôn bị cấm túc như này mãi cũng không phải là chuyện tốt gì, dù con không suy nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho Ngũ điện hạ chứ.”

Thật ra Hoàng hậu biết, lý do mà hoàng thượng cho mẫu thân tiến cung là vì ám chỉ muốn cho nàng ra ngoài.

“Được, con sẽ nghe lời ngài.” Hoàng hậu từ trước tới nay vẫn luôn là một người dịu dàng: “Trong nhà sao rồi?”

“Vẫn vậy thôi.” Đôi mắt Vĩnh An Hầu phu nhân bỗng chốc đỏ bừng: “Ta hối hận rồi, ta không nên hành xử bất công như vậy. A Hành thật sự rất độc ác.”

Sau đó, bà ta kể lại hết chuyện mình bị trúng gió, từ đầu tới cuối.

Khi nhìn vào gương mặt tức giận của nữ nhi, đột nhiên bà ta thấy trái tim mình trở nên bình tĩnh hơn nhiều, chuyện chỉ sống được ba tháng nữa cũng không nói ra.

Bà ta đã mất đi nhi tử hiếu thảo nhất, thế nhưng bà ta vẫn còn một nữ nhi vì mình mà đau lòng.

“Ta hối hận rồi.” Bà ta nhìn nữ nhi, lặp lại lần nữa. Bà nói ra câu này là vì cảm thấy hổ thẹn với nữ nhi.

Hoàng hậu không ngờ chỉ mới mấy tháng trôi qua mà hầu phủ đã xảy ra nhiều chuyện tới vậy. Trong lòng nàng cực kỳ giận dữ, thế nhưng vẫn cố gắng mà nhịn xuống.

Hiện giờ có nổi giận cũng chẳng thể thay đổi được gì nữa rồi.

“Vậy bây giờ ngài định làm gì?” Nàng hỏi mẫu thân.

Vĩnh An Hầu phu nhân nói: “Dù sao thì nó cũng là nhi tử của ta, mọi chuyện xảy ra cho tới bây giờ đều do ta gieo gió gặt bão, ta cũng không thể hòa li với cha con. Yên tâm đi, giờ ta đã khỏi bệnh, bọn họ không thể bắt nạt ta được nữa đâu. Con bây giờ mới là người mà ta lo lắng nhất.”

“Ngài không cần phải lo lắng cho ta.” Hoàng hậu cũng đã có tính toán riêng của mình, chút nữa nàng sẽ hạ một đạo ý chỉ về nhà, để người trong nhà an phận chút.

“Ừ, từ nhỏ con đã rất thông minh rồi.” Vĩnh An Hầu phu nhân nói: “Đôi khi ta thấy mình thật may mắn, may rằng con không giống ta và cha con. Tính tình A Hành thật sự rất mưu mô xảo quyệt, lòng dạ lại hẹp hòi, là một kẻ độc ác, về sau con tuyệt đối không được dìu dắt nó, nếu không tới lúc đó nó nhất định sẽ liên lụy tới con.”

Vĩnh An Hầu phu nhân lải nhải liên tục, mãi tới khi sắc trời không còn sớm nữa mới đứng dậy cáo lui.

Bà ta rời đi, cung nữ bên cạnh Hoàng hậu lập tức lên tiếng: “Không ngờ con người sau khi gặp khó khăn thì tính cách có thể hoà nhã đi nhiều tới vậy.”

Trước kia hầu phu nhân luôn nhìn người bằng lỗ mũi, ai bà cũng nhìn với ánh mắt khinh thường. Vậy mà giờ bà ta có thể suy nghĩ cho nương nương như vậy, đúng là đã đổi tính.

Hoàng hậu chỉ im lặng không nói gì.



Tối đó, thánh nhân phê tấu chương xong, nói với thái giám bên cạnh: “Hoàng hậu thế nào rồi?”

Đại thái giám lập tức bẩm báo: “Hoàng hậu nương nương đã báo cho Thái Y Viện không cần tới khám nữa.”

“Nghĩa là hết bệnh rồi đúng không?” Thánh nhân đứng lên: “Nếu hết bệnh rồi thì chúng ta qua đó. Cầm theo cả thanh cổ kiếm mà ban ngày Phó quan chủ mang tới nữa, đưa cho Hoàng hậu xem qua chút, có lẽ nàng sẽ thích.”

Đại thái giám lập tức vui vẻ ra mặt: “Nô tài lập tức đi lấy ngay.”

Hắn cực kỳ vui vẻ với việc quan hệ giữa thánh nhân và hoàng hậu tốt đẹp trở lại. Nếu không, thật sự là mỗi ngày trôi qua đều rất vất vả, bản thân hắn cũng sắp không chịu nổi nữa rồi.

Toàn bộ nữ nhân trong hậu cung, chỉ có mình Hoàng hậu là bước vào được trái tim bệ hạ, nếu không đã chẳng chuẩn bị bậc thang cho nương nương bước xuống.

Đại thái giám đi vào tư khố, vừa lấy kiếm vừa nhận ra có điều gì đó kỳ lạ.

Hắn xoay người nhìn xung quanh, thấy những viên ngọc thạch được khảm trên mấy cái hộp xung quanh đều đã trở thành đá vụn.

Dù sao hắn cũng đã quen với việc nhìn loại đá vụn như vậy rồi.

Trước đó đám ngọc thạch được đưa tới chỗ Ngũ điện hạ cũng đã biến thành loại đá vụn như vậy.

Hắn vội vàng mở chiếc rương đựng ngọc thạch bên cạnh ra, vừa nhìn đã thấy như sét đánh giữa trời quang… toàn bộ ngọc thạch đều biến thành đá vụn.

Hắn lại kiểm tra mấy thứ khác, tất cả gần như đều biến thành như vậy.

“Xong rồi!” Đại thái giám thay đổi sắc mặt, cảm giác cái đầu trên cổ mình sắp không giữ được nữa rồi.

Tư khố của hoàng đế nếu thiếu một hai món hoặc là mười mấy món thì chưa sao, hắn có thể bù đắp vào số đó.

Thế nhưng số lượng ngọc thạch lần này lại là một con số khổng lồ, hơn nữa tất cả đều là hàng thượng hạng, căn bản không thể giấu giếm được.

Cuối cùng, đại thái giám chỉ đành mạo hiểm ôm lấy hộp kiếm, nói chuyện này cho hoàng đế biết.

Thế nhưng hắn tìm một vòng, phát hiện hộp kiếm vẫn còn nhưng kiếm ở bên trong đã biến mất không thấy đâu nữa.



Sau khi biết đống ngọc thạch trong tư khố của mình đã bị cướp sạch, vẻ mặt thánh nhân đen tối đến đáng sợ.

“Đi, đi tới chỗ Hoàng hậu.”

Đại thái giám không ngờ bệ hạ lại không hề trách tội mình, trong lòng thầm may mắn, vội vàng đi phía trước soi đèn.

Đến khi tới cung Hoàng hậu, nàng vừa định hành lễ thì bị thánh nhân cản lại, ra hiệu cho đại thái giám nói chuyện của thanh kiếm và ngọc thạch cho nàng nghe.

“Quả nhân biết nàng và Phó quan chủ có chút ân tình với nhau, chuyện này quả nhân muốn nghe được đáp án.” Thánh nhân nói.

Hoàng hậu đâu ngờ mới mở cửa cung đã đối mặt với chuyện bi hài như thế này.

Thế nhưng Phó quan chủ lúc nào cũng xuất quỷ nhập thần, nàng muốn gặp được cũng phải nhờ vào vận may. Hiện giờ bệ hạ bảo nàng đi hỏi chuyện Phó quan chủ, nàng phải đi đâu để tìm người đây?

Điều nàng không ngờ được nữa là, kể từ hôm đó, mỗi ngày thánh nhân đều tới cửa dò hỏi chuyện này với nàng.

Hỏi một hồi, hỏi tới tận tẩm điện.

Đại thái giám lúc này mới mơ màng hiểu ra: Bệ hạ làm gì để ý tới chuyện ngọc thạch, rõ ràng là muốn mượn chuyện này để…. Khụ.

Vĩnh An cung ở ngay bên cạnh, quý phi đang ăn nho, không quên phun vỏ quả nho ra ngoài, mỉm cười nhìn ánh trăng trên trời cao.

Kẻ phụ lòng cuối cùng cũng có trái tim rồi sao?

Thật là chuyện tốt đẹp mà.

Có trái tim mới có thể nếm được mùi vị yêu mà không có được, đúng không?



Mộ Chung Ly.

Phó Yểu nhìn thanh cổ kiếm trước mặt, búng lên thân kiếm, hỏi: “Dù được ăn no rồi cũng chẳng khác gì mấy, không thay đổi chút nào, vẫn cứ tàn tạ như vậy.”

“Ngươi nói vậy là sai rồi, ít nhất bây giờ ta đã có thêm chút đạo hạnh.” Tàn hồn trong cổ kiếm bây giờ cũng không sợ Phó Yểu như trước nữa, còn đắc ý bay ra khỏi thanh kiếm.

Hắn gần như đã quét sạch tư khố của hoàng đế, nhờ được ngọc thạch nuôi dưỡng, hắn đã thành công trở thành quỷ tu.

“Vậy chúc mừng ngươi.” Phó Yểu nói: “Giờ thì ngươi đã có đạo hạnh, chỉ cần không tự tìm đường chết thì cơ bản là ngươi có thể an toàn, mục đích của thanh kiếm kia cũng đã hoàn thành.”

“Nghĩa là sao?” Tàn hồn hỏi.

“Ý là ta giúp ngươi có tu vi, thanh kiếm này về sau sẽ là của ta.” Phó Yểu đáp.

“Không được, ta không thể cho ngươi thanh kiếm này!” Tàn hồn lập tức từ chối: “Lần này đúng là ta đã nợ ngươi một ân tình lớn, thế nhưng ngoại trừ điều này, chuyện gì ta cũng đồng ý với ngươi.”

“Ngươi cứ nói như ngươi có thứ khác đáng đêt lọt vào mắt ta ấy.” Phó Yểu đánh giá hắn từ trên xuống dưới, “chậc chậc” hai tiếng: “Hơn nữa, chuyện này không phải chuyện ngươi có thể quyết định. Là thanh kiếm này tự làm giao dịch với ta, ngươi không có tư cách từ chối.”

“Kiếm này làm giao dịch với ngươi?” Tàn hồn mơ màng.

“Nếu không thì ngươi nghĩ sao ta lại tìm được các ngươi? Thanh kiếm này thông minh hơn ngươi nhiều. Sau khi nó phát hiện ra Phùng Bằng là người dễ bị dính vào những thứ không sạch sẽ đã cố tình để lại một hơi thở trên người hắn, để từ đó thu hút vài cao tăng hoặc cao nhân tìm tới ngươi.” Phó Yểu nói: “Người đúng là không cả bằng thành kiếm, đầu óc có cũng như không.”

Tàn hồn nhìn người bạn đang nằm trên bàn, vẫn chưa hiểu lắm: “Thế nhưng sao nó lại làm thế?”

Mấy chục năm qua, thanh kiếm đôi khi lại dẫn hắn ngược xuôi nhiều lần, bảo hắn đi dọa người, trước giờ lại chưa từng nói cho hắn biết lý do. Hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đây là thú vui của nó mà thôi.

“Tại sao à? Ngươi là ngốc thật hay đang giả ngốc đấy? Chẳng lẽ ngươi không nhận ra ngươi sắp biến mất rồi à? Lần này nếu không phải ngươi may mắn trở thành quỷ tu thì không lâu nữa ngươi sẽ hoàn toàn biến mất.” Phó Yểu nói: “Thanh kiếm này rõ ràng không muốn ngươi phải biến mất như vậy, thế nên nó mới cố chấp muốn thu hút sự chú ý của người khác. Ngay từ ban đầu, nó đã ôm ý nghĩ hy sinh để cứu lấy ngươi rồi.”

“Những gì nàng nói là sự thật đấy à?” Tàn hồn hỏi thanh kiếm.

Thanh kiếm im lặng, giữ thái độ trước sau như một.

“Ta không muốn!” Tàn hồn vẫn muốn chui vào thanh kiếm lần nữa, thế nhưng lần này hắn phát hiện mình không thể làm vậy được.

Đây là chuyện trước nay chưa từng xảy ra.

“Ngươi không cần ta nữa à?” Tàn hồn hỏi thanh kiếm.

Phó Yểu đứng bên cạnh đột nhiên nổi hết cả da gà.

“Ta thấy các ngươi cần phải nói chuyện rõ ràng với nhau.” Nàng vuốt đám da gà trên cánh tay xuống, đi sang bên cạnh kể lể với Chung Ly: “Cứ làm như ta là kẻ ác độc lấy gậy ra đánh uyên ương vậy. Thanh kiếm đó chắc không chia đực cái chứ?”

Chung Ly bị nàng làm phiền đành phải dừng việc đang dở tay lại: “Không chia.”

“Ồ, không phải ngươi bảo sẽ không cho ta biết chuyện của thanh kiếm này à?” Phó Yểu cười hí hửng.

Chung Ly thầm nghĩ bản thân không nên đáp lời nàng mới đúng.

Y đứng dậy, đi ra bên ngoài.

Phó Yểu đi theo: “Ngươi đang nghĩ rằng không nên để ý tới ta đúng không.”

Chung Ly vốn định không phản ứng, nhưng tới tận khi y bước tới trước một cánh cửa, Phó Yểu vẫn còn tò mò đi theo phía sau. Y đành phải xoay người nói: “Ta đi tắm.”

“Tắm hả? Ngươi đã là quỷ rồi, còn đi tắm cái gì nữa?” Phó Yểu thấy rất thú vị.

“Ngươi cũng là quỷ, chẳng lẽ ngươi…” Trong giọng nói của Chung Ly tràn ngập sự ghét bỏ: “Về sau ngươi phải cách xa ta mười bước.”