Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 27: Nhóm kỹ năng này là thật sao? Khi Đát Kỷ tỷ còn sống đã phải cõng bao nhiêu nồi?




Editor: Đào Sindy

Phùng Niệm từ miệng thái giám Cát Tường biết được việc này, lúc nghe nói, nàng ngây người: "Đệ nói bên ngoài đang tranh dành ta? Rốt cuộc thì xảy ra chuyện gì?"

"Nô tài có quen một người hầu ở chỗ Hoàng tử, chuyện này là nghe hắn nói, sớm nhất hẳn là Nhị Hoàng tử, hắn nói với người ta là người diện mạo tốt, nhưng không truyền ra. Sau đó là việc của Hứa Quý nhân, Hứa Hàn lâm nói tận mắt thấy người, nữ nhi của ông không miêu tả được tướng mạo thần tiên của nương nương, lần này ảnh hưởng hơi lớn, cộng thêm sau đó là Chu Thượng thư và Lưu Họa sư... Người trong đám đại nhân, học tử và họa sư vanh danh mỹ nhân khuynh quốc."

Nói đến chỗ này, Cát Tường thở dốc một hơi: "Rất nhiều chuyện muốn thành công thì phải trải qua trắc trở, cũng có một số tiểu tỷ nói lúc trước gặp qua người, bộ dáng, bộ dáng..."

Cát Tường nói mấy lần cụm "Bộ dáng" lại không nói được tiếp theo.

Nhưng không quan trọng, từng người trong phòng đều hiểu.

Nói thực ra Trần ma ma cảm thấy tướng mạo nương nương so ra không phải tốt nhất, nhưng trên người nàng có cảm giác phong nhã, khiến người khác nhìn vào thấy dễ chịu, còn muốn nhìn tiếp, nhìn thế nào cũng không đủ.

Trong cung cũng có một số mỹ nhân, ban đầu nhìn thấy rất bất ngờ, gặp nhiều giống như không gì hơn cái này. Hi tần nương nương không như thế, Trần ma ma còn nhớ ban đầu gặp nàng chỉ cảm thấy ổn, nghe nói Hoàng Thượng vừa gặp nàng đã yêu mến thì rất nghi ngờ, đi theo Phùng Niệm thời gian dài bà không còn cảm thấy thế nữa, càng ngày càng có cảm giác bất ngờ.

Hiện tại ngươi hỏi Trần ma ma Lệ phi và Hi tần ai hơn đẹp, bà nhất định nói Hi tần không chút do dự.

Bởi vì có đoạn này, Trần ma ma và Bảo Đại Thụy Châu có thể hiểu ý của tiểu thư, phu nhân bên ngoài.

Các nàng cố gắng chỉ gặp qua nương nương một hai lần, còn chưa cảm nhận được sức quyến rũ trên người nàng. Vả lại nữ nhân nhìn nữ nhân so với nam nhân nhìn nữ nhân càng thêm bắt bẻ, bởi vì rất nhiều người trời sinh là đối đầu, dù ngươi không có tật xấu nàng cũng có thể soi mói ra chỗ xấu.

Thấy người trong phòng đều hiểu cả, Cát Tường nói tiếp: "Hai nhóm này ai cũng không thể thuyết phục ai, một bên cho rằng đối phương lòng dạ nhỏ mọn, bên kia lại cho rằng đối phương mắt mù tâm mù."

Phùng Niệm nghe xong khoát tay áo, để Cát Tường lui ra, nàng đã hiểu nên muốn an tĩnh một lát.

Nói là nói như vậy, vài phút sau người đã ở trong group.

Lúc này trong group cười muốn điên lên.

Hạ Cơ: "Vầng sáng này thật độc đáo, muội ấy nói muốn mỹ danh lan xa, không phải được rồi sao?"

Đát Kỷ: "Từ trong cung ra ngoài cung đã gọi là lan xa? So ra còn kém thiếp khi trước!"

Triệu Phi Yến: " Đát Kỷ tỷ tỷ trâu bò thường ngày tới rồi."

Lữ Trĩ: "Để ý đến tỷ ấy làm gì? Tỷ ấy không muốn người khác phát triển điểm cống hiến ấy mà."

Tây Thi: "Nói đến thì tại sao Đát Kỷ tỷ tỷ  không phát bổ sung hai vầng sáng đi? Cái ‘điệu múa vang danh’ giống ta không thiếu, hiện tại mỗi ngày còn có thể tích điểm tất cả dựa vào vầng sáng bị động, Đát Kỷ tỷ tỷ có thanh danh lớn như vậy, không phải chỉ có một kỹ năng là ‘thiếp có kế này’ thôi chứ?"

Bao Tự: "Đúng thế."

Phùng Tiểu Liên: "Đúng thế, tại sao @ Đát Kỷ không phát hơn hai cái?"

Không đề cập tới việc này còn tốt, vừa nhắc tới Đát Kỷ càng tức giận hơn.

Đát Kỷ: "Muội cho rằng ta không nghĩ tới? Chỉ mình muội thông minh chắc?"

Hạ Cơ: "... Kỹ năng còn dư lại của tỷ, không phải giống dạng ta và Đông Ca từng phát chứ?"

Đát Kỷ nghĩ thầm mà mệt mỏi, cũng không muốn giải thích, chỉ dán ra hai cái bị động.

Một cái tên là “Hành động cõng nồi”, khi trang bị lên, dù Hoàng Đế làm bất luận chuyện ngu xuẩn gì thì người khác đều nghĩ thành ngươi xúi giục. Cái kia còn tuyệt hơn, gọi là “Yêu đương khiến người ta mất trí”. Nó không có tác dụng với bản thân, là tác dụng với đối phương... Phối hợp hai cái lại với nhau, trên cơ bản mỗi ngày đều phải cõng nồi.

Đông Ca: "..."

Tây Thi: "..."

Trần Viên Viên: "..."

Phùng Niệm: "Nhóm kỹ năng này là thật sao? Khi Đát Kỷ tỷ còn sống đã phải cõng bao nhiêu nồi?"

Đát Kỷ: "Hừ."

Lữ Trĩ vẫn còn đáng tiếc, nàng đã nói sớm chờ Đế tân được triệu hồi đến, còn dự định nói cho đối phương biết hồ ly tinh này trước khi hắn tới mỗi ngày đều ‘động dục’, không chỉ ‘ríu rít’ một lần với chủ group, muốn chủ group phát nam nhân cho.

Lữ Trĩ: "Hiện tại xem ra, khoảng tám hay mười năm nữa thì hắn mới vào được."

Đã qua bao lâu nhưng Lữ Trĩ còn nhớ Đát Kỷ thấy mình triệu hồi ra Lưu Bang thì này này kia kia nói hết ra, còn muốn nói muội mồng một ta mười lăm, ai biết nhóm kỹ năng của Đát Kỷ kỹ là dạng này.

Tốt thật, kế hoạch này liền tạm thời gác lại thôi.

Khi Lữ Trĩ đang thầm tiếc nuối, thì Phùng Niệm tiến hành lý giải: "Không phải ta muốn giội nước lạnh, nhưng mà Lữ tỷ tỷ cáo trạng tỷ ấy ‘ríu rít’ vài tiếng, tỷ ấy lại thành khẩn đấm ngực cho Đế tân, nói chàng còn lạ gì thiếp, chàng đến muộn như vậy, thiếp một mình ở đây thật tịch mịch thật cô đơn... Chẳng phải giải quyết rồi sao?"

Lời này được tất cả họa thủy nhất trí tán đồng, còn nói bổ sung có thể nói vì dỗi hắn, muốn hắn đến sớm một chút mới cố ý nói như vậy, nhưng chỉ là nói thôi.

Dù sao yêu đương khiến người ta mất trí, hắn nhất định sẽ tin tưởng, không chừng còn cảm động và tự trách.

Hình như không còn ‘ríu rít’, Lữ Trĩ cảm thấy thở không thông, càng làm nàng hít thở không thông là, Lưu Bang bên cạnh còn nhẹ gật đầu, bộ dáng vô cùng tán đồng.

Ánh mắt Lữ Trĩ nguy hiểm nhìn hắn chằm chằm.

Lúc này Lưu Bang mới ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: "Trẫm tuyệt không tán đồng ý của các nàng, Hoàng hậu tuyệt đối đừng hiểu lầm."

...

Mắt nhìn thấy đám lão gia và phu nhân nhao nhao lên, Phùng Niệm do dự một chút, trong lòng tự nhủ muốn đóng vầng sáng này hay không, nhưng các tiểu tỷ tỷ trong group đều không cho.

Bởi vì Tô phi và Náo tần lần lượt bị vùi dập giữa chợ, phi tần các cung dù có cái nhìn khác với Phùng Niệm, cũng không dám oán. Đã lâu rồi không gặp chuyện vui như vậy, các nàng muốn xem những quan lão gia này làm sao có thể thắng các phu nhân giúp Phùng Niệm leo lên chiếc ghế đệ nhất mỹ nhân. Bởi vì mọi người đều mưu cầu về chuyện này, chủ group tiến bộ đã tiếp thu ý kiến của các nàng, quyết định mở thêm một khoảng thời gian nữa.

Tiến triển đến cuối tháng mười một, rốt cục Lưu Nhị hoàn thành bút cuối cùng,  sau một tháng khó chịu trong phòng, hắn đi ra.

Hắn rụt cổ lại hít không khí bên ngoài, chỉ nghe thấy người bên cạnh hỏi: "Lão gia người vẽ... xong rồi?"

"Ừ, ta thưởng thức một ngày, ngày mai sẽ tiến cung."

"Một tháng này trong lòng nô tài như mèo bắt chuột, hoàn thành rồi thì có thể cho nô tài mở mang tầm mắt một chút không? Bên ngoài đang vì Hi tần nương nương mà nhao nhao lật trời, nô tài thật hiếu kỳ nàng trông như thế nào."

Lúc Lưu Nhị vẽ tranh rất quy củ, bình thường vẫn rất hiền hoà, người này hầu hạ hắn đã nhiều năm, hắn hiếu kỳ muốn xem một chút cũng không có gì. Lưu Nhị tự mình dẫn hắn vào, chỉ cho người đứng xem cách ba bước, không cho đưa tay đụng vào. d$đ+L)q~đ

Dù chỉ là liếc mắt nhìn, vẫn vô cùng rung động tên nô tài kia. Hắn ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm hình vẽ thật lâu, cảm giác người trong bức họa như đang sống lại.

"Đây chính là Hi tần nương nương? Thì ra nương nương lớn lên trông thế này, dung mạo bực này là thật sao?"

Nô tài trong phủ nhìn bức vẽ của hắn đã say mê, lòng trong Lưu Nhị có chút tự đắc, hắn vẫn làm sáng tỏ nói: "Đây là họa tác* tốt nhất đời này của ta, nhưng chỉ bắt được bảy tám phần phong thái của Hi tần nương nương, không biểu hiện ra hết dung nhan khuynh thành của người."

*tác phẩm hội họa.

"... Đã như vậy rồi, chỉ là bảy tám phần?"

"Đáng tiếc ngươi chưa gặp qua, ngươi gặp rồi thì sẽ hiểu, đây không phải dáng vẻ phàm nhân có thể có, nàng là tiên nữ trên trời, nữ tử nhân gian sao có thể đánh đồng với nàng?"

Không chỉ nô tài kia, bằng hữu của Lưu Nhị tính tới thời gian hoàn thành, từ bên ngoài đi ngang qua thuận tiện hỏi một tiếng, đúng lúc bức vẽ còn chưa đưa vào cung, bọn họ cũng xin được nhìn thoáng qua.

Bốn năm người đều hoảng hốt.

Quả nhiên Hứa Hàn lâm và Chu Thượng thư không gạt người, bức tranh chỉ miêu tả được bảy tám phần mỹ mạo của nàng đã là bộ dáng này, người thật thì sẽ tuyệt sắc cỡ nào?

Đã có thứ chứng minh mỹ mạo của Hi tần, những người này có thể không nói ra sao?

Sau đó lại có mấy người tìm đến, đều muốn xem họa tác, Lưu Nhị vốn muốn treo trong nhà một ngày, thấy trận thế này hắn sợ, có mấy kẻ đến xem bức vẽ đều say mê, còn không tự giác vươn tay muốn đụng vào, trên mặt bọn họ viết chữ muốn sáng loáng, Lưu Nhị nào dám giữ lại? Sợ để nhiều thêm một đêm thì sẽ mất trộm.

Hắn cầm mỹ nhân đồ vội vàng tiến cung, đưa bức tranh tâm huyết hắn vẽ Hi tần hao phí hơn một tháng trình lên cho Hoàng Thượng.

Lúc này ngự tiền có người, là ai đây? Là Tô phi.

Tô phi bị giảm phân vị sau lễ vạn thọ, lúc ấy Hoàng Thượng nói rất đúng, tạm thời hạ xuống, để nàng ta an tĩnh một thời gian.

Vì để sớm nhìn thấy mặt trời mọc trở lại, nàng ta nhịn hơn một tháng, nghĩ đến mình biểu hiện đủ tốt rồi, đủ an phận rồi, kết quả ý chỉ phục vị chậm chạp không đến, ngày hôm nay thực sự nhịn không được nên nàng ta đã đến ngự tiền, Hoàng Thượng thấy nàng ta kinh ngạc cực kì, hỏi: "Sao nàng lại tới đây?"

Đáng thương cho Tô phi nhịn hơn một tháng, tận tâm tận lực kiềm nén, cẩu Hoàng đế hoàn toàn không nhìn thấy không nói, thậm chí còn quên nàng ta luôn.

Dù cho Tô phi không còn là tiểu cô nương, cũng thiếu chút khóc lên.

Đã như vậy rồi, cẩu Hoàng đế cũng nên nói lời dễ nghe dỗ dành đúng không? dđ+lqd

Thật không khéo Lưu Nhị bưng họa tác tới.

Lưu Nhị vừa mở ra, Hoàng Thượng lại quên Tô phi còn ở bên cạnh, y đứng lên, đến gần, tinh tế nhìn qua, một hồi lâu mới gật đầu một cái nói: "Đúng vậy, bức họa này có chút dáng vẻ của Hi tần ."

Cẩu Hoàng đế khởi đầu, hai người bọn họ ngươi một câu ta một câu, cứ như vậy thổi bay hết tất cả.

Tô phi ở bên cạnh, cũng nhìn thấy bức vẽ của Lưu Nhị.

Bức tranh vẽ một nữ nhân đang khiêu vũ rất đẹp, nàng ta nhìn ngang nhìn dọc mãi không nhìn ra chỗ nào giống Hi tần? ! Hi tần ở trên bức tranh làm nô tỳ rửa chân còn tạm được!

Nhớ tới Lưu Nhị từng vẽ cho mình, vẽ nàng ta tả thực thế nào, đến phiên Hi tần liền điểm tô cho đẹp?

Đây là có ý gì?

Lưu Nhị nịnh nọt xuất ra bức tranh hoang đường như thế coi như xong, Hoàng Thượng không cảm thấy mình bị bệnh à, còn nói hắn bắt được một phần dáng vẻ của Hi tần, còn có chút phong thái.

Lời này nếu là thật, Tô phi thật muốn biết Hi tần ở trong lòng Hoàng Thượng rút cuộc là bộ dáng gì!

Cẩu Hoàng đế không chú ý tới Tô phi đang mê man, y đang vui vẻ vì bảo họa, ban thưởng cho Lưu Nhị Họa sư tại chỗ không nói, còn phân phó Lý Trung Thuận lập tức sắp xếp chế tạo bình phong nhanh chóng. d#đ+l!q+đ

Đại khái qua năm ngày, một bình phong mới tinh bày trong ngự thư phòng của Hoàng thượng .

Trên bình phong, một mặt là phú văn Hoàng Thượng chính thân đề bút, một mặt là tác phẩm tâm huyết của Lưu Họa sư.

Vừa tung ra, món đồ chơi này đã hấp dẫn sự chú ý của các vị đại nhân khi đến ngự tiền.

Trước đó chỉ tưởng tượng bộ dáng Hi tần trong đầu, hiện tại cuối cùng nhìn thấy họa tác rồi, những đại nhân nhìn xong cuối cùng hiểu nó tuyệt sắc cỡ nào.

Đều nói trên đời lại có mỹ nhân thế này, lại khen Lưu Nhị Họa sư công lực thâm hậu, cô nương trong tranh sống động cực kỳ.

Lưu Nhị vẫn nói câu kia, nói năng lực hắn có hạn, chỉ bắt được bảy tám phần phong thái của nương nương.

Nhóm đại nhân đều gật đầu, thì ra là thế.

Duy chỉ có Phùng Khánh Dư, làm cha Phùng Niệm dù không quan tâm đến nữ nhi, nhưng người thì ông ta cũng nhận ra.

Mắt ông ta trừng to như mắt trâu cũng không nhìn ra bức vẽ kia có liên quan gì đến nữ nhi nhà mình.

Phùng Khánh Dư tự mình nghĩ nửa ngày, chết sống không rõ sao Lưu Nhị có thể không biết xấu hổ như vậy? Càng không rõ làm sao Hoàng Thượng còn nhận bức họa này treo lên, còn phối phú văn ngàn từ trên đó.

Đồng thời có mấy đại nhân cùng nghề, có trí nhớ đặc biệt tốt, nhìn qua liền có thể lặng yên cho ra bảy tám phần.

Ông ta xuất cung vẫn còn nhớ lại, vừa nhớ vừa gật gù đắc ý, Phùng Khánh Dư nghe đến mơ mơ hồ hồ, về đến nhà ông ta vẫn hoảng hốt, thấy Từ thị liền hỏi một câu: " Không phải bà tiến cung gặp Hi tần rồi sao, nàng có thay đổi gì lớn không?"

"Lớn chứ, từ ăn mặc đến khí chất toàn thân đều thay đổi, nếu không phải gương mặt kia không thay đổi thì ta thật không dám nhận ra nàng."

Phùng Khánh Dư: ? ? ?

Đã như vậy, gương mặt kia không thay đổi mà?

Vừa rồi ông ta nhìn rõ bức họa kia, nghe nói có bảy tám phần giống dung mạo của Hi tần thì hoài nghi có phải nữ nhi bị đánh tráo rồi không?