Mùa đông năm nay, bên Tần quốc sử dụng xi măng với số lượng lớn, một mặt là xây dựng nhà máy, còn có lót đường gia cố đê điều. Xi măng mang tới sự thay đổi chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy được, con đường thông về phía mấy nhà máy lớn được lót bằng phẳng, sau này đưa vật liệu qua hoặc là kéo hàng đi ra ngoài đều thoải mái nhiều hơn.
Lúc này xe ngựa vẫn là chủ lực chở hàng, nhưng Tần quốc đã có bánh xe cao su.
Bánh xe cao su của bọn họ khác với bánh xe do Lương quốc làm ra.
Thứ Lương quốc làm ra chính là đem cao su đã ngưng kết dán trên bánh xe bằng gỗ ban đầu, quả thật có hiệu quả giảm xóc, nhưng độ đàn hồi còn chưa đủ, vẫn chưa đạt được trình độ không rung không lắc.
Trong lịch sử, lần đầu tiên cao su được dùng làm bánh xe cũng là làm như thế này, ban đầu là dán bên trên bánh xe, về sau có lốp xe cao su đặc ruột, bởi vì vấn đề vật liệu co lại do bị nóng lạnh và bẩn nên trở thành phế thải mới dần dần quá độ về hướng rỗng ruột.
Phùng Niệm chưa từng học lịch sử và phát triển của lốp xe, nàng không biết cặn kẽ, nhưng sau khi nàng biết hầu hết lốp xe đời sau đều là rỗng ruột, nếu đã làm thành như thế, chắc chắn có đạo lý.
Cho nên mới nói, Tần quốc bên này vẫn lấy mục tiêu là làm ra lốp xe rỗng ruột, đúng là khó khăn một chút, nhưng những kỹ thuật viên này rất đáng tin cậy, giằng co nửa năm một năm thật sự làm ra loại lốp xe rất giống đời sau kia, đã lắp đặt cho xe ngựa kéo hàng của triều đình.
Người dùng đã sử dụng rồi, người làm kỹ thuật còn không vừa lòng, bọn họ có ý đồ dùng máy móc dùng sức người để thay thế xe ngựa.
Kỹ thuật viên được đi phương Tây mở mang kiến thức đều biết, người phương Tây phát minh một loại xe hai bánh nhỏ, ngồi lên dùng chân đạp, thông qua kéo dây xích xoay vòng thì có thể khiến bánh xe cao su lăn đi, tốc độ không hề kém cưỡi ngựa.
Bọn họ muốn làm thứ này.
Phùng Niệm cảm thấy rất tốt, đường xi măng bên này sẽ dần dần mở rộng, xe đạp và xe xích lô đều có thể sắp xếp. Nhưng muốn làm thứ này cũng không đơn gian, yêu cầu đối với xưởng sắt thép không thấp, nhất là dây xích thép, phải đủ rắn chắc mới được.
Cứ cảm thấy trước khi đẩy một vật ra ngoài, còn chưa hưởng thụ sự vui sướng của thành công, đã phải lập tức dấn thân vào loại tiếp theo.
Kỹ thuật viên đi ra từ trong group cũng rất kiên trì, có thể là đời trước từng bị đánh nên oán khí quá nhiều, hiện tại cả đám đều dồn hết sức để làm, bọn họ chưa từng phàn nàn một tiếng nào, làm xong cái trước đã suy nghĩ cho cái sau, hết lần này tới lần khác muốn thúc đẩy công nghiệp nhanh chóng phát triển.
Làm kỹ thuật không mệt, những người học việc giúp đỡ bọn họ mệt ngã mấy đám.
Nhưng bởi vì liên tục có thành quả mới xuất hiện, cộng thêm triều đình trả tiền lương tiền thưởng cho bọn họ rất cao, ngày lễ ngày tết còn có thể nhận được hai bao đường, người có cống hiến lớn còn được phát y phục phát giày... Mọi người ngoài miệng thì nói không được sắp mệt chết rồi nhưng công việc lại làm không ít, thường xuyên để bọn họ nghỉ ngơi còn không ai chịu, người đứng đầu còn đang bận bịu chế tác bọn họ nào dám chuồn đi?
Chẳng qua, mấy vị do điện hạ đề cử cho triều đình cũng rất chịu khó và cực kỳ ưu tú.
Nào có xưa nay không hỏi đãi ngộ, một lòng ra sức cho quốc gia chứ?
Giữa bọn họ ngay cả cạnh tranh gay gắt cũng không có, thỉnh thoảng sẽ ồn ào cũng bởi vì ý kiến mọi người không hợp nhau, mỗi người một ý... Bình thường thì mấy vị này rất đoàn kết.
Có lẽ là quá ưu tú, dù thời gian đi theo đám bọn họ cũng không ngắn, người bên dưới vẫn không quen.
Trở về phàn nàn vài câu, người trong nhà còn cảm thấy như thế là đúng.
"Điện hạ phát hiện ra bọn họ, còn cho cơ hội như vậy để bọn họ có thể trở nên nổi bật, không làm việc cho tốt làm sao xứng đáng với người?"
"Ngươi cũng thế, đi theo học thêm một chút, không được làm uổng phí đãi ngộ cao mà triều đình đã cho ngươi."
"Bây giờ nhìn thử xem, ai dám tin tưởng chúng ta mới đánh trận năm trước? Ta luôn cảm thấy bệ hạ và Thân vương điện hạ đều là trời cao phái tới giải cứu chúng ta, ngẫm lại trước kia khổ bao nhiêu, nhìn lại hiện tại, ông chủ lớn làm ăn bên ngoài đều nói bây giờ chúng ta không kém Lương quốc. Thứ chúng ta có bọn họ còn không có kia kìa."
"Ca ngợi bệ hạ, cảm ân Thân vương điện hạ, hai vị là huynh muội tài ba nhất trên đời rồi."
"Đúng vậy, ca ngợi bệ hạ."
"Bệ hạ sống lâu trăm tuổi."
"Điện hạ cũng thế."
"..."
Phàn nàn thất bại, còn bị người cả nhà giáo dục yêu cầu cố gắng cống hiến cho Tần quốc, học việc cũng không biết nên nói gì nữa.
"Ngươi bày vẻ mặt khổ đó làm gì? Sao hả, còn không hài lòng với hiện tại? Ngươi đúng là lòng tham không đáy!"
"Ta không phải, ta không có, ta sẽ cố gắng."
"Đồ của chúng ta được những thương nhân kia mang đến quốc gia khác, để tiện cho người khác tìm chúng ta, sau này sẽ có nhiều người đến đây đúng không."
"Tốt lắm, có người đến thì có thể kiếm tiền của bọn họ, hiện tại chúng ta còn phải kéo đồ vật ra ngoài bán, sau này sẽ là bọn họ đến trong xưởng nói chuyện."
"Chỉ mong đừng xảy ra sự cố, Lương quốc phía bắc đừng khởi binh đánh chúng ta mới tốt."
Hiện giờ Tần quốc không muốn đánh trận, chỉ muốn làm phát triển kinh tế.
Chẳng qua vì phòng ngừa những quốc gia cường thịnh kia tạo áp lực với bọn họ lấy không lợi ích, triều đình đã chuẩn bị kế hoạch đối phó, sau khi xưởng sắt thép đi lên quỹ đạo đã xây dựng nhà máy chế tạo trang bị quân sự rồi, sau này Thanh triều đã có đại bác, vừa bị đánh vừa học tập phương Tây, bọn họ làm trang bị quân sự cũng không tệ lắm.
Lúc đề nghị muốn làm thứ này, Phùng Niệm đã nói với Doanh Chính.
Lực sát thương của súng pháo trong thời đại vũ khí lạnh có thể nói là rất lớn, những trang bị này, lấy ra tốt nhất chỉ sử dụng để đe dọa, có thể không sử dụng thì không cần sử dụng, so với chiến tranh, làm xây dựng phát triển vẫn thú vị hơn.
Doanh Chính đồng ý với cách nói này của nàng.
"Ở chỗ này quả thật không cần động võ, có muội muội hết sức giúp đỡ chúng ta đã đi ở đằng trước, dựa vào tình hình phát triển này của chúng ta, không cần đi đánh ai, tự có vạn nước triều bái bát phương tìm tới."
Quả thật, với tình thế hiện nay của Tần quốc, muốn khuếch trương địa bàn có lẽ thật sự không cần đánh trận, phái mấy người ra ngoài châm ngòi kích động một cái là có thể đạt được mục đích.
Không phải người của mỗi quốc gia đều có lòng kiêu ngạo dân tộc, có vài quốc gia thời gian xây dựng cũng không dài, cuộc sống cũng không hạnh phúc, bách tính bọn họ sẽ không có lòng trung thành như vậy, loại chuyện sát nhập với hàng xóm chia sẻ thành quả công nghiệp này, nói không chừng thật sự có người dám nhắc tới.
Chính ca nói như vậy, cảm giác khả năng càng lớn hơn.
Suy cho cùng cũng là chuyện tương lai, Phùng Niệm không có xoắn xuýt quá nhiều, trước mắt còn dựa theo kế hoạch phát triển ban đầu đi từng bước một là được.
Lại một mùa đông bận rộn, sau khi qua mùa đông, vào tháng hai tháng ba năm sau, có thương nhân lần lượt tới.
Cũng vào tháng ba, Bùi Tuyên đã trải qua sinh nhật ba tuổi của hắn, khác hẳn Lục Lục, đền hết ánh sáng đủ ba tuổi được đưa đến Đông cung, người hầu hạ và dạy hắn đọc sách cũng đã ở đó, đền hết ánh sáng chuẩn bị vào vỡ lòng rồi.
Bởi vì tò mò B Nhi chạy tới Đông cung xem thử, trở về lại không vui lắm.
Phùng Niệm gọi người tới trước mặt, hỏi nàng: "Ở bên kia đụng phải chuyện gì rồi? Sao trông dáng vẻ con không vui."
Đứa nhỏ này nói: "Ta không gặp được đền hết ánh sáng, người bên kia nói hắn đang đi học."
"Bởi vì đệ đệ là Thái tử, phụ hoàng con đặt kỳ vọng rất cao đối với hắn."
"Hôm qua hắn không có tới thỉnh an, hôm nay vẫn không tới..."
Phùng Niệm giờ mới biết được nàng đang khó chịu điều gì: "Lục này, con phải học nghiêm khắc với bản thân khoan dung đối với mọi người. Yêu cầu nghiêm khắc đối với bản thân không phải là chuyện xấu, nhưng đối với những người khác, phải thông cảm nhiều hơn. Đền hết hắn bị phụ hoàng con yêu cầu phải tự lập, đại khái cũng bởi vậy nên lúc này mới không có tới, hắn ấy hả, vừa dọn ra ngoài đã bị sắp xếp chương trình học, chắc chắn không quen không được tự nhiên, trông thấy ta không nén được sẽ bật khóc."
"Nhưng hắn mới ba tuổi, làm sao nhớ nhiều như vậy?"
"Đúng thế, hắn mới ba tuổi, làm sao nhớ nhiều như vậy? Bận rộn mệt mỏi sẽ không muốn động, một hai ngày không tới cũng không cần chỉ trích. Con nhớ hắn thì chủ động qua đó thăm hắn đi, như vậy không phải tốt sao?"
Lục Lục uất ức, nói: "Mẫu hậu, tại sao người luôn thiên vị hắn?"
"Không phải mẫu hậu thiên vị ai, đền hết bên kia, dù phụ hoàng con bận rộn cũng sẽ quản, sẽ dạy hắn làm người làm việc của Hoàng đế. Phụ hoàng con lại là người nuông chiều nữ nhi, y không nói con, tất nhiên phải do mẫu hậu nói. Mẫu hậu thương con thích con mới nói con, con đã từng thấy ta nói người nào khác chưa? Không có đúng không?"
Lục Công chúa nghiêm túc suy nghĩ, thật đúng là như vậy.
Chút giận dỗi nhỏ bé của nàng, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, lúc này lại vui vẻ rồi.
Hừ hừ nói đền hết ánh sáng đi thì đi đi: "Hắn dọn ra ngoài mẫu hậu chính là của ta."
...
Ở trước mặt nữ nhi, Phùng Niệm chưa bao giờ nói nhi tử không đúng không tốt chỗ nào, chỉ sợ nàng nghe lọt tai. Mặc dù đang làm như vậy, nhưng bản thân Phùng Niệm cảm thấy, quả thật đứa nhỏ sinh sau không có thân thiết như đứa lớn.
Suy nghĩ kỹ một chút, có lẽ cũng không phải vấn đề của hắn, là lão đại lớn lên ngược quy luật.
Lúc đứa bé còn nhỏ vốn là muốn phụ mẫu trả giá, chờ bọn họ trưởng thành mới có thể trả lại. Lục Lục không giống vậy, trái lại nàng biết quan tâm người.
Tim người đều bằng thịt, cho dù đã cố gắng quan tâm đến hai đứa bé trên mọi mặt rồi, tâm lý làm phụ mẫu sẽ luôn đặc biệt thiên vị.
Phùng Niệm cũng thương nhi tử, từ trước tới nay đối với đền hết ánh sáng đều rất tốt, trên các mặt đều tìm không ra sai lầm.
Nhưng nàng cứ thân thiết với nữ nhi hơn.
Sau khi nói xong với nữ nhi, Phùng Niệm tìm thái giám đến hỏi tình huống Đông cung bên kia sao rồi? Hiện giờ Thái tử làm những gì vào mỗi ngày? Hắn có quen không?
Buổi sáng hỏi thái giám, đến giữa trưa đền hết ánh sáng đến đây rồi.
Phùng Niệm hỏi hắn thế nào? Đi học vui hay không?
Hắn lắc đầu.
"Cần mẫu hậu nói một chút với phụ hoàng cho con từ từ được không? Ba tuổi đi học có hơi sớm một chút."
Đầu tiên là đền hết ánh sáng dùng ánh mắt tại sao người lại không hiểu chuyện nhìn qua, sau đó như ông cụ non nói: "Phụ hoàng nói ta là người phải thừa kế giang sơn vạn dặm, mẫu hậu người đừng chậm trễ ta học tập!"
Phùng Niệm: ? ? ?
Lữ Trĩ: "Bùi Càn này, lén dạy không ít."
Vi Hương Nhi: "Xem ra là nhi tử quan trọng hơn rồi... Chậc, ta thật sự muốn xem Lục Lục đè ép dạy dỗ đệ đệ nàng sau khi lên ngôi ở phía nam."
Triệu Phi Yến: "Đi học sớm hoặc là muộn cũng không phải quan trọng như vậy, nếu không các ngươi nhìn Lưu Ngao đi, chẳng phải thời niên thiếu hắn ta cũng rất thông minh ư? Về sau thành dạng gì?"
Triệu Hợp Đức: "Đúng thế, Hoàng Thượng từng nói hắn ta vỡ lòng cũng rất sớm, tiến độ tiến triển cực nhanh, hết sức xuất sắc."
Vương Chính Quân: "Không nhắc tới hắn ta thì hai ngươi sẽ chết à?"
Đát Kỷ: "Được được, Vương Chính Quân muội cũng bớt giận, mọi người đều biết con của muội là mặt hàng gì, vì hắn nhao nhao với mọi người, muội cũng không nhìn một chút hắn ta xứng sao?"
Diệp Hách Na Lạp Hạnh Trinh: "Hoàng tử Đại Thanh không có ai học muộn cả, có không ít mười mấy tuổi đã văn võ song toàn, có thể dẫn quân xuất chinh, nhưng Đại Thanh vẫn dần dần đi tới đường xuống dốc, sau khi ta đến bên này đã suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy đối với Hoàng đế mà nói, quan trọng nhất không phải là tài văn chương của hắn có bao nhiêu xuất chúng tri thức có bao nhiêu toàn diện, làm Hoàng đế quan trọng nhất là ý nghĩ và tầm mắt, phải xem chuẩn phương hướng và đưa ra biện pháp, còn phải tự hạn chế tự xét lại. Ta cảm thấy Niệm Niệm muội bây giờ làm rất đúng, mang Tiểu Công chúa đi ra ngoài xem một chút, để cho nàng sớm biết nhân gian khó khăn, hiểu rõ làm Hoàng đế không phải là vì thành tựu cho bản thân còn quan trọng hơn biết mấy cái chữ kia."
Trần Viên Viên: "Lời này... Giống như nói tiểu cô nương không biết chữ."
Lưu Sở Ngọc: "Nàng ngoại trừ đi học, tự mình còn học được môn ngôn ngữ, đã rất xuất sắc."
...
Phùng Niệm cũng cảm thấy có một số việc không nên nóng vội, tạo áp lực quá lớn cho đứa trẻ không phải là chuyện tốt, nhưng đền hết ánh sáng đã tin phụ hoàng hắn, cũng đã hoàn thành việc thuyết phục bản thân, cũng không thể ngăn cản hắn.
Phùng Niệm chỉ là tò mò, rốt cuộc Bùi Càn đã dạy hắn điều gì.
Bởi vì thật sự quá tò mò, nàng đi hỏi, qua đó còn chưa kịp nhắc tới đền hết ánh sáng đã nghe Bùi Càn phấn khởi nói về việc y sử dụng nhà máy tế miên thổ và mở rộng cao su trước rồi.
Nói nhiêu đó vẫn chưa xong, y còn nói: "Trẫm vì để cho đám đại thần hiểu rõ sự tân tiến của phía nam, phái mấy người đi theo đội vận chuyển than đá đến Tần quốc, Hoàng hậu nàng nói với Đại cữu ca một chút, để bọn họ đi nhìn xem nhiều một chút."
Bùi Càn nói xong nhìn về phía Phùng Niệm với ánh mắt mong đợi.
Phùng Niệm lại không lập tức phản ứng.
Y nhíu mày: "Không tiện nhìn ư?"
"Cũng không phải vấn đề này, thần thiếp là muốn hỏi người, phái ai đi, quan ở kinh thành hay là quan địa phương?"
"Tất nhiên là quan ở kinh thành, đều là người mà Hoàng hậu nàng nhận ra, mấy quan lớn không đi không được đâu, quan địa phương nhìn vô dụng."
"Nhưng người có nghĩ tới chưa, cho dù ta không ra mặt, chắc hẳn quan ở kinh thành đều nhận ra ca ca của ta, cho dù đã không gặp trong nhiều năm, ấn tượng lúc trước chắc hẳn phải rất khắc sâu mới đúng. Với tình hình phát triển hiện giờ của Tần quốc, ca ca ta sẽ không quan tâm chuyện bại lộ hay không, cho dù thân phận của chúng ta bị bại lộ thì bách tính vẫn sẽ ủng hộ, người có nghĩ tới bên này chưa, đại thần sẽ có phản ứng gì?"
...
Bùi Càn toang rồi.
Y hoàn toàn bỏ sót điểm này, chỉ lo phái người ra ngoài trải nghiệm, quên suy xét khả năng sinh ra ảnh hưởng sau khi sự việc bại lộ.
Hiện tại người cũng đã xuất phát, chẳng lẽ muốn tìm về?
Thế thì càng kỳ lạ hơn.
"Trẫm ngẫm lại nên làm gì bây giờ cho tốt."
Bùi Càn ngồi chỗ ấy sầu não một hồi, càng nghĩ càng thấy không đúng.
Tại sao trẫm phải lo lắng?
Trẫm lại không chột dạ.
Khi trẫm biết giang sơn phía nam đã thay người ngồi, ta không chúc mừng chẳng lẽ còn dám để cho hắn trả lại quốc gia cho Vương thất Thanh Lai?
Dù sao trẫm không sai, muốn trách thì đi tìm hai huynh muội Hoàng hậu đi.
Có bài học động đất lúc trước, Bùi Càn cảm thấy bọn họ cũng không dám, cho dù đại thần đã biết, trong lòng nói không nên lời là cảm giác gì, vẫn phải kìm nén.
"Hoàng Thượng nghĩ kỹ rồi?"
"Chuyện này cần gì phải nghĩ? Toàn bộ sự việc không có cái rắm gì quan hệ với trẫm, rõ ràng chính là Đại cữu ca làm ra, nhưng bọn họ cũng không dám đi tìm Đại cữu ra tính sổ."
Phùng Niệm có một cảm giác, nàng cảm thấy Bùi Càn yên tâm quá sớm.
Chẳng qua vẫn là câu nói kia, dù việc này bị bại lộ nàng cũng không sao cả, hai năm trước còn lo lắng Tần quốc vừa lập giang sơn chưa vững, hiện tại các ngành nghề phát triển nhanh chóng, bách tính có cuộc sống tốt hơn, người bên kia sùng bái rất ghê gớm, những tiếng nói này vốn không dao động được dân ý.
Phùng Niệm cảm thấy không sao cả, Bùi Càn cũng không sao cả, cứ như vậy đi.