Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 211: Người có thể làm Hoàng đế đều không phải là người bình thường.




Edit: Jung Ad

Doanh Chính đi rất khiêm tốn, dù sao cũng không có mấy người biết, qua nhiều ngày mới chậm rãi truyền ra. Đám đại thần vẫn rất tiếc nuối, vị thần tiên này tới không bao lâu mà? Sao đã đi rồi? Chẳng phải nghe nói Hoàng hậu có thai không yên lòng mới hạ phàm đến bảo vệ nàng sao?

Trong lòng Bùi Càn cảm thấy đây là tác dụng y đến Trường Hi cung tố khổ, chắc hẳn là Hoàng hậu khuyên người rời đi. Trong lòng thì cho là như vậy, ngoài miệng cũng không thể nói trẫm và nội huynh không hợp nhau, y chỉ có thể ra sức dát vàng lên mặt mình, nói nội huynh ở trong cung một thời gian, thấy y không chỉ chuyên cần chính sự, cũng rất ân ái với Hoàng hậu. Nếu đã biết Hoàng hậu sẽ không bị uất ức, ở lại không phải uổng phí thời gian à?

Thần tiên rất bận rộn.

Nói lời nói này chính là nâng bản thân mình lên, chẳng qua cũng không nói sai chút nào, quả thật Chính ca không phải người rảnh rỗi.

Không phải sao, sau khi hắn xuất cung chưa tới mấy ngày đã thu phục được mấy tên cản đường cướp bóc, nghĩ đến quả thật cần vài người đi theo làm tùy tùng, vì vậy mang theo bọn họ cùng đi, đến trong một tòa thành cho tiền thưởng đuổi xa phu rời đi, dự định tự mình đặt mua một khung xe ngựa rộng rãi chuẩn bị kỹ càng tiếp tục lên đường.

Bởi vì hắn đi không nhanh, xe ngựa thường xuyên ngừng tại thôn quê, có một ngày khi đặt chân tại thôn quê, hắn bảo tiểu đệ khiêng đá đến dựng một cái lò, nhóm lửa nấu một ít nước, nghĩ rằng lúc này đã cuối thu trực tiếp uống nước lã sợ bị bệnh, tiểu đệ đi tìm tảng đá thích hợp, phát hiện có ký hiệu trên một tảng đá được đám dây leo khô héo che đậy, mấy tên kia tùy tiện đào đào, vậy mà đào ra một cái rương cũ, nạy khóa ra thấy rất nhiều đồ chơi đáng tiền bên trong.

Vốn đang cho rằng chuyển vận rồi, chuyện như vậy không ngừng xảy ra.

Tình cờ cứu người, đối phương chính là nhi tử phú thương, nhất định phải chiêu đãi đám bọn họ, chiêu đãi xong lại đưa tiền.

Lên tửu lâu đi ăn một bữa cơm cũng có người chủ động đưa tới cửa, đối với lão đại bọn họ nói huynh đệ ta thấy dáng vẻ ngươi đường đường chính chính muốn kết giao với ngươi một phen... Không cần phải nói, đây cũng là thiếu gia ngốc nhiều tiền.

Có lần đi vào thành, xe ngựa buộc tại nhà trọ, bọn họ đi theo ra ngoài kiếm lời lại đụng phải một tiểu thư con nhà giàu mới nổi tay không xé vị hôn phu bạch nhãn lang, dẫn theo người chuyển một đống đồ vật lớn từ trong nhà đối phương ra ngoài, dời ra ngoài lại ghét bỏ mấy thứ này bẩn rồi, đúng lúc Chính ca đi ngang qua bên cạnh, vị tiểu thư này nhất định nói muốn tặng cho hắn.

Chuyện giống như vậy liên tiếp xảy ra, mấy người thay đổi triệt để kia cũng không dám tự mình đa tình, nghĩ không phải mình chuyển vận, mà là theo đúng người.

Đại ca Triệu Chính của bọn họ thật sự là một nam tử kỳ lạ được trời cao phù hộ.

Cũng may bây giờ cuộc sống thái bình, nếu là thời điểm chiến loạn bọn họ đều cảm thấy mình đã theo Tử Vi tinh rồi.

Tiểu đệ hỏi Đại ca, đây là chuẩn bị làm gì?

Đại ca cũng không giấu diếm, nói hắn muốn đến Thanh Lai quốc, bảo người nào không muốn thì lấy ít tiền tự mình rời đi, sau này hãy làm một người tốt.

Nói cảm động như thế người nào còn muốn đi?

Mấy người này đều là sống không nổi nữa ỷ vào mình có thể đánh mới đi làm giặc cướp, mặc dù đi theo Đại ca phải thường xuyên qua đêm tại thôn quê, nhưng ít nhất bọn họ có ăn có uống, lúc đầu chỉ có một chiếc xe ngựa giờ đã mở rộng thành hai chiếc xe, bọn họ còn có thể thay phiên lên xe nghỉ ngơi.

Mặc dù không biết hắn xuôi nam đi Thanh Lai quốc xa như vậy làm gì?

Chẳng qua Đại ca nói chắc chắn là đúng rồi.

Đi thì đi.

...

Đừng nói Bùi Càn, đoán chừng ngay cả Phùng Niệm cũng không nghĩ ra, Chính ca đã thuyết phục mình thất bại chạy đến Thanh Lai quốc làm cách mạng. Dù sao hắn cũng cảm thấy trong nước người ta đang rối loạn đúng là thời cơ tốt, chuẩn bị tập kết một đám nam nhân thay đổi triệt để kéo vào đội ngũ, oanh oanh liệt liệt làm một trận.

Trước đó Phùng Niệm cảm thấy Doanh Chính ở chỗ này không có con cái, không đến mức đi giành chính quyền, đánh hạ lại không có người thừa kế.

Chỉ có thể nói nàng còn chưa đủ hiểu rõ.

Để Doanh Chính thu hồi dã tâm đi làm người bình thường là chuyện không thể nào, mặc dù hắn không có thành viên tổ chức của Đại Tần, nhưng có hai kỹ năng mượn từ chỗ muội muội cũng đủ để thành công rồi.

Muốn kéo quân đội thiếu nhất là gì?

Thứ nhất tiền, thứ hai người.

Hai kỹ năng kia vừa lúc một cái đến tiền một cái đến người.

Hắn nghe nói Bùi Càn đã tính toán tốt từ lâu, muốn giao hoàng vị cho nhi tử Hoàng hậu sinh. Doanh Chính cảm thấy như vậy không phải đúng lúc sao? Thai thứ hai của muội muội hắn được nhi tử, nhưng thai đầu còn có một nữ nhi, nữ nhi kia không tệ, đánh hạ Thanh Lai quốc rối loạn này không ai kế thừa thì có thể cho nàng.

Hai huynh muội một người làm Hoàng đế tại phía bắc, một người làm Nữ Vương tại phía nam, không phải rất tốt sao?

Như vậy cũng không cần lo lắng Thanh Lai quốc gây sự, muội muội còn có thể làm Thái hậu hai bên, mùa đông đi về phía nam, mùa hè đi hướng bắc.

Nếu không sao có thể nói là thiên cổ nhất đế*.

*làm vua cả ngàn năm.

Coi như không phải là lịch sử chính thức, cũng trâu bò rồi.

Trước đó trong group đã từng xúi giục Phùng Niệm, bảo nàng dùng kỹ năng nâng Lục Lục thượng vị, nhưng ai cũng không nghĩ tới còn có thể đánh thêm một thiên hạ, hai tỷ đệ xử lý sự việc công bằng, người nào quản quốc gia người nấy.

Cũng chỉ có Doanh Chính tự cho rằng như thế, đứa con yêu thật sự chưa từng kêu hắn một tiếng cữu cữu.

Bởi vì không biết việc này có thể thành hay không, Doanh Chính không hề để lộ ra với bất kỳ kẻ nào, cứ đi như vậy. Trong kinh chẳng có ai ngờ rằng hắn sẽ muốn làm ra nhiều chuyện lớn như thế, hiện giờ cũng chỉ là tiếc nuối tiếc nuối nhớ mong.

Nhớ nhung chủ yếu chính là con yêu ba tuổi, Phùng Niệm thì không, Phùng Niệm bị hoảng sợ bởi suy nghĩ của đám tỷ muội trong goup.

Lưu Sở Ngọc: "Các người nói tại sao chủ group không thể triệu hồi người nhà chứ? Nếu như có thể, trực tiếp để Bùi Càn chết đi, một lần nữa lôi ra chẳng phải là hai mươi mấy tuổi sao? Sau này sẽ không bao giờ già đi, còn có thể dùng kỹ năng, vậy an nhàn biết bao?"

Trước đó đã từng thảo luận chuyện này, mấy năm nay tất cả mọi người chưa từng thay đổi, người lớn lên duy nhất chính là bảo bảo Vạn Trinh Nhi kéo tới, mọi người cảm thấy hắn chỉ có thể lớn đến hai mươi tuổi, sau đó dừng lại.

Đã từng nói chuyện này, thật sự không có người nghĩ đến trên người Bùi Càn.

Cũng chỉ có Lưu Sở Ngọc, làm một nữ nhân có vô số trai lơ, sau khi nàng nhìn thấy Bùi Hứa, Pháp Hi Nhĩ và Tần Hoàng Doanh Chính trẻ tuổi anh tuấn, có hơi ghét bỏ Bùi Càn.

Dù sao lúc Phùng Niệm tiến cung, Bùi Càn đã ba mươi ba, ba mươi bốn, lúc này đã qua mấy năm, người còn có thể còn trẻ hay sao?

Nàng vừa nói xong, lập tức đạt được rất nhiều ủng hộ của các tỷ muội khác.

Nhất là Đát Kỷ, nàng thúc giục Phùng Niệm nhanh chóng thăng cấp chức năng, đổi một nam nhân trẻ tuổi đến ngủ.

Đát Kỷ: "Nền tảng Bùi Càn rất không tệ, trừ mười mấy tuổi so với con của hắn cũng sẽ không kém quá nhiều."

Phùng Tiểu Liên: "Các người thật sự có can đảm nghĩ ra á."

Lưu Sở Ngọc: "Muội không cảm thấy như vậy rất tuyệt sao? ? ?"

Diệp Hách Na Lạp Hạnh Trinh: "Nhưng người nhà và chủ group cùng tồn tại, nếu Niệm Niệm sống lâu trăm tuổi, Bùi Càn cùng ở với nàng, không phải đền hết ánh sáng sẽ mãi mãi là Thái Tử sao?"

Vi Hương Nhi: "Đây không phải... Vẫn nên nhịn thêm đi, chờ sau này đền hết ánh sáng đăng cơ rồi lại kéo hắn."

Hạ Cơ: "Cũng đã làm Thái hậu còn kéo hắn ra? Kéo hắn đến tăng ngột ngạt cho mình à?"

Lữ Trĩ: "Điều này cũng không có gì, mấu chốt là Bùi Càn bị lôi ra thì thân phận giả tiên nữ của chủ group chúng ta sẽ bị lộ thì sao? Lừa hắn nhiều lần như vậy, bị phát hiện rồi rất xấu hổ còn gì nữa?"

Trần Viên Viên: "Vậy để hắn an nghỉ đi! Không có thì không có không cần quấy nhiễu."

Ngay từ đầu Phùng Niệm không có tham dự vào, chờ nàng mở ra khung chat các vị mỹ nữ đã trò chuyện đến đây rồi, nàng lướt lên trên bổ túc tình hình trọng điểm phía trước, mẹ nó...

Phùng Niệm: "Các tỷ thật sự dám nghĩ đó."

Vương Chính Quân: "Không dám như muội, muội cũng dám thả Tần Thủy Hoàng ra tản bộ, không sợ hắn ta đánh hạ một vòng xung quanh Lương quốc rồi bao vây Bùi Càn à?"

Phùng Niệm: "Chẳng phải hắn ta đi du lịch đến những nơi non xanh nước biếc nổi tiếng hưởng thụ cuộc sống hả? Viết sách tiểu thuyết không thơm sao? Cũng đã từng chết một lần rồi còn đi giành chính quyền làm gì?"

Phan Ngọc Nhi: "Tiêu Bảo Quyển nói như bây giờ rất tốt, hắn ta không muốn ra ngoài, nhưng hắn ta cũng không phải Doanh Chính."

Đông Ca: "@ Triệu Cơ, tỷ cảm thấy thế nào?"

Triệu Cơ: "Đúng là với hắn ta thì cái gì cũng có thể."

Lữ Trĩ: "Hắn ta thật sự có thể sẽ như vậy, thứ nhất Doanh Chính rất hưởng thụ cảm giác làm ra một chuyện lớn lưu truyền hậu thế, thứ hai Niệm Niệm muội sáng tạo điều kiện cho hắn ta. Hắn ta thiếu người có thể dùng kỹ năng có thể khiến người ta thay đổi triệt để, thiếu tiền còn có Kim Ngọc Mãn Đường thu tiền, có hai thứ này cộng thêm tài trí của hắn ta, có thiên hạ dễ như trở bàn tay."

Phùng Niệm: "Cho thay đổi triệt để sợ là hắn ta bị kẻ xấu ngăn cản, cho Kim Ngọc Mãn Đường đây không phải là sợ hắn ta thiếu tiền không đủ dùng sao? Hắn ta còn có thể lấy nó đi giành chính quyền hay sao?"

Vi Hương Nhi: "Hắn ta có thể."

Khách Ba Ba: "Hắn ta là Tần Thủy Hoàng Doanh Chính."

Lữ Trĩ: "Dù sao muội quản được hắn ta, sau này cũng không cần lo lắng hắn ta xây dựng Đại Tần uy hiếp đến Lương quốc."

Đát Kỷ: "Mỗi ngày Phan Ngọc Nhi và Tiêu Bảo Quyển sống vui vẻ cũng chưa từng mang thai, ngay cả người thừa kế hắn ta cũng không có, không nhất định có lòng dạ đó. Muốn ta nói muội đừng để ý tới hắn ta, lúc nào hắn ta truyền tin về lại thương lượng."

Đám mỹ nhân cũng chỉ là tùy tiện nói một chút, đối với việc này cũng không quá để bụng. Có để ý, cũng chính là Lưu Bang người nhà Lữ Trĩ. Lúc này hắn vỗ ngực nói cho hắn ta mượn hai kỹ năng kia, hắn có thể giúp đỡ Đại Lương mở rộng lãnh thổ.

Nhưng Lữ Trĩ chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, ngay cả lời cũng không truyền giúp hắn.

Doanh Chính rời đi vào mùa thu, sau khi hắn đi không bao lâu, trong kinh lại chuyển sang lạnh lẽo, tính toán đại khái Phùng Niệm mang thai được bốn tháng rồi. Cái thai này nhẹ nhõm hơn một chút so với lúc mang thai Lục Lục, ít nhất không buồn nôn, cộng thêm còn có kỹ năng giữ thai của Vi Hương Nhi, mấy tháng trước mang thai Phùng Niệm cũng không có cảm giác gì lớn.

Nàng đều không có cảm giác gì thì tất nhiên Bùi Càn cũng không có.

Thậm chí Bùi Càn đã quên chuyện đồng cam cộng khổ kia, mãi cho đến giữa tháng chạp, khi đó Phùng Niệm mang thai mới được sáu tháng, bụng đã phồng lên, mặc dù còn không phải lớn như vậy, cũng bắt đầu cho nàng một chút áp lực.

Những phản ứng quen thuộc kia, chẳng hạn như trướng bụng, táo bón lại tới.

Lúc đám đại thần tiến cung đến diện thánh cũng không nhiều lắm, cũng không quá rõ ràng. Lý Trung Thuận đem các loại phản ứng của Hoàng Thượng đặt ở trong mắt, hắn trở về suy nghĩ một chút, lúc nương nương mang thai Lục Công chúa vào mấy năm trước, Hoàng Thượng cũng như thế này.

Đột nhiên không thoải mái, mời Thái y đến lại không phải xem bệnh cho mình mà là quan tâm nữ nhân có thai.

Năm ngày ba bữa hỏi Thái y làm sao mới có thể khiến tâm can bảo bối của y dễ chịu một chút, lúc ấy Lý Trung Thuận còn có hơi cảm động, kết quả hiện giờ thế nào? Chính tai hắn nghe được Hoàng Thượng trách cứ Thái y: "Năm đó Hoàng hậu mang thai Lục Công chúa, trẫm bảo ngươi tìm cách khiến nàng nhẹ nhàng một chút, ngươi nói không có cách. Lúc này đã qua ba bốn năm ngươi vẫn là lời này, sau ba bốn năm cũng không có một chút tiến bộ sao? Trẫm cần ngươi làm gì?"

Bây giờ Hoàng Thượng và mấy năm trước trùng khớp rồi.

Lý Trung Thuận không khỏi nghĩ đến ――

Đây không phải là lần đầu tiên Hoàng Thượng và Hoàng hậu nương nương đồng cam cộng khổ chứ?

Nghĩ như vậy, rất nhiều nghi ngờ có thể hiểu rồi.

Lúc trước Du Quý nhân lâm bồn Hoàng Thượng đến trước tiên, nhất định phải cẩn thận miêu tả cảm giác sinh nở cho người, tất cả mọi người cho rằng y rất xem trọng cái thai kia, kết quả đứa bé sinh ra người cũng không có nhìn một chút đã đi rồi. Sau này Trường Hi cung bắt đầu chuyển dạ, Hoàng Thượng đuổi người hầu rời đi, tự giam mình ở trong tẩm cung.

Y còn sử dụng thuốc giảm đau.

Còn có! Lý Trung Thuận nhớ kỹ có một lần Hoàng Thượng đã từng nói, Lục Công chúa là y tốn sức trăm cay nghìn đắng mới có được.

Lúc đó hắn hiểu thành các loại hành động lúc nương nương mang thai, Hoàng Thượng đi theo chịu khổ không ít.

Bây giờ nghĩ lại, lời nói kia chính là ý trên mặt chữ, sau này phong cho Lục Công chúa một phong hào cực dài cũng vì đau lòng bản thân mà thôi? Bởi vì có tham gia cho nên cảm giác đặc biệt hiếm có.

Lý Trung Thuận càng nghĩ càng cảm thấy có chuyện như vậy.

Lại nghĩ tới dáng vẻ đau đớn lúc lâm bồn của các nương nương trong cung, đây chính là phải cứng rắn chịu đựng mấy canh giờ, Hoàng Thượng đã từng cùng nương nương đồng cam cộng khổ một lần lại còn dám sủng hạnh nàng, hơn nữa lại khiến người ta mang thai. Thật sự là quá ác độc với bản thân, người có thể làm Hoàng đế đều không phải là người bình thường.