Trên dưới Trường Hi cung đều cảm thấy, cảm xúc của Hoàng hậu nương nương không tốt.
Ban đầu có người nghi ngờ là do trời nóng, cẩn thận suy nghĩ lại thấy không đúng, nương nương nhà mình và người bình thường không giống nhau, nàng không sợ lạnh cũng không sợ nóng, vậy thì tại sao lại như thế?
Thái giám Cát Tường nói: "Có lẽ liên quan đến Hoàng Thượng, trước đó nương nương đến ngự tiền một chuyến, trở về lập tức mất hứng."
"Ngươi nói là Hoàng Thượng à? Chẳng phải Hoàng Thượng yêu thương nương nương nhất sao?"
"Yêu thương thì yêu thương, trước đây chuyện như vậy cũng từng xảy ra, Hoàng Thượng bị nhốt ở bên ngoài vào không được cũng có vài lần."
Cung nữ bên trong có tâm lớn cười nói: "Nương nương náo loạn một chút với Hoàng Thượng mà thôi, tại sao cần phải gấp gáp như vậy?"
"Tại sao không cần? Thường ngày mỗi lần uống canh tuyết nhĩ chỉ dùng nửa bát, trái cây trên mâm cũng ăn không bao nhiêu, điểm tâm dứt khoát không đụng vào, ta nói đổi mấy thứ đưa tới nương nương còn không cho..."
Có vài người là thật sự để bụng, cũng không có qua loa.
Dù sao trong lòng chủ tử có chuyện nàng không nói ai biết người đang suy nghĩ chuyện gì?
Bỗng nhiên có người nảy ý hay nói: "Lúc này hẳn là nên để Công chúa đi, Công chúa khiến người khác yêu thích như vậy nhất định có thể chọc nương nương vui vẻ."
Thật sự đã có người nói thầm hai câu trước mặt Lục Lục, vị trí thứ nhất trong lòng Lục Lục chính là nương của nàng, nghe nói nương không chịu ăn cái gì thì sao? ? ? Nàng tự mình giám sát tiểu cung nữ rửa sạch nho, tự mình bưng lấy lau sạch nước rồi đi vào trong phòng.
Phùng Niệm cũng không phải thật sự mất hứng, nàng chỉ có hơi hoảng hốt.
Từ khi nghe Bùi Càn nói xong, nếu có Cửu Hoàng tử sẽ đặt tên cho hắn là Quang, Phùng Niệm vẫn đang suy nghĩ phụ tử Bùi gia đều là sinh vật kỳ quái gì?
Cha lấy tên cho nhi tử là bồi thường tiền, nhi tử không những không ầm ĩ, còn định lấy tên hắn phát dương quang đại, quyết định đứa bé do mình và Hoàng hậu sinh ra phải gọi là Bùi Quang.
Hắn cũng không nghĩ tới sau này Bùi Quang đăng cơ lại sinh ra nhi tử làm sao bây giờ? ? ?
Lúc ấy Phùng Niệm đã muốn vuốt vuốt y, kết quả không đúng lúc, có quan viên tiến cung cầu kiến, hình như có chuyện gì gấp muốn trao đổi với Bùi Càn. Cân nhắc đến Cửu Hoàng tử ngay cả phôi thai cũng chưa có, Phùng Niệm chủ động tạm dừng thảo luận với y, để bọn họ thương lượng chính sự đi. Bởi vì lúc ấy không có nói rõ ràng, nàng trở về vẫn luôn suy nghĩ, nghĩ chuyện này làm sao còn có tâm tư vui chơi giải trí được?
Nữ nhi không giống như vậy, nữ nhi sang đây nàng lập tức tạm thời buông cái tên Bùi Quang này xuống, Phùng Niệm đứng lên đi hai bước nhận lấy dĩa nho từ trong ngực nàng, lại dùng một tay ôm lấy nữ nhi.
Ôi, thật đừng nói!
Khuê nữ cực kỳ nặng!
"Nho thơm như vậy tại sao không tự mình ăn? Tất cả đều đưa tới cho nương rồi."
Lục Lục khẽ nâng đầu lên, mở to đôi mắt ngập nước nhìn Phùng Niệm: "Thủy Tụ nói nương ăn rất ít, nương đã lớn như vậy còn kén ăn."
Rõ ràng vẫn là một đứa bé, nói chuyện lại giống như người lớn, Phùng Niệm nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười, nàng đang muốn nói không phải kén ăn, Lục Lục còn nói: "Kén ăn thì kén ăn, ai bảo người là nương ta chứ."
Khi nàng nói xong lời này gương mặt thật sự bất đắc dĩ, trên mặt giống như đang viết người không đúng nhưng ta tha thứ người rồi.
Phùng Niệm cũng nhịn không được nữa, cười lên.
Nàng đặt đĩa xuống, bàn tay rảnh rỗi bóp khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của khuê nữ: "Bảo Bảo tri kỉ như thế?"
Sau khi được khen thưởng mặt tiểu cô nương ửng hồng, hai mắt cũng sáng long lanh: "Nương mau ăn đi!"
Nữ nhi tự mình đưa tới, nàng có thể không ăn sao?
Phùng Niệm ôm nàng ngồi xuống, vừa ăn vừa nhìn nàng, nhìn một chút liền muốn đút cho nữ nhi, Lục Lục lắc đầu như trống lúc lắc, nói đừng bảo nàng nếm thử!
Nàng siêu nghiêm khắc, trông coi thân mẫu ăn ít nhất nửa dĩa to, mới giơ cao đánh khẽ buông tha.
Lúc có Lục Lục ở bên cạnh, Phùng Niệm không hề nghi ngờ rất vui vẻ, cũng không rảnh rỗi suy nghĩ những chuyện có hay không kia, chờ sau khi nàng đi rồi, những suy nghĩ từ bồi thường tiền đến trống trơn lại tiếp tục.
Đúng lúc Tô phi đến thỉnh an, Phùng Niệm nhớ tới hiện giờ Bát Hoàng tử được nuôi dưỡng ở Chiêu Dương cung, vì vậy hỏi nàng ta: "Tên của Bát Hoàng tử, muội thích không?"
Dùng lương tâm mà nói sao?
Lúc ấy Phan Quý nhân giày vò đến giày vò đi đổi lấy kết quả này, Tô phi đều cười chết rồi. Kết quả Bát Hoàng tử được ghi tạc dưới danh nghĩa nàng ta thành nhi tử của mình, Tô phi lập tức có cảm giác lấy đá đập chân mình.
Nghĩ đến lúc trước có rất nhiều chuyện mình từng khiển trách Phan Quý nhân, ghét bỏ nàng ta nói không nên lời.
Hoàng hậu nương nương hỏi tới, Tô phi nói rất tốt.
"Rất tốt? Thật lòng sao?"
Tô phi vẫy tay đuổi Trần ma ma các nàng ra ngoài, mới nhỏ giọng nói với Phùng Niệm: "Vốn là rất tốt, ai ngờ hắn thành con của ta, thành thật mà nói trong lòng ta chắc chắn có một chút không vừa ý, nhưng người cũng biết Hoàng Thượng người này, hắn còn có thể đồng ý đổi lại lần nữa sao? Không thể nào. Ta nghĩ một cách khác, những chữ khác đều có thể phát âm khác nhau, chữ V này lại không được sao? Ta ghi chú cho nó được chứ?"
...
Vạn Trinh Nhi: "Xem thường Tô phi rồi, đầu óc nàng ta còn tốt."
Tây Thi: "..."
Phùng Tiểu Liên: "Tô phi: Bản cung nói nó không phải chó thì nó cũng không phải là chó, coi như trước đây là chó, hiện giờ cũng không phải chó."
Vương Chính Quân: "Tình thương của mẫu thân thật vĩ đại."
Đông Ca: "Quá vĩ đại rồi."
Đát Kỷ: "Chỉ sợ Tô phi quản được người hầu ở trong cung nhưng lại không quản được Bùi Càn."
Vương Chính Quân: "Không sao hết, Bùi Càn cũng không có mấy khi gọi tên con mình, hắn gọi chủ group chúng ta đều gọi là Hoàng hậu, gọi nhi tử đều gọi theo số thứ tự. Cha Tô phi là Hữu tướng đấy, tùy tiện dùng một chút quyền lực việc này sẽ thành công, phía sau để lộ bị chỉ trích còn có chủ group chúng ta bảo vệ, tỷ xem Tô phi cũng không phải làm lén lút, nàng ta đã chào hỏi trước."
Phan Ngọc Nhi: "Nàng ta thay đổi, nàng ta cũng không còn là người ngốc nghếch mà ta biết!"
Lữ Trĩ: "Người khi còn trẻ chỉ nghĩ đến tình tình ái ái nàng ta không làm chuyện ngu xuẩn ai làm chuyện ngu xuẩn đây? Hiện tại giải phóng ra ngoài chẳng phải thông minh hơn sao?"
...
Tô phi sử dụng lừa mình dối người ** tới đối phó Bùi Càn đặt tên mù quáng, chiêu này dùng cho Cửu Hoàng tử không tốt nha, Bùi Càn người ta mới nói, không phải y coi trọng cái chữ này, y chỉ là thích ý nghĩa đền hết ánh sáng kia mà thôi! Phùng Niệm cảm thấy y cũng không phải thích ý này, y chỉ nghĩ đến tên mình là Bùi Càn đây không phải là kiếm tiền mỗi ngày, cảm thấy dù sao lấy tên này cũng không có việc gì, mới muốn kéo nhi tử xuống nước cùng y.
Làm không tốt còn muốn tạo ra một vị Hoàng đế cướp C vị nổi tiếng trên toàn internet.
Tô phi cung cấp một loại ý nghĩ mới, mặc dù Phùng Niệm không có tiếp thu, nhưng vẫn nở nụ cười. Sau đó Tô phi cáo từ rời đi, sau khi đi ra ngoài chỉ nghe thấy người hầu Trường Hi cung nói: "Thật tốt nha, người tới nương nương vui vẻ hơn."
Tô phi rất kinh ngạc, dừng lại hỏi: "Tâm trạng Hoàng hậu nương nương không tốt hả?"
"Đến ngự tiền một chuyến, trở về có hơi thất thần, dâng đồ ăn thức uống lên cũng không đụng vào."
"Ngươi nói là Hoàng Thượng lại không làm người rồi?"
Cung nữ: ...
"Nô tỳ không dám."
Thái giám cung nữ không dám, Tô phi còn rất dám đấy, nàng ta trở về lẩm bẩm một hồi, người hầu Chiêu Dương cung cũng biết Hoàng Thượng khiến Hoàng hậu mất hứng, vẫn còn không ngừng, ngay cả Mẫn phi Lệ phi cũng biết rồi.
Sau khi nhiều người biết hơn, đã có người đưa ra một suy đoán kinh khủng.
Lúc trước Phan Quý nhân muốn hãm hại Trường Hi cung, dù đã bắt rồi vẫn bị trời cao cảnh cáo bằng động đất, hiện giờ Hoàng Thượng lại tới... Đừng náo loạn đến tiết trời đầu hè lại rơi xuống tảng băng.
Người nói chỉ liên hệ trước sau rồi tùy tiện nhắc tới, kết quả nghe được lại đi nói với người khác, thái giám cung nữ truyền cho thị vệ, thị vệ nói cho người nhà mình, dẫn tới trong nhà người hầu hạ cũng biết, chỉ trong một ngày thời gian, việc này truyền đi ồn ào huyên náo. Mặc dù hầu hết là nghe chuyện náo nhiệt, cũng có người mắc bệnh đa nghi nặng cảm thấy rất có khả năng đấy.
Thật sự có người dự định gia cố nóc nhà, còn có người đến tiệm lương thực mua gạo mua bột mỳ.
Võ quan phụ trách trị an kinh thành cảm thấy không ổn, tiến cung báo cáo việc này, Bùi Càn nghe xong choáng váng.
"Ngươi nói là dân chúng kinh thành không biết nghe nói từ chỗ nào tâm trạng Hoàng hậu không tốt, chỉ lo lắng lại xảy ra động đất, còn sợ tảng băng rơi xuống từ trên trời?" Bùi Càn khó hiểu: "Đầu óc tất cả bọn họ đều để trang trí sao?"
"Chuyện này, cũng là có cách nói đấy..."
"Cách nói gì?"
"Không biết bọn họ nghe được từ nơi nào nói là Hoàng Thượng người chọc tức Hoàng hậu nương nương, tiểu tế đối với khuê nữ không tốt nhạc phụ tới cửa đòi công đạo cũng hợp tình hợp lý."
"Nói bừa! Cho tới bây giờ chỉ có Hoàng hậu không thèm nói đạo lý, trẫm đều theo ý nàng, người nào chọc tức nàng đâu? Hai ngày nay trẫm bận rộn cũng chưa có thời gian đến Trường Hi cung!"
Lá gan võ quan kia cũng rất lớn, còn thử hỏi: "Không rảnh đến Trường Hi cung mà đến cung khác ư?"
Nếu như ánh mắt có thể giết người, hắn ta đã chết.
Hiện giờ Bùi Càn thật sự là vừa đau vừa sướng đấy, bởi vì nhờ Hoàng hậu y đã nhận được rất nhiều chỗ tốt, chuyện này rất khiến người ta vui vẻ. Tùy theo mà đến chính là càng ngày Hoàng hậu càng khó hầu hạ, bây giờ y nào dám vứt sắc mặt cho Hoàng hậu? Đừng nói vứt sắc mặt, lần gần đây nhất là đến chỗ Tô phi bên kia, vốn là muốn nhìn một chút Tiểu Bát được nàng ta nuôi dưỡng như thế nào, kết quả người vừa sang đó, Tô phi giống như gặp phải quỷ, hỏi tại sao Hoàng Thượng người lại tới đây?
Thành thật mà nói Bùi Càn cũng không muốn ngủ cùng Tô phi, y chỉ không thể tin được mình đã thành người không được hoan nghênh.
Lý Trung Thuận nói, nương nương và tiểu chủ các cung đều sợ bước theo gót chân Phan Quý nhân, được sủng ái thì tốt, nhưng mệnh quan trọng hơn.
Trong lòng Bùi Càn nói thầm mấy năm nay đều như thế, tại sao hiện tại lại lập lên quy củ?
"Không có cách nào nha, ai bảo ông trời bảo vệ Hoàng hậu nương nương như vậy." Lý Trung Thuận còn an ủi y: "Trước đây chẳng phải Hoàng Thượng đã từng nói, không muốn lật thẻ bài này nhưng lại không thể không lật, người là Hoàng Thượng phải khai chi tán diệp phải cân bằng hậu cung, hiện giờ không cần. Đã có sẵn tám vị Hoàng tử, nương nương và các tiểu chủ cũng biết tự mình hiểu lấy, nhà mẹ đẻ bọn họ lại không ngốc nhìn rõ thế cục, cho dù người không đến cung các nàng nữa, cũng sẽ không gây ra sóng gió gì."
Lời nói là không sai, nhưng y là Hoàng đế!
Làm Hoàng đế còn bị người khác dạy đạo lý, ngươi nói có tức hay không?
Phi tử nhà ai thấy Hoàng đế giống như thấy quỷ?
Y thấy được! Lúc y đi ra Tô phi còn nhẹ nhàng thở ra. May mắn y là Hoàng đế có nguyên tắc, nếu không chỉ bằng thái độ kia, Tô phi đã không phải là Tô phi nữa rồi.
Tô phi như vậy coi như xong, hiện tại đại thần lại tới!
Bùi Càn nhìn hắn ta chằm chằm nửa ngày, người kia cũng hoảng hốt, vẫn phải lấy can đảm nói dân chúng bên ngoài đều sợ hãi, mời Hoàng Thượng nghĩ một chút biện pháp giải quyết việc này. Ai cũng có thể mất hứng duy chỉ có Hoàng hậu nương nương không thể, nàng mất hứng gặp nạn không phải là một hai người.
...
Bùi Càn cảm thấy, sau này y và Hoàng hậu náo loạn, sợ rằng ai cũng sẽ không giúp y, bao gồm cung nữ thái giám đại thần phi tử còn có mẫu hậu.
Y có khả năng là Hoàng đế đầu tiên có dáng vẻ như vậy.
Y quá khổ rồi.
Trong lòng khổ còn phải chủ động đến Trường Hi cung, vừa vào phòng đã thấy Hoàng hậu đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường mỹ nhân, Bùi Càn giả vờ ho một cái.
Phùng Niệm nghe được tiếng động, mở mắt ra: "Ồ, Hoàng Thượng tới à?"
Phùng Niệm ngồi thẳng lên, thấy nàng có thời gian rảnh rỗi, Bùi Càn đi sang ngồi xuống: "Trẫm nghe nói hai ngày nay Hoàng hậu không hào hứng lắm?"
"Cũng có thể nói như vậy."
"Bởi vì trời nóng trong lòng phiền muộn? Hay là có nguyên nhân gì khác, nàng nói đi."
"Người biết rõ còn cố hỏi? Tại sao thần thiếp cạn sạch sức lực người không biết? Lúc trước ta đi tìm người người nói gì không nhớ rõ?"
Nói gì?
Hình như không nói gì nha?
Chỉ nói nếu Hoàng hậu sinh nhi tử, muốn đặt tên, y sẽ đặt tên là Bùi Quang.
"Nàng không hài lòng tên trẫm đặt? ? ? Lúc trước lấy tên cho Tiểu Bát chẳng phải rất hợp nhau sao? Trẫm còn tưởng Hoàng hậu là tri âm đấy."
"Nhất định phải để thần thiếp nói rõ ràng như vậy, tên Bát Hoàng tử là gì có liên quan gì với ta? Người là Phan thị sinh hiện tại là Tô phi là nương nuôi, cần ta quan tâm sao?"
Chỉ nói như vậy còn chưa đủ sảng khoái, Phùng Niệm lại nói: "Người nói cho ta biết trên đời này có người mẫu thân nào sẽ hài lòng nhi tử của mình gọi là đền hết ánh sáng? Người thật sự không sợ hắn đền hết ánh sáng cơ nghiệp tổ tông sao? Nếu là con của chúng ta phải gọi bằng cái tên này, vậy thì có lẽ chúng ta không cần có nhi tử, thiên tài lấy tên không xứng có nhi tử."
Chịu một trận trách móc đổ ập xuống, còn không thể mắng nàng, Bùi Càn rất uất ức.
"Trẫm tên là Bùi Càn cũng không có thật sự bồi thường tiền, tại sao nàng còn tin chuyện này?"
Trước đó Thái hậu thúc giục sinh con, Bùi Càn hết lòng từ chối, bây giờ nghe Hoàng hậu nói không có rồi, y lại khó chịu.
Ngẫm lại hiện có tám đứa, đứa nào cũng không có hình tượng đế vương. Lão Đại lề mề, lão Nhị nhi nữ tình trường, phía sau cũng là năng lực không đủ, muốn để giang sơn vững chắc dựa vào người nào trong bọn họ? Bùi Càn đột nhiên cảm giác được cho dù muốn chịu khổ cũng không được!
Phùng Niệm quay sang chỗ khác không nhìn y, Bùi Càn đành phải tiếp tục nói tốt.
"Nếu không nhũ danh gọi là Quang Quang, đại danh cho nàng đặt, như vậy được không?"
"Đã nói người không có trưởng tử rồi, muốn thì cùng người khác sinh đi."
Cắt đất bồi thường còn không được, Bùi Càn đầu phải tiếp tục nhục nước mất chủ quyền, y nói: "Đều cho nàng đặt là được rồi? Giống như trước đó, nàng đặt tên trẫm đặt phong hào."
Phùng Niệm lập tức nghĩ đến phong hào Lưu Bang nói lần trước ――
"Người muốn đặt cho nhi tử của người là trời cao ban tặng Thái Tử Chí Tôn Vô Song? Không được, ta không đồng ý!"