Bùi Càn đã có kế hoạch phong Quý phi làm hậu từ lâu, chỉ là không có một cơ hội tốt nào, trước đó nghĩ đến thời cơ thích hợp nhất là sau khi nàng sinh nhi tử, nhưng bởi vì Bùi Càn đã tự mình trải qua nỗi khổ mang thai mười tháng, nên thoạt nhìn ngày này sẽ không bao giờ tới.
Người nào nghĩ đến chuyện xoay chuyển tình thế chứ.
Mặc kệ Phan Quý nhân ghim con rối hay là động đất tại kinh thành, cũng không được coi là chuyện tốt, sau khi gắn kết hai chuyện này cùng một chỗ vậy mà đã gây ra một phản ứng hoá học kỳ diệu.
Dân chúng tin tưởng vào những gì Bùi Càn nói, cảm thấy có thể Quý phi thật sự là nhân vật tài giỏi gì đó hạ phàm, thậm chí ở trong mắt ông trời nàng còn quan trọng hơn Hoàng Thượng, người nào muốn hại nàng, ông trời sẽ lập tức giáng tội liên đới vào phàm nhân trên mặt đất.
Nghĩ như vậy, cách tốt nhất để xoa dịu oán khí của ông trời chẳng phải là đối xử tốt với Quý phi sao?
Chờ chút!
Tại sao nàng vẫn là Quý phi?
Nhân vật không tầm thường như vậy hạ phàm chỉ xứng làm Quý phi sao?
Nghĩ đến đây, lại có người mắng Bùi Càn ở trong lòng, khó trách ông trời vì một chút chuyện nhỏ này tức giận, lúc bình thường y làm không tốt, khiến người ta đã có oán khí từ lâu, mượn đề tài để nói ra chuyện của mình mà thôi.
"Ta đã hiểu rõ mọi chuyện! Ông trời giống như là phụ thân của Quý phi, nữ nhi vô cùng tôn quý của ông ấy chỉ làm Quý phi cho Hoàng Thượng, khiến cho ông ấy không được làm nhạc phụ đứng đắn, trong lòng của ông ấy có thể vui vẻ sao?"
"Đúng đúng đúng, bình thường ta đối với thê tử không đủ chu đáo nàng ta liền thích về nhà mẹ đẻ lải nhải, khiến cho nhạc phụ cữu huynh bọn họ nhìn ta mũi không phải mũi mặt không phải mặt đấy, lúc này chỉ cần ta lộ ra gì đó, bọn họ nhất định mà sẽ mượn cơ hội phát tác!"
Không nói ra, quả thật rất nhiều người đã lấy thê tử đều cảm thán với những lời này.
Bọn họ tiếp tục đưa mình vào, nếu như tiểu thiếp nhà mình ra tay với phu nhân bị người ta phát hiện, nhà mẹ đẻ của phu nhân có thể không náo loạn sao? Bọn họ thật sự nói nhảm chẳng phải là cho người ta xem thường sao?
"Cho nên mới nói, chắc chắn người ta đã có ý kiến từ lâu, chỉ là Hoàng Thượng không làm đúng!"
"Ôi, nói tới nói lui ngươi còn quở trách tới Hoàng Thượng? Không sợ rơi đầu à?"
"Cũng đã làm rõ ràng chuyện gì xảy ra còn giả vờ không biết chuyện gì, vậy phải làm thế nào để xoa dịu oán khí của ông trời đây? Nếu như lại xoa dịu không được, chẳng phải gặp nạn vẫn là đám dân chúng chúng ta! Các ngươi ngẫm lại, ta đang nói chuyện vì khuê nữ của ông trời, ông trời còn có thể nhìn ta bị bức hại không?"
Có lý!
"Vậy chúng ta nên làm như thế nào?"
"Để Hoàng Thượng lập Quý phi nương nương làm hậu, chỉ cần nàng làm Hoàng hậu, ông trời vui vẻ, ta lo gì không có ngày thái bình!"
Người này nói năng có khí phách, cũng dẫn đầu truyền bá loại ngôn luận này ra ngoài, trong một hai ngày ngắn ngủi đã lên men, trong kinh thành ồ ạt phát động các hoạt động nghị luận, dân chúng yêu cầu Hoàng Thượng sửa chữa sai lầm vì quốc gia của mình, hiện tại liền ngay và lập tức sắc phong Hi Quý phi làm Hoàng hậu, dùng cách này chuộc tội với ông trời.
Tại phủ Đại Hoàng tử, sau khi Tần thị nghe nói cả người choáng váng.
Theo những gì nàng ta biết, Phùng Niệm đúng là được phong hậu, nhưng đó là sau khi nàng sinh ra Cửu Hoàng tử, lần này nên là nàng lịch kiếp mới đúng.
Làm sao một lần lại một lần tình huống hoàn toàn khác biệt. Thủ phạm khiến động đất biến thành Phan Quý nhân, Phan Quý nhân bị giam giữ cũng không được chào đón trong nhà tù, cai tù cắt xén đồ ăn của nàng ta, còn só sự khinh thường giữa các phạm nhân, nàng ta đặc biệt khó khăn.
Nàng ta và cả nhà của mình bị mắng mỗi ngày, Hoàng Thượng cũng không có nói gì.
Không nói bên ngoài, các người hầu trong phủ Hoàng tử đều đang nói thầm, cảm thấy Hoàng Thượng nên thuận theo dân ý, tranh thủ thời gian sửa chữa sai lầm. Thân phận Quý phi quá mức sỉ nhục người, làm sao cũng phải phong làm Hoàng hậu mới có thể giải quyết vấn đề.
Còn có người cảm thấy chỉ phong Hoàng hậu cũng không đủ, bởi vì Bùi Càn từng có một Hoàng hậu ban đầu, mặc dù người chết rồi, vẫn sẽ bị đè lên đầu.
Sao nữ nhi của ông trời có thể bị đè được?
"Trước đó lúc Lục Công chúa ra đời, cũng có một cái phong hào rất dài, nếu sau khi Quý phi nương nương phong hậu cũng có thể thêm vào."
"Đúng đúng đúng! Có thể gọi Tề Thiên Phụng Thiên Vinh Trang Từ Nhân Hoàng hậu!"
"Cái này hay, chỉ tiếc Hoàng Thượng không nghe được ngươi nói."
"Chuyện này còn không đơn giản, để cho điện hạ nghe thấy chẳng phải Hoàng Thượng sẽ nghe được sao?"
...
Trước đó Bùi Hứa đã ngừng làm việc, thật vất vả lại được trọng dụng, lần này trong kinh lại nhiều việc, hắn ta rất bận. Về đến phủ đã rất muộn, còn có người hầu nói có người đề nghị phong hậu cho Quý phi, nhưng sau khi phong hậu nên ban cho phong hào siêu dài.
Cho dù hắn ta nói là "Có người nói," chỉ rõ mình chỉ là tiện thể nhắn lại đấy, vẫn bị tước.
Người khác không hiểu, Bùi Hứa thân là Hoàng tử còn không hiểu sao?
Nào có cho Hoàng hậu một chuỗi dài phong hào chứ? Nói đến Hoàng hậu tiền triều có một chuỗi rất dài đó là sau này thêm! Sau khi người chết thêm vào!
Trực tiếp phong Hoàng hậu tám chữ chẳng phải là nguyền rủa nàng?
Sao Đại Hoàng tử có thể chấp nhận người trong lòng mình bị nguyền rủa như thế? Khấu trừ tiền lương tháng này của tên người hầu kia tại chỗ.
Chuyện phong hào này Bùi Hứa cho rằng là điềm xấu không thể truyền ra ngoài, nhưng tiếng dân chúng yêu cầu phong hậu vẫn truyền đến trong tai Bùi Càn thông qua đủ loại con đường.
Đến bây giờ, không có bất kỳ người nào quan tâm Phùng Niệm là nữ nhi của tội thần Phùng Khánh Dư.
Theo ý kiến của mọi người, là ông trời mượn bụng chính thê của Phùng Khánh Dư sinh ra nàng, bọn họ không phải là phụ mẫu chân chính của Quý phi.
Nếu là một hai người dân nói còn không có gì, người người đều yêu cầu như vậy, đám đại thần cũng nhìn ra chiều hướng phát triển sau khi phong hậu, vội vàng chạy ra lấy lòng. Thế là lần lượt có người lên tiếng, đề nghị Hoàng Thượng thuận theo dân ý lập Quý phi làm Hoàng hậu.
Bùi Càn ngồi trên long ỷ nghe xong trở nên hoảng hốt.
Trước đây đều là Hoàng đế muốn lập phi tử nào đó làm hậu, các đại thần cùng lên tiếng kháng nghị, dân chúng ghét bỏ vân vân. Đều cảm thấy ngươi tuyển người này không được, sao nàng ta có thể là mẫu nghi thiên hạ chứ?
Đến lúc y làm Hoàng đế tình huống cứ ngược lại như vậy.
Sau khi văn võ cả triều cộng thêm dân chúng kinh thành thúc giục y, tất cả đều điểm danh chỉ cần Quý phi không chấp nhận người khác, để y mau chóng hạ thánh chỉ sắp xếp ngày tổ chức đại điển phong hậu chiêu cáo trên trời dưới đất.
Bùi Càn thì có loại cảm giác đánh một quyền vào bông.
Chẳng lẽ không phải là trẫm đưa ra ý muốn lập, sau đó để văn võ bá quan tiến cử, bách quan tiến cử không đúng trẫm khẳng khái đại nghĩa mắng lại, sau đó đề nghị Quý phi, nêu lên các loại năng lực và ưu điểm của Quý phi để mọi người bàn bạc rồi đỡ nàng thượng vị.
Như bây giờ khiến cho Hoàng đế như y rất không có cảm giác tồn tại.
Thật sự là khó chịu!
Càng khó chịu chính là y vẫn phải thuận theo. Lúc đầu Bùi Càn không có nghĩ tới mặt này, để cho những người kia suy sụp một chút, cảm thấy hiện tại chính là thời cơ tốt nhất, cứ như vậy, y càng thêm bực bội.
Bực bội thì bực bội, y không bỏ qua cơ hội nâng đỡ bản thân, chạy tới Trường Hi cung nói một trận.
"Trẫm bố trí từ lâu, hiện tại cuối cùng có thể thu lưới, ái phi nàng vui mừng không, trẫm đã muốn phong nàng làm Hoàng hậu từ lâu rồi."
Phùng Niệm: ...
Trước đó đã nhận được lời thông báo của Lữ tỷ tỷ, nàng không ngoài ý muốn chút nào, cũng không có cảm giác đặc biệt kích động.
So với chuyện này, Phùng Niệm càng tò mò hơn là: "Hoàng Thượng bày bố cục gì? Tại sao thần thiếp không nghe nói."
"Trẫm nói chuyện phong hậu cho nàng, nàng cũng không vui sao?"
Phùng Niệm nghiêng đầu nghĩ: "Ta cảm thấy làm Quý phi đã rất tốt, dù sao trong hậu cung không có người nào thân phận cao hơn ta, ta thích thế nào ai cũng không thể xen vào."
"Quý phi có thể giống như Hoàng hậu sao? ? ?"
"... Cho nên nói rốt cuộc Hoàng Thượng bày bố cục gì? Nói một chút đi."
Tranh công thất bại trong lòng Bùi Càn mất hứng, nhưng nếu Quý phi đã hỏi, y vẫn thổi phồng mình một trận. Nói y đã nghĩ đến có thể lợi dụng lần động đất này từ lâu, đối ngoại cũng không nhắc đến tên Lục Lục, dùng hết sức thổi phồng chuyện Phan Quý nhân muốn mưu hại Quý phi đắc tội ông trời làm liên lụy mọi người. Sau khi chuyện thật sự xảy ra, dĩ nhiên dân chúng sẽ muốn làm chút gì đó nịnh nọt ông trời, so với tế tự, cách tốt hơn chính là lập Quý phi làm hậu.
"Bây giờ bên ngoài đều là tiếng ủng hộ ái phi nàng, đây là điều nằm trong dự liệu của trẫm, bởi vì trẫm bố trí, ái phi nàng lập tức sẽ trở thành vị Hoàng hậu đạt được nhiều yêu mến nhất trong lịch sử."
Thành thật mà nói, dù tiến cung đã nhiều năm rồi, nàng cũng coi như là hiểu rõ Bùi Càn, nhưng cũng không thể phán đoán rốt cuộc lời này là thật hay là giả.
Nàng trầm tư hồi lâu nói: "Không phải được kính yêu nhất, mà là làm cho người ta e ngại nhất thì có, sau lần này, có thể bọn họ sợ ta chết rồi."
"Ái phi nàng thật sự không vui mừng sao? Làm Hoàng hậu nàng cũng không vui vẻ sao? !"
"Có thể bởi vì Hoàng Thượng vẫn luôn đối với thần thiếp vô cùng tốt, từ trước đến nay trong cung hay ngoài cung cũng rất tôn trọng thần thiếp, sau khi ta làm Quý phi cũng đã từng hưởng thụ đãi ngộ của Hoàng hậu rồi."
...
...
Được thôi, không kích động thì không kích động đi, chỉ cần nhạc phụ nhạc mẫu trên trời trông thấy nghe thấy vừa ra chuyện này đã làm được rồi.
Nhìn xem trẫm và con dân trẫm đối tốt với Quý phi cỡ nào.
Chẳng lẽ không lấy được khen ngợi sao?
Bùi Càn suy nghĩ y dạy nhi tử đều là đánh một gậy cho quả táo ngọt, hiện tại gậy đã đánh, nên cho táo ngọt đi! Bùi Càn vừa suy nghĩ những chuyện linh tinh này, vừa phác thảo thánh chỉ phong hậu.
Phùng Niệm đang làm gì?
Nàng trong group họa thủy đấy.
Phùng Niệm: "Thời điểm tổ chức đại điển phong hậu, ta có nên làm một chút mánh lới không?"
Phan Ngọc Nhi: "Dùng từng bước sinh hoa của ta cường hóa thành bách điểu triêu phượng!"
Dương Ngọc Hoàn: "Có thể nha! Cái này có thể!"
Đông Ca: "Ta bầu một phiếu cho bách điểu triêu phượng!"
Vương Chính Quân: "Hai phiếu."
Khách ba ba: "Ba phiếu."
Đát Kỷ: "Bại lộ đi, có phải các người hận chết chủ group rồi hay không? Mới có thể ra chủ ý mù quáng như vậy."
Phan Ngọc Nhi: "? ? ?"
Vương Chính Quân: "? Chủ ý này sao lại mù quáng?"
Đát Kỷ: "Triệu hồi toàn bộ chim của kinh thành đến, các người có nghĩ tới kết quả chưa? Chẳng phải phân chim rơi xuống đầy đất sao? Vậy còn có thể xem đại điển phong hậu à?”
Lữ Trĩ: "..."
Triệu Phi Yến: "Mẹ nó không nghĩ tới Đát Kỷ tỷ tỷ còn biết nói tiếng người!"
Tây Thi: "Vẫn là đừng dùng bách điểu triêu phượng gì đó, thứ này quả thật không được."
Diệp Hách Na Lạp Hạnh Trinh: "Dùng thứ đó của ta, kỹ nẵng vốn chỉ có lộ ra ánh sáng Phật sống đấy, hệ thống thương muội như vậy hẳn là có thể cho nó một cái tốt."
Lúc Từ Hi đưa ra ý tưởng của mình, Lữ Trĩ cho thêm hai bao lì xì kỹ năng.
Trước đó Phùng Niệm đã cho rằng, Lữ Trĩ với tư cách là Hoàng hậu khai quốc nhà Hán không thể chỉ có hai cái kỹ năng kia, bản thân Lữ Trĩ cũng từng nói, nàng không vội vã phát ra là bởi vì lúc ấy không dùng được.
Hiện tại sắp phong hậu rồi, có một số kỹ năng đã có thể phát huy được tác dụng.
Nàng phát tới hai cái này, đều giới hạn chỉ có Hoàng hậu mới có thể dùng, một cái gọi tội nhân thưa dần, cái còn lại là ngũ cốc được mùa.
Ngũ cốc được mùa rất dễ hiểu, dưới tác dụng của vầng sáng này, lương thực gieo trồng trên đất của quốc gia đều có thể nghênh đón một mùa bội thu. Còn tội nhân thưa dần, là giảm tỉ lệ phạm tội trong cả nước đấy.
Hai kỹ năng đều phục vụ bách tính thiên hạ, Lữ Trĩ cảm thấy đã đến lúc rồi, sau khi thánh chỉ phong hậu đến lập tức phủ lên, đến mùa thu lương thực, dân chúng sẽ phát hiện năm nay thu hoạch nhiều hơn những năm trước, một nhà hai nhà giống như vậy không kỳ lạ, khắp thiên hạ đều như vậy chẳng phải là công lao sau khi lập hậu sao?
Lữ Trĩ: "Nếu đã đi con đường này, vậy thì chơi thành hack luôn. Xây dựng danh tiếng cho mình, sau này người nào còn dám động tới muội? Coi như phu thê muội và Bùi Càn đánh nhau để cho đám đại thần biết đều phải khuyên Bùi Càn thu lại tính tình để làm người."
Bao Tự: "Ví dụ này của Lữ muội không được tốt, muội nói xong ta cũng rất muốn nhìn hai bọn họ đánh nhau thử."