Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 173: Bồi thường tiền hàng điên cuồng vô năng.




Nói đạo lý với đứa bé thông được cái rắm á.

Bùi Càn nói một tràng, Công chúa cũng lộ vẻ mặt người đang cố tình gây sự, ta cũng không phải là duy nhất của người, người còn muốn làm duy nhất của ta sao?

Nếu lời này từ trong miệng nhi nữ khác của y nói ra, nói không thông đánh một trận là được, dưới gậy gộc ra đứa con có hiếu!

Hết lần này tới lần khác đây là con “ruột” y tự sinh đấy, y không xuống tay được.

Đang rầu, chợt phát hiện Quý phi đang ăn quýt với vẻ mặt buồn cười nhìn bên này. Tính tình chó kia của Bùi Càn nói tới liền tới! Y quay đầu nghiêm túc phê bình Quý phi: "Trẫm đang dạy nữ nhi nàng không đến giúp một tay mà chỉ biết ăn thôi! Nghe xem nữ nhi của nàng nói gì? Làm sao nàng còn ăn được? Nàng nói đúng không? Nàng nói, nàng hãy thành thật nói, Lục Lục biến thành như vậy có phải bị nàng ảnh hưởng hay không? Nàng dạy nàng như vậy sao?"

Vào giờ phút này trong lòng Phùng Niệm có một hàng chữ ――

Bồi thường tiền hàng điên cuồng vô năng.

Đặt nửa quả quýt còn chưa ăn xong xuống, nàng vươn tay chỉ ra cửa: "Chê bản cung dạy không được à? Vậy được rồi, mang theo tâm can bảo bối của người đi đi, ta thật muốn xem xem người sẽ dạy thành dạng gì?"

"Nếu không phải Lục Lục thích dính nàng trẫm thật sự đã mang nàng đi rồi!"

Phùng Niệm đi qua ôm lấy nữ nhi tủi thân, hôn nhẹ nàng, tiếp theo là một trận tẩy não.

"Cha con gạt bỏ cống hiến của nương như vậy, nương rất khó chịu, hiện tại bảo bối con phải vì nương chấn chỉnh, con ở chung với cha một thời gian đi nha."

Làm sao một tiểu cô nương còn chưa được hai tuổi có thể nghe hiểu được lời này?

Nàng mở to một đôi mắt đen lúng liếng không hiểu nhìn thân mẫu.

Phùng Niệm ôm con yêu đi xa một chút, thì thầm nói với nàng hai câu, con yêu đồng ý. Vốn dĩ từ nhỏ nàng đã được vú nuôi dỗ ngủ, sau này đổi thành ngủ cùng cha cũng không có gì. Nhớ nương cũng không sợ, ban ngày dài như vậy có thể trở về.

Phùng Niệm cảm thấy từ hôm nay trở đi, bây giờ Hoàng Thượng có thể mang con yêu "Bị dạy hư" rời đi ngay lập tức, một tháng sau tự nghĩ cách bẻ người trở về.

Con yêu đặc biệt nghiêm túc nói tạm biệt mẫu thân, chỉ huy vú nuôi đi thu dọn đồ đạc cho nàng, chuẩn bị tháng sau sẽ trừng trị người cha củ cải này của nàng.

Lúc này Bùi Càn cũng không sợ hãi, y còn đang hờn dỗi với Phùng Niệm.

"Mang đi thì mang đi! Có nhiều nô tài sai khiến như vậy nuôi một khuê nữ có bao nhiêu khó khăn? Khuê nữ ta ngoan như vậy! Đừng nói một tháng, để cho trẫm giữ một năm cũng không có vấn đề gì!"

Y ôm con yêu nói đi là đi, nói rõ muốn để Quý phi mở mang kiến thức một chút về sự lợi hại của mình!

Kết quả vào buổi tối hôm đó liền lật xe.

Dựa theo mẫu thân căn dặn, Lục Công chúa bò lên trên long sàng muốn ngủ với cha nàng, bỗng nhiên đổi hoàn cảnh nàng nhắm mắt lại một cái còn không ngủ được, liền đưa tay đẩy cha nàng: "Cha người kể chuyện xưa cho ta nghe đi."

Bùi Càn quay đầu nhìn nàng: "Đêm hôm khuya khoắt không ngủ còn kể chuyện xưa gì?"

"Ta ngủ không được."

"Chẳng phải bình thường đều có thể ngủ?"

"Ta muốn nương ta."

...

"Ngày mai nàng nhất định tới thăm con, ngủ đi, tỉnh ngủ thì có thể nhìn thấy người."

Lục Công chúa ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nàng có một hồi không lên tiếng, Bùi Càn cũng ngủ thiếp đi, vừa chuẩn bị ngủ nàng còn nói: "Cha người hát khẽ hai tiếng cho ta nghe, nương hát cho ta một chút liền ngủ."

Bùi Càn sao, Hoàng đế với cái tính tình chó lấy mình làm trung tâm này bị Lục Công chúa khiến cho không còn cách nào khác.

Bình thường ai dám bảo y hát? Y có thể để người đó hát cả một đời.

Con yêu muốn người dỗ dành đi ngủ thì có cách nào?

Chỉ có thể dỗ nha.

Y hát hồi lâu lại đổi lấy một tiếng lầu bầu của nữ nhi ngoan: "Khó nghe."

Chê thì chê tốt xấu nàng vẫn ngủ.

Lúc này Bùi Càn còn may mắn mình có thể ngủ rồi, y nằm ngửa chậm rãi ngủ, một đêm này không mộng mị, đến thời gian tỉnh lại còn tính toán cẩn thận từng li từng tí xuống giường, lâm triều trở lại xem nữ nhi đã rời giường chưa, y vừa vén một nửa cái chăn bên mình lên đã cảm thấy mùi vị không đúng, hình như hơi khai, bỗng nhiên y có loại dự cảm không tốt, duỗi tay lần mò... Uớt.

Lúc này cả người? ? ? ?

Mặc kệ để cho nàng ngủ sao? Như vậy không tốt lắm đâu...

Mặc dù Đại nhi tử cũng sắp hai mươi, Bùi Càn thật sự chưa từng xử lý tình huống này, chuyện đi tiểu này quả thật làm cho y đau đầu hơn cả bộc phát lũ lụt ở phía nam, nước lũ về nên cứu người thì cứu người nên cứu trợ thiên tai thì cứu trợ, chuyện này nên làm thế nào?

Bùi Càn suy nghĩ hồi lâu, quyết định đánh thức khuê nữ thối, để cho nàng nhìn xem mình đã làm gì, lại để cho cung nữ đến dọn dẹp một chút.

Y đưa tay chọt một cái trên mặt con yêu.

Con yêu lẩm bẩm trở mình ngủ tiếp.

Y học con yêu tối hôm qua đưa tay đẩy hai lần.

Con yêu mơ mơ màng màng mở mắt ra, thần sắc trong đôi mắt nhỏ tan rã, trên mặt chỉ có một biểu cảm: Người có chuyện? Người làm gì thế?

Bùi Càn đỡ nàng ngồi dậy, vén chăn lên để cho nàng nhìn, thấy không rõ còn để nàng sờ soạng một cái.

Con yêu hơi tỉnh lại, oa một tiếng: "Cha người tè dầm rồi? Người lớn như vậy còn tè dầm, xấu hổ xấu hổ xấu hổ!"

...

...

Không! Chuyện không phải như vậy!

Bùi Càn cố gắng để cho nàng hiểu rõ đây là nước tiểu của nàng, còn để cho nàng sờ cái mông của mình.

Lục Công chúa mới không mắc mưu đâu, kiên trì cho rằng là thân cha tè dầm làm cái mông nàng bị ướt.

Sáng sớm hai người phụ nữ* đã sắp cãi nhau, bên ngoài Lý Trung Thuận nghe được có tiếng nói bên trong, nhỏ giọng hỏi Hoàng Thượng thức dậy chưa? Có thể truyền nước nóng hay không?

*cha và con gái

Bùi Càn cho người tiến vào dọn dẹp một phen, tính toán dỗ nữ nhi ngủ tiếp: "Cha đi vào triều, trở về lại gọi con."

"Vào triều?"

"Nghe những đại thần kia báo cáo."

"Chơi vui không? Ta có thể đi không?"

Bùi Càn nói cho nàng biết, vào triều chính là ngồi phía trên không được phép nhúc nhích nghe một đám xấu xí đứng nói chuyện bên dưới.

Chính tai Lý Trung Thuận nghe thấy Hoàng Thượng chửi bới bôi đen một đám triều thần, còn nhìn thấy Lục Công chúa ghét bỏ bĩu môi, hủy bỏ kế hoạch muốn đi theo một lúc, nằm úp sấp trên long sàng vừa đổi mới ngủ tiếp.

Lúc ra khỏi tẩm cung, Bùi Càn thở phào thật dài một cái.

Y nói với Lý Trung Thuận: "Ngươi sắp xếp người đi Trường Hi cung nói bóng gió cho Quý phi biết, nói cho nàng biết đối nghịch với trẫm là không có chuyện tốt để cho nàng tức giận mau đón Công chúa về, hiện tại đón người về trẫm không so đo với nàng, nàng thật sự có can đảm vứt ở đây một tháng, quay đầu Công chúa đã quên nàng gọi người khác là nương ta sẽ không làm chủ cho nàng! Để cho nàng khóc đi!"

Làm lão nhân trước ngự tiền, có thể nói Lý Trung Thuận vô cùng hiểu rõ Hoàng Thượng, bộ dạng này còn có thể nói không phải sợ rồi?

Sợ thì sợ nha, con vịt chết còn mạnh miệng.

Làm Đại tổng quản, Lý Trung Thuận nói lời hay tại chỗ, thuyết phục: "Tính tình đó của Quý phi nương nương... Hoàng Thượng nghĩ lại nha."

"Lục Lục của trẫm hối lỗi rồi, bảo ngươi đi sắp xếp, phái người biết nói chuyện đấy!"

Lại nói Phùng Niệm, từ sau khi làm nương, đã rất lâu rồi nàng không nhẹ nhàng như vậy, thậm chí nhẹ nhàng có hơi không quen. Sáng sớm thức dậy đã phát hiện Trần ma ma các nàng đang nhắc tới Công chúa.

Chủ yếu là lo lắng không yên.

Bởi vì không biết Công chúa cũng coi như là do Hoàng Thượng sinh ra, mọi người còn hơi bận tâm, hàm súc uyển chuyển nói một lần, còn nói đứa bé chưa đầy một hai tuổi coi như ngoan thật ra vẫn phiền toái, bình thường Hoàng Thượng thấy Công chúa đáng yêu rất thích nàng, thật sự giao cho y giữ có thể sẽ không thích... Ma ma đề nghị vẫn nên đón người trở về, một mặt Hoàng Thượng không cần tiêu hao tình thương của cha, mặt khác tự chúng ta chăm sóc càng yên tâm hơn.

Các nàng như vậy Phùng Niệm vẫn thoải mái.

"Biết mọi người suy nghĩ cũng vì bản cung, chuyện này tâm lý bản cung nắm chắc."

Trần Viên Viên: "Ma ma này thật sự lo lắng hỏng rồi!"

Vạn Trinh Nhi: "Cũng bình thường, ai bảo bọn họ không biết ràng buộc giữa Công chúa Mary Sue và Hoàng đế."

Tây Thi: "Lục Lục đã ngoan hơn nhiều so với những đứa bé cùng lứa rồi, cũng không khó giữ, nàng nói chuyện còn hài hước, giống như một cơn gió mát vào ngày nóng bức, tuyệt đối có thể mang đến vui vẻ cho cuộc sống khô khan của Hoàng đế Bùi Càn."

Lữ Trĩ: "Cũng là hắn sinh mà, cũng nên để hắn cảm nhận được làm nương không dễ."

Đát Kỷ: "Tất nhiên hắn cảm nhận được, ta chỉ tò mò @ Phùng Niệm muội thật sự không lo lắng nữ nhi thay da đổi thịt trong một tháng sao? Để Bùi Càn dạy một tháng, ăn uống ngủ nghỉ cũng cùng hắn, trở về có thể đó là một tiểu Bùi Càn đấy?"

Đông Ca: "..."

Hạ Cơ: "..."

Vương Chính Quân: "..."

Bao Tự: "@ Phùng Niệm "

Phùng Niệm: "Nàng muốn học thành như thế coi như không dời qua đó cũng giống như vậy, lần này ta nhất định phải để cho thứ chó đó hiểu nuôi đứa bé không phải dễ dàng như vậy! Xem hắn còn dám xem thường nữ nhân hay không!"

Vi Hương Nhi: "Giống Bùi Càn cực phẩm như vậy, đồng thời Công chúa một lòng hướng về mẫu thân không tốt sao? Sức chiến đấu mạnh không chịu thiệt thòi, coi như tức giận người một chút cũng không tức giận mẫu thân nàng sùng bái ngưỡng mộ."

Triệu Phi Yến: "Nói như vậy cũng đúng!"

Phùng Niệm: "Có phải các tỷ đã quên Đại Hoàng tử phi nói gì hay không? Mặc dù con yêu của ta cặn bã một chút, nhưng nàng là cô nương tốt thông minh xinh đẹp lại thích học tập, nàng không giống Bùi Càn."

Đát Kỷ: "Hóa ra đây chính là mắt của thân mẫu."

...

Phùng Niệm dùng xong đồ ăn sáng, ngày đầu tiên không còn con yêu ở đây, một tên thái giám ngự tiền đã tới, hắn dùng giọng điệu ta với ngươi tuyệt đối là một phe nói một tràng, mục đích chỉ có một, khuyên Quý phi mau chóng tới đón người.

"Ngươi nói Công chúa rất nhớ ta? Không quen rời khỏi ta?"

Thái giám gật đầu giống như gà con mổ thóc, nói không sai.

Vốn cho rằng Quý phi nên mềm lòng, ai ngờ nàng nói: "Vậy thì để nàng quen một chút là được rồi, xem như là ruột thịt của ta, còn có thể vẫn luôn ở bên cạnh ta hay sao?"

"Nhưng Công chúa còn nhỏ..."

"Ngươi nói cho nàng biết bản cung có thời gian lại đi thăm nàng, nàng là đứa bé ngoan, hôm qua ta đã ước định với nàng cẩn thận rồi, nàng sẽ không gây chuyện."

Nàng không có gây chuyện!

Nhưng nô tài là lĩnh mệnh tới, không giải quyết được sẽ phải chịu phạt?

Tiểu thái giám nói: "Mỗi ngày Hoàng Thượng có nhiều chuyện như vậy, nương nương người thật sự không đau lòng sao? Cho dù không đau lòng, để Công chúa cùng ăn cùng ở cùng Hoàng Thượng cũng quá gây chú ý rồi."

"Từ khi Lục Lục ra đời đến nay gây chú ý không ít, cũng không thiếu chuyện này. Hơn nữa đây là cá cược giữa bản cung và Hoàng Thượng, trừ khi để Hoàng Thượng tới nhận lỗi với bản cung, nếu không ngươi nói miệng cũng không có tác dụng."

Trong lòng tiểu thái giám khổ, tự nói thầm không hổ là Quý phi nương nương có lai lịch lớn, há miệng đã dám để Hoàng Thượng chịu nhận lỗi.

Căn cứ vào kinh nghiệm trong quá khứ, Hoàng Thượng sẽ không bắt Quý phi nương nương như thế nào, người hầu bọn họ thì khổ, chỉ sợ gần đây phải cẩn thận hơn.

"Không có chuyện khác thì ngươi trở về đi." Phùng Niệm thuận tay cầm một quả quýt chất lượng tốt cho hắn, bảo hắn cầm về cho Lục Lục.

Đồ vật đã đưa đến, sau khi đưa xong Lục Công chúa cầm quả quýt âm thầm đi vào Ngự Thư Phòng. Ở bên trong Đại Hoàng tử đang báo cáo chuyện học đường từ thiện với Hoàng Thượng, chính là gần đây, bên đó đã bắt đầu xây dựng quy tắc chi tiết sau đó chuẩn bị tuyển chọn học sinh, hắn ta chuẩn bị cẩn thận nói một chút với phụ hoàng.

Mới nói chưa được hai câu, phát hiện ánh mắt phụ hoàng rơi vào một chỗ ở sau lưng hắn ta, Bùi Hứa cả gan nhìn lại.

Lục Lục tiến vào với một quả quýt còn lớn hơn nhiều so với tay nàng, chân ngắn của nàng nện bước nhỏ hì hục đi đến bên người phụ hoàng, ngửa đầu đưa quả quýt lên.

Lúc ấy Bùi Hứa liền cảm động.

Cha hắn ta cũng rất cảm động, nhận quả quýt đặt ở trên ngự án, ôm lấy Lục Lục hôn mấy cái nói: "Nữ nhi ngoan của phụ hoàng, không giống với những đứa con bất hiếu này, quá tri kỉ rồi."

Lục Lục duỗi bàn tay nhỏ ra chỉ vào quả quýt của mình, ngửa đầu trở về ba chữ: "Giúp ta lột."