Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 159: Cái gì ngươi cũng không bằng hắn, tại sao ta phải thích ngươi chứ?




Edit: Jung Ad

Thời tiết càng ngày càng nóng, khiến cho các cung đều nóng nảy, Bùi Càn càng ngày càng chạy về phía cung của nàng nhiều lần, chỉ cần Bùi Càn vừa đến, luôn có một số trường hợp không thích hợp cho thiếu nhi, như vậy con yêu cũng không tiện ở lại trong phòng.

Phùng Niệm đành phải để đám ma ma dùng băng hạ nhiệt độ gian phòng sát vách trước thời gian, sau khi hạ xong lại lấy băng đi. Vì buổi tối không có ánh nắng phơi trực tiếp, nhiệt độ sẽ không tăng nhanh, chỉ cần kiên nhẫn một chút dỗ nữ nhi ngủ lại để cho vú nuôi ôm qua đó, trong phòng không nóng, B Nhi sẽ không làm ầm ĩ.

Nói đến B Nhi, nàng sinh vào đầu tháng tám, lại thêm hai tháng thì nàng sẽ tròn tuổi, mặc dù đứa nhỏ này còn chưa biết đi, cũng không nói nhiều, đối thoại còn dựa vào khoa tay múa chân cộng thêm ê a, chẳng qua biểu lộ nét mặt của nàng càng ngày càng phong phú, người lớn nói chuyện nàng cùng nghe, vừa nghe vừa làm ra các kiểu phản ứng.

Vui sướng, kinh ngạc và từ chối là ba kiểu thường dùng nhất.

Nàng luôn có thể chọc cười Phùng Niệm khi lộ vẻ mặt ghét bỏ và bộ dáng điên cuồng lắc đầu.

Bởi vì rất thích xem hành động này, mẫu thân vô lương tâm vẫn có ý đồ xấu trêu đùa đứa con yêu, để cho Bùi Càn nhìn thấy nàng liền phê bình Phùng Niệm. Rõ ràng là ý kiến vì khuê nữ, khuê nữ không thèm nể mặt mũi, còn dùng tay đánh y.

Nàng đánh, Bùi Càn liền gào một tiếng ngã xuống.

"Đau đau đau, đau chết trẫm! Trẫm không được, trẫm thật sự không được!"

Y quả thật quá mức khoa trương.

Nhưng mà có thể lừa gạt được bé yêu, hai mắt tiểu Bùi B tròn xoe, tràn đầy hoảng sợ nhìn thân cha che mắt ngã xuống, chờ một lúc, nàng dùng tay nhỏ đầy thịt đẩy y một cái.

Không có phản ứng.

Đẩy một cái nữa.

Vẫn không có phản ứng.

Dáng vẻ bé yêu dường như muốn khóc, quay đầu nhìn về phía mẫu thân, cầu cứu nàng.

Phùng Niệm sờ sờ đầu nàng: "Quên đi, không cứu, nữ nhi ngoan nghe nương nói nha, xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy chúng ta đều rất khó chịu, nhưng mà dù sao con người cũng phải nhìn về phía trước, không có thân cha nương tìm dưỡng phụ cho con."

Nghe nói như thế, Bùi Càn đang nằm ngửa giả chết bật người ngồi dậy.

Y đen mặt nhìn chằm chằm Phùng Niệm: "Nàng muốn tìm cho nữ nhi của ta cái gì?"

Bé yêu vui mừng khi nhìn thấy thân cha nàng sống lại.

Phùng Niệm tràn đầy vô tội: "Thần thiếp không nói chuyện, không nói gì nha."

Dĩ nhiên Bùi Càn biết nàng cố ý, cố ý cũng không được! Lời thế này có thể tùy tiện nói sao? Bùi Càn ôm nữ nhi đi ra bên ngoài, giao nàng cho vú nuôi, bản thân mình trở về phòng đóng cửa, chuẩn bị cho Quý phi xem một chút màu sắc.

Trong cung cẩu Hoàng đế hăng hái bừng bừng ăn thịt, ngoài cung mặt Đại Hoàng tử tâm phiền ý loạn.

Công trình làm học đường từ thiện Bùi Càn giao cho hắn ta và lão Nhị, hai người bọn họ ai có rảnh thì trở về nhìn xem, bên kia sẽ bắt đầu xây dựng vào năm sau, nửa năm nay toàn bộ công trình đã hiện ra, tiến triển vô cùng thuận lợi.

Gần đây vốn chuẩn bị báo cáo với phụ hoàng một lần, sau đó lại thử dò hỏi Quý phi nương nương có hứng thú tự mình đến nhìn xem hay không. Dù sao cũng là Quý phi khởi xướng thúc đẩy, hiện tại cũng có thể đổi nếu nàng có ý kiến.

Còn chưa kịp đã nghe nói mấy người phái đi lao động cải tạo bị cảm nắng rồi, nghĩ đến bọn họ đều có lai lịch, cũng không thể bỏ qua một bên như vậy, Bùi Hứa tìm Thái y đến xem, để ông ta châm cứu, còn kê đơn thuốc.

Thật vất vả cứu được mấy người đó, một thân mỏi mệt trở về lại nghe nói vào ban ngày Tần thị đau đầu rất kịch liệt, còn uống thuốc.

Tần thị chính là Đại Hoàng tử phi được Bảo Âm đồng tình. Bởi vì mấy ngày qua thật sự rất nóng, nàng ta không chú ý nên vô tình cũng xuất hiện triệu chứng bị cảm nắng, sau khi chườm lạnh lại uống thuốc, khiến nha hoàn nâng lên giường nghỉ một chút.

Kết quả khi Bùi Hứa hồi phủ, đi qua xem xét, người này không được bình thường.

Hai người đại hôn hơn một năm, dù Bùi Hứa không được tính là rất thương nàng ta, trên mặt mũi còn không có trở ngại. Tần thị không biết những tính toán trong lòng Bùi Hứa, thấy hắn ta thường xuyên không có ở trong phủ, trở về trước tiên chui vào trong thư phòng cũng chỉ cho rằng hắn ta bận việc. Cho nên dù Bảo Âm cảm thấy Bùi Hứa người này không được, ở trong mắt Tần thị còn có thể đấy, hắn ta lại không yêu thương mình, nhưng mà cũng không đi yêu thương người khác.

Bình thường mà nói, Bùi Hứa đến thăm nàng ta, Tần thị hẳn là cảm thấy vui mừng, vẻ mặt chứa ý cười đáp lời hắn ta nói.

Ngày hôm nay nàng ta rất khác thường.

Sau khi Tần thị tỉnh lại nhìn thấy Bùi Hứa ngồi ở trong phòng lật sách, vô cùng khiếp sợ, cùng lúc đó Bùi Hứa cũng chú ý tới động tĩnh trên giường, để sách xuống nhìn về phía nàng ta, Tần thị lại không để ý đến hắn ta, mà mở to mắt nhìn quanh bốn phía.

"Thái y nói nàng bị cảm nắng, là do nàng thiếu băng sao? Thế mà cũng có thể bị cảm nắng?" Bùi Hứa đi đến bên cửa sổ nhìn nàng ta từ trên cao: "Nàng vẫn còn đau đầu? Chưa hiểu rõ tình huống?"

Tần thị há to miệng, khô cằn hỏi: "Tại sao người ở chỗ này?"

"Vừa hồi phủ đã nghe nói nàng bị cảm nắng rồi, hôm nay rốt cuộc là ngày gì, một người hai người đứng xếp hàng bị cảm nắng."

Tần thị đưa tay sờ lên cái trán, nói: "Ta muốn uống nước, còn muốn một mình nghỉ ngơi một chút."

Bùi Hứa luôn cảm thấy người này có gì đó kỳ quái.

Bình thường nàng ta đều hoà thuận, lúc này vô cùng gấp gáp kéo căng, nói chuyện cũng cứng nhắc. Mặc dù cảm thấy không đúng, Bùi Hứa vẫn theo ý của nàng ta đi ra ngoài. Nếu nàng ta nói mình không cần người quản, người nào thích lấy mặt nóng đi dán mông lạnh chứ?

Bùi Hứa đi ra ngoài, ma ma bưng trà thuốc tới.

Tần thị ngửi thấy mùi vị đó thì không thoải mái: "Bưng cho ta một bát nước trắng."

"Đây là Thái y bảo nô tì ngâm đấy, người uống cái này mới có thể nhanh khỏi."

Tần thị cũng ngại bỏ đi, ngược lại không có đẩy nữa, nhận lấy uống xong mới nói: "Đầu óc ta còn chưa tỉnh táo, thấy Đại Hoàng tử còn muốn hỏi hắn ta là ai đấy, đang ở đâu... Ngươi nói có buồn cười hay không?"

"Khó trách lúc điện hạ đi ra nghiêm mặt."

"Cũng không phải ta trêu chọc, hắn ta vốn chính là như thế, đoán chừng gặp phải chuyện phiền lòng ở bên ngoài."

Ma ma gật đầu đáp: "Nghe Lưu Hỉ nói Hoàng Thượng giao cho điện hạ quản học đường cũng có rất nhiều người bị say nắng bên đó, hai ngày nay thật sự là quá nóng."

Tần thị vốn muốn dò xét một số thứ, nhưng thật sự bắt chuyện đã phát hiện với điều kiện tiên quyết không muốn lộ tẩy mà hỏi thăm chuyện thì quá khó khăn, ma ma nói chuyện học đường nàng ta đã nghe không hiểu, lại không thể hỏi, đành phải lấy cớ nói còn muốn ngủ một lát mà vẫy tay đuổi người đi rồi. Chờ đến khi trong phòng không có người khác, Tần thị cũng không có nằm xuống, nàng ta xoay người bước xuống giường, mang giày đi đến trước bàn trang điểm, soi gương.

Là mặt của nàng ta, khuôn mặt lúc nàng ta còn trẻ, xem ra hẳn là vẫn chưa tới hai mươi tuổi.

Trong mắt nàng ta lập tức tràn ra hơi nước, muốn khóc, lại có hơi muốn cười, bởi vì tâm tình phức tạp khiến dáng vẻ phản chiếu trong gương bạc cũng rất cổ quái, Tần thị lại không để ý tới, nàng ta chỉ biết mình sống lại lần nữa.

Nghĩ đến vừa mới nhìn đến gương mặt còn trẻ của Đại Hoàng tử, hắn ta đến thăm mình, còn dùng loại giọng điệu kia nói chuyện, nói rõ mình đã thuận lợi gả cho hắn ta?

Chuyện này không giống với đời trước, rất không giống nhau.

Nhớ đến đời trước, ký ức tươi sáng nhất của nàng ta là khổ, trừ cái đó ra chính là hận.

Đời trước nàng ta cũng từng đính hôn với Đại Hoàng tử, vốn chờ đến khi đại hôn là được, ai ngờ ở giữa lại xảy ra sự cố.

Phùng Niệm Lại Bộ Thượng Thư phủ bị muội muội cướp hôn sự, lại tình cờ quen biết Đại Hoàng tử Bùi Hứa, Bùi Hứa vừa thấy đã yêu nàng, đúng lúc xuất thân của Phùng Niệm cũng không kém, nên Bùi Hứa muốn lui hôn ban đầu cưới nàng làm chính phi.

Hôn sự định tốt muốn đổi ý, đây cũng không phải là chuyện dễ dàng, khiến Thái hậu tức giận, Thái hậu gọi Phùng Niệm vào cung, vài ngày sau đó Hoàng Thượng hạ chỉ triệu Phùng thị tiến cung, lúc ấy truyền ra ngoài cách nói là Hoàng Thượng vì cắt đứt tưởng niệm của nhi tử, hi sinh chính mình thu người vào cung.

Bùi Hứa không thể tiếp nhận chuyện này, đại náo một trận, lúc ấy Phùng thị đã được nhận sủng, không có cách nào cứu vãn chuyện này, lẽ ra Đại Hoàng tử cũng nên nhận mệnh, hắn ta dường như cố ý đối nghịch với Hoàng Thượng, tóm lại chính là không chịu đại hôn, còn thả lời nói ai dám buộc hắn ta cưới hắn ta dám để cho người thủ hoạt quả*.

*sống một mình thờ chồng chết.

Sau đó hôn sự vẫn bị hủy bỏ, Hoàng Thượng đền bù tổn thất cho Tần gia, người Tần gia cũng đã tiếp nhận chuyện này, chọn cho nàng ta một người khác.

Sau này nàng ta gả cho người này nhìn mặt ngoài thì cũng không tồi, thực tế lại không phải người tốt, sau khi cưới nàng ta rất không hài lòng, may mắn bụng không chịu thua kém gả sang liền mang thai, hơn nữa sinh một nhi tử. Tần thị dùng toàn bộ tâm tư trên người nhi tử, cho hắn tất cả mọi thứ tốt nhất chỉ hy vọng nhi tử thành châu báu, để nàng ta mở mày mở mặt.

Bởi vì trước cưới sau cưới đều rất không thuận lợi, Tần thị từng bị rất nhiều người chê cười, nàng ta rất muốn tranh giành một hơi.

Ý nghĩ rất tốt, nàng ta cũng cố gắng đi làm, nhưng mà người với người dĩ nhiên có khác biệt, S Nhi của nàng ta xuất sắc nhưng từ đầu đến cuối không phải xuất sắc nhất, bị người ta áp đảo tại Quốc Tử Giám. Đây còn không phải là thảm nhất, sau này vậy mà hắn ta lại thích nữ nhi Phùng Niệm.

Công chúa có phong hào khác với mọi người, dáng dấp như hồ ly tinh giống nương nàng.

Không chỉ dụ dỗ người, còn rất có lòng thương người.

Khi đó các công tử xuất sắc nhất trong kinh cũng biểu đạt tình cảm với nàng, nàng đều nghiêm túc khen ưu điểm trên người đối phương, nói bộ phận mình thích, còn nói sẽ xem xét, nói với người ta rằng coi như không được tuyển chọn cũng đừng nổi giận, chờ nàng không thích đương nhiệm sau đó sẽ tuyển Phò mã một lần nữa, đến lúc đó còn có cơ hội.

Những người bị nàng chà đạp đều là các nhân vật xuất sắc nhất trong kinh, nhìn năm sáu người bị treo hoàn toàn trên người nàng, không ít tiểu thư giận điên lên, Tần thị cũng giận điên lên, nàng ta tức giận không phải vì nhi tử mình một lòng nhào vào nữ nhi của nữ nhân đã hại mình thảm, mà là hắn ta nhào tới lại bị từ chối.

S Nhi của nàng ta, nhi tử ưu tú được nàng ta dốc hết toàn lực bồi dưỡng ra, cũng không vào được mắt Bùi B, bị nàng không lưu tình chút nào từ chối và nhục nhã.

S Nhi nói không sao có thể đợi nàng.

Nàng nói không cần, nàng không thích như vậy.

S Nhi còn chưa tin, nói trong Quốc Tử Giám có một người đồng môn giống như hắn ta, cũng không bị từ chối, nếu nói không thích loại người như vậy là gạt người?

Bùi B nói: "Cùng loại hình ta có một người là đủ, cái gì ngươi cũng không bằng hắn ta, tại sao ta phải thích ngươi chứ?"

Cũng bởi vì lời này, S Nhi bị đả kich cực lớn, cố gắng muốn vượt qua người kia. Kết quả cuối cùng cũng không đuổi kịp, sau khi thất bại hắn ta chán nản rơi vào sa đọa. Tần thị chịu không được tâm huyết của mình biến thành như vậy, hôn mê tại chỗ, tỉnh lại đã đến nơi này rồi.

Tần thị thậm chí chưa từng thấy Phùng Niệm mấy lần.

Nhưng nàng ta hận.D@đ/l~q+đ

Nàng ta cảm thấy bất hạnh của mình đều do Phùng Niệm mang tới, bởi vì Bùi Hứa thích Phùng Niệm, nàng ta không thể lên làm Hoàng tử phi, bị buộc phải theo một nam nhân ghê tởm như vậy. Thật vất vả đã có trụ cột mới, S Nhi của nàng ta lại bị Bùi B làm phế.

Trước khi Tần thị bất tỉnh nhân sự hận không thể tự tay xé Lục Công chúa ra.D@đ/l~q+đ

Dù biết mình sống lại lần nữa, vận mệnh đã thay đổi, oán hận cũng không tiêu giảm.

Hiện giờ nàng ta rất muốn biết tình huống bên ngoài như thế nào, lần này Phùng Niệm có vào cung hay không? Còn có Bùi Hứa... Vẫn thích nàng như cũ sao? Nếu thích, tại sao không đối nghịch với Hoàng Thượng, lựa chọn buông tay rồi cưới nàng ta?D@đ/l~q+đ