Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 158: Con bà nó, chẳng phải ngươi chỉ là tên thôn trưởng? Dám ghét bỏ trẫm?




Edit: Jung Ad

Nói thật ra cũng chỉ là bị cảm, chẳng qua cái khó là người ta còn quá nhỏ dùng thuốc không tốt, Thái y chữa trị ổn định mấy ngày, Thất Hoàng tử từ từ chuyển biến tốt lại.

Du Quý nhân thở phào, Thái y cũng nhẹ nhàng thở ra, liên tục dặn dò nàng ta tuyệt đối đừng lại cho Thất Hoàng tử dùng nhiều băng như vậy, nếu thật sự muốn dùng cần phải bỏ bồn băng ra xa một chút, đừng để bên cạnh.

Sau khi biết được chuyện này, Bùi Càn phàn nàn: "Trẫm biết Du Quý nhân sẽ không nuôi dưỡng được từ lâu, Bùi Sâm ở trong tay nàng ta bệnh mấy lần? Nhìn xem B Nhi, ngay cả không thoải mái cũng chưa từng có."

Phùng Niệm cầm thìa dùng canh ngân nhĩ ở một bên, nghe nói như thế liếc Bùi Càn một cái: "Hoàng Thượng còn chưa hết hi vọng sao? Chúng ta thẳng thắn nói một chút, rốt cuộc tại sao người lại thích việc này như thế? Chẳng phải đều là nhi tử của người, người nào nuôi dưỡng mà không được?"

Bùi Càn nghe xong thì muốn giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo.

Nhìn y như vậy rõ ràng là chột dạ, ngay cả canh ngân nhĩ Phùng Niệm cũng để xuống, nghiêm túc nhìn chằm chằm Bùi Càn.

"Thật ra cũng không có lý do đặc biệt."

"Nói như vậy tức là có lý do nha."

"... Chỉ là trẫm chưa sẵn sàng để ái phi mang thai lần nữa, nàng nói xem ngộ nhỡ vẫn chưa chuẩn bị tốt thì sao, trước tiên nuôi một đứa làm đệm, bất luận sau này sinh hay không sinh nàng cũng có nhi tử đúng không?" Để Bùi Càn xem ra, chuyện này ai cũng không thiệt thòi, Quý phi nhặt được một nhi tử, Thất Hoàng tử đi theo nàng dù sao cũng có tương lai hơn so với đi cùng Du Quý nhân, Du Quý nhân mặc kệ chuyện chăm sóc nuôi dưỡng nhẹ nhõm gấp trăm lần, chuyện này rất tốt đấy? "Chẳng qua nàng cũng nói không cần, trẫm còn có thể ép buộc nàng sao? Không muốn thì thôi vậy, dáng dấp Bùi Sâm quả thật không giống như con của ái phi nàng, lại càng không giống B Nhi của nàng, tại nơi này làm không tốt sẽ tự ti."

Cái quái gì cũng để y nói, Phùng Niệm dứt khoát không đáp lời.

Lại nói lý do này.

Là y nghĩ ra đấy, Bùi Càn đủ thành thật.

Chuyện này đã qua, hai người đế phi không xoắn xuýt nhiều, hai người bọn họ còn nói đến Tiểu Triệu Tử, rời kinh đã được một khoảng thời gian, không biết tới nơi nào. Để bảo đảm chuyện này có thể tiến triển thuận lợi, Bùi Càn chọn lựa vài người thị vệ tuyệt đối trung thành, để bọn họ cùng Tiểu Triệu Tử cải trang đi xuống phía nam. Lúc ấy chỉ sợ đi quá nhiều người sẽ rất chói mắt, hiện tại y lại có hơi lo lắng, sợ rằng mấy người kia đi ra ngoài gặp phải chuyện gì giải quyết không được, phụ lòng y chờ mong.

Y lo lắng, Phùng Niệm lại không lo lắng.

"Người yên tâm đi, trước khi đến Thanh Lai quốc hắn ta nhất định có thể tuyển được người, chỉ cần thị vệ người phái đi ra ngoài quản được người sau khi tuyển vào là đủ rồi. Còn Tiểu Triệu Tử, càng không cần lo lắng, tuổi này có thể ở làm người hầu trước ngự tiền ai không phải là người tinh tế? Chỉ cần Hoàng Thượng kiên nhẫn chờ là được, đến lúc đó phỉ thúy của thần thiếp và tin tức tốt người muốn nghe sẽ cùng nhau được đưa đến kinh thành."

"Chuyện lớn như vậy, trẫm có thể không suy nghĩ nhiều?"

"Suy nghĩ gì nữa? Chuyện đến Thanh Lai quốc mua đặc biệt lớn như vậy cũng không kỳ lạ, chỗ đó thừa thãi ngọc thạch phỉ thúy, tất nhiên sẽ hấp dẫn rất nhiều thương nhân kinh doanh ngọc thạch, không khó lẫn vào ở trong đó. Thần thiếp đã nói với Tiểu Triệu Tử, trừ khi nhu cầu cấp bách bao ngoài bị phát hiện nếu không không cần mở những thứ nguyên thạch kia, mua về bỏ vào rương niêm phong cải trang cộng thêm thẻ bài người cho gọi quan phủ lấy thuyền đi đường thủy lên kinh, người nhắc nhở Tổng đốc vận chuyển đường thuỷ một chút là được."

Chỉ có Bùi Càn mới lo lắng có thuận lợi hay không, Phùng Niệm và bọn tỷ muội trong group có lòng tin hai trăm phần trăm đối với Tiểu Triệu Tử, tất cả đều cảm thấy dù gặp phải tình huống gì hắn ta cũng sẽ nghĩ hết biện pháp giải quyết, sau đó mang đồ vật Quý phi muốn về.

Nam nhân bình thường sẽ còn cố kỵ tôn nghiêm và những thứ khác một chút.

Thái giám ngay ‘của quý’ cũng đứt mất, không có chuyện bọn họ không thể làm được, cũng không có chuyện hắn không dám làm.

Khách Ba Ba: "Hoàng đế hư tình giả ý thái giám một tấm chân tình, nói điều này cũng khiến người ta cười."

Dương Ngọc Hoàn: "Cũng không có hư tình giả ý đâu... Ta thấy Bùi Càn rất chân thành đấy."

Lữ Trĩ: "Nào có chuyện lấy thái giám so với Hoàng đế? Hoàng đế như vậy cũng không tệ rồi."

Phùng Tiểu Liên: "Dựa vào tính tình chó kia của Bùi Càn, tỷ xem hắn đối với những người khác như thế nào, tỷ xem Náo tần, tỷ xem Tô phi, tỷ xem Du Quý nhân, hắn đã từng suy tính cho người khác lúc nào chưa? Đối với Niệm Niệm cũng được gọi là tôn trọng."

Hạ Cơ: "Đúng vậy, trước mặt Niệm Niệm là 'Không cần thì không cần, ái phi đừng phát hỏa lớn như vậy,' đổi thành người khác thì biến thành ‘Không phải Trẫm đang thương lượng với ngươi, cút đi xử lý, liền ngay và lập tức' ..."

Vương Chính Quân: "Bùi Càn cho các người chỗ tốt gì rồi?"

Đông Ca: "Câu câu không rời chỗ tốt, tại sao con người tỷ lại thô tục như vậy? Chúng ta là hệ thống họa thủy, gọi là hệ thống họa thủy nha?"

Trần Viên Viên: "Đát Kỷ tỷ tỷ đâu? Sao không thấy Đát Kỷ tỷ tỷ?"

Lữ Trĩ: "Đang ăn thịt đấy."

Triệu Hợp Đức: "Đừng để nàng ép khô nam nhân của mình..."

Vi Hương Nhi: "Lo lắng cái gì? Cùng lắm thì lại triệu Bá Ấp Khảo ra, đổi lấy mà dùng nha."

Đế Tân vào group được nửa năm rồi, cảm giác tồn tại của hắn không bằng Hoàng đế Lưu gia, cũng cùng Đát Kỷ đến thăm nhà Phan Ngọc Nhi. Đát Kỷ dẫn hắn sang đó dĩ nhiên không phải để hắn nhìn mỹ nữ, chủ yếu hai người đi chiếm tiện nghi cộng thêm kéo giẫm.

Gia viên Phan Ngọc Nhi xa hoa gấp trăm lần so với gia viên rách nát bên phía Đát Kỷ, ăn ngon uống sướng còn có người hầu hạ, Tiêu Bảo Quyển giống như con chó ở trước mặt nàng ta.

So phẩm chất cuộc sống Đát Kỷ thua chắc, nhưng nàng có một điểm mạnh hơn so với Phan Ngọc Nhi, lúc còn sống Đế Tân chính là một người cường tráng vĩ ngạn dũng mãnh hiếu chiến, thể lực tốt, có mùi vị nam nhân hơn Tiêu Bảo Quyển.

Mặc dù cũng là người công cụ của Đát Kỷ, hắn cũng có địa vị hơn so với Lưu Bang, Lưu Thích, Lưu Ngao và Tiêu Bảo Quyển. Tướng mạo đó phối hợp với khí chất bạo quân nhìn còn được người thích hơn so với Hoàng đế khai quốc lão Lưu gia.

Thật ra hầu hết nam nhân đều không thành thật, Đế Tân sủng ái Đát Kỷ cũng bởi vì nàng đẹp cũng dâm đãng lại có thể chơi, khi còn sống hai người chơi rất phóng khoáng. Trước đó Đát Kỷ ít có đối thủ, nhưng bây giờ là ở trong group họa thủy, một lần tụ họp nho nhỏ các mỹ nhân với các sắc thái riêng cũng có thể làm lóa mắt. Nghe nói vào đây đều là những mỹ nhân cực phẩm nổi danh hậu thế, ý muốn chinh phục của Đế Tân lại nổi lên, Đát Kỷ cười mà không cười liếc hắn một cái, hắn lập tức nhớ tới chủ nhà nơi này là nữ nhân, ở trong lòng mắng cẩu hệ thống hai tiếng, vẻ mặt Đế Tân cũng không thay đổi, giải thích rằng hắn chỉ muốn mở mang kiến thức một chút, không có ý khác.

Đát Kỷ mỉm cười: "Đại vương muốn kiến thức gì?"

"Dĩ nhiên là những đế vương hậu thế kia, chẳng phải ái phi nói bọn họ cũng có thân nhân vào sao?"

Đát Kỷ có thể không biết hắn sao?

Chỉ là không so đo với hắn, sau đó dẫn hắn ta đi thăm hỏi Lữ Trĩ, thuận tiện gặp Hán Cao đế Lưu Bang.

Đế Tân cực kì ghét bỏ Hoàng đế khai quốc giống như lão lưu manh này.

Lưu Bang đã nhìn ra, xì một tiếng khinh miệt tại chỗ: "Con bà nó, chẳng phải ngươi chỉ là tên thôn trưởng? Dám ghét bỏ trẫm?"

Nếu không phải ở trong group, chỉ bằng lời này, Lưu Bang sẽ bị róc thịt mười lần.

Đáng tiếc hiện tại lão Lưu gia người đông thế mạnh, Trụ vương thế đơn lực bạc.

Group họa thủy thích phân cao thấp, rất nhiều người nhà được mang vào cũng có đức hạnh kia, Tiêu Bảo Quyển còn tốt một chút, hắn giống Phan Ngọc Nhi hài lòng với hưởng lạc, không có tư tưởng thân là Hoàng đế phải có chí tiến thủ. Hán Cao đế và Trụ vương nhà Thương thì không giống như vậy, hai người bọn họ một người cảm thấy bản thân rất tốt đẹp không có việc gì thì thích khoe khoang về mình, một người có ham muốn giết người tràn đầy đến cực điểm để chinh phục... tập hợp hai người này lại cùng nhau, chính là không ưa lẫn nhau.

Trụ vương còn muốn một chút mặt mũi, không trực tiếp động thủ với hắn.

Lưu Bang không biết xấu hổ, hắn muốn động thủ, nhưng mà nhìn ra đánh không lại.

Lúc này Trụ vương không lo lắng Lưu Bang, hắn phát hiện trong group lại đang nói về Bá Ấp Khảo, trước đó các nàng đã từng nói đùa với nhau, nói rằng còn muốn Đát Kỷ triệu Bá Ấp Khảo tới đây. Dĩ nhiên Trụ vương biết Bá Ấp Khảo là ai, hắn đang suy nghĩ rốt cuộc Đát Kỷ có quan hệ gì với Bá Ấp Khảo? Người nọ dựa vào đâu làm người nhà tiến vào đây?

...

Những ngày đầu Phùng Niệm còn thường xuyên vào group làm sinh động bầu không khí, hiện tại các nàng cũng rất quen thuộc, mỗi ngày từ sáng sớm đến chiều tối đều có người nói chuyện phiếm, không cần Phùng Niệm quản nhiều.

Phùng Niệm suy nghĩ, đặt thành viên nguyên lão Lữ Trĩ, người tích cực vì mình bày mưu tính kế thành quản lý viên.

Phùng Niệm: "Lúc ta bận rộn Lữ tỷ tỷ xem một chút, khi nào nổi lên tranh chấp thì tỷ hòa giải, nhân sâm gà trống thì cấm ngôn nàng."

Chúng mỹ nhân mới biết được còn có thể thiết lập quản lý viên, mặc dù quyền hạn không lớn, nhưng cũng là quan.

Tâm tình Đát Kỷ lại bùng nổ.

Đát Kỷ: "Tại sao là nàng? Tại sao? Tại sao?"

Phùng Niệm: "Lữ tỷ tỷ thành thục ổn trọng có thể đảm đương giúp đỡ ta rất nhiều."

Phan Ngọc Nhi: "?"

Dương Ngọc Hoàn: "?"

Trần Viên Viên: "?"

Vạn Trinh Nhi: "Chẳng lẽ chúng ta không nhiều?"

Phùng Niệm: "Nhưng trực giác ta cho rằng Lữ tỷ tỷ làm quản lý viên thích hợp nhất."

Vương Chính Quân: "Cũng đúng, ngoại trừ hồ ly tinh thì trên các vấn đề khác lão tổ đều rất công bằng."

Triệu Phi Yến: "Ta cũng ủng hộ."

Triệu Hợp Đức: "Ủng hộ +1 "

Đát Kỷ: "Cho nên thiếp đáng bị hi sinh sao? Thật là quá đáng! Tại sao không phải ta làm quản lý viên? Ta là tổ tiên của các người! Kỹ năng của ta lợi hại nhất!"

Đát Kỷ: "@ Phùng Niệm, muội bất công!"

Phùng Niệm: "Tỷ không bất công? Trái tim của tỷ ở chính giữa sao?"

Đát Kỷ tỷ tỷ vô cùng cố gắng tranh thủ, nhưng mà vô dụng, chủ group càng tin tưởng Lữ Trĩ, nên chuyện chọn quản lý viên cứ quyết định như vậy. Trong group hồ ly tinh còn đang khóc hu hu hu, bên ngoài group Du Quý nhân cũng mệt mỏi về tinh thần lẫn thể xác, nuôi con quá khó khăn.

Thấy trạng thái cả người nàng ta đều rất kém, có người đề nghị nàng ta cũng đi nghe Quý phi nương nương niệm kinh vào tháng này, nghe một chút hẳn là có thể thoải mái.

Du Quý nhân biết Phùng Niệm dùng thứ này lừa dối không ít người, nhưng nàng ta không tin, không phải không tin Phật, mà là không tin Phùng Niệm có lai lịch kia. Trong lòng không tin, nhưng nàng ta vẫn tò mò, muốn biết vì sao trước đây Mẫn phi căm thù Quý phi như vậy lại thay đổi lớn như thế.

Lòng tò mò có thể hại chết mèo, bộ dạng này, Du Quý nhân tò mò liền đồng ý, nàng ta đi nghe một trận, sau đó cả người cũng ngốc trệ.

Một bên là Phật âm rót vào tai, một bên còn lại đang suy nghĩ miên man.

Loại chuyện này người bình thường làm không được?

Đọc kinh thư mà thôi, sao có thể đọc được loại cảm giác này?

Những thứ đang tuyên dương bên ngoài kia, chẳng lẽ không phải do Quý phi đang tạo thế cho mình?

Nếu như không phải, những hành vi trước đây của nàng ta chẳng phải là ngu ngốc sao? ? ?

Nghĩ đến mình còn lo lắng nhi tử bị Quý phi lừa gạt không thân thiết với nàng ta... Nếu Quý phi thật sự lai lịch bất phàm, vậy nàng ta lo lắng chuyện này chuyện nọ chẳng phải là ngốc? Sâm Nhi vốn có thể giống như đồng tử ngồi dưới Quan Âm, được tắm rửa ơn trạch trước mặt Quý phi, hiện tại không còn cơ hội này rồi.

Người khác nghe Phùng Niệm đọc vài đoạn luôn có thể nhận được an ủi từ bên trong, sau này sẽ cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái.

Du Quý nhân không cảm thấy nhẹ nhõm, nàng ta là khiếp sợ và sụp đổ, nàng ta trở về ôm Thất Hoàng tử khóc, khóc đến mức dường như muốn tắt thở, trong miệng nói gì mà nương có lỗi với con, nương làm chậm trễ con.

Nàng ta ôm rất chặt, Thất Hoàng tử cảm thấy vừa nóng vừa ngột ngạt, không nín được liền giãy dụa.

Cũng do còn nhỏ cũng không hiểu chuyện gì, nếu không hắn nhất định sẽ dùng ánh mắt nhìn đồ ngốc nhìn thân mẫu.D@đ/l~q+đ

Rất nhiều người biết Du Quý nhân đi nghe Quý phi niệm kinh, chẳng hạn như người hầu trong Trường Hi cung thì chú ý một chút, nghe nói sau khi người trở về thì khóc, chuyện này khiến các thái giám cung nữ vừa lòng thỏa ý, cảm thấy khó chịu lúc trước cũng tan thành mây khói theo chuyện khóc này.D@đ/l~q+đ

Nàng ta đã biết được sai lầm của mình, cũng biết mình mạo phạm Quý phi, hơn nữa vì vậy mà bỏ ra cái giá rất cao!

Chuyện này rất tốt.D@đ/l~q+đ