Editor: Hoàng Tử Ngọc Băng
Bùi Càn đã sớm biết Quý phi và Phật giáo vốn không cùng một hệ thống, nàng là tiên nữ. Được coi là 'Phật thật nhân gian' cũng chính là vào lúc nàng tụng kinh quá có sức cuốn hút, tuy nhiên không chỉ khi tụng kinh Quý phi mới có sức cuốn hút. Đến nay Bùi Càn vẫn nhớ rõ có một lần Quý phi xướng ca cho y, lúc nghe cảm thấy tư thế hào hùng, đằng đằng sát khí, sau khi xong việc tỉnh táo cả nửa ngày.
Quý phi đưa ra suy nghĩ muốn kể chuyện ma cho sứ thần Thanh Lai như thế, bản chất chuyện ma này sẽ hù chết người.
Bùi Càn cực kỳ cảm động. Quý phi đích thân giày vò y rất nhiều lần, nhưng ở trước mặt người ngoài tuyệt đối đứng về phía y. Y muốn làm gì, kiểu gì Quý phi cũng sẽ dốc sức tương trợ. Ngày hôm nay y bị đại thần liên lụy làm mất mặt, trước tiên Quý phi đến tặng ấm áp, những lời nói ấy đều rất có sức an ủi.
"Ái phi nghĩ điều này đến nghiện, sao trẫm có thể không khiến nàng hài lòng? Trẫm đây phái người đến dịch quán bên kia nói với sứ thần Thanh Lai."
"Đêm nay chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi bọn họ sao? Vậy thì thật tốt, bảo bọn họ đến sớm một chút. Trước khi dạ yến bắt đầu, thần thiếp sẽ kể lại chuyện xưa."
Đó không phải là muốn làm bọn họ mất mặt trên dạ yến sao? Quyết định này quả thực rất hợp tâm ý của Bùi Càn!
Y nhìn Lý Trung Thuận, Lý Trung Thuận hiểu ý, đi sắp xếp. Phùng Niệm không vội, nàng ý tứ sâu xa, nói: "Hoàng Thượng cũng không thể thả thần thiếp một mình ở chung với mấy sứ thần này được. Có phải người nên đến bên cạnh cùng nghe không?"
Bùi Càn: . . .
Bồi thì không thể nào bồi, tuyệt đối không thể bồi.
"Trẫm thì thôi, trẫm không thích nghe những thứ đó, đến lúc đó sắp xếp mấy tên thái giám đi trông, cho bọn họ đỡ phải mạo phạm ái phi."
Phùng Niệm ranh mãnh nhìn y.
Bùi Càn bình tĩnh, giả vờ giống như chỉ thực sự không có hứng thú, tuyệt đối không phải dáng vẻ sợ hãi. Phùng Niệm hỏi y không lo lắng thái giám được phái vào bị dọa mắc lỗi sao? Y nói không sao, dù thái giám bị dọa mất mật cũng sẽ không mất thể diện của triều đình, đây chẳng qua chỉ là thái giám mà thôi.
"Thần thiếp muốn nói, trong lòng không muốn đừng đẩy cho người khác."
"Có trọng thưởng tất có dũng phu, lời này chắc ái phi từng nghe."
Phùng Niệm: . . .
Được thôi, nếu đã thương lượng xong, Phùng Niệm ở bên cạnh nhớ lại chuyện xưa dọa người mà nàng từng đọc, có thể dán vào bối cảnh cổ đại một cách vô cùng hoàn mỹ vẫn là liêu trai. Nàng ấn tượng sâu nhất trong liêu trai hẳn là câu chuyện 'họa bì' có thể hù chết người .
Nàng đang sắp xếp ngôn ngữ, xem nói như thế nào để càng thêm dọa người, đám mỹ nhân trong group lại đang cảm động.
Đát Kỷ: "Bùi Càn vừa bị người ta làm mất mặt, chủ group liền đứng ra mở kỹ năng hộ phu, cái này còn không phải chân ái sao?"
Phan Ngọc Nhi: "Hôm nay là Quý phi bá đạo cùng với Hoàng Đế yếu đuối của nàng!"
Tây Thi: "Ta cười chết rồi."
Đông Ca: "Niệm Niệm thật sự rất che chở chó chết."
Phùng Niệm: "Con chó nuôi trong nhà, không che chở chẳng lẽ nhìn nó bị người khác bắt nạt sao? Đều bớt tranh cãi đi, đừng quấy rầy muội."
Trần Viên Viên: "Niệm Niệm chuẩn bị kể gì vậy?"
Phùng Niệm: "Trước thừa nước đục thả câu, đến lúc đó mọi người sẽ biết."
Dương Ngọc Hoàn: "Ta cảm thấy có thể cường hóa quầng sáng 'sát tinh lâm thế' kia một chút. Đổi hiệu ứng dán vào hoàn cảnh chẳng phải sẽ tốt hơn à?"
Vương Chính Quân: ". . ."
Hạ Cơ: "Hoàn Hoàn, muội thay đổi."
Phùng Tiểu Liên: "Muội khờ dại lương thiện của ngày xưa đi đâu rồi? Muội lại muốn ra chủ ý thiếu đạo đức như thế, ta thích muội rồi đó!"
Lữ Trĩ: "@Phùng Niệm, cường một chút không?"
Phùng Niệm theo thói quen kêu gọi hệ thống ở trong lòng, nói cho hệ thống tâm can bảo bối của ngươi chuẩn bị cường hóa, nên làm gì hẳn ngươi biết.
Trong thời gian gần ba năm ở quá khứ, hệ thống đều thương Phùng Niệm như lão bà sủng khuê nữ, đương nhiên hôm nay cũng rất nể tình, mặc dù tốn một ít điểm, nhưng vẫn cho nàng một đặc hiệu phù hợp với hoàn cảnh -- hiện trường kinh khủng.
Lần này không giống hai kỹ năng trước đó, đây là kỹ năng sẽ tự động điều chỉnh phạm vi áp dụng. Ví dụ như mở trong phòng, phạm vi áp dụng chính là trong phòng. Nếu mở ở hoa viên nhỏ, vậy liền áp dụng khắp cả hoa viên nhỏ.
Phùng Niệm rất hài lòng với cái này. Có cái này, nhất định nàng có thể cho sứ thần Thanh Lai một trải nghiệm hoàn mỹ.
Mấy người Thanh Lai quốc vẫn chưa biết mình sắp đối mặt với cái gì. Bọn họ vừa mới trở về dịch quán nghỉ ngơi hồi phục, đều nhớ lại cảnh đại thần Lương quốc bị hù dọa, càng nghĩ càng đắc ý.
"Còn nói là thượng quốc, cũng chỉ có thế!"
"Chẳng qua vóc dáng lớn hơn, thực tế lại ngoan ngoãn yếu đuối vậy, bọn họ đều sợ."
"Có thể chưa từng thấy loại rắn khổng lồ như vậy, đây cũng không phải ở đâu cũng có thể nhìn thấy."
Bọn họ ngươi một lời ta một câu nói xong, đang vui vẻ, trong cung phái người đến tìm Đan Thác Thân vương, nói: "Hi Quý phi nương nương nghe nói các vị từ Thanh Lai quốc đường xa đi đến, tất cả đều can đảm khiếp người, xin hỏi có người dám nghe nàng kể chuyện xưa hay không?"
Đoạn đường này bọn họ đi đến từng nghe người ta nhắc đến Hi Quý phi trong cung, nghe nói là mỹ nhân vượt qua tưởng tượng của người khác, vẻ đẹp của nàng có thể làm vũ khí. Nếu người có lòng dạ hư hỏng lớn lên, nhất định là yêu cơ hại nước. Ban đầu không chủ động nhắc đến trong cung, bọn họ cũng sẽ tìm cách gặp một lần, bây giờ cơ hội đưa đến cửa, thằng ngu mới từ chối.
Chẳng phải chỉ là nghe chuyện xưa sao? Có thể dọa người bao nhiêu?
Đan Thác Thân vương nghĩ thầm rằng nếu phi tử kia của Lương Hoàng thật sự là mỹ mạo có một không hai như thế, chưa hẳn hắn ta có thể nghe vào chuyện xưa, có cơ hội nhìn người thì nhìn nhiều không tốt hơn ư?
Bởi vì không kịp chờ đợi, bọn họ vào cung còn sớm hơn so với Bùi Càn dự đoán, khi đến cách trời tối còn một canh giờ. Nếu bây giờ liền bắt đầu kể chuyện, theo lý hiệu quả sẽ giảm bớt đi nhiều, dù sao đang giữa ban ngày. Bùi Càn muốn kéo dài một chút, Phùng Niệm nói không cần. Nàng bảo Bùi Càn ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại nàng và bốn tên thái giám, Tiểu Triệu Tử nằm trong số đó.
Tiếp theo mấy nhân vật quan trọng của sứ đoàn Thanh Lai đi vào, Đan Thác Thân vương cũng ở trong số đó.
Mỹ mạo của Quý phi quả nhiên làm cho người ta say mê. Mấy người này vừa mới đi vào liền nhìn đến ngây người, Tiểu Triệu Tử ho khan một cái mới khiến bọn họ bừng tỉnh.
"Đây chính là Hi Quý phi nương nương của quý quốc? Quả nhiên có phong phạm thần tiên."
Phùng Niệm nở nụ cười: "Mời các vị ngồi. Tiểu Triệu Tử, ngươi đi đóng cửa phòng lại, chúng ta bắt đầu."
Hôm nay ánh nắng thật sự rất gắt, dù tất cả cửa sổ đều được đóng lại, trong phòng vẫn coi như sáng sủa. Khi vừa đóng lại, không ai cảm thấy không thoải mái, cho đến khi Phùng Niệm mở ‘Giọng nói bậc nhất thiên hạ', bắt đầu kể về chuyện xưa 'họa bì'. Thấy các vị trong phòng đã bắt đầu nhập tâm rồi, nàng tiếp tục mở ra vầng sáng đặc hiệu 'hiện trường kinh khủng'. Cửa sổ đều đang đóng, trong phòng bỗng nhiên có gió thổi qua, gian phòng vốn đang sáng sủa dần tối tăm hơn rất nhiều... Bầu không khí trong phòng trở nên âm u quỷ quyệt. Chuyện xưa mới mở đầu, sau lưng tất cả mọi người đã lạnh, trong lòng không kiềm chế được hoảng hốt. Đại mỹ nhân ở bên cạnh, ai cũng không nhìn vào, trong đầu tưởng tượng ra chuyện xưa theo bờ môi khẽ mở khẽ đóng của nàng kể ra.
Bọn họ tự nhiên nhập bản thân mình vào Vương Sinh, tự mình trải qua thấy sắc nảy lòng tham, mang quỷ dữ về nhà mình. Thấy quỷ dữ họa bì khoác da người, lớp da nàng ta khoác lên giống với mỹ mạo của Hi Quý phi, ai ngờ dưới lớp da kia lại là ma quỷ mặt xanh nanh vàng thích ăn tim người đâu.
Vầng sáng 'hiện trường kinh khủng' này phối hợp với ‘Giọng nói bậc nhất thiên hạ' vô cùng tốt.
Chuyện xưa ngay từ đầu chính là cảnh tượng u ám, phát triển theo nội dung cốt truyện, phát ra dán vào cảnh tượng, giọng Phùng Niệm kể giống như chợt gần chợt xa, có khi văng vẳng, có khi lại như thì thầm nỉ non bên tai bọn họ. Nói thực tế, Phùng Niệm vẫn đang kể chuyện xưa, đồng thời bản thân nàng không chịu ảnh hưởng của ‘Giọng nói bậc nhất thiên hạ'. Trong hoàn cảnh này mà phía dưới nàng đều cảm thấy dựng lông tơ, có thể nghĩ ra những người khác có trạng thái gì.
Nàng tận mắt thấy mặt mũi Đan Thác Thân vương trắng bệch. Mấy người còn lại bên kia cũng giống vậy, trợn trừng mắt như nhìn thấy ma.
Phùng Niệm kể xong 'họa bì', tràn đầy mong đợi nhìn mấy vị sứ thần Thanh Lai, hỏi bọn họ cảm thấy thế nào.
Đám sứ thần mới bừng tỉnh từ trong truyện ma, hồi thần một lúc trông Quý phi rất giống như trông thấy ma quỷ khoác da người! Nàng chính là dáng vẻ quỷ họa bì mà mọi người đang tưởng tượng trong lòng!
Mấy người đồng loạt lui về phía sau, động tác mạnh, suýt nữa lật ghế.
"Làm sao? Bản cung kể không được hay sao? Chuyện xưa này có đáng sợ không?"
Dù nhớ đây là phi tử của Hoàng Đế Lương quốc, trong lòng bọn họ vẫn chột dạ. Sợ thì sợ, cũng không thể nhận sợ, dù bị hù dọa nhưng chí ít vẫn phải giữ mặt mũi ở bên ngoài. Bọn họ nhao nhao tỏ vẻ vẫn ổn, không dọa người đến mức đó.
Phùng Niệm tỏ ra thất vọng. Nàng nghĩ nghĩ, nói: "Vậy ta đổi chuyện khác kể cho các người, chắc chắn lần này đặc sắc hơn!" Tuy 'chuyện cũ Liêu trai' kinh dị, nói đến trình độ dọa người có chút không quá đủ. Phùng Niệm quyết định, kể cho bọn họ một cái đơn giản hơn. cũng thực dụng hơn: dưới giường có ma.
. . .
Nói như vậy, tuy rằng có âm thanh và hoàn cảnh cùng áp dụng song song, lúc bọn họ nghe thực sự bị dọa thảm. Sau khi xong việc thật ra vẫn ổn, chí ít hiện tại vẫn ổn. Chỉ cần Phùng Niệm xóa bỏ quầng sáng, bên ngoài trời vẫn sáng, trong phòng lại có nhiều người như vậy, cho dù sợ hãi cũng không tới mức kia.
Đến dạ yến, sắc mặt bọn họ rất kém, khẩu vị không ổn, cũng không gây mất mặt tại chỗ.
Bùi Càn buồn bực, cảm thấy có phải Quý phi không phát huy tốt hay không? Quả nhiên là lai lịch quá sáng lạn, không quá am hiểu cái này? Cho đến bây giờ chỉ có tiên nữ đẹp chết người, nào có dọa chết người?
Nghĩ như thế, Bùi Càn bình thường trở lại, cảm thấy Quý phi có lòng này, đồng thời làm vì y, dù hiệu quả không được tốt, mình cũng nên mang lòng cảm động. Bởi vì cảm động, đêm nay y gắp đồ ăn cho Phùng Niệm nhiều lần. Sau khi dạ yến kết thúc, sứ đoàn Thanh Lai và đám đại thần cùng xuất cung. Bùi Càn đưa Phùng Niệm về Trường Hi cung, thuận tiện ở bên kia qua đêm.
Ngay tối hôm đó, đám Tiểu Triệu Tử không ổn.
Ban ngày vào phòng cùng nghe chuyện ma, đêm nay vốn không cách nào gác đêm, cũng không dám dừng lại ở chỗ tối tăm. Để hắn đứng ở cửa ra vào một lát, hắn liền ôm cánh tay rụt cổ lại không ngừng ngó nhìn hai bên, nghe thấy một chút tiếng vang đều nghi thần nghi quỷ. Bên trong có người vỗ bả vai hắn, suýt nữa thì hắn hét ầm lên.
Thái giám trong cung có thói quen sờ soạng gác đêm, lá gan thật sự rất lớn. Đều như vậy rồi, đừng nói mấy người sứ đoàn kia.
Mỗi người bọn họ về đến trong phòng, dù đốt nến lên vẫn cảm thấy trong phòng u ám, ánh nến lóe lên phản chiếu bóng người thấp thoáng, bóng người thấp thoáng tựa như ma quỷ ẩn núp trong đêm tối. Đèn sáng mà còn vậy, ai dám thổi tắt đèn ngủ?
Bọn họ cứ như thế rồi lên giường, lên giường cũng không dám cởi y phục, ăn mặc vô cùng chật chội, quấn chặt lấy chăn mền, sau lưng áp vào vách tường bên trong, dù thế vẫn sợ.
Khi nghe kể, thứ khiến bọn họ kích động hơn cả là 'họa bì'. Đến buổi tối, nằm lên giường, bọn họ liền bắt đầu nghi ngờ dưới giường không sạch sẽ...
Đêm nay cả sứ đoàn không ai ngủ, ngọn nến một cây lại thêm một cây, mở mắt đã trời sáng.
Ngày hôm sau, cả đoàn mắt gấu trúc đưa ra yêu cầu với bên dịch quán, đều nói ngủ không quen giường của Lương quốc, nói muốn loại giường thấp một chút, đồng thời gầm giường không có khoảng trống giấu được đồ vật.
Dịch quán từng tiếp đãi qua người như vậy, trước kia cũng có Thanh Lai quốc, vẫn chưa thấy qua nhắc đến loại yêu cầu này.
Người phụ trách tiếp đãi nói với bọn họ, Lương quốc bên này không ai làm giường thành như thế.
"Vậy ngươi dọn giường đi, quăng cho ta cái chăn đệm nằm dưới đất cũng được."