Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 150: Khó trách Bùi Càn sẽ tức giận.




Edit: Đào Sindy

Bùi Càn cầm danh sách quyên góp cho Phùng Niệm xem qua, y còn chửi mắng những Vương Công đại thần này vốn liếng rất dày, vì huyết mạch cũng thật cam lòng. Quyên tiền quyên vật quyên người, bọn họ quyên đủ trò, đây chỉ là Vương Công đại thần, nếu có cơ hội mở rộng khoản này ra đến đối tượng phú thương, đừng nói một cái, mười cái học đường cũng xây được.

Phùng Niệm tùy tiện mở ra cười nói: "Người lại ăn trong chén nhìn trong nồi rồi*, lòng quá tham."

*tương tự câu đứng núi này trông núi nọ.

"Nào gọi là lòng tham? Đây là triển vọng hợp lý."

Phùng Niệm khép sổ lại rồi đặt bên cạnh: "Người tiếp tục đăng ký, qua một thời gian ngắn nữa nhìn xem, chuyện làm việc thiện tích đức này quý ở kiên trì."

Ánh mắt Bùi Càn nhìn Quý phi nhà mình đầy kính nể. Thật sự là nữ nhân không tầm thường, há miệng lại nói "Còn chưa đủ nhiều thêm chút" nói xong rồi là " làm việc thiện tích đức quý ở kiên trì", nghe đột nhiên cao cấp không ít.

Đối với chuyện như thế này, đương nhiên Bùi Càn sẽ không hủy đài của Phùng Niệm, y gật đầu: "Ái phi yên tâm, trẫm nhất định cẩn thận giữ ải, tuyệt đối sẽ không để mấy thằng cha kia làm việc thiện mà còn so đo tính toán chi li với nhà khác!"

"Vậy làm phiền Hoàng thượng, thần thiếp có chuyện khác muốn nói với người."

Ngẫm lại Quý phi bình thường, muốn làm gì là làm, không thấy nàng xin phép mấy lần, chợt nghe nói như thế Bùi Càn còn không quen, y hỏi là chuyện gì?

Phùng Niệm nói: "Thần thiếp muốn một nữ y, hầu hạ thiếp thân B Nhi của chúng ta."

"Trẫm vẫn cảm thấy Thái y càng đáng tin cậy hơn chút."

"Hoàng Thượng người không hiểu, thần thiếp có ý là, nếu có người biết y thuật ở bên cạnh chỉ điểm, các cung nữ có thể làm được rất nhiều, B Nhi có không thoải mái nàng cũng có thể biết lập tức, sớm phát hiện sớm giải quyết sẽ khiến người không chịu đau khổ nghiêm trọng lắm?"

Bùi Càn đưa tay ôm Phùng Niệm vào lòng nói: "Ái phi quá quan tâm."

Phùng Niệm hơi nâng đầu lên, ai oán nhìn y nói: "Thần thiếp cũng là vì tốt cho Hoàng Thượng." d#đ"l>q(đ

"Vì trẫm? ?"

"Người hẳn có đến chỗ Du Quý nhân thăm Thất Hoàng tử nhỉ, vì phục vụ trước mặt Thất Hoàng tử không cẩn thận, gần đây gặp tội lớn, thần thiếp sợ lây bệnh nên không qua thăm, nhưng nghe nói, nghe nói người đều gầy đi trông thấy, khuôn mặt nhỏ vàng như nến, nhìn mà làm đau lòng người khác. Thần thiếp nghe nói, mấy ngày nay đều rất lo lắng cho nữ nhi chúng ta, người ngẫm lại phong hàn đối với chúng ta mà nói không phải bệnh nặng, còn với nàng thì sao? Ta lo lắng đến lo lắng đi, liền nằm mơ, trong mơ có người nói cho ta biết, đừng sợ, mặc dù không thể để ốm đau rời khỏi B Nhi, nhưng có thể để người khác chịu thay nàng."

Bùi Càn ngây ngốc, qua một hồi lâu y mới chậm rãi nâng tay trái chỉ mình: "Nói là để trẫm đến thay? ? ?"

Phùng Niệm nói: "Nữ nhi là chủ nợ của hai ta, tất nhiên sẽ để một trong hai ta đến thay rồi."

...

Bùi Càn khóc không ra nước mắt.

Chọn một trong hai giữa y và Quý phi khác trực tiếp chỉ định y khác nhau ở chỗ nào?

Tuy nói để phụ mẫu che gió tránh mưa cho nhi nữ nhỏ tuổi là chuyện đương nhiên, nhưng y là Hoàng Đế, thân thể ngàn vàng đó! Trong lòng Bùi Càn tự nhủ có thể không có Hoàng Đế nào khổ hơn mình, có thể đây chính là cảnh giới trèo cao với nữ nhi thần tiên rồi.

Nghĩ đến đau bệnh trên người tiểu tâm can không tốt đều sẽ chuyển cho y, Bùi Càn cảm thấy mời nữ y rất tốt! Lão già Thái y viện không thể nhìn chằm chằm người mọi thời tiết, lỡ như có chuyện thì làm sao bây giờ?

Sau khi ra khỏi Trường Hi cung, Bùi Càn lập tức căn dặn để bên dưới tìm nữ đại phu y thuật cao siêu tới. Khoảng năm ba ngày, người Phùng Niệm muốn đã đến, nghe nói vị này là nữ nhi của Thái y, xuất thân Hạnh Lâm thế gia, từ nhỏ nghiên cứu y kinh y điển, nàng từ miệng phụ thân nghe nói trong cung cần nữ đại phu, tự đề cử mình tới.

Phùng Niệm sắp xếp người tại Thiên Điện Trường Hi cung, tìm hai giá sách y điển để nàng xem giết thời gian.

Nữ đại phu vừa đến, trong lòng Phùng Niệm và Bùi Càn đều an tâm hơn rất nhiều.

Chuyện này tạo thành một số ảnh hưởng trong cung, chủ yếu vẫn là Du Quý nhân. Cuối cùng Thất Hoàng tử không còn trở ngại, nhưng trong quá trình chịu khổ rất nhiều, Bùi Càn có đi xem, cũng mắng mỏ Thái y, nhưng so sánh độ gấp của y với Lục Công chúa, Du Quý nhân vẫn thấy nhi tử của mình không đủ được coi trọng.

Lấy tên "Làm nền" coi như xong, hiện tại hắn thật sự làm nền cho Lục Công chúa, hắn bị bệnh Hoàng Thượng lo lắng không phải hắn, mà là Lục Công chúa Bùi B nhỏ hơn hắn một chút.

Lục Công chúa là Quý phi sinh ra, thân phận quả thực quý giá.

Nhưng nói cho cùng không phải là một Công chúa thôi sao? Nào có Công chúa vượt qua Hoàng tử chứ?

Lúc Phùng Niệm thường xuyên triển khai hoạt động tẩy não Du Quý nhân không phải đang an thai thì cũng đang trong tháng, sau đó tập trung tinh thần nhào vào trên người Thất Hoàng tử, cho tới bây giờ nàng ta chưa từng tham gia vào.

Tóm lại ấn tượng của nàng ta đối với Quý phi luôn là như thế. d%đ?l&q@đ

Trước kia có chút cảm kích, bởi vì có Quý phi nên nàng ta và Trương Quý nhân mới làm nữ nhân của Hoàng thượng, nhưng một lúc sau, nàng ta thích ứng thân phận mới của mình, lòng cảm kích từ từ tiêu giảm.

Hiện tại nhiều hơn chính là không cam tâm, từ chuyện Lục Công chúa và Thất Hoàng tử gặp phải so sánh mà sinh ra không cam tâm.

Nàng ta không biết Hoàng Thượng trải qua cái gì vì Lục Công chúa, chỉ biết là đối đãi này quá mức khác nhau. Vừa rồi bị bệnh một trận không được chăm sóc hơn, bên kia không bệnh không đau vậy mà có một nữ y hầu hạ đơn độc, còn có phong hào một chuỗi dài kia, thật không sợ nàng phúc bạc* không chịu nổi sao? Thiên Phúc Thiên Thịnh Thái Bình Trường Nhạc... Thật quá khoa trương.

*ít phúc.

Nếu lúc trước, trong cung nhiều người bất mãn Phùng Niệm, các nàng còn có thể tụ lại với nhau nói bất mãn riêng phần mình. Hiện tại rất nhiều nhóm phi tần đều bị tẩy não, đã phản chiến đứng ở bên Quý phi, không bị tẩy não cũng chính là một số người năm ngoái tuyển tiến cung thân phận còn thấp, nói với các nàng không phải quá chủ quan sao.

Rất nhiều người dù mình không được sủng ái, cũng không cảm thấy Quý phi không tốt.

Bởi vì trước kia các nàng sống càng không tốt, mà bây giờ mọi người chỉ cần không gây chuyện, chuyện sẽ không chủ động tìm đến.

Ngoại trừ người hầu trước mặt, bên ngoài không ai hiểu và tán đồng nàng ta, đủ khiến Du Quý nhân cảm thấy buồn khổ. Một khoảng thời gian nàng ta đều đang xoắn xuýt đãi ngộ không bình đẳng này, kết quả nín nhịn đến bản thân bị bệnh.

Nàng ta ngã bệnh, Hoàng Thượng cũng không tới xem một chút, chỉ sắp xếp thái giám đến bảo nàng ta sớm dưỡng bệnh tốt lỡ lại hại Thất Hoàng tử.

Du Quý nhân rất muốn hỏi có thể phái một nữ y cho nàng hay không, Thất Hoàng tử của nàng ta cũng cần che chở.

Nghĩ đến thân phận của mình chỉ là Quý nhân, cuối cùng nàng ta không dám.

Cũng may nàng ta không nhắc đến, những ngày này Bùi Càn vẫn rất bận bịu, lập tức đầu xuân mặc kệ buôn bán hay là nghề nông đều bận rộn, cũng mang đến không ít chuyện. Sứ giả Thanh Lai quốc ở phía nam cũng phải tiến kinh, bọn họ mang cống phẩm đến hiến cho Hoàng Đế Lương quốc.

Thanh Lai quốc là một nước lớn ở phía nam, đối với quốc gia gia nhỏ xung quanh mà nói, tất nhiên không thể so với Lương quốc.

Chính vì không thể so, vì cầu bình an, mỗi năm Thanh Lai quốc đều sẽ cống lên cho Lương quốc, bình thường không trả tiền, cho những thứ đặc sản như ngọc thạch hương liệu vải vóc ngà voi, đa số thời điểm trực tiếp giao đồ vật cho quan binh phụ trách bên Lương quốc, nhưng cách mỗi ba đến năm năm bọn họ sẽ phái sứ thần đến, xem Lương quốc thay đổi, nhìn xem cầu được một số kỹ thuật sản suất thư tịch mang về, dù sao bên này tiên tiến, giá trị để họ học tập có rất nhiều.

Bên Lương quốc đã sớm nhận văn thư, biết bọn họ ba tháng nữa sẽ tới, dịch quán quốc khách đã chuẩn bị kỹ càng nghênh đón khách quý, trong cung cũng sắp xếp yến hội.

Sứ thần chân chính đến rồi, biểu hiện của bọn họ làm Bùi Càn nhớ tới văn thư báo cáo về phía nam, trong đó nhắc đến mấy năm gần đây Thanh Lai quốc đổi Quốc vương nhiệm kỳ, hiện người này tác phong tương đối mạnh mẽ cứng rắn, có ý chiếm đoạt tiểu quốc xung quanh làm ý nghĩ của mình lớn mạnh, bỏ mặc không quan tâm có thể sẽ ủ thành tai họa.

Trước kia Bùi Càn đã trả lời, để bọn họ chú ý tỉ mỉ, có động tĩnh lập tức báo.

Kết quả không có động tĩnh lớn.

Hai năm này cảm giác Hồ quốc tồn tại tương đối mạnh, Kinh Thành ít nhiều có chút xem nhẹ phía nam, sứ thần vừa đến, nói muốn hiến quốc bảo với Hoàng Đế Lương quốc, liền mang lên một con trăn to toàn thân màu vàng dài gần hai trượng.

Lúc Hoàng Đế tiếp kiến sứ thần, tất nhiên có một đống trọng thần làm bạn, xuất thân Võ tướng đều căng như dây cung, rất nhiều văn thần bị hù dọa thất lễ tại ngự tiền.

Vốn rất nhiều người sợ rắn, chớ nói chi là con trăn ánh vàng rực rỡ dài gần hai trượng, nó hé miệng có thể nuốt trọn một người.

Thưởng thức bộ dáng đại thần Lương quốc bị sợ mất mật, sứ thần Thanh Lai đưa tay sờ lên đầu rắn, cười ha ha nói: "Các vị đại nhân đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt, nó nhìn có chút doạ người, nhưng thật ra cực kỳ ngoan ngoãn."

Nói như vậy cũng không sai, đi cùng hắn ta là là đệ đệ Quốc vương lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, không nghĩ tới đại thần thượng quốc lại sợ thứ này, nói xong hắn ta như mới ý thức tới lời này không ổn, lại giải thích nói hắn ta không phải xem thường ai, chẳng qua cảm thấy tuy làm một nước lớn, nhưng người bên này hẳn càng có lòng can đảm.

...

Lúc Hoàng Đế tiếp kiến sứ thần đương nhiên không có phi tần ở đây, Phùng Niệm ở trong cung nghe tiểu thái giám nói chuyện liên quan tới Thanh Lai quốc. Bọn họ thừa thãi các loại ngọc thạch hương liệu ngà voi, đó không phải là đặc sản của quốc gia Đông Nam Á sao.

Đông Nam Á, vương quốc hoa quả.

Phùng Niệm không cẩn thận liền nghĩ xa, còn đang nghĩ những sứ thần này có thể thả mấy giỏ tới không, chỉ nghe thấy tiểu thái giám mắng chửi, nghe nói trước kia sứ thần bọn họ tới mang theo trái cây quốc bảo, mở ra là một mùi hôi chân, suýt chút hun đến Hoàng Thượng bị choáng luôn.

Tiểu cung nữ tiến cung muộn hỏi có phải đường xá xa xôi làm hỏng không?

"Tất cả mọi người nghĩ như vậy, nhưng sứ thần người ta nói thứ này ngửi thì như thế nhưng ăn vào rất thơm, cực lực đề cử Hoàng Thượng nhất định phải nếm thử, nói hắn ăn rồi nhất định sẽ nghiện." d#đ+l}q~đ

Phùng Niệm hoàn toàn hiểu bọn họ đang nói gì, cũng có thể tưởng tượng bộ dáng kháng cự của Bùi Càn.

Tiểu thái giám nói: "Không biết hiện tại bọn họ lại dâng lên bảo bối gì."

Vừa dứt lời, Tiểu Triệu Tử chạy chậm tới, hỏi hắn vội vã vì chuyện gì? Tiểu Triệu Tử nói Thanh Lai quốc làm Hoàng thượng mất hết mặt mũi, Hoàng Thượng rất không vui.

"Không phải nói Thanh Lai quốc còn không lớn bằng một nửa của chúng ta, bọn họ dám chạy tới Kinh Thành đến khiêu khích? Không sợ chọc giận Hoàng Thượng đánh tới phía nam sao?"

"Chỉ sợ nhắm trúng lòng tốt của Hoàng Thượng, sẽ không vì một câu nói đùa mà làm to chuyện."

"Đến cùng là câu nói đùa thế nào? Ngươi nói xem."

Tiểu Triệu Tử nói chuyện sứ thần Thanh Lai quốc hiến trăn hù rất nhiều đại thần, còn nói càng quá đáng hơn là Thân vương Đan Thác kia, trực tiếp mở miệng châm chọc đám đại thần không có can đảm.

Khó trách Bùi Càn sẽ tức giận.

Y vốn là người chết dưới sĩ diện, bị người ta ngang nhiên giẫm mặt có thể thoải mái mới là lạ, hết lần này tới lần khác việc này không đến mức độ nước này nước nọ, kết quả trừ phi có một cách giống vậy đòi lại, không thì chỉ có thể kìm nén.

Bùi Càn không thể cho người ta dắt mãnh hổ đi hù dọa được, nếu làm như vậy cũng thật tầm thường.

Y vắt hết óc suy nghĩ một vòng, bây giờ không có cách tốt, thì gợi lên Quý phi chủ ý, còn đang suy nghĩ, Phùng Niệm tìm tới.

"Thần thiếp nghe nói lá gan của sứ đoàn Thanh Lai quốc rất lớn, có phải thật vậy không?"

Bùi Càn cũng không muốn thừa nhận việc này, không trả lời mà hỏi lại nói: "Ai đến trước mặt nàng nói hươu nói vượn đấy?"

"Thần thiếp nghe nói bọn họ mang con trăn to đến suýt chút hù đại thần chúng ta sợ đái ra quần, ngay cả trăn dài gần hai trượng cũng không sợ, những người này hẳn rất can đảm đấy. Hoàng Thượng hiểu rõ thần thiếp nhất, thỏa mãn thần thiếp một lần, mời bọn họ tiến cung tới nghe thần thiếp kể mấy câu chuyện được không? Trước kia thần thiếp muốn kể chuyện ma cho người, nhưng sợ hù chết người mới không dám, khó khi gặp được đám người can đảm, thật không thể bỏ qua!"