Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 137: Vậy kiếp trước trẫm thật sự thiếu nợ nhiều như vậy?




Edit: Jung Ad

Nút thắc trong lòng Nghiễm Bình Vương phi đã có từ rất lâu, nàng ta thành chuyện cười trong nhiều năm, an ủi nàng ta cũng an ủi rất nhiều năm. Chuyện nàng ta níu lấy cây cỏ cứu mạng tiến cung đi cầu xin Quý phi chúc phúc những người thân cận cũng biết, thấy sau khi nàng ta về tâm tư thả lỏng, ăn ngon ngủ cũng ngon nhìn khí sắc đều tốt hơn so với trước đây, thì có người mượn tiệc trà xã giao mời nàng ta ra ngoài, hỏi nàng ta chuyện kia nói được rồi?

"Chuyện gì?"

Người bên cạnh nhìn bụng nàng ta, trách mắng: "Còn có thể là chuyện gì?"

"À, bụng sao, ta không muốn cái này."

Người bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, không hiểu không muốn là có ý gì.

Nghiễm Bình Vương phi lại nói: "Nương nương nói con cái đều là nợ, kiếp trước ngươi thiếu nợ hắn mới có thể gửi hồn tới đây, kiếp trước ta làm người rất tốt, không thiếu bất kỳ ai, bình thường mà nói sẽ không có. Nương nương bảo ta đừng mong chờ, phải sống thật tốt mới đúng."

Đám người: ? ? ?

"Nàng nói như vậy ngươi liền nghe lọt được? Thật sự không muốn?"

"Nếu không thì sao? Người có lai lịch lớn như vậy sẽ nói dối sao?"

"Ngươi không có đứa bé làm sao xử lý phía sau? Thiếp thất chèn ép lên đầu ngươi ai cho ngươi chỗ dựa đây?"

Nghiễm Bình Vương phi rất tự tin, nói nàng ta có trời cao phù hộ. Quý phi nương nương nói chỉ cần nàng ta làm việc thiện hợp với chính nghĩa tích công đức sẽ tự có phúc báo, điều này đáng tin hơn so với dựa vào sinh con. Sinh nhi tử không nuôi dưỡng tốt sẽ chỉ tức giận, chuyện lấy thê tử thì sẽ quên nương khuỷu tay hướng ra bên ngoài còn ít sao?

Trong lời nói của Nghiễm Bình Vương phi tràn đầy đắc ý, sau khi bị lừa dối nàng ta không còn cảm thấy dưới gối không có con cái là chuyện mất mặt, ngược lại nhìn về phía những người sinh ba bốn đứa bé kia, chỉ kém không nói rõ kiếp trước ngươi thật sự có thể chịu đựng, vậy mà đưa tới nhiều chủ nợ như vậy.

Bởi vì đặc biệt dễ dàng mang thai không cẩn thận liền sinh bốn, vị phu nhân học sĩ nào đó cảm thấy mình bị mạo phạm. Càng giận chính là, nàng ta còn tìm không được quan điểm nào để bác bỏ.

Bản thân miệng mồm Nghiễm Bình Vương phi nhanh nhẹn, trí nhớ nàng ta tốt, nhớ kỹ toàn bộ những lời nghe được từ trong cung, rập khuôn đưa ra khuyên mọi người, khiến các nàng lúc trả nợ cũng suy nghĩ vì mình một chút, ngàn vạn lần phải tích đức thật tốt, không có việc gì thì quyên một chút ngân lượng cho Thiện Đường, các nơi bị tai họa cũng có thể quyên lương thực... Chúng ta không thiếu một ngụm này, làm chính là tích đức.

Đổi thành người khác nói lời này, nhất định mọi người cảm thấy là đang an ủi người.

Bởi vì từ miệng Quý phi nói ra, các nàng lại có hơi nghi ngờ, có lẽ đúng là lời nói thật?

Nghe nói thật ra Quý phi rất ít khi kéo mặt mũi xuống, người nhà mẹ đẻ tiến cung đi tìm nàng cũng có thể ăn quả đắng, nàng và Nghiễm Bình Vương phi lại không có tình nghĩa thâm sâu gì, không cần phải kéo bộ này ra dỗ dành người ta? Trực tiếp từ chối nhã nhặn mời người xuất cung thì xong rồi? Cũng là người muốn mặt mũi, ai sẽ đổ thừa không đi?

Nhìn như vậy, làm không tốt coi như làm chuyện vô ích.

Sau này còn có người lấy chuyện này đến hỏi đại sư trong miếu, đại sư nói không sai, sinh con dưỡng cái không thể khiến ngươi về già không lo, nhưng làm việc thiện tích đức thì có thể, chỉ cần tích công đức đủ nhiều, phúc báo tự nhiên sẽ phủ xuống thân thể ngươi.

Một khi lời nói được xác nhận, nó thật khủng khiếp.

Những người không thể sinh con vì nhiều lý do đều được an ủi.

Không mang thai không sinh con được cũng không phải do ta không hăng hái tranh giành, kiếp trước ta rất hăng hái tranh giành.

Rất nhiều người bởi vì trong lòng gánh vác quá nặng, các nàng cần lời khuyên ngay lập tức, đừng nói Phùng Niệm vốn nói này nọ nghe rất ra dáng, cho dù tất cả nàng nói đều là vớ vẩn, có vài người vì khiến mình dễ chịu một chút, cũng có thể tin tưởng.

Vì vậy, trong kinh rất nhiều phu nhân thái thái mặt mày tỏa sáng, bắt đầu ăn sung mặc sướng hưởng thụ cuộc sống, nhàn rỗi không chuyện gì thì làm việc thiện tích đức.

Các lão gia cảm thấy phu nhân nhà mình có gì đó không đúng, hỏi nàng ta, nàng ta cười đến mặt mũi hiền lành.

Dù mắng nàng ta, nàng ta còn cười với ngươi, còn nói lời thấm thía khuyên ngươi: "Lão gia người cũng nên bớt khẩu nghiệp tích đức đi, nói người này nọ không tốt, chỉ thiên mắng địa coi chừng có báo ứng trên người."

Trước kia từng người giống như oán phụ, các lão gia nhìn phiền lòng.

Hiện tại các nàng đột nhiên sáng sủa, nói muốn quyên tiền và đồ vật cho Thiện Đường, không còn giày vò những thứ kia nữa.

Các gia lão gia không biết nên phản ứng như thế nào.

Tất cả đều hận không thể tóm lấy bả vai các nàng dùng sức lắc lư, hỏi có phải ngươi có bệnh gì hay không? Người ta nói chuyện gì ngươi cũng lập tức tin?

Bởi vì thăm dò được các nàng đều chịu ảnh hưởng từ Nghiễm Bình Vương phi, đã có người âm thầm đi tìm Nghiễm Bình Vương. Nghiễm Bình Vương trở về hỏi một chút.

Vương phi nói: "Quận vương gia luôn luôn khen ngợi Quý phi nương nương, còn để cho ta đi theo học một ít, ta học được rồi. Đừng nói Quý phi nương nương thật sự là người có trí tuệ cao siêu, nói những câu khiến người tỉnh ngộ."

Nghiễm Bình Vương: ? ? ?

Mẹ nó là ta bảo ngươi học cái này sao? ? ?

Hắn ta rất cố gắng, nhưng rất hiển nhiên hắn ta không có vầng sáng sao có thể chịu nổi Phùng Niệm mở ra vầng sáng, Vương phi dựa vào sự tôn trọng nghe hắn ta nói, nhưng mà không để trong lòng, quay đầu nên làm thế nào thì vẫn làm.

Vì thế Nghiễm Bình Vương đặc biệt đi một chuyến đến nhà nhạc phụ, nói tình huống này cho bọn họ biết.

Ai ngờ nhạc phụ nhạc mẫu vậy mà cảm thấy như vậy rất tốt, thà rằng nàng ta vui vẻ còn tốt hơn không vui, dù sao nhiều năm như vậy cũng không có con, thay vì mang tiếng xấu, giống như bây giờ không tốt sao?

Nghiễm Bình Vương cố gắng để bọn họ hiểu rõ, vấn đề không ở chỗ này, cả người Vương phi cũng thay đổi rất nhiều, hiện tại vừa mở miệng là nói Phật ngữ, nói những thứ cũng không giống như kinh Phật đứng đắn đã dạy.

"Nữ nhi của ta thành như vậy, ta không tìm ngươi thì thôi, ngươi lại tới tìm chúng ta?"

Đường đại nhân bày tỏ, ngươi cảm thấy Quý phi nói không đúng thì nên đi tìm Hoàng Thượng tố cáo, trừ Hoàng Thượng ai quản được nàng?

Nghiễm Bình Vương đi không?

Hắn ta đi.

Hắn hàm súc uyển chuyển nhắc tới, hỏi Hoàng Thượng Quý phi nói những lời này đáng tin cậy không? Bùi Càn nào biết có đáng tin cậy hay không, trước ngày hôm nay y cũng không biết có chuyện này.

Ở bên ngoài Tiểu Triệu Tử nghe thấy lời này, lặng lẽ chuồn đi báo tin cho Quý phi nương nương.

Ngày này Trường Hi cung có rất nhiều cam đường do phía nam cống nạp, lúc ấy Quý phi nương nương đang ăn, nhận được tin báo tiện tay cầm một quả cho hắn ta.

Sau khi đi ra ngoài Tiểu Triệu Tử cầm quả cam đường đó xem đi xem lại.

Rất không nỡ ăn, lại sợ để mấy ngày hư mất.

...

Mặc dù Phùng Niệm cho phần thưởng, nhưng thật ra không lo lắng, nàng rất có thời gian rảnh rỗi thoải mái hỏi Trần Viên Viên và Từ Hi thế nào? Có phải được điểm cống hiến hay không?

Trần Viên Viên: "Đang tăng, nhưng không nhiều."

Phùng Niệm: "Sau này sẽ nhiều, ít nhất @ Diệp Hách Na Lạp? Hạnh Trinh sẽ nhiều hơn. Thành thật mà nói, triều đại nhà Thanh, đặc biệt là giai đoạn sau của lịch sử quá oan uổng, lúc ta học đã từng tức chết không chỉ một lần, đối với người cầm quyền lúc đó thật sự không thích một chút nào. Cho dù mầm tai hoạ thật sự được chôn xuống từ khi bế quan toả cảng*, lạc hậu nhiều như vậy không muốn bị đánh là không thể nào, nhưng tức giận chính là tức giận. Chẳng qua nhất mã quy nhất mã, khi tỷ còn sống hãm hại rất nhiều người, chết đi vào đây ngược lại làm ra điểm cống hiến."

* phong bế cửa khẩu, không giao thương qua lại với nước khác.

Lữ Trĩ: "Là Phan Ngọc Nhi thứ hai sao?"

Phùng Tiểu Liên: "Loại người này... Cũng thật sự khiến cho người ta ghen tị."

Bản thân Từ Hi không lên tiếng, có một số việc sau này ngẫm lại sẽ hối hận, hiện tại lựa chọn như vậy, chuyện đã xảy ra nói gì cũng không thể sửa, hậu quả tạo thành vô cùng tồi tệ bị mắng cũng không nói.

Phùng Niệm phàn nàn một phen, còn nói người nhà của nàng cũng không có ý gì, nói rằng đáng tiếc đây là group họa thủy, nếu không phải hạn chế họa thủy không thể tùy tiện kéo người nhất định nàng phải kéo nương Càn Long vào đây, để Nữu Hỗ Lộc Thị tay trái túm Ung Chính tay phải vớt Càn Long, xem cha con bọn họ đối đáp nhau.

Thời gian trong group trôi qua nhanh chóng, nàng còn chưa trò chuyện còn chưa tận hứng, nữ nhi đói bụng, nhũ mẫu ôm đi uống sữa sau đó mang về, thấy Công chúa còn tinh thần liền giao người cho Quý phi nương nương.

Hai mẫu nữ đang tương thân tương ái, Hoàng Thượng tới.

"Ngày hôm nay Hoàng Thượng tới đúng lúc nha, cô nương nhà người đúng lúc tỉnh dậy."

Bùi Càn vốn dự định tới liền tra hỏi, nghe được câu này, hí ha hí hửng lại gần. Đầu tiên là nhìn, thấy lòng ngứa ngáy liền muốn đưa tay, Phùng Niệm bảo y rửa tay lau khô rồi đến ôm nữ nhi, y làm theo phân phó, ôm bé con qua liền cọ khuôn mặt nàng. Náo loạn khiến nàng cầm tay nhỏ đẩy y, kết quả tay vươn ra bị y bắt được không thả.

Tiểu khuê nữ xoay đầu lại, tội nghiệp nhìn mẫu thân.

"Được rồi, Hoàng Thượng đừng làm phiền nàng. Hôm nay sao người tới sớm như vậy? Có chuyện gì sao?"

Người nào đó lo thu hút nữ nhi đến mức quên chính sự giờ mới nhớ tới ――

"Ngày hôm nay Nghiễm Bình Quận vương tiến cung cầu kiến trẫm, bảo rằng lời nàng nói với Vương phi hắn ta có hơi kỳ lạ, Vương phi hắn ta không được bình thường."

Vào cung mấy năm tràng cảnh lớn Phùng Niệm thấy còn ít?

Nghe nói như thế mí mắt nàng cũng không thèm nâng một chút, vẫn nhìn đứa con yêu nhà mình.

Bùi Càn liền kể lại những lời đó, hỏi nàng thật sự nói nghiêm túc hay là nói bừa lừa gạt người ta?

Lúc này Phùng Niệm mới nhìn về phía y: "Hoàng Thượng cảm thấy thế nào?"

"Trẫm không muốn nghĩ, hiện tại trẫm đã có sáu Công chúa bảy Hoàng tử, kiếp trước vậy mà trẫm đã thiếu nhiều nợ như vậy sao?"

Tây Thi: "?"

Lữ Trĩ: "?"

Dương Ngọc Hoàn: "?"

Ðát Kỷ: "Nghiễm Bình Quận vương thật sự không biết xấu hổ như vậy sao? Vào cung nói nhiều như vậy cẩu Hoàng đế vốn không có coi ra gì, kết quả vẫn chỉ nghĩ cho bản thân mình."

Vương Chính Quân: "Dù sao cũng là Bùi Càn."

Phùng Niệm cũng đang trêu ghẹo y: "Nghiễm Bình Quận vương nói nhiều như vậy với người, người muốn biết chính là cái này?"

"Nếu không thì sao? Còn muốn trẫm thay hắn ta xoay Vương phi trở về? Giống như bây giờ làm việc thiện tích đức có gì không tốt? Cần phải để nàng ta đi tranh đấu hãm hại người khác mới thoải mái?" Sau khi phàn nàn Nghiễm Bình Quận vương xong, Bùi Càn lại hỏi nàng nói những lời đó có phải là thật hay không.

"Muốn ta bịa ra lời nói đi an ủi Quận vương phi không có giao tình gì, người cảm thấy đáng tin không?"

Cả khuôn mặt Bùi Càn trở nên đau khổ: "Vậy kiếp trước trẫm thật sự thiếu nhiều nợ như vậy?"

"Không phải vậy, người có thể ngàn vạn lần đối xử tốt với các Hoàng tử Công chúa, chi phí ăn mặc thì không nói, giáo dục cũng phải theo kịp, bồi dưỡng được toàn bộ bọn họ, đến khi tất cả đều có thể một mình đảm đương một phía khoản nợ này coi như trả sạch."

Quý phi vừa nói dối xong, chư vị Hoàng tử sẽ không tốt.

Mắt thấy thời tiết dần dần chuyển sang lạnh lẽo, chính là lúc ngồi xuống hâm rượu pha trà nhàn nhã sống qua ngày, mấy huynh đệ tập hợp lại cùng nhau đun cái nồi, tư vị đẹp miễn bàn. D@đ/l~q+đ

Hết lần này tới lần khác đúng vào lúc này, phụ hoàng cho bọn họ tăng thêm bài tập.

Ngay cả Bùi Diễm sắp thành thân cũng không thoát được, cẩu Hoàng đế nói, hôn sự có thuộc hạ xử lý đến ngày đó con vác thân đến, đừng kiếm cớ. D@đ/l~q+đ

Y còn mặt dày mày dạn lấy mình làm ví dụ, nói ở tuổi này trẫm đã sớm có thể một mình đảm đương một phía, không giống các con, một người phế hơn một người.