Ta Có Kỹ Năng Đặc Biệt Cao Lãnh

Chương 6: Nam thần ngụy trang thành khu chân đại hán*




* Từ trên mạng ý chỉ người đàn ông lôi thôi, cẩu thả.

“Tôn thượng…?” Từ cảnh trong mơ tỉnh lại, Vân Đình nhỏm dậy kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra: “Tôn thượng thứ tội!!!!”

“Ngươi có tội gì?” Cố Thiên Thụ nhấn mạnh từng chữ.

“Thuộc hạ… thuộc hạ phòng bị không chu toàn…” Mặt Vân Đình đổ đầy mồ hôi lạnh. Hắn nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, nói đứt quãng: “Xin… tôn thượng trách phạt.”

Cố Thiên Thụ trầm mặc nhìn Vân Đình. Sau một lát, hắn trực tiếp nâng chân lên đá một cước vào Vân Đình đang quỳ trên mặt đất.

“Bộp!” Một cú đá này của Cố Thiên Thụ không hề lưu tình, trực tiếp đá Vân Đình phun ra một búng máu nằm mềm nhũn trên mặt đất.

“Nếu có lần sau…” Giọng Cố Thiên Thụ lạnh như băng, dẫm lên ngực Vân Đình: “… sẽ không nhẹ nhàng như lần này đâu.”

“… Vâng.” Vân Đình gục đầu xuống, khóe mắt nhìn chân Cố Thiên Thụ đang dẫm lên ngực mình.

Cố Thiên Thụ vốn sống trong an nhàn sung sướng. Tuy nói là người luyện võ, nhưng chi phí ăn mặc không thứ nào không phải là thứ tốt nhất. Bởi thế nên làn da trên chân cũng trắng nõn như ngọc. Vì bước xuống xe vội vàng nên Cố Thiên Thụ vẫn không kịp mang giày, một đôi chân trắng nõn, móng chân mượt mà như trân châu, hoàn toàn xứng đôi hai từ châu ngọc.

Chỉ là Vân Đình nhanh chóng từ thất thần tỉnh lại. Hắn cúi đầu, không dám nhìn Cố Thiên Thụ nữa, thật giống như ánh mắt của hắn đã bán đứng suy nghĩ của hắn.

Cố Thiên Thụ ngược lại không nhìn ra Vân Đình đang suy nghĩ gì, chỉ là thầm nói có phải mình quá nghiêm khắc với cấp dưới hay không. Nhưng nghiêm khắc cũng không có biện pháp. Khác với hắn, Cố Lân Đường không phải là nhân vật ôn nhu gì.

“Lui ra đi.” Không khí ngưng đọng một lát, Cố Thiên Thụ cất lời kết thúc phong ba này. Hắn nâng chân lên, chậm rãi trở lại trong xe ngựa, sau đó kéo mành.

WTF!! Mới nãy quên mang giày. Nhìn đôi chân như châu ngọc này, quả thực là làm người không thể tiếp thu được. Cố Thiên Thụ vừa nghĩ, vừa trộm nhìn ra cửa sổ xe xem xét bên ngoài. Nhìn thấy thủ hạ bên cạnh dần dần tỉnh lại, hắn mới bắt đầu lau đi vết bẩn trên chân.

Nếu lúc này Vân Đình vén rèm lên nhìn vào trong xe, hình tượng nam thần của Cố Lân Đường khẳng định liền bị hủy toàn bộ — Có loại nam thần nào mà cong lưng lau chân không? Làm như vậy cũng được gọi là khu chân đại hán đó!

Bất quá Vân Đình không có khả năng vén rèm lên nhìn vào bên trong, cho nên hình tượng của Cố Thiên Thụ vẫn được bảo vệ.

Lau hết vết bẩn, Cố Thiên Thụ trực tiếp ngã xuống giường bắt đầu chuẩn bị đi ngủ. Nhưng mà ngay lúc hắn sắp tiến vào mộng đẹp, hệ thống vạn ác lại đột nhiên vang lên.

“Xin mau chóng tiến hành công lược* nhân vật, nếu không nhân phẩm của ngài sẽ bị khấu trừ.”

* Công lược: từ này nghĩa chính là tiến công chiếm đóng. Trong game tình yêu, bạn vào vai nam (nữ) chính để theo đuổi các cô gái (chàng trai). Hoàn thành good ending(GE) hay happy ending (HE)thì được gọi là đã ‘công lược’ thành công. Bởi vì có một số game tình yêu có độ khó cao, cần mượn dùng capture (hệ thống) mới có thể hoàn thành GE hay HE. Cho nên quá trình độ hảo cảm từ 0 phát triển đến lúc hoàn thành GE/HE được gọi là ‘công lược/tiến công chiếm đóng’. Từ này ban đầu để áp dụng cho các game xã hội (ví dụ như The Sim), rồi chuyển qua dùng cho thể loại tình yêu mang theo ‘hệ thống’. (Nguồn: Nàng Xám đã có chỉnh sửa so với nguồn ban đầu – 

“… Gì?” Cố Thiên Thụ đang mơ mơ màng màng thì trực tiếp bị làm cho tỉnh ngủ. Hắn kinh ngạc tự hỏi câu ‘Xin mau chóng tiến hành công lược nhân vật, nếu không nhân phẩm của ngài sẽ bị khấu trừ’ rốt cuộc là có ý gì.

“Công lược là cái gì?” Cố Thiên Thụ suy nghĩ nửa ngày vẫn không thể hiểu đây là cái gì.

“Thế giới ngài tiến vào chính là thế giới chủng mã.” Giọng nói hệ thống có vẻ u oán: “Xin không cần lãng phí tài nguyên.”

Nghe hệ thống nói xong, lúc này Cố Thiên Thụ mới nhớ lại dòng chữ từng hiện lên trên màn hình máy tính ‘Ngươi có muốn gái bu đầy người hay không? Ngươi có muốn nắm giữ hậu cung hay không?’ — Nhưng lúc đó hắn nhớ mình vô cùng quyết đoán ấn ‘No’ mà!!!

Cố Thiên Thụ mặt không đổi sắc, quyết định không quan tâm đến hệ thống. Dù sao hắn cũng đủ nhọ, thứ kì diệu như nhân phẩm này… cứ để hệ thống khấu trừ đi thôi!

Vì thế Cố Thiên Thụ trực tiếp không để tâm đến cảnh cáo của hệ thống. Nhắm mắt ngủ, trực tiếp ngủ thẳng tới hừng đông.

Trải qua chuyện tối hôm qua, cảnh giới trong đội ngũ lại bay lên một độ cao mới. Thật ra cũng không trách Vân Đình dễ dàng bị dính chưởng được. Duẫn Thành Song ở trung nguyên cũng là cao thủ số một số hai. Tuyệt chiêu hiếm có, kiếm ăn khắp nơi. Loại thuốc mê hắn sử dụng lại hiếm có người giải được.

Mà chỉ cần hắn xuống tay, có thể nói là đắc thủ.

Tướng mạo Cố Lân Đường ở trên giang hồ có thể nói là một truyền thuyết. Từ nhỏ, hắn đã sinh sống ở đại mạc, rất ít khi đặt chân đến trung nguyên. Chỉ một lần duy nhất xuất hiện ở trung nguyên là khi tung ra một kiếm kinh thiên động địa, sau đó không chút lưu luyến trở về Tây Vực.

Bởi thế diện mạo hắn cũng không bị nhiều người nhìn thấy. Chẳng qua mỗi một người nhìn thấy đều sẽ cảm giác người mình thấy không phải phàm nhân, mà là tiên tử giáng trần.

Cố Lân Đường vốn cực kỳ chán ghét người khác nhìn chằm chằm mặt hắn. Tính cách của hắn vốn cao ngạo, cộng thêm khí chất như băng tuyết lại càng làm người dừng chân ngắm nhìn. Ở trong Kính thành, hầu như tất cả mọi người đều đeo mặt nạ đến khi chết đi. Tướng mạo ngược lại trở thành một thứ vô giá trị.

Cố Thiên Thụ cũng không dự đoán được, sau khi rời đi Kính thành, nhân sĩ giang hồ thứ nhất mình gặp phải lại là một tên hái hoa tặc. Mà điều này… giống như cũng ẩn ẩn dự báo tương lai bi thảm của hắn sau này.

Phong cảnh đại mạc đối với một kẻ chưa từng thấy qua sa mạc phải nói là rất hấp dẫn người xem. Cồn cát kéo dài phập phồng, giống như hộ vệ đứng canh dãy bạch dương và con sông trân quý, cùng với làn gió như muốn hấp chín da thịt kia nữa.

Người ở đại mạc đều thích cắn miếng thịt to, uống rượu cao độ.

Rắn với bò cạp nơi sa mạc ản mình dưới lớp cát vàng, giấu giếm sát khí. Mảnh đất này nhìn như rất yên tĩnh nhưng ngay tức khắc bị bão lốc quét qua.

Một đường tuy vô cùng gian nguy, nhưng đối với Cố Thiên Thụ mà nói, phải nói là được hưởng thụ.

Có hoa quả tươi mới để ăn, mỗi ngày đều có nước để tắm. Hắn lại có thể nằm trong xe xem sách, không chút xóc nảy. Nếu muốn nói điều duy nhất không được hoàn mỹ, thì chính là có hơi nóng.

Nhiệt độ ở sa mạc không được ổn định. Giữa trưa thì có khi lên đến 40 độ, mà ban tối thì có khi xuống tới 0 độ. Lúc đầu, Cố Thiên Thụ còn thấy rất phiền phức, nhưng sau đó hắn liền nhanh chóng phát hiện, chân khí trong cơ thể đã thay hắn giải quyết vấn đề này.

Dùng chân khí đẩy khí nóng ra bên ngoài cơ thể, dùng chân khí duy trì độ ấm thân thể. Cái này quả thật đúng là thứ tốt dùng để mang theo khi đi lữ hành. Cố Thiên Thụ vô cùng nhanh chóng thích ứng loại thời tiết này, vì thế càng ngày càng thấy dễ chịu.

Cũng không biết có phải là vì chuyện đêm hôm đó hay không. Vân Đình vẫn luôn không dám nói chuyện với Cố Thiên Thụ. Cho đến khi Cố Thiên Thụ hỏi còn bao lâu nữa mới tới nơi thì hắn mới cẩn thận mở miệng nói: “Khởi bẩm tôn thượng, đại khái còn khoảng sáu, bảy ngày nữa mới tới trung nguyên.”

Còn sáu, bảy ngày nữa, Cố Thiên Thụ cân nhắc trong lòng, tùy ý gật gật đầu.

“Tôn thượng muốn đến Giang Nam trước… hay là…?” Lúc Vân Đình nói chuyện với Cố Thiên Thụ vẫn luôn quỳ trên mặt đất, ngay cả đầu cũng không dám nâng.

Cố Thiên Thụ biết Vân Đình muốn nói gì — Cố Lân Đường ở trung nguyên không quen biết nhiều người cho lắm. Có một tri kỉ ở Trà Châu cách Giang Nam không xa.

“Đi Giang Nam trước đi.” Cố Thiên Thụ vừa nói xong, mồ hôi lạnh liền đồ ào ào. Hắn chính là kẻ mượn xác người khác, Vân Đình với thuộc hạ của hắn thì không sao. Nhưng nếu như gặp phải người quen, Cố Thiên Thụ vô cùng lo lắng.

“Vâng, tôn thượng.” Cho tới bây giờ, Vân Đình chưa từng nghi ngờ quyết định nào của Cố Lân Đường. Trong mắt hắn, Cố Lân Đường chính là thần. Ý chỉ của thần — hắn làm sao có thể phản đối.

Định ra hành trình, đội ngũ lần thứ hai xuất phát. Lúc này khoảng cách bọn họ rời Kính thành đã ước chừng hơn mười ngày. Mà Cố Thiên Thụ cũng gặp được tiểu trấn ở trung nguyên đầu tiên mà hắn bước vào thế giới.

Tiểu trấn này ở bên trong một ốc đảo, là đầu mối giao thông then chốt khi tiến vào đại mạc. Ngày thường người đến người đi tấp nập, đối với nhân khẩu vô cùng thưa thớt nơi biên cảnh mà nói, đã xem như rất phồn hoa.

Chẳng qua loại phồn hoa này khi so với Kính thành thì còn kém quá xa.

Kính thành chính là thế ngoại đào nguyên trong đại mạc. Cho dù có là kẻ giàu nhất giang hồ nhưng khi so với Kính thành cũng thấp hơn một bậc. Đại khái, đây chính là tác dụng ánh sáng của nhân vật chính trong truyền thuyết đi.

Khi Cố Thiên Thụ tới tiểu trấn, đã là hoàng hôn.

Ánh chiều tà từ từ chìm sâu, nhuộm tầng mây thành màu quất xinh đẹp. Cố Thiên Thụ áp chế xe ngựa chậm rãi tiến vào tiểu trấn, tạo thành một mảnh bụi mù mịt.

Chung quanh an tĩnh thậm chí có chút quái dị làm Cố Thiên Thụ có ảo giác mình tiến vào một tử trấn.

Xe ngựa dừng lại, giọng Vân Đình ở bên ngoài vang lên: “Tôn thượng, ngài có muốn dừng lại ở đây hay không?”

Cố Thiên Thụ vén màn xe lên, ngắm nhìn tiểu trấn nơi biên cảnh đại mạc.

Phòng ốc được xây đắp từ bùn đất, phiến đá thô ráp tạo nên con đường, hết thảy đều có vẻ đơn sơ. Cố Thiên Thụ trầm mặc một lát mới phun ra một chữ: “Được.”

Vân Đình nghe thấy, xua đuổi xe ngựa dừng lại ở trước cửa khách điếm duy nhất trong tiểu trấn.

Tục ngữ nói: Dạo chơi giang hồ, có ba loại người không thể dây vào: người già, trẻ nhỏ, nữ nhân. Ba loại người này vốn đều là kẻ yếu, nhưng nếu ở trên giang hồ lại có thể sống tốt. Chuyện đó nói lên bọn họ có thủ đoạn bảo mệnh mà người thường không có.

Cố Thiên Thụ xốc màn xe lên, chậm rãi từ trong xe ngựa bước ra. Hắn mặc một thân bạch y, bên hông đeo một thanh trường kiếm tinh xảo. Thoạt nhìn như không hề hợp với tiểu trấn u ám này.

Bước chân Cố Thiên Thụ cực kỳ ổn định. Đôi giày màu trắng xinh đẹp đạp lên mặt đất, lại không nhấc lên một chút tro bụi nào. Thân thể này đã quen dùng phương thức như thế hành tẩu, loại phương thức này nhìn như lơi lỏng nhưng kì thực rất cảnh giác. Có thể nghênh đón địch nhân đánh tới bất ngờ.

Trước cửa khách điếm treo một tấm màn phủ đầy tro bụi, trên mành thêu hoa văn mãnh thú dữ tợn. Lúc này lại có gió nhẹ thổi tới, nhấc lên một góc màn, miễn cưỡng có thể nhìn thấy cảnh sắc bên trong.

Sắc mặt Cố Thiên Thụ đột nhiên biến đổi: “Là ai?”

Lời tác giả: Cố Thiên Thụ không giết hái hoa tặc là vì tâm của hắn là một người hiện đại… Giết người nào có dễ vậy. 0.0