Ta Có Kỹ Năng Đặc Biệt Cao Lãnh

Chương 57: Đại gia, cầu xin ngài thương xót cho mấy miếng thịt đi




Cố Thiên Thụ cảm thấy mình đã quá ngây thơ rồi. Hắn lại cho rằng thủ đoạn của Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng sẽ không hơn gì cái này. Ngay khi những đường kim tinh tế chậm rãi đâm thủng làn da, Cố Thiên Thụ mới chính thức cảm nhận được cái gì được gọi là địa ngục. Tay chân bị trói không thể giãy giụa, miệng bị bịt lại không thể mở miệng, cảm nhận được những đau đớn không ngừng — Đây đã định trước là cơn ác mộng mà Cố Thiên Thụ không thể nào quên.

Mồ hôi lạnh chậm rãi tập trung lên làn da, cả người nằm trên giường, hô hấp dần dần mỏng manh. Nếu người nào mà không biết chắc có lẽ còn tưởng hắn sắp đi đời nhà ma.

“Đừng đổ mồ hôi nữa.” Thấy phản ứng của Cố Thiên Thụ, giọng Sở Thiên Hoàng cực kỳ bình tĩnh. Hắn xuống tay cực nhanh, khắc nên những đường cong mềm mại lưu loát, có thể thấy được là đã luyện tập vô cùng thuần thục: “Nếu là xăm sai, phải thoa thuốc rồi xăm lại một lần nữa.”

Nghe vậy, thân thể Cố Thiên Thụ càng run rẩy nhiều hơn. Hắn cắn thật mạnh khăn lụa trong miệng, sắc mặt càng thêm trắng bệch.

“Không có vấn đề gì chứ.” Sở Địa Tàng chú ý đến biến hóa của Cố Thiên Thụ.

“Chuẩn bị đã lâu như vậy, làm sao có thể có vấn đề.” Sở Thiên Hoàng vẫn không dừng động tay trên tay, thấp giọng nói: “Nếu ngươi luyến tiếc thì cứ để ta làm hết là được.”

“Nằm mơ đi.” Đương nhiên Sở Địa Tàng không có khả năng đồng ý. Theo ước định thì hình xăm này vốn nên để một người xăm là được. Nhưng không biết vì cái gì, được nửa đường thì Sở Thiên Hoàng lại thay đổi chủ ý, nói muốn cùng Sở Địa Tàng hoàn thành hình xăm. Không những thế lại còn đáp ứng, một tháng sau sẽ để Sở Địa Tàng độc hưởng Cố Thiên Thụ.

“Một con rắn quá ít, chi bằng xăm song đầu xà*.” Sở Thiên Hoàng nói, mà Sở Địa Tàng cũng đồng ý.

*Song đầu xà: rắn hai đầu

Không sai, hoa văn mà bọn họ chuẩn bị xăm lên người Cố Thiên Thụ là một con song đầu xà. Một con rắn bạc, cùng một thân thể nhưng lại có hai cái đầu. Một cái xoay quanh ngực Cố Thiên Thụ, một cái thì uốn lượn quanh cổ Cố Thiên Thụ. Thân rắn thì quấn quanh bên hông, đuôi rắn thì ẩn hiện trên đùi.

Hình xăm là do Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng tự tay thiết kế, hiệu quả vô cùng làm người vừa lòng — Trên thực tế, trước khi xăm lên người Cố Thiên Thụ thì bọn họ đã tìm rất nhiều người để luyện tập.

Đương nhiên, những người đó đều đã được xử lý. Sở Thiên Hoàng là một người kiêu ngạo, có đôi khi phải nói là tự phụ. Hắn cảm thấy hoa văn mình thiết kế ra không có khả năng tồn tại hai chữ không tốt — Nếu hiệu quả không được tốt thì hắn nhất định sẽ dùng nước thuốc tẩy đi, rồi xăm lại một lần nữa.

Rất không ổn, tất cả đều không ổn. Cố Thiên Thụ cúi đầu, bả vai hơi run rẩy, cảm nhận những đau đớn đến tận xương tủy kia.

Thân thể bị ấn ký, đó chính là tình huống không ổn nhất. Sắc mặt Cố Thiên Thụ trắng bệch, môi cũng trắng không kém. Chỉ là nhìn bộ dạng đó, giống như là lúc nào cũng có khả năng đi chầu ông bà.

Đừng nói là hắn sẽ cứ như vậy chết nha? Tay Cố Thiên Thụ khẽ giãy giụa, đầu óc đã hỗn loạn không thể khống chế hành vi của bản thân được nữa.

“Hình như có gì đó không ổn.” Sở Thiên Hoàng dừng tay. Hắn vừa mới xăm xong cái đầu rắn, đang chuẩn bị tiếp tục xăm thân rắn: “Ngươi nâng hắn dậy thử xem.”

Sở Địa Tàng tháo dây thừng ra, ôm Cố Thiên Thụ vào lòng. Vừa ôm liền phát hiện, toàn thân Cố Thiên Thụ vô cùng lạnh lẽo, chẳng những lạnh lẽo mà còn ướt đẫm mồ hôi lạnh, ánh mắt khép hờ mất đi thần thái.

“Lân Đường?” Sở Địa Tàng thấy thế, trong lòng căng thẳng, vội vàng kêu lên: “Lân Đường?”

Cố Thiên Thụ không đáp lại, hắn cũng không có động, thậm chí ngay cả con ngươi cũng không chuyển. Cứ như vậy ngoan ngoãn nằm trong lòng Sở Địa Tàng, không nhúc nhích, nhu thuận giống như một con rối gỗ.

“Để ta.” Dường như Sở Thiên Hoàng đã đoán trước được tình huống này sẽ xảy ra. Hắn chần chờ một lát, kéo Cố Thiên Thụ vào lòng mình, sau đó vươn tay điểm vài huyệt đạo.

“… Lạnh…” Có lẽ hành động của Sở Thiên Hoàng có tác dụng, miệng Cố Thiên Thụ phun ra hai chữ: “Lạnh quá…”

Sở Địa Tàng nhíu nhíu mày, đứng lên dùng thảm bao bọc cả người Cố Thiên Thụ lại: “Thôi, hôm nay đến đây thôi.”

“Ờ.” Sở Thiên Hoàng suy nghĩ đến điều gì đó, nhìn Cố Thiên Thụ như đã ngất xỉu, dùng tay búng đi những vết máu trên cây kim: “Vậy mấy ngày nữa… lại tiếp tục.”

“Ừ.” Sở Địa Tàng khép mắt lại.

Dường như biết mình đã an toàn, vẫn luôn run rẩy, Cố Thiên Thụ rốt cục chậm rãi yên tĩnh trở lại.

“Đúng là không thú vị.” Sở Thiên Hoàng thấy thế chỉ có thể ngồi xổm xuống, bắt đầu dọn đồ, không để ý đến Cố Thiên Thụ và Sở Địa Tàng nữa.

“Tôn thượng.” Sở Địa Tàng vuốt cái trán lạnh lẽo của Cố Thiên Thụ, nhẹ nhàng than thở: “Ngươi nghỉ ngơi trước đi.”

Cố Thiên Thụ cuộn người, không nói.

Biết mình ở đây sẽ khiến Cố Thiên Thụ không vui, Sở Địa Tàng chậm rãi đặt Cố Thiên Thụ lên giường, sau đó đứng lên dọn đồ cùng Sở Thiên Hoàng rồi rời đi.

Sau lưng đau đớn không nguôi, Cố Thiên Thụ không dám động đậy. Cho đến khi hai người kia đi một hồi lâu mới dám thả lỏng thần kinh, thở dài một hơi.

Không sai, hắn giả vờ — Chỉ là một hình xăm mà thôi, trái Thanh Long, phải Bạch Hổ, trên gáy Huyền Vũ… Là một nam nhân, một trăm hình xăm là cái thá gì chứ! Huống chi, thân thể này lại không phải của hắn, sợ cái rắm á. Nếu không sợ, vậy thì điều gì khiến Cố Thiên Thụ phải làm thế đây — Nguyên nhân thật sự rất đơn giản, Cố Thiên Thụ phát hiện, dục vọng của hai người kia đối với thân thể này còn chưa được thỏa mãn.

Nam nhân mà chưa được thỏa mãn mới là điều đáng sợ nhất. Cố Thiên Thụ hoàn toàn không muốn nếm thử cứng đối cứng với hai tên thần kinh kia. Thậm chí hắn còn bắt đầu tò mò, nếu như mình thỏa hiệp, vậy thì Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng sẽ đối xử thế nào với hắn. Là giống như món đồ chơi, vứt bỏ như chiếc giày rách; hay là thật sự giống như bọn họ từng nói, trân ái mình?

Vấn đề này thật khiến người tò mò. Cố Thiên Thụ nằm trên giường, yên lặng cười khổ — Hắn thật sự hy vọng có thể nhanh chóng thoát ra khỏi lồng giam này càng sớm càng tốt.

Bên này Cố Thiên Thụ còn đang cân nhắc kế hoạch của mình, bên kia Sở Địa Tàng lại đang cau có với Sở Thiên Hoàng.

“Rốt cuộc là chuyện gì.” Sở Địa Tàng lạnh lùng nói: “Ta còn phải chăm sóc hắn.” — Trong khi hắn ôm Cố Thiên Thụ, Sở Thiên Hoàng dùng nội lực truyền âm bảo hắn ra ngoài.

“Ngươi thật sự là khờ hay đang giả ngu.” Sở Thiên Hoàng nhìn Sở Địa Tàng, cười lạnh: “Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng hắn nhu nhược đến vậy sao?”

“Có gì khác nhau à.” Sở Địa Tàng thản nhiên nói: “Ta lại không để ý hắn có giả vờ nhu nhược hay không.” Giả vờ cũng được, thật sự cũng thế, đó mới chính là tôn thượng mà hắn muốn. Còn tâm tư sao — hắn không có hứng thú đi đào móc.

“Ngươi sẽ không muốn biết những gì ta đã biết đâu.” Ánh mắt Sở Thiên Hoàng trở nên cực kỳ quái dị. Lúc nhìn về phía Sở Địa Tàng, thần sắc tựa như đang nhìn một tên ăn mày đáng thương: “… Ta thật sự rất tò mò. Ngươi có từng nghĩ tới hay không, nếu có một ngày ngươi sẽ hận người kia…”

“Ta hận hắn?” Ánh mắt Sở Địa Tàng hiện lên một tia nghi hoặc: “Vì sao ta lại hận hắn.”

“Đương nhiên là vì có nguyên nhân nên mới hận thôi.” Sở Thiên Hoàng nở nụ cười, tiếng cười của hắn quái dị vô cùng. Trong sung sướng lại pha lẫn thê lương, giống như ác quỷ khóc than giữa đêm khuya: “Thế gian này chẳng lẽ còn có chuyện yêu vô duyên vô cớ cùng hận vô duyên vô cớ sao?”

Nỗi nghi hoặc trong mắt Sở Địa Tàng càng thêm nồng đậm. Hắn cảm giác hôm nay Sở Thiên Hoàng cực kỳ không thích hợp.

“Thôi, sớm muộn gì ngươi cũng biết thôi.” Sở Thiên Hoàng nói: “Chỉ hy vọng ngày đó sẽ không phải là ngày ngươi chết.” — Hoặc là nghênh đón một thời điểm so với cái chết còn đáng sợ hơn.

“Hình xăm làm sao giờ.” Sở Địa Tàng trầm giọng hỏi.

“Nên làm gì thì làm cái đó.” Biểu tình Sở Thiên Hoàng cũng khôi phục lại bình tĩnh. Hắn quay đầu nhìn Sở Địa Tàng, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ ngươi luyến tiếc?”

“Cái cũ không đi, cái mới không đến.” Lúc này, cuối cùng Sở Địa Tàng cũng bộc lộ ra tính bướng bỉnh thuộc về Sở gia: “Ta muốn hắn hoàn toàn thuộc về ta.”

“Vậy thì ngày mai tiếp tục.” Sở Thiên Hoàng nói: “Hắn khóc cũng được, cầu xin cũng thế, nếu ai dừng lại thì người đó là con rùa.”

“Sao vậy?” Sở Địa Tàng nói: “Có gì không ổn sao?”

“Ngươi vẫn nên đi xem hắn đi.” Sở Thiên Hoàng không nói gì nữa, hắn phất tay áo, chỉ nói: “Ta đi trước.”

Sở Địa Tàng nhìn bóng dáng Sở Thiên Hoàng đi xa, ánh mắt bỗng tối sầm lại.

Hắn do dự một lát, cuối cùng vẫn trở lại lồng sắt, liền thấy Cố Thiên Thụ cuộn mình, dường như đã ngủ thiếp đi.

“Lân Đường, ngươi còn chưa ngủ sao.” Nhưng đợi đến khi Sở Địa Tàng tới gần mới phát hiện Cố Thiên Thụ vẫn chưa ngủ.

Tại sao lại trở lại? Cố Thiên Thụ trần trụi nhích vào trong thảm, cảm nhận sau lưng đau đớn không ngừng, lại phát hiện Sở Địa Tàng lại quay lại.

“Không khỏe chỗ nào sao?” Chậm rãi ôm Cố Thiên Thụ vào lòng, Sở Địa Tàng phát hiện làn da Cố Thiên Thụ đã khôi phục lại độ ấm: “Đã đỡ hơn chưa?”

Cố Thiên Thụ trầm mặc hồi lâu. Ngay khi Sở Địa Tàng cho rằng hắn vẫn trầm mặc như trước thì lại nghe thấy Cố Thiên Thụ nhẹ nhàng mở miệng: “Không ăn cháo.”

“Cái gì?” Bỗng Sở Địa Tàng cho rằng mình thấy ảo giác.

“Tối không ăn cháo.” Cố Thiên Thụ nghẹn nửa ngày mới nghẹn ra được hai chữ: “Ăn thịt.”

Đột nhiên Sở Địa Tàng không biết mình nên lộ ra biểu tình gì.

Thấy Sở Địa Tàng không đáp, Cố Thiên Thụ còn tưởng hắn từ chối. Vì thế hắn chỉ có thể yên lặng thở dài trong lòng, lại móc một cái khăn lau đi những giọt lệ chua xót.

“Được.” Ngay khi Cố Thiên Thụ cảm thấy đã không còn hy vọng, Sở Địa Tàng lại chậm rãi nói: “Ăn thịt, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.”

Thật sao, thật tốt quá. Cuối cùng hắn cũng ăn được miếng thịt đầu tiên trong tháng, cuộc sống thật sự là quá tốt đẹp rồi! Bỗng nhiên Cố Thiên Thụ cảm thấy tiền đồ trước mắt tràn ngập hy vọng.