Ta Có Kỹ Năng Đặc Biệt Cao Lãnh

Chương 27: Vì cái gì mỗi lần gặp ngươi đều thấy ngươi ở trong bộ dạng ngu ngốc này




Mỗi năm khi Xuân Viên mở đều có rất nhiều nhân sĩ giang hồ tụ tập ở bên ngoài Xuân Viên.

Những người này có đại hiệp nghĩa khí nổi danh khắp giang hồ, có ác ôn tiếng xấu đồn xa. Nhưng ở Xuân Viên lại không cho phép tranh đấu. Bởi vậy hàng năm, vài ngày trước khi Xuân Viên mở thì đều xảy ra mấy vụ huyết án vô cùng tàn nhẫn.

Từng có tin tức, mấy năm trước ở bên ngoài Xuân Viên có một kiếm khách rất nổi danh trên giang hồ bị người lột da sống cả một đêm, lột xong còn dùng tấm da ấy viết những tội ác mà kiếm khách này từng gây ra. Sau khi được người xác nhận, không ngờ những tội ác này lại là sự thật. Sau đó kiếm khách này liền thân bại danh liệt, bạn bè hắn hầu như đều đoạn tuyệt quan hệ với hắn.

Sau chuyện này, hàng năm ở bên ngoài Xuân Viên đều sẽ có một nhân sĩ chính đạo bị lột da sống, gương mặt giả nhân giả nghĩa của nhân sĩ chính đạo đó cũng bị phá tan thành từng mảnh.

Mới đầu khi nghe đến câu chuyện này, Cố Thiên Thụ còn thấy rất thú vị. Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị cuốn vào chuyện này.

Tới Xuân Viên, Cố Thiên Thụ trực tiếp vung một đống tiền bao hết một khách điếm ở bên ngoài Xuân Viên. Hắn không giống những du hiệp giang hồ trượng nghĩa còn phải suy xét về túi tiền của mình. Tài lực Kính thành hùng hậu, mặc dù có ở trung nguyên nhưng cũng khó có địch thủ.

Thiếu niên được Cố Thiên Thụ cứu vẫn luôn ở cùng Mục Ngọc Nhan. Có điều hai người này dường như không hợp nhau, bao quanh họ luôn nồng nặc mùi thuốc súng. Tuy Cố Thiên Thụ thấy, nhưng mặc kệ; tùy bọn họ muốn làm gì thì làm… Dù sao thì đám người râu ria này cũng không thể cùng hắn đi vào Xuân Viên.

So với việc Mục Ngọc Nhan kia thể hiện rõ sự chán ghét, thì phản ứng của Ân Túy Mặc có vẻ ý vị sâu xa hơn nhiều. Dường như đối với sự xuất hiện của Phó Thạch Kính, nàng tỏ ra khá hoang mang, sau đó bắt đầu tự hỏi, cuối cùng mặt đầy khiếp sợ trợn tròn mắt nhìn về phía thiếu niên thanh tú kia.

Tất cả biểu tình của mọi người Cố Thiên Thụ đều thấy được, nhưng hắn lại nghĩ không ra rốt cuộc Ân Túy Mặc phát hiện ra cái gì mà lại khiếp sợ đến thế… Nhưng hắn lại không tiện hỏi ngay lúc này, chỉ có thể chờ đến lúc có cơ hội rồi lặng lẽ hỏi một chút.

Xuân Viên không cho nữ nhân vào, đối tượng phát thiệp mời đều là thanh niên tài giỏi chưa lập gia đình. Đây không phải là lần đầu người đứng đầu Kính thành nhận được thiệp mời, chẳng qua đây là lần đầu tiên hắn đến đây.

Vân Đình không thích Phó Thạch Kính, cũng không thích Mục Ngọc Nhan… được rồi, kể cả Ân Túy Mặc nữa. Tất cả những người hiện tại ở bên cạnh Cố Thiên Thụ, hắn đều không thích. Trong mắt hắn, tất cả những kẻ vây quanh lấy tôn thượng đều muốn tranh đoạt lấy sự chú ý của ngài ấy với hắn… Suy nghĩ này, Vân Đình chưa bao giờ có — Dục vọng độc chiếm này một khi xuất hiện, sẽ giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ, không thể dập tắt.

Đáng tiếc dù Vân Đình có không thích nhưng cũng không thể nói ra, chỉ là biểu hiện khá trầm mặc trước mặt Cố Thiên Thụ thôi. Cố Thiên Thụ lại không nhận thấy được thuộc hạ mình khác thường, cho đến ngày hắn phát hiện thức ăn của mình giảm xuống nghiêm trọng…

Ngày đầu tiên, cải trắng xào thịt miếng.

Ngày hôm sau, cải củ xào thịt miếng nhỏ.

Ngày thứ ba, khổ qua xào ít thịt băm.

Ngày thứ tư, khoai tây xào với tí thịt băm.

Ngày thứ năm, …

“…” Cố Thiên Thụ nhìn đĩa giá xào trước mặt, mặt không đổi sắc nhìn Vân Đình một cái.

“Tôn thượng.” Vân Đình luôn có dáng vẻ khiêm tốn, hắn nhanh chóng gắp một đũa giá vào chén Cố Thiên Thụ: “Mong ngài thứ tội. Ở phòng bếp chỉ có rau dưa.”

“…” Cố Thiên Thụ không động — Cái gì mà ở bếp chỉ có rau dưa, hắn tin thì hắn cùi!!! Bỗng hắn có ảo giác cấp dưới luôn rất ôn nhu này lại dám cắt xén đồ ăn của mình? Đầu có thể đoạn*, nhưng tóc không thể loạn! Máu có thể chảy nhưng thịt không thể không có!

* Đoạn: đứt lìa

“Thịt.” Cố Thiên Thụ nói ngắn gọn.

“Tôn thượng.” Mắt Vân Đình rũ xuống, thấp giọng nói: “Xin tôn thượng thứ tội.”

“…” Cố Thiên Thụ vô lực: “… Vì sao?”

“… Gần đây tôn thượng rất kiêng ăn.” Vân Đình nói đến đây, giọng hơi run, dường như cực kỳ sợ hãi Cố Thiên Thụ sẽ tức giận. Nhưng cuối cùng vẫn nói ra: “… Đã ba ngày rồi mà ngài chưa ăn rau dưa.”

“…” Cố Thiên Thụ rất muốn bẻ vụn đôi đũa trong tay. Nhưng hắn nhẫn! Hắn phải nhẫn! Bởi vì Cố Lân Đường tuyệt đối sẽ không vì nguyên nhân này mà gay gắt với Vân Đình… Được rồi, Cố Lân Đường đương nhiên cũng sẽ vì kiêng ăn mà bị táo bón.

“… Tôn thượng…” Vân Đình thấy sắc mặt Cố Thiên Thụ càng ngày càng khó coi, vội vàng quỳ trên mặt đất: “Xin tôn thượng trách phạt.”

Cố Thiên Thụ không nói lời nào, ngay cả một ánh mắt cũng không cho.

“…” Ánh sáng trong mắt Vân Đình dần lụi tàn theo thời gian… Quả nhiên hắn đã vượt qua…

Nhưng mà ngay khi Vân Đình cho rằng Cố Thiên Thụ sẽ trách phạt, Cố Thiên Thụ lại động — Cuối cùng hắn vẫn chịu nhục cầm đũa lên, sau đó gắp một đũa giá xào.

“…” Ánh mắt Vân Đình sáng lên trong nháy mắt, hắn quỳ trên mặt đất nhìn Cố Thiên Thụ, cả người giống như đang bay.

“…” Cố Thiên Thụ ngậm một miệng giá, lại phát hiện giá xào này cũng ngon. Chờ đến khi hắn nhìn kỹ mới thấy giá xào trong chén mình lại được nhặt sạch rễ… Lúc này, bất mãn trong lòng Cố Thiên Thụ triệt để tan thành mây khói, hắn nhìn Vân Đình một cái: “Đứng lên đi.”

“Vâng, tôn thượng.” Vân Đình đứng lên.

“Ăn đi.” Cố Thiên Thụ lại liếc Vân Đình một cái. Hắn muốn thở dài, rồi lại nhịn được. Từ góc độ nào đó mà nói, không có người nào thân cận với hắn hơn Vân Đình. Cấp dưới của hắn có thể nói là hầu như luôn vây quanh cuộc sống hắn. Lời hắn định nói, chuyện hắn định làm, việc hắn muốn làm… Nếu không có Vân Đình… cuộc sống của Cố Thiên Thụ ắt hẳn sẽ loạn cả lên.

“… Ngày mai ăn thịt.” Tuy cảm động, nhưng Cố Thiên Thụ vẫn như trước không quên tranh thủ quyền lợi cho mình — Ngày nào cũng ăn chay, hắn nhất định sẽ chết! Hắn chính là một động vật ăn thịt chân chính!

“Vâng, tôn thượng.” Vân Đình trả lời: “Ngày mai thuộc hạ nhất định sẽ nấu thịt.”

Vì thế ngày hôm sau, Cố Thiên Thụ húp một chén canh hầm thịt, mà ngay cả một chút thịt vụn lềnh bềnh cũng không có.

“…” Nhìn gương mặt bị che khuất của Vân Đình, Cố Thiên Thụ không thể không thừa nhận mình toàn hoàn bị đánh bại — Rốt cuộc hắn chọc Vân Đình ở chỗ nào, sao ngay cả một chút thương lượng cũng không có hả!!!

Bị vây trong cuộc sống ăn chay bi thảm, lần thứ hai Cố Thiên Thụ nghênh đón minh chứng thể chất luôn đụng độ huyết án của hắn — Vào một buổi hoàng hôn nào đó, đang lúc hắn đi dạo quanh thì gặp phải một nam nhân, cùng một… thi thể nóng hầm hập.

“Ha~, đã lâu không gặp nha.” Nam nhân là người quen, trên mặt còn mang theo nụ cười làm người có ấn tượng sâu, làm Cố Thiên Thụ vừa thấy liền cực kỳ chán ghét.

Cố Thiên Thụ đứng ở đằng xa không nhúc nhích nhìn Sở Thiên Hoàng, không có ý định đi qua.

“Ai nha ai nha… Chỗ này đâu đâu cũng vấy máu, đúng là không tiện để tiếp đãi ngươi.” Sở Thiên Hoàng đứng ở nơi đó, trong tay cầm một con dao nhỏ dính đầy máu tươi. Tay áo hắn được xắn lên, lộ ra khuỷu tay dính đầy máu, lại còn từ tốn nói: “Bảo bối… vì sao lúc nào đôi ta gặp nhau cũng luôn đúng lúc như vậy ha.”

“…” Ngươi cho là ta muốn sao? Khứu giác Cố Thiên Thụ cực kỳ nhạy bén, dù có đứng đằng xa nhưng vẫn ngửi thấy cái mùi buồn nôn này. Bây giờ nghĩ lại, mỗi lần hắn gặp Sở Thiên Hoàng thì đều thấy cảnh tượng đầy máu me.

“Thật sự ta cũng không muốn ngươi nhìn thấy đâu.” Sở Thiên Hoàng vừa nói, vừa đi đến chỗ Cố Thiên Thụ. Tay phải hắn lau sạch vết máu trên con dao nhỏ rồi tay trái rủ xuống bên người.

Cố Thiên Thụ bất động thanh sắc* nhìn Sở Thiên Hoàng đang tới gần, khí thế trên người cũng sắc bén hẳn lên. Hắn có thể cảm giác được Sở Thiên Hoàng rất mạnh, chỉ có lúc đối mặt với người nam nhân này, hắn mới có thể xuất hiện một loại trực giác mang tên nguy hiểm.

* Bất động thanh sắc: không chút dấu vết, thản nhiên, bình tĩnh.

Ngay khi khoảng cách giữa Sở Thiên Hoàng với Cố Thiên Thụ chỉ còn vài bước, tay phải của hắn động, con dao nhỏ sắc bén với tốc độ cực nhanh phóng về phía Cố Thiên Thụ.

Cố Thiên Thụ không né không tránh, vững vàng đưa tay lên. Chỉ trong nháy mắt đã tiếp được con dao, sau đó tay khẽ nâng, phóng con dao trở về!

Sát ý của Cố Thiên Thụ đã bùng lên, hiển nhiên sẽ không lưu tình. Hắn dùng nội lực lên thân con dao khiến người tiếp con dao tuyệt đối sẽ bị mất ngón tay.

Sở Thiên Hoàng không ngu, hiển nhiên rõ huyền bí trong đó. Chỉ thấy hắn cười cười nhưng lại không dời bước chân… mà dùng bả vai tiếp lưỡi dao.

‘Phốc’ một tiếng, lưỡi dao đâm vào xương thịt, máu tươi điên cuồng trào ra. Sở Thiên Hoàng nâng tay phải lên rút con dao xuống.

“Ta biết, trên thế gian này, nếu còn có người có thể đánh một trận với ta, người đó chỉ có thể là ngươi.” Sở Thiên Hoàng nhìn vết máu trên lưỡi dao thở dài: “Đáng tiếc…”

“…” Ánh mắt Cố Thiên Thụ lạnh lùng, chờ Sở Thiên Hoàng nói tiếp.

“Đáng tiếc tiểu nhân ti bỉ trên giang hồ quả thực rất nhiều.” Sở Thiên Hoàng nói: “Làm người khó lòng phòng bị.”

Cố Thiên Thụ biết Sở Thiên Hoàng đang nói mình, nhưng hắn lại lười phản ứng lại, chỉ rút kiếm bên hông mình ra — Lần trước vì Vân Đình nên mới buông tha Sở Thiên Hoàng, lần này… hắn sẽ không để cho tên kia có cơ hội chạy trốn.

Nếu đâm vào trái tim lại không chết, vậy thì chặt đầu hắn. Cố Thiên Thụ lạnh lùng nghĩ.

“Hoa có gai mới là hoa đẹp.” Sở Thiên Hoàng nhìn thấu sát tâm của Cố Thiên Thụ, lại hoàn toàn không cảm thấy khẩn trương: “Chẳng qua hoa thì chỉ là hoa, chứ nếu gặp phải dã thú…”

“A.” Cố Thiên Thụ rốt cục mở miệng, mặt không đổi sắc nhìn Sở Thiên Hoàng, giơ kiếm trong tay lên: “Vậy thì để xem, rốt cuộc ai là hoa, ai là dã thú đi.”

Vừa dứt lời, Sở Thiên Hoàng chợt ngửi thấy một mùi hương… Mùi hương này vừa làm người cảm thấy quen thuộc lại cảm thấy xa lạ, nồng đậm mà lại nhạt nhẽo… Sở Thiên Hoàng bừng tỉnh, đây là mùi hoa quế.

Vào lúc này, biểu tình Sở Thiên Hoàng rốt cục thay đổi — Hắn biết, nam nhân ngay trước mắt mình thật sự đã bị chọc giận.