Ta Có Hào Quang Của Nữ Chính

Chương 70: Khuynh Thành Tuyệt Luyến (11)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: An Minh Tuệ.

____________________

Trương Phong nữ sĩ phát hiện Hoắc Lăng một ngày này rất là kỳ quái, buổi sáng lúc bà ra cửa, Hoắc Lăng đang ngồi ở dưới cây hòe lớn ở phía sau vườn, lúc ấy bà không nghĩ nhiều, nào biết được thời điểm ban đêm trở về hắn không chỉ có còn ở nơi đó, lần này lại còn nằm xuống! Không phải đang chơi điện thoại cũng không phải đang đọc sách, chính là nhìn qua một phương mà xuất thần, không có tiêu cự, nhìn giống như là bị sét đánh cho một đao.

Cái này rất là kỳ quái!

Con của bà bà hiểu rõ nhất, không nói tâm trí cứng rắn như sắt, điều có thể để cho hắn dao động đã ít lại càng ít, trong hai năm qua càng sâu, người bình thường muốn để hắn bừng tỉnh tinh thần đều khó, này làm sao thất thần mất cả ngày nha?

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Trương nữ sĩ tựa ở trên cửa sổ nhìn nửa ngày, hỏi Vương thẩm Hoắc Lăng ở trong trạng thái này bao lâu rồi?

Vương thẩm đặc biệt thần bí nói: "Đã một ngày!"

Trương nữ sĩ càng kinh dị hơn: "Không có rời đi?"

"Hình như là không có đi?" Dù sao mỗi lần bà đi ra đều có thể trông thấy Hoắc Lăng ở dưới gốc cây kia, tiểu tử ở Trương gia đến tìm hắn đều bị đuổi đi, ngồi xuống cả ngày, liền cơm trưa cũng chưa ăn, bà muốn đi đưa cho hắn chút nước, người còn chưa đi đến đâu, liền nghe hắn nói không cần, bà chỉ có thể lại bưng đồ vật trở về phòng.

Bộ dáng này, thoạt nhìn như là có tâm sự gì.

Có thể khiến Hoắc Lăng có tâm sự gì? Chuyện trong bộ đội sao?

Chính là lúc mặt trời gần về phía tây, hoàng hôn ủ ấm đại thụ, người đàn ông đang nằm nhảy lên một cái, hắn vỗ vỗ vụn cỏ trên người, thân ảnh thẳng tắp dạt dào mà đứng, phảng phất thẳng tắp như cây Bạch Dương.

Trương nữ sĩ hài lòng nở nụ cười, đúng không, lúc này mới là con của bà, cái người giống như bị sét đánh qua kia bà đều nhanh không nhận ra.

Bà đẩy mở cửa sổ: "Hoắc Lăng, ăn cơm."

Hoắc Lăng giật giật quần áo, nhanh chân một bước nói: "Mẹ, con có việc, đi ra ngoài một chuyến, mọi người ăn trước không cần chờ con."

Trương nữ sĩ nhìn xem Hoắc Lăng đi xa, vội la lên: "Cơm đều không ăn sao? Chuyện gì mà vội vã như vậy? Vậy mẹ để một chút cơm thừa trong phòng bếp cho con?"

"Không cần." Hoắc Lăng khoát khoát tay, rất nhanh biến mất không thấy.

Trương nữ sĩ cảm thấy kỳ quái, nghĩ đến đợi ngày mai hỏi Hoắc Lăng một chút có phải là có chuyện gì thật hay không?

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

...

Hoắc Lăng lái xe Jeep ra khỏi đại viện của quân đội, trực tiếp lái đi chỗ Giang Niệm ở, lúc này đã qua mười ngày sau khi Giang Niệm khai giảng, người Giang gia đã sớm sắp xếp thỏa đáng sau đó rời đi Đế Đô trở về thành phố B, trước khi đi Giang Lai Phúc còn đặc biệt gọi điện thoại cho hắn, mời hắn chiếu cố Giang Niệm một chút.

Mặc dù Giang Lai Phúc là cái nhà giàu mới nổi, có rất nhiều tiền, đương nhiên cũng không thiếu được mấy người bạn bè, nhưng mà bạn bè của ông đều ở thành phố B, ở thủ đô mặc dù nhận biết mấy người nhưng mà cũng chỉ là sơ giao, chân chính có thể để cho Giang Lai Phúc yên tâm, chỉ có người anh em này!

Hoắc Lăng tự nhiên hứa hẹn, huống chi coi như Giang Lai Phúc không tìm hắn, hắn cũng sẽ chăm sóc lấy cô bé kia. Cô yếu ớt như vậy, lại là lần đầu tiên rời nhà đi tới một địa phương xa, bên người không có bạn bè người thân chiếu cố, cũng không biết có sợ sệt hay không? Có thể khẩn trương hay không?

Đã từng, phần tình cảm này trong lòng của hắn kia là bắt nguồn từ đồng tình cùng thương tiếc, nhưng gần nhất, có đồ vật gì giống như trở nên không giống vậy, một chút mơ hồ kia biến hóa để trong lòng hắn kinh ngạc.

Tựa như thời điểm lúc hắn coi là chân của Giang Niệm bị trọng thương, hắn khẩn trương lo lắng sau đó còn có bối rối, không thể không thừa nhận, hắn không muốn nhìn thấy Giang Niệm bị thương, cũng không muốn cô bị thương.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Xe rất nhanh tới dưới lầu chung cư của Giang Niệm ở, tắt máy dừng ở dưới bóng cây trước bồn hoa.

Hắn không có vội vã lên lầu, ngược lại chống đỡ cái trán sửng sốt nửa ngày, trong thoáng chốc dắt khóe miệng nở nụ cười.

...

Hoắc Lăng ở ven đường trong chốc lát, xuyên qua kính chiếu hậu, xa xa liền trông thấy Giang Niệm đang đeo bọc sách giơ ô che nắng chậm rãi trở về, cô mặc một chiếc váy màu lam nhạt quá gối, tóc dài buộc thành một cái đuôi ngựa cao cao, bởi vì khí trời nóng bức, gương mặt trắng thuần của cô nhiễm lên một vòng nhàn nhạt phấn, bộ dáng buông thõng đôi mắt, không biết suy nghĩ cái gì, giống như là có cái gì đó phiền lòng.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Giang Niệm trong lúc vô tình ngước mắt, liếc thấy chiếc xe Jeep màu đen kia của Hoắc Lăng, trong lòng vui mừng, chạy chạy chạy đi qua, nhìn thấy cửa sổ xe đi đến nhìn, Hoắc Lăng lúc nào tới đây?

Ai ngờ vừa đến gần, cửa sổ xe trước rầm rầm quay xuống, hình dáng người đàn ông tuấn lãng kiên nghị xuất hiện ở trước mặt cô, cô nháy mắt, trông thấy đáy mắt hắn mơ hồ có ý cười.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Giang Niệm nói: "Chú Hoắc, chú tại sao cũng tới nha?"

Hoắc Lăng nói: "Vừa vặn đi ngang qua, nghĩ đến ngày hôm nay là thứ sáu liền tới nhìn em một chút."

Hắn đẩy cửa rồi xuống xe, tiếp nhận túi xách nhỏ trên lưng của Giang Niệm cầm trong tay: "Anh còn tưởng rằng một hồi nữa em mới có thể trở về, thế nào thấy giống như không vui? Là trường học có việc?"

Giang Niệm bẹp miệng, lắc đầu nói: "Trường học không có việc gì."

Hoắc Lăng: "Vậy là thế nào? Vẫn là chỗ nào không thoải mái?"

Giang Niệm nhìn hắn một chút, thở dài nói: "Không có, ngược lại thân thể của cháu còn tốt, các bạn học rất chiếu cố cháu, học tập cũng còn nhẹ lỏng... Chính là thế giới này thật sự quá nguy hiểm, tứ đại hộ pháp xung quanh của cháu không ở bên người, mạng của cháu lại quý giá như vậy, tự nhiên muốn khẩn trương."

Hoắc Lăng ngẩn người, trong tươi cười có vẻ hơi bất đắc dĩ, cô bé này có thể là bởi vì là lần thứ nhất đi xa nhà không thích ứng, cô ở nhà lâu dài, từ nhỏ bị xem như công chúa nhỏ mà sủng ái, bây giờ một người đi ra bên ngoài, không có bạn bè quen thuộc cùng người nhà làm bạn, tự nhiên sẽ khẩn trương lo lắng, đây là nhớ nhà đi.

Hắn không khỏi có chút đau lòng, sắc mặt liền nhu hòa hơn: "Nếu như em cảm thấy sợ hãi hoặc là không thoải mái, liền gọi điện thoại cho anh."

Giang Niệm gật gật đầu, bây giờ cũng chỉ có Hoắc Lăng có thể cho cô một chút an ủi, nếu như có thể làm hộ vệ của cô lâu dài thì tốt hơn, cảm giác an toàn của cô không chừng có thể trở về một chút chút. Nhưng hắn bề bộn nhiều việc nha, coi như muốn hộ vệ đó cũng là hộ vệ lãnh đạo quốc gia hay nhân vật lớn... Mặc dù cô cũng là nhân vật lớn, nhưng mà đây không phải là nhân vật lớn trong tương lai à...

Giang Niệm nói: "Chú Hoắc chú yên tâm đi, cháu cũng không có yếu ớt như vậy, trên đường trưởng thành của thiên tài tổng sẽ phải gánh chịu đủ loại khảo nghiệm của vận mệnh, cháu đều hiểu, điểm nhỏ khó khăn ấy còn không đánh được cháu."

... Cũng là rất kiên cường.

Hoắc Lăng ho một tiếng, che giấu đi ý cười trên khóe miệng, nói: "Đi thôi, chúng ta lên tầng trước."

Giang Niệm vâng: "Cháu cũng thật đói, muốn bồi bổ."

Hoắc Lăng cười nói: "Được."

Dì giúp việc đã làm tốt cơm tối, xào mấy món đồ ăn mà Giang Niệm thích, còn có canh gà đang dùng lửa nhỏ đun sôi, vừa mới vào cửa, cả phòng đều là mùi thơm của thức ăn, người thèm ăn nước miếng chảy ròng. Hoắc Lăng một ngày chưa ăn cơm, nguyên bản vẫn không cảm giác được đến đói, nghe được mùi thơm này, đột nhiên liền cảm giác trong bụng trống rỗng.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Hắn lưu lại cùng một chỗ ăn cơm tối, mặc dù đồ ăn đều cực thanh đạm, nhưng khẩu vị hắn lại vô cùng tốt ăn hai bát cơm, còn uống không ít canh.

Giang Niệm ăn một chút liền đã no đầy đủ, bưng lấy canh gà uống vào mấy ngụm, một bên len lén liếc Hoắc Lăng vài lần, hắn rất cao, mặt mày sắc bén, ngồi chỗ ấy liền tự mang một cỗ khí thế, cả người quang minh lẫm liệt, còn có dáng người gầy gò rắn chắc của hắn, đặc biệt có thể làm cho người ta cảm giác an toàn!

Hoắc Lăng rất là nhạy cảm, tự nhiên có thể phát giác được ánh mắt của Giang Niệm, giống như một con chuột nhỏ, nhìn hắn một chút, uống một ngụm canh, lại nhìn một chút, lại uống một ngụm canh, hắn chỉ có thể coi như không hề hay biết, trong lòng lại không khỏi có chút khẩn trương, qua nửa ngày, cuối cùng là không chịu nổi ánh mắt lén lút của Giang Niệm, giống như có đồ vật gì đó ghé vào lỗ tai của hắn gãi ngứa ngứa, mỉm cười nói: "Làm sao vậy, một mực nhìn anh?""

Giang Niệm lại xem hắn, thở dài, "Không có gì."

Được rồi, hay là chờ cô chân chính thành nhân vật lớn lại lắc lư Hoắc Lăng làm hộ vệ lâu dài cho cô đi, thân vì sự phát triển của quốc gia cô cũng không thể làm trễ nải chuyện lớn của quốc gia, cũng là rất hiểu chuyện đi.

Hoắc Lăng cười cười, không có lại truy vấn, nói: "Giang Niệm, anh cho em mời một phụ tá riêng?"

Giang Niệm nha một tiếng, nhìn về phía Hoắc Lăng: "Trợ lý?"

"Hừm, ngày hôm nay anh nhìn em một người trở về, nếu như trên đường gặp được chuyện làm sao bây giờ? Có người theo bên người chiếu cố em, cũng làm cho người ta yên tâm."

Hoắc Lăng là thật sự lo lắng Giang Niệm ở một mình sẽ xảy ra chuyện, coi như ở bên người có bạn học chiếu cố, nhưng nói thật, bạn học cũng đều có việc bận rộn riêng của chính mình, không có khả năng thời thời khắc khắc chiếu cố đến Giang Niệm, mà thân thể Giang Niệm không tốt, ai biết lúc nào liền bệnh chứ? Ngày bình thường ở trường học muốn uống chút nước nóng, ăn chút đồ vật lại không có, chẳng lẽ còn có thể tìm bạn học hỗ trợ? Người ta có lòng tốt giúp một lần chẳng lẽ còn có thể nhiều lần đều giúp? Đến lúc đó chỉ sợ quan hệ bạn học đều có chỗ không xong, người bên ngoài còn sẽ cảm thấy Giang Niệm người này không có chỗ tốt, chính là loại được nuông chiều từ bé khó hầu hạ.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Nhưng có trợ lý liền không giống, không chỉ có sự an toàn Giang Niệm có cam đoan, liền ngay cả cuộc sống cũng sẽ dễ dàng không ít. Huống chi có người thời khắc nhìn xem, bọn họ cũng có thể yên tâm một chút.

Đây là vừa rồi Hoắc Lăng từ bên trong kính chiếu hậu trông thấy cô bé một người trở về mới nghĩ đến, Giang Niệm bây giờ lẻ loi trơ trọi một người ở Đế Đô, bên người không có người chiếu cố, nếu như ngày nào thật sự xảy ra điều gì ngoài ý muốn, vậy nên như thế nào?

Chỉ nghĩ như vậy, cũng làm người ta cảm thấy lo sợ, cho nên tìm phụ tá riêng liền bắt buộc phải làm.

Hoắc Lăng gặp Giang Niệm nhất thời không nói chuyện, nhân tiện nói: "Em có phải hay không cảm thấy dạng này không tốt? Không đâu, tình huống của em giáo viên đều biết, bạn học hẳn là cũng nghe nói, coi như thật sự xin người đi theo chiếu cố, bọn họ sẽ hiểu."

Giang Niệm chân thành nói: "Không phải, cháu là cảm thấy một người quá ít, dù sao loại thiên tài như cháu bị liệt vào sổ đen của vận mệnh, rất cần phải trọng điểm bảo vệ."

Hoắc Lăng Khụ khụ khụ: "......":)

Sau bữa ăn Giang Niệm cùng người nhà gọi Wechat video, thuận tiện đem đề nghị của Hoắc Lăng đem nói ra, lập tức liền được người cả nhà đồng ý cùng tán thành, dồn dập ca ngợi nói Hoắc Lăng thật thông minh, thật giỏi giang, cha Giang có thể kiêu ngạo, giơ cằm nói ông thật hạnh phúc, tìm được một người anh em tốt!

Đúng vậy nha đúng vậy nha, người cả nhà đều gật đầu nói đúng vậy nha, khó có được mẹ Giang không cho ông trợn mắt, sau đó căn dặn Giang Niệm nói phải thật tốt cảm ơn Hoắc Lăng, còn tiền mời người tự nhiên là nhà mình cho, hiện tại chủ yếu nhất là muốn tìm tới trợ lý phù hợp, nếu như có thể thông thạo một chút cách cấp cứu đó là đương nhiên là không còn gì tốt hơn.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Đừng nói, có người tùy thời canh giữ ở bên người Giang Niệm trong lòng của bọn họ thật đúng là an tâm không ít, chí ít không giống như trước đó đến tim cũng nhảy lên đến cuống họng, cũng không có việc gì liền muốn tìm Giang Niệm xác nhận cô có mạnh khỏe hay không, thế nhưng lo lắng sẽ đánh nhiễu lúc cô lên lớp, bởi hai lý do như vậy, Giang gia đều trở nên tử khí trầm trầm, màu sắc lóng lánh của Đại Hoàng kim cũng đều sắp tắt rồi.

Đề nghị này của Hoắc Lăng cũng coi là giải được sự khẩn cấp của bọn họ, là cứu người ở trong nước lửa, thật sự là cái người tốt siêu siêu to lớn!!!

Đúng vậy nha, Giang Niệm cũng cảm khái nói chú Hoắc thật là một người rất rất tốt.

Cha Giang mò lên tay áo liền muốn cùng Hoắc Lăng thành anh em kết bái, dù sao anh em tốt như vậy thế gian khó tìm, bỏ qua cái thôn này nơi nào còn có tiệm này? Vậy không phải cố gắng mà trân quý sao!

Lần này tốt, ông nội Giang bà nội Giang liền ngay cả mẹ Giang đều giơ hai tay hai chân tán thành, xác thực nha, bỏ qua nhà này tìm nhà ai?

Mi tâm Hoắc Lăng trực nhảy: "Chú Giang, dì Giang, đây đều là điều cháu nên làm, một chút chuyện nhỏ mà thôi, mọi người không cần dạng này."

Không không không, giúp Niệm Niệm chính là ân nhân của cả nhà bọn họ đó, sao có thể là chuyện nhỏ? Đây là chuyện lớn bên trong chuyện lớn!

Hoắc Lăng nhìn người Giang gia đang liều mạng ghé vào ống kính để lộ mặt, liền không nhịn được nhớ tới đoạn thời gian trước mẹ Giang đưa cho hắn một cái rương kia, nói là cảm ơn hắn trợ giúp là quà cám ơn... Đột nhiên liền lại có một loại sợ hãi bị bao tải chi phối...

Hoắc Lăng có chút đau đầu, dù sao thời điểm sau khi kết thúc video, hắn cảm giác mình già đi mười tuổi.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Giang Niệm cười nhẹ nhàng: "Chú Hoắc, chú vì cái gì không muốn cùng cha cháu thành anh em kết bái nha?"

Hoắc Lăng lườm cô một chút: "... Không có vì cái gì, bối phận liền không thích hợp."

Giang Niệm: "Làm sao không thích hợp, cháu cảm thấy rất phù hợp nha?

Hoắc Lăng nha một tiếng, tứ lượng bạt thiên cân*: "Chẳng lẽ em muốn gọi Hoắc Bình là chú?"

*Tứ lượng bạt thiên cân (bốn lạng địch ngàn cân) là một trong những nguyên lý căn bản của Thái Cực Quyền, đặc trưng là động tác nhỏ biến hóa lớn, lấy nhu khắc cương (dĩ nhu chế cương), mượn sức dùng sức để đạt được hiệu quả cao nhất. Nguyên lý này không chỉ áp dụng trong võ thuật.

Giang Niệm nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: "Địa vị của Hoắc hộ pháp không thể lay động, trong lòng cháu, cậu ấy vĩnh viễn là Hoắc hộ pháp của cháu! Chú đừng mơ tưởng ảnh hưởng tình cảm giữa cháu cùng Hoắc hộ pháp."

Hoắc Lăng:......

Tay hắn ngứa ngáy, nhịn không được lôi kéo đuôi ngựa buộc lên cao cao của cô.

Đuôi tóc mềm mại đảo qua lòng bàn tay của hắn, ngứa.

"Giang Niệm, đừng lại gọi anh là chú Hoắc."

"Nha? Vậy gọi là gì?"

"Anh là anh họ của Hoắc Bình, em có thể gọi giống nó, hoặc trực tiếp gọi tên của anh."

"Hoắc Lăng?"

Âm thanh của thiếu nữ mềm mại, dĩ nhiên phá lệ dễ nghe.

Hoắc Lăng dừng một chút, trả lời: "Ừm."

Giang Niệm lắc đầu nói: "Không được, đây cũng quá không tôn kính trưởng bối! Chú thế nhưng là anh em tốt mà cha cháu nhận định nha!"

Hoắc Lăng mặt là thật đen.

Giang Niệm bật cười, cười nhẹ nhàng nhìn xem hắn.

Hoắc Lăng nghiến nghiến răng răng, ánh mắt lại nhu hòa xuống.

Thật đúng là một cô bé.

...

Ban đêm từ Giang gia trở về, Hoắc Lăng lái xe đi mỹ thực cư, Trương Hưng tổ chức một bữa tiệc, bây giờ còn chưa tan đâu, thời điểm Hoắc Lăng đến, Trương Hưng đã uống nửa say, đang cùng bạn gái mới chơi oẳn tù tì, sau khi thấy được liền vung tay lên, nhào tới muốn ôm: "Anh em tốt của mình nha, cậu làm sao giờ mới đến nha!"

Nhưng mà còn chưa đi gần, liền bị Hoắc Lăng một cước đá trở về.

Trái tim thủy tinh của Trương Hưng tan nát đầy đất: "Tớ thế nhưng là phí đi sức lực của ông chủ mới giúp cậu tìm tới một căn hộ chung cư phù hợp, Hoắc Ngũ, cậu không cảm ơn tớ thì thôi, làm sao còn trở mặt không quen biết chứ?!"

Phía trên Hoắc Lăng có một chị gái, bác của hắn còn có hai đứa nhỏ, trong gia tộc vừa vặn xếp hàng thứ năm, Trương Hưng cùng Hoắc Lăng là quen biết từ nhỏ, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, liền cũng đã quen xưng hô xếp hạng của hắn.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Người cùng phòng đều nhận biết Hoắc Lăng, nhìn thấy hắn đến tự nhiên dồn dập tiến lên đây chào hỏi, quen thuộc hô một tiếng Ngũ Thiếu, chưa quen thuộc liền xưng hắn Ngũ Gia, tôn kính lại khách khí.

Hoắc Lăng khoát khoát tay để chính bọn họ chơi, tự mình tìm một chỗ ngồi xuống, rót chén rượu uống một hơi, trái tim một đêm đập nhanh của hắn, giống như cũng bởi vì vị rượu thuần này mà tỉnh táo lại.

Hắn thở hắt ra, xoa mi tâm nở nụ cười.

Trương Hưng giống như quỷ: "Hoắc Ngũ, cậu là trúng tà à? Không đúng, bây giờ cậu là kim ốc tàng kiều nha, là trúng mũi tên của thần Cupid sao?"

Hoắc Lăng liếc nhìn cậu một cái, nói: "Giúp tớ một chuyện."

...

Từ đó về sau, Hoắc Lăng sẽ ở cuối tuần đi tìm Giang Niệm, bình thường, hắn thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại, không vi phạm, cũng sẽ không liên hệ quá nhiều lần, hắn khống chế khoảng cách xa gần giữa hai người, không gần không xa.

Tháng ngày của Giang Niệm liền trôi qua thoải mái hơn, có trợ lý nên lực lượng đi trên đường của cô đều nhiều hơn không ít, mặc dù không cách nào giống như tứ đại hộ pháp cho cô cảm giác an toàn như thế, nhưng dù sao có cũng so với không có tốt hơn.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Lưu Oánh Oánh liền bắt đầu ngo ngoe muốn động, vừa vặn sinh nhật của cô ta ngay tại hai ngày sau, cô ta nhìn thời gian thế mà là ở thứ tư, thời gian này đương nhiên thật không tốt, cho nên cô ta dứt khoát tổ chức trước thời hạn mấy ngày, định ở thứ bảy làm một buổi tụ hội sinh nhật, đến lúc đó đem bạn bè đều gọi, Giang Niệm khẳng định cũng muốn đến, đến thời cơ sẽ liền đến.

Kế hoạch hợp lý như thế, Lưu Oánh Oánh cơ hồ là lập tức gọi điện thoại cho Giang Niệm, hẹn cô thứ bảy đi ra ăn cơm.

Giang Niệm tiếp nhận điện thoại một chút cũng không ngoài ý muốn, Lưu Oánh Oánh nếu như có thể thật sự từ bỏ tìm cô phiền phức đó mới để cho người ta kinh ngạc đó, cô hỏi: "Ăn cái gì nha?"

Lưu Oánh Oánh nói: "Còn không biết đâu, đến lúc đó rồi quyết định đi, còn có mấy người bạn của chị cùng đi một chỗ, người tương đối nhiều, cũng đến hỏi hỏi ý kiến bọn họ đi."

Giang Niệm nha một tiếng: "Vậy quên đi, mọi người đi đi, em liền không tới."

Lưu Oánh Oánh một nghẹn: "Nhưng mà ngày đó là sinh nhật của chị, em là em họ của chị, không đến không được nha?"

Giang Niệm nghi hoặc nói: "Làm sao không được? Em cũng không thể vì sinh nhật hàng năm đều có một lần của chị liền để cho mình chịu khổ chịu tội, sinh mệnh nhận uy hiếp sao? Đến lúc đó ngã bệnh làm sao bây giờ? Mệnh của em có thể so sánh với sinh nhật của chị họ thì quý giá nhiều!"

Lưu Oánh Oánh cắn răng một cái: "Vậy đi ăn cơm trưa!"

"Mỹ thực cư sao?"

"... Đi.""

Mỹ thực cư tiêu phí đối với sinh viên tới nói vẫn còn có chút cao, một người bình thường tiêu phí phải mất ba, bốn trăm, Lưu Oánh Oánh lại kêu thêm mấy người. Nhưng mà sinh nhật Lưu Oánh Oánh thì ông nội Giang bà nội Giang cũng sẽ cho cô ta tiền mừng không ít, cha Giang tài đại khí thô cho cũng sẽ không thiếu, cộng lại nói ít cũng có hai ba mươi ngàn, huống chi ba mẹ cô ta cũng sẽ cho một chút, ăn một bữa này, mặc dù thịt đau nhưng cũng không phải ăn không nổi.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Lưu Oánh Oánh nghĩ đến kế hoạch của cô ta, cũng chỉ có thể nhịn một chút.

Nào biết được chờ đến thứ bảy cùng ngày, thời điểm Lưu Oánh Oánh mang theo hai người bạn cùng phòng, hai người bạn học nam, hai người bạn học học cùng cấp ba đến mỹ thực cư, Giang Niệm cũng đến, cô mang người đến cũng không ít, trừ một Tiểu Đồng cùng bàn, bên trái là một dì khoảng chừng năm mươi tuổi, bên phải là một chị gái khoảng chừng ba mươi tuổi, đằng sau còn đứng một người đàn ông áo đen to lớn!

Kế hoạch của Lưu Oánh Oánh là bảy người, ăn đến tối đa cũng liền ba ngàn khối, nhưng mà một mình Giang Niệm liền mang theo nhiều người như vậy, lần này ăn đến bốn năm ngàn!

Nhưng mà nhiều người nhìn như vậy, cô ta có thể đổi ý nói đổi chỗ, cô ta không sĩ diện sao?

Chờ đến lúc ngồi xuống đại sảnh, Lưu Oánh Oánh không có ý định đưa thực đơn cho Giang Niệm, cũng không có ý định cho cô cơ hội chọn món ăn, cô ta lốp bốp điểm tất cả đều là tê cay chua cay, duy nhất chọn một cái thức ăn không cay vẫn là rau xanh mà Giang Niệm không thích, mặt khác các cô gái kêu một bình rượu đỏ, nam sinh thích bia.

Thời điểm sau khi đồ ăn lên bàn, cả bàn đỏ rực bóng mỡ, ngược lại bọn họ ăn đến vui vẻ, một bên cảm thán đồ ăn ở mỹ thực cư chính là ăn ngon, lại hỏi em họ Oánh Oánh làm sao không ăn? Chính là, chẳng lẽ là ghét bỏ không muốn cùng bọn họ ngồi một bàn ăn một bữa cơm?

Giang Niệm không ăn, người đi cùng cô tự nhiên không hề động chiếc đũa, liền có vẻ hơi dị loại.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Bị Bân hoà giải nói có thể là không hợp khẩu vị? Hắn ta không phải lần đầu tiên nhìn thấy Giang Niệm, chính là mấy lần trước chính là nhìn thấy trong video phỏng vấn, cũng biết thành tích thi tốt nghiệp trung học của Giang Niệm oanh động cả nước, trong màn ảnh nhìn cô còn rất nhỏ, không nghĩ tới khi nhìn thấy người thì thật xinh đẹp, mặt mày sạch sẽ, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, nhìn xem cũng làm người ta sinh lòng thương tiếc.

Hắn ta ngược lại là muốn tới gần Giang Niệm, chỉ là Giang Niệm hai bên trái phải đều có người ngồi, hắn ta muốn nói chuyện cùng cô đều phải lớn tiếng nói: "Giang Niệm, em có phải hay không nơi nào không thoải mái cho nên không thấy ngon miệng?"

Giang Niệm liếc mắt nhìn hắn ta: "Xin hỏi anh là vị nào?"

"Anh, anh ta là Bị Bân, trước đó chúng ta đã thêm qua Wechat, em đã quên?"

"Há, không nhớ rõ, có thể là bạn bè của chị họ nhiều lắm đi, em cũng không biết anh là cái nào."

"......"

Sắc mặt Bị Bân cứng đờ, mắt nhìn Lưu Oánh Oánh, không chỉ Bị Bân, liền bạn học của cô ta đều đang nhìn cô ta, Lưu Oánh Oánh kém chút bị nghẹn chết, Giang Niệm nói cái gì đó?

"Em họ, em có phải hay không nhớ lầm, trừ Bị Bân, chị không có giới thiệu người khác cho em biết sao?"

Giang Niệm: "Chị họ, chị nhiều bạn bè như vậy vì cái gì chỉ giới thiệu Bị Bân cho em biết?"

Lưu Oánh Oánh chỉ cảm thấy ánh mắt rơi ở trên người cô ta làm cho cô ta hoảng hốt, huống chi mục đích hôm nay của cô ta chính là để Giang Niệm thật đẹp mặt, cô ta không nghĩ rối loạn kế hoạch, nhân tiện nói: "Chị không phải sợ em không có bạn bè cô đơn sao, tốt tốt, không nói những thứ này, chúng ta ăn cơm trước đi."

Giang Niệm nhẹ nhàng thở ra, may mắn nói: "Chị họ cũng thật là, may mắn em không có nghe lời chị tốn thời gian, bằng không thì em hiện ở nơi đó có thể thi đậu thủ đô lớn sao? Thiên tài vốn chính là cô đơn, dù sao trên đời này thiên tài ít như vậy, chị yên tâm đi, những thứ cô đơn này không tính là gì."

"......!!!"

Lưu Oánh Oánh phát hiện, bất luận trôi qua bao lâu, Giang Niệm vẫn là kẻ đáng ghét nhất đối với cô ta, không có cái thứ hai!

Bị Bân cúi đầu uống chén rượu, cảm thấy không khỏi cũng có chút khó xử.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Một người bạn nữ của Lưu Oánh Oánh nhìn bầu không khí không tốt, hoà giải nói mọi người ăn cơm trước, ngày hôm nay thời gian vui vẻ khỏi cần phải nói.

Dư Xán Xán trì độn như vậy não mạch kín đều phát giác được không đúng, đặc biệt là vừa rồi trận đối thoại kia nghe xong liền không thích hợp, mà Bị Bân cho cô cảm giác cũng rất tà môn, xem xét cũng không phải là vật gì tốt, còn có chị họ Giang Niệm, Lưu Oánh Oánh. Liền cả cô cũng biết thân thể Giang Niệm không tốt, có nhiều thứ là thật sự ăn không được, cái này không phải cố ý muốn giả, liền cơm hay đồ ăn ở căn tin đều không ăn, trừ điểm tâm đi uống chút cháo, cơm trưa cùng cơm tối đều là trong nhà cho đưa tới, mặc dù là trong nhà đưa, nhưng mà cô xem qua đồ ăn mà Giang Niệm, lại thanh đạm lại nhạt, mỗi ngày còn muốn uống một chén thuốc Đông ý tối như mực.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Bởi vì cái này, thật đúng là không ai nói Giang Niệm bị nuông chiều từ bé khó hầu hạ, bởi vì thức ăn chay kia nhìn còn không có ngon bằng đồ ăn hay cơm ở căn tin đâu, đây là chịu tội, cũng là quá đáng thương.

Dạng này ngày qua ngày trôi qua, là người đều phải hỏng mất, nhưng mà Giang Niệm không có, mỗi ngày cô đều vui vẻ, từ không oán giận cái gì, thành tích còn có thể tốt như vậy, cho nên Dư Xán Xán đặc biệt bội phục Giang Niệm, cũng rất thích cô.

Khỏi cần phải nói, bây giờ cô là một người ngoài đều biết Giang Niệm có nhiều thứ ăn không được, cay độc càng là không dính, Lưu Oánh Oánh làm chị họ là có ý gì? Liền cho ăn rau xanh sao?

Cô vừa trừng mắt, muốn nói chuyện, bị Giang Niệm đè mu bàn tay xuống.

Tiểu Đồng cùng bàn rất tức giận, cái này lại còn có thể chịu? Cô hất bàn được không!

Giang Niệm nở nụ cười, lấy ra điện thoại di động bắt đầu chụp ảnh, liền chụp bàn kia đồ ăn, thuận tiện phát vào vòng kết nối bạn bè, hình minh hoạ thêm một dòng trạng thái, "Chúc chị họ Oánh Oánh sinh nhật vui vẻ."

Lưu Oánh Oánh nghi ngờ một chút: "Em đang làm cái gì?"

Giang Niệm cười nói: "Chụp ảnh nha, ngày hôm nay quan trọng như vậy, mặc dù không thể cùng người nhà cùng một chỗ vượt qua, nhưng chúng ta có mạng lưới tình duyên, em nghĩ nói cho ông nội bà nội cha mẹ em lại cho chị họ chúc mừng sinh nhật nữa!"

Lưu Oánh Oánh lúc này mới luống cuống, cô ta xiết chặt chiếc đũa, nói: "Em đừng đăng, đợi lát nữa chị tự mình đăng, đây là sinh nhật chị, đương nhiên là chị đăng thì thích hợp nhất."

Giang Niệm: "Nhưng em đã phát vào vòng kết nối bạn bè!"

Lưu Oánh Oánh gấp đến: "Vậy em nhanh xóa đi!"

Giang Niệm: "Không xóa, ông nội bà nội cha em, mẹ chị và cha chị đều đã ấn thích, em không xóa được."

"......"

Lưu Oánh Oánh là thật sự muốn bị làm tức chết, cái Giang Niệm làm sao lại ác liệt như vậy? Cô quả nhiên là khắc tinh đời này của cô ta!

Cơ hồ cô ta là lập tức gọi phục vụ viên tới, thêm đồ ăn! Nhất định phải thêm đồ ăn! Bằng không thì cô ta làm sao bàn giao với trong nhà? Ông ngoại bà ngoại của cô ta vốn là bất công Giang Niệm, nếu như trông thấy một cái bàn đồ ăn này, mỗi một cái Giang Niệm không ăn được, vậy thì nhìn cô ta sẽ như thế nào?

Sớm biết Giang Niệm khó chơi như vậy, cô ta liền không dùng một ít tiểu tâm tư này, bất quá cô ta là không thể gặp Giang Niệm đắc ý thôi, trước đó thi cái tỉnh Trạng Nguyên liền đã có danh tiếng lớn, bên người cô ta không ít người đều đang nói Giang Niệm, nói cô là thiếu nữ thiên tài. Về sau đi đến những nơi lớn hơn, liền mẹ của cô ta đều mỗi ngày ở bên tai cô ta nhắc tới, nhắc tới cô ta vì cái gì học lại một năm còn không có thi tốt bằng Giang Niệm?

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Từ nhỏ đến lớn, cô ta đều bị lấy ra cùng Giang Niệm làm sự so sánh, rõ ràng cái gì cũng không bằng cô ta, cũng không biết từ khi nào, thế mà liền siêu việt hơn cô ta, thành tiêu điểm của tất cả mọi người!

Cô ta chỉ là không cam tâm.

Con mắt của Tiểu Đồng cùng bàn lóe sáng sáng nhìn xem Giang Niệm, Giang Niệm nói: "Muốn ăn cái gì cứ việc gọi, chị họ tớ mời khách đó."

Tiểu Đồng cùng bàn thật lòng gật đầu: "Hừm, vậy tớ liền không khách khí."

Bữa cơm này ăn đến Lưu Oánh Oánh muốn thổ huyết, cái người Dư Xán Xán kia là chuyện gì xảy ra, một người đến ăn chực tổ yến vây cá cũng không cảm thấy ngại? Cô ta không chỉ có phải đối mặt với túi tiền trống rỗng, còn thời khắc chú ý động thái trong vòng kết nối bạn bè của Giang Niệm, mặc dù ông ngoại của cô ta bà ngoại cùng bác còn chưa trả lời, nhưng mà trong nội tâm cô ta chính là sợ hãi, còn có chút tâm tư nhỏ bị vạch trần mà bối rối.

Giang Niệm nhìn đều chẳng muốn liếc nhìn cô ta một cái, cái người Lưu Oánh Oánh này thủ đoạn vụng về, kế hoạch đời trước mặc dù có thể thành công, toàn là bởi vì nguyên chủ tín nhiệm cô ta, đồng thời tự mình giúp cô ta làm yểm hộ, kỳ thật chỉ cần nguyên chủ cùng trong nhà nói, mẹ Giang nhất định sẽ tin tưởng cô, trong lòng cha Giang tự nhiên cũng sẽ có điều so đo, ông nội Giang bà nội Giang mặc dù yêu thương hậu bối, hiền lành nhân hậu, nhưng cũng không phải cố lấy tình cảm mà không biết phân biệt người, bọn họ biết rõ sai trái, nếu như biết tính toán của Lưu Oánh Oánh, Lưu Oánh Oánh còn có thể trôi qua tốt sao?

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Giờ phút này Lưu Oánh Oánh đã không còn tâm tư cùng Giang Niệm giao thiệp, cô ta đang chờ mang thức ăn lên sau đó đăng lên vòng kết nối bạn bè cho mình giải vây! Bị Bân liền không nghĩ như vậy, cơ hội khó được như thế hắn ta làm sao lại bỏ qua?



"Không, đầu óc em không có bệnh gì, em không có khả năng thích anh. Lại nói, trí thông minh của anh thấp như vậy, anh cảm thấy anh xứng với em, một người kỳ tài như vậy sao? Anh không cảm thấy xấu hổ sao?"

"......???"

Giang Niệm quay người liền đi, Bị Bân không cam tâm, muốn kéo cổ tay cô, nhưng mà vươn tay ra liền ngay cả cạnh quần áo của cô đều không có bắt lấy, đằng sau đột nhiên vươn ra một cánh tay cứng rắn, một phát bắt được cổ tay của hắn ta, đau đến chân mềm nhũn, ngồi trên đất.

Hắn ta kêu lên một tiếng sợ hãi ngẩng đầu, phát hiện người bắt hắn ta lại là người áo đen một mực đi theo bên người Giang Niệm kia!

Đúng vào lúc này, lại một người đàn ông đi tới, hắn một thân màu đen, khí thế nghiêm nghị, cực kỳ tự nhiên mà rất quen đứng ở bên người Giang Niệm, tư thái giữ gìn kia, chỉ một chút liền không cần nói cũng biết.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Bị Bân tâm hoảng ý loạn, bởi vì người đàn ông kia xem xét liền biết là thân phận không tầm thường, nhìn ánh mắt của hắn giống như là mang theo đao sắc bén, có thể đem hắn ta từng mảnh từng mảnh cắt đi, trong lúc nhất thời lại dọa khiến hắn ta nói không nên lời.

Giang Niệm nhìn thấy Hoắc Lăng còn có chút ngoài ý muốn: "Chú Hoắc, chú cũng tới đây ăn cơm?"

Hoắc Lăng giơ cánh tay lên bảo vệ ở phía sau Giang Niệm, bàn tay hắn nóng hổi rơi vào đầu vai cô, nhẹ nhàng dùng sức liền đem cô ôm vào lòng.

Hắn nhìn người trên mặt đất: "Biết rõ thân phận của mình, mày không phải là cái gì, cũng không phải cái gì mày cũng có thể mơ tưởng được."

____________________

Năm mới vui vẻ nha mọi người.!!!

Chúc cho các nàng có thật nhiều tiền vốn là sức khỏe.

Chúc cho mọi dự định của các nàng đều thành công.

Chúc cho những ai giống như mình chuẩn bị bước chân vào ngưỡng cửa mới của cuộc đời tốt nghiệp thành công. Tìm được công việc mà mình mong muốn.

Cảm ơn các nàng vì đã luôn ở bên cạnh ủng hộ mình.!!!

Yêu thương các nàng.

❤️❤️❤️❤️