Ta Có Hào Quang Của Nữ Chính

Chương 30: Kiều Thê Mang Bầu Chạy (11)




Edit:An Minh Tuệ.

_____________________

Bầu trời đã tối, trăng treo ở trên cao, bóng cây lay động ở xa xa, tĩnh mịch.

Đây cũng là lần đầu tiên Hàn Khiếu và Giang Niệm an tĩnh ngồi cùng nhau uống rượu như vậy, lại còn là ngồi ở ban công nhỏ trong phòng cưới của hai người. Hắn chưa hề nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay, hắn cho là hắn vẫn sẽ đối với cô tránh còn không kịp.

Nhưng không ngờ, sẽ có một ngày hắn thích một người mà hắn không nghĩ mình sẽ thích cô.

Hắn nhìn Giang Niệm đang chống cằm ngồi bên cạnh mình, cô ôn nhu bình thản, gương mặt xinh đẹp lại thản nhiên có ý cười ấm áp.

Hàn Khiếu rót chén rượu nho để ở trước mặt cô, sau đó rót cho mình một ly, dựa nửa người vào ghế, toát ra vẻ lười biếng. Hắn bất đắc dĩ nở nụ cười, càng không có nghĩ tới lần đầu tiên cùng Giang Niệm uống rượu, lại là sau khi bọn họ vừa ký vào đơn ly hôn.

Giang Niệm nhìn hắn, đột nhiên hỏi:

“Hàn Khiếu ca, anh là từ bên ngoài uống rượu trở về, làm sao trở về lại muốn uống rượu? Là có chuyện gì a?”

Hàn Khiếu ở bên ngoài uống mấy chén, vốn là muốn yên tĩnh uống, không nghĩ tới có đủ thứ hướng đến hắn chúc rượu, một thân son phấn khiến hắn ngửi thấy chống mặt, khiến cho tâm trạng hắn vốn là hỏng bét càng là hỏng bét, hắn phiền đến không được, những việc như thế hắn đã sớm quen nhưng hôm nay nhìn thấy lại như trống rỗng vô nghĩa, còn không thú vị bằng việc mỗi ngày hắn nhìn Giang Niệm cùng Lão gia tử đi dạo bằng xe lăn để tiêu cơm.

Sau một lúc, hắn dứt khoát liền đi, đứng ở bên bờ biển bị gió tạt, triệt triệt để để suy nghĩ thông suốt, hắn xác thực thích Giang Niệm, tuyệt không muốn ly hôn, chỉ tiếc tỉnh ngộ quá muộn...

Nếu như lại sớm một chút, sớm một chút thôi!

Hắn lại trừng Tiểu trợ lý một chút, Tiểu trợ lý rúc ở một góc đã cố gắng giảm cảm giác về sự tồn tại của chính mình xuống thấp nhất.

Về phần tại sao muốn uống rượu? Hắn không muốn thừa nhận, chỉ là hắn muốn tìm cớ để nói chuyện với Giang Niệm mà thôi.

Hàn Khiếu: “Không có gì, chính là muốn uống.”

Giang Niệm cười cười, cũng bưng chén rượu lên uống một ngụm.

Cô ôm đầu gối nhìn xa xa, Hàn Khiếu liền không tự chủ được nhìn cô, trước kia hắn cảm thấy cô cực kì non nớt, vẫn là một cô gái nhỏ, cô bây giờ vẫn là cô gái nhỏ, lại trở thành cô gái nhỏ khiến tim hắn đập rộn lên.

“Giang Niệm, anh xin lỗi em, vì trước kia anh đã nói qua với em tất cả những lời không tốt, thật xin lỗi, những lời kia không phải là anh nhằm vào em, anh là muốn em biết khó mà lui.”

Giang Niệm sửng sốt một chút, lắc đầu: “Không sao, em rõ ràng.”

Hàn Khiếu lại uống một ngụm rượu, nói: “Một năm này anh cố ý đối với em lạnh nhạt, không có để ý đến cảm xúc của em, nếu như anh khiến em bị tổn thương... Anh rất xin lỗi, Giang Niệm. Em không chấp nhận cũng không sao, dù sao trước đó xác thực anh đã làm rất nhiều việc quá đáng.”

“Em chấp nhận.” Giang Niệm nói.

“ Em rõ ràng, bắt buộc anh cưới một người anh không thích làm vợ, anh không vui vẻ, anh tức giận, em đều hiểu.”

Hàn Khiếu trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Lúc bắt đầu đúng là như vậy, nhưng bây giờ không phải là...”

Hắn nói giọng có chút nhỏ, Giang Niệm không nghe rõ, nghi hoặc “Ân?” một tiếng:

“Hàn Khiếu ca, anh nói cái gì?”

Hàn Khiếu bị nghẹn họng, lắc đầu nói: “Không có gì.”

Giang Niệm nga một tiếng, ôm ly rượu nho uống một ngụm cuối cùng.

“Đi thôi, rượu cũng uống, nên đi ngủ, sáng mai em còn muốn dọn nhà nữa.”

Hàn Khiếu hoảng hốt: “Sáng mai... Dọn nhà? Vội vã như vậy?”

“Đúng a, đơn ly hôn cũng đã ký, chờ anh có thời gian chúng ta liền làm nốt thủ tục ly hôn, lúc đó cũng xong hết mọi việc. Hiện tại em cũng không có lý do gì mà tiếp tục ở lại Hàn gia, sáng mai em liền dọn đến nhà của em.”

“Nhà kia còn không có sắp xếp tốt, tạm thời còn không thể vào ở!”

“Không sao, chỉ thiếu một chút đồ dùng, chính em đi siêu thị mua liền ổn, dù sao hiện tại em rất có tiền!”

“......”

Hàn Khiếu nhìn Giang Niệm để ly xuống, lại nghe việc cô muốn dọn đi, càng là không thoải mái, hắn cũng không muốn Giang Niệm cứ như vậy rời đi, có mấy lời vẫn phải nói cho rõ ràng:

“Giang Niệm, anh có mấy lời muốn nói với em.”

“Lời gì?” cô đứng người lên, chuẩn bị tìm một góc độ hướng vào trong ngực Hàn Khiếu để ngã, cứ dùng mỹ nhân kế trước rồi nói, nào biết một bước cô còn chưa đi, Hàn Khiếu đã đứng dậy bước nhanh đến chỗ cô, nửa ôm lấy cô, cầm đầu vai cô nói:

“Vết thương ở chân em còn chưa tốt, không cần đi lại lung tung.”

... Bởi vì vết thương ở chân cho dù cô muốn ôm ấp yêu thương người cũng không được, cô rất khó chịu:

“Em rất tốt, em có thể chậm rãi đi mấy bước!”

Hàn Khiếu hừ một tiếng, “Trước khi chân em khỏi hẳn, chỗ nào cũng không cho phép đi.”

Giang Niệm bĩu môi, Hàn Khiếu lại cảm thấy lý do này của hắn thật hoàn mỹ lại không có khuyết điểm gì, nhịn không được cười cười, xoa nhẹ đầu cô: “Nghe được không?”

“Không nghe thấy.”

Đầu cô bị gõ một cái.

Hàn Khiếu xoay người ôm lấy cô, Giang Niệm rất thuận theo ôm lấy cổ của hắn, nhích lại gần bả vai của hắn, Hàn Khiếu chỉ cảm thấy trái tim giống như là bị cái gì đó cào một chút, ngứa ngứa, hắn ho khan một tiếng, thầm nghĩ khẳng định là uống nhiều rượu, cho nên mới suy nghĩ lung tung.

Hắn nhịn không được đưa mắt nhìn thoáng qua Giang Niệm đang nằm trong ngực mình, nhưng không nghĩ cô cũng đang nhìn hắn, đôi mắt trắng đen rõ ràng, phản chiếu ra hình bóng của hắn.

Hàn Khiếu cảm giác cả người hắn giống như bị một ánh mắt của cô khóa chặt, hắn không nỡ dời mắt, tiếng nói cũng nhỏ nhẹ lại, giống như gió trong màn đêm thổi qua:

“Niệm Niệm, chúng ta không cần ly hôn...”

“...?”

“Niệm Niệm?”

Hiện tại ly hôn hay không đã không phải là quan trọng, là vận mệnh muốn hạ thủ với một nhóc đáng thương như cô!

Hàn Khiếu cảm giác tay cô đang ôm cổ của hắn càng ngày càng chặt, trong lòng của hắn vui mừng, đây có phải hay không là nói rõ, Giang Niệm cũng không nỡ rời xa hắn? Cô kỳ thật vẫn là thích hắn?

Hắn thăm dò, một chút xíu tới gần, ở cái trán của cô đụng nhẹ.

Cô nhẹ nhắm hai mắt, không có cự tuyệt hắn.

Hàn Khiếu cũng là cao thủ tình trường, hắn đương nhiên có thể cảm giác được Giang Niệm đối với hắn dung túng cùng ngầm đồng ý.

Từ cái trán đến gương mặt.

Hắn hô hấp hơi nặng, rốt cục hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

So với trong tưởng tượng của hắn còn ngọt hơn.

Giống bánh kẹo.

...

...

Giường chiếu lộn xộn, một cái chăn bị đá xuống dưới giường.

Hàn Khiếu không nghĩ tới sự việc sẽ phát triển được nhanh như vậy, hắn vốn chỉ là muốn xác nhận tình cảm của Giang Niệm đối với hắn, chỉ cần cô còn thích hắn, vậy hoàn toàn không cần ly hôn. Hắn còn nghĩ muốn cùng cô nói chuyện yêu đương, kể cả việc nắm tay cũng có thể bắt đầu lại từ đầu.

Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, hiện tại... Hiện tại hắn đương nhiên cũng rất thích.

Giang Niệm ôm hắn cũng không có buông tay, lửa là do em tạo đến, liền phụ trách diệt lửa cho anh đi.

Mặc dù đến cuối cùng cô có chút không chịu nổi, nhưng ai bảo vận mệnh sắp đặt cô là một nhóc đáng thương đâu.

Đèn ngủ sáng lên nửa đêm mới tắt.

Hôm sau trời vừa sáng, Giang Niệm bị chói mắt bởi ánh mặt trời của buổi sáng liền tỉnh.

Cô trở mình lăn vào trong ngực Hàn Khiếu, mặc dù biết đây là thời điểm cô nên chạy, nhưng tối hôm qua cô thật sự rất vất vả, hiện tại chỉ muốn ngủ nướng, được rồi được rồi, khi nào sức khỏe hồi phục thì lại chạy vậy.

Hàn Khiếu nửa mê nửa tỉnh đưa cô ôm vào trong ngực, mắt nhìn đồng hồ còn chưa đến bảy giờ.

Đêm qua hắn đã có một đêm tuyệt vời, bây giờ lại có thêm một buổi sáng sớm tuyệt vời nữa.

Một lúc lâu sau Hàn Khiếu mới rời khỏi giường, đã qua 10h sáng, hắn đi xuống tầng còn đặc biệt dặn dò A di làm một nồi canh gà để bồi bổ, A di nhìn bộ dáng của Hàn Khiếu, lại nhìn lên cửa phòng đóng chặt ở trên tầng, giống như phát hiện ra sự việc gì đó rất ghê gớm.

Hàn Khiếu rất bình tĩnh, hai vợ chồng ngủ một giấc mà thôi, có cần phải kinh ngạc như vậy không?

Hắn cầm lên áo khoác âu phục của mình, đi ra ngoài đi làm.

Hôm qua Hàn Ngũ thiếu còn có một bộ mặt đen như mực, ngày hôm nay lại như xuân về hoa nở, ngày thường hắn vốn là đẹp trai tuấn lãng, bây giờ khóe miệng mỉm cười, mặt mày ấm áp, một bộ đồ vét nghiêm túc bị hắn mặc thành có nét vô lại hờ hững.

Tiểu trợ lý còn nhớ rõ hôm qua Hàn Khiếu đứng ở bờ biển hít gió đêm, hiện tại mới qua một đêm, liền rạng rỡ rồi? Chẳng lẽ là cùng Giang Niệm làm hòa rồi?

Hàn Khiếu tâm trạng rất tốt, nên cũng không giận chó đánh mèo lên tiểu trợ lý, hắn hiện tại cảm giác giống như trong cái rủi có cái may, dù sao có chuyện ly hôn đến kích thích, để hắn cùng Giang Niệm đều ý thức được cả hai người đều tha thiết yêu nhau, cho nên mới có một đêm như hôm qua!

Hắn quyết định tăng lương cho Tiểu trợ lý, còn tăng lương cả cho người trong công ty nữa, cho mọi người dính một chút may mắn của hắn.

Lần này không chỉ Tiểu trợ lý biết Hàn Khiếu gặp chuyện vui, mọi người trong công ty đều biết Hàn Khiếu gặp được chuyện vui! Về phần là cái gì? Theo nguồn tin biết chuyện lộ ra, Hàn Khiếu sở dĩ vui vẻ như vậy, là bởi vì hắn rốt cục đã cùng Giang Niệm ly hôn!

“Ly hôn? Thật hay giả?”

“Thật sự a, hôm qua Hàn tổng còn cùng mấy người Lý thiếu cùng nhau đi chúc mừng nữa nha, ngày hôm nay vui vẻ như vậy, khẳng định là bởi vì ly hôn a!”

“Tôi mặc dù biết Hàn tổng không thích Giang Niệm, không nghĩ tới hắn lại không thích Giang Niệm như vậy a?”

“Cho nên hiện tại Hàn tổng vui vẻ như vậy mà!”

“Có đạo lý, Giang Niệm kia không phải rất đáng thương sao? Nghe nói trong nhà cô ấy một người cũng không có, cô ấy về sau nên làm cái gì a?”

“Nghe nói Hàn tổng cho cô ấy một nửa tài sản, nếu như cô ấy nghĩ thoáng ra, đại khái về sau chính là một người vô cùng đáng thương, tay trái cầm Hermes tay phải cầm Prada mua xe Maserati, bao nuôi tiểu thịt tươi đi.”:)

... Không có ý gì, không có ý quấy rầy.:)

...

Đây là lần đầu tiên Hàn Khiếu có cảm giác thời gian trôi qua chậm như vậy, đến ngay cả công việc hắn cũng không quan tâm, trong lòng đều nghĩ đến Giang Niệm.

Hiện tại hắn rất muốn về nhà, muốn biết Niệm Niệm đang làm cái gì? Là đang cùng câu cá với gia gia? Hoặc là cũng đang suy nghĩ về hắn?

Lúc chưa đến năm giờ, Hàn Khiếu tự cho phép bản thân mình tan làm sớm, còn trực tiếp từ chối không nhận điện thoại của mấy người Lý Phi và Lưu Chính Dương, đây đều là ma quỷ đến quấy rầy tình yêu của hắn, hắn hoàn toàn không muốn để ý đến bọn họ.

Cuối cùng cũng về đến nhà, Hàn Khiếu trực tiếp đi tìm Lão gia tử, hắn biết theo thói quen của Giang Niệm, lúc này cô đều ở cùng mấy Lão gia tử, hoặc là đang câu cá, hoặc là đang đánh cờ, không thì chính là cùng nhau chơi bài, đều là những trò chơi nhàm chán, cũng chỉ có cô mới chơi nhữnh trò như vậy với bọn họ, còn rất vui vẻ.

Lần này chỉ sợ cũng không ngoại lệ.

Song lần này hắn lại nghĩ sai, hắn ở bờ sông không tìm thấy Giang Niệm, ở thư phòng cũng không tìm được Giang Niệm, tựa hồ toàn bộ Hàn gia cũng không có Giang Niệm, ngay cả Lão gia tử hắn cũng không nhìn thấy. Đây là chạy đi chỗ nào chơi rồi?

Vương thẩm dọn xong túi lớn túi nhỏ, thấy Hàn Khiếu giống như đang tìm cái gì, nói:

“Ngũ thiếu gia, cậu đang tìm Lão gia tử? Lão gia tử ngày hôm nay không có ở nhà, Lão gia tử đi cùng Niệm Niệm rồi, ông ấy sợ Niệm Niệm dọn đến nhà mới ở không quen, sẽ sợ, nên bảo sẽ ở đấy hai ngày với Niệm Niệm.”

Hàn Khiếu vừa khiếp sợ vừa nghi nghi ngờ: “... Nhà mới? Nhà mới nào?”

Vương thẩm kỳ quái liếc hắn một cái:

“Không phải cậu đã chọn một ngôi nhà cho Niệm Niệm sao? Hiện tại tôi phải dọn sang đó, để Lão gia tử với Niệm Niệm ở đấy làm sao mà được a, tôi còn muốn gọi cả bác sĩ gia đình, đại ca lái xe với chú canh cổng cùng sang bên đó nữa”

... Làm sao lại không ở nhà này mà lại sang hết bên đấy đâu?

Quả thực đúng là sấm sét giữa trời quang!

Trong chớp mắt hắn bỗng nhiên nghĩ đến, chẳng lẽ là do hắn đem may mắn phân phát hết ra ngoài? Cho nên hắn có nên hay không không tăng lương nữa, thu hết tiền về?

Toàn thể nhân viên: “...???”

Giang Niệm ngủ đến mười một giờ mới dậy, cảm khái một chút về sự lợi hại của cơ bụng sáu múi, sau khi ăn sáng xong lại đi tìm Lão gia tử để ăn cơm trưa, ăn cơm trưa xong còn ngủ thêm hai tiếng đồng hồ, cơ thể cùng tinh thần đều đạt đến trạng thái hoàn mỹ nhất mới chạy.

Vậy đại khái đây chính là tự giác của người có tiền đi nhất định phải có cơ thể và trạng thái tốt nhất, mới có thể phấn đấu tiêu tiền a.

_____________________

Tác giả có lời muốn nói: canh hai ~~ năm mươi vị trí đầu đưa tiểu hồng bao, ngủ ngon.