Ta Có Dược A!

Chương 52: Đáng giận! Đáng giận!




Edit: Tracy

"Bang! "

Hách Liên Hưng Trình đem tay vịn bẽ gãy.

Không cách nào ngăn chặn lửa hận trong lòng, hai mắt hắn cũng đỏ ngầu như máu.

Đáng giận! Đáng giận!

Công Nghi Thiên Hành bất quá chỉ là một phế vật, vậy mà cũng có thể xoay người!

Đoan Mộc Khinh Dung, Hoàng Phủ Trường Hạo, cùng một đám võ giả đều vô cùng khiếp sợ.

Sức lực tám ngàn cân! Sao có thể chứ?

Võ giả khi đạt đến Hậu thiên cửu trọng* đại viên mãn có thể thông qua dược vật để rèn luyện thân thể, không ngừng tích tụ gia tăng sức lực của mình, nhưng cũng chưa từng có người đạt đến trình độ biến thái này a!

*cấp 9

Khí thế quanh người Thương Vân Đế lúc phóng lúc thu, vẻ kích động trên mặt cơ hồ không thể che giấu.

Thương Ngự nhìn thấy, đồng tử cũng co rút lại, khó có thể tin.

Sức lực hắn là bảy ngàn năm trăm cân, cho nên đối với đám người Hách Liên Hưng Trình được gọi là đại công tử gì đó, thật ra hắn chưa từng đặt vào mắt. Công Nghi Thiên Hành tuy rằng được hắn xem như kình địch, nhưng hắn lại không nghĩ tới sức lực Công Nghi Thiên Hành lại vượt qua mình.

Nhưng.....

Phụ hoàng sẽ rất cao hứng.

Người này tất nhiên có thể phân ưu cùng phụ hoàng!

Thương Vân Đế cao giọng cười to: "Tốt tốt tốt! Thương Vân quốc ta có người tuấn kiệt cái thế như vậy, là phúc của đế quốc, là may mắn của bổn đế!"

Công Nghi Thiên Hành như cũ mỉm cười, không nhanh không chậm nói: "Bệ hạ tán thưởng, Thiên Hành thẹn không dám nhận."

Sau đó y thu hồi hai tay, thong thả ung dung trở về chỗ ngồi chính mình.

Mọi thứ trước mắt tất cả đều nằm trong dự tính của y, căn bản không thể làm biến hóa được tâm tình của y.

Cố Tá chớp chớp mắt.

Sức lực như vậy.... có thể so với bốn mươi vận động viên cử tạ đi? Ở hiện đại chỉ cần một quyền, thì không phải đem xe sắt thép bóp nát sao? Sức mạnh cơ thể thật không khoa học!

Nhưng mà... Lấy hiểu biết của hắn về Công Nghi Thiên Hành, đại ca này rốt cuộc đã dốc hết toàn lực hay chưa?

Nếu là không.... Trong lòng Cố Tá khẽ run, cũng thật sự là quá đáng sợ đi.

Vượn người Thái Sơn cũng không thể so...

Biểu hiện của Thương Vân Đế có thể nhìn ra được hắn phi thường cao hứng, bàn tay vung lên: "Sức lực đạt đến một ngàn tám trăm cân trở lên, liền tính vượt qua."

Người sáng suốt đều biết đây là chiếu cố Hách Liên Hưng Trình, đồng thời đối với việc Hách Liên Hưng Trình không tận lực cũng có chút bất mãn.

Hách Liên Hưng Trình không dám nói thêm cái gì, ngón tay hắn cơ hồ đều bấm vào trong thịt, cũng không có lỗ mãng.

Hôm nay trong mọi người ở đây, chỉ có hắn, mặt bị người giẫm trên đất.

Thương Vân Đế ngay sau đó lại nói: "Phần thi khảo nghiệm thứ hai, thỉnh chư vị dùng võ học uy lực nhất của chính mình, đập Thiên Quân Thạch, đo lường uy lực vũ kỹ."

Hách Liên Hưng Trình l không dám đoạt lấy uy phong lần thứ hai, hắn còn đang áp chế lửa giận, cũng không muốn vì cảm xúc không ổn định mà sơ suất lần nữa.

Mấy người còn lại, cũng là hai mặt nhìn nhau.

Cuối cùng Đoan Mộc Khinh Dung đứng lên đầu tiên, trực tiếp đi về phía trước Thiên Quân Thạch, biến chưởng thành quyền, đem khí kình màu đỏ ngang nhiên đánh ra.

Tiếng "ầm ầm" vang lớn, Thiên Quân Thạch không chút sứt mẻ, đem tất cả sức mạnh đều hấp thu vào. Trong phút chốc, trên khối Thiên Quân Thạch kia biến thành màu vàng nồng đậm, vô cùng mỹ lệ.

Thương Vân Đế gật gật đầu: "Tốt, uy lực Hoàng cấp thượng đẳng."

Nhóm võ giả nghe xong kinh ngạc.

Hoàng cấp thượng đẳng? Đây là phân cấp bậc như thế nào hả?

Cố Tá nhìn biểu tình mọi người, phát hiện không phải chỉ mình hắn không biết, như vậy, cách phân loại uy lực này chỉ có hoàng thất có đi....

Thương Vân Đế không giải thích nghi hoặc cho mọi người, chỉ bảo người kế tiếp tiếp tục.

Cố Tá im lặng chửi thầm: Giở trò quỷ gì a?

Kế tiếp Hoàng Phủ Trường Hạo cũng lên, đánh ra chiêu thức được Thiên Quân Thạch hấp thu, hiện ra cũng là màu vàng nồng đậm so với Đoan Mộc Khinh Dung đều lóa mắt như nhau.

Ngay sau đó là Tư Mã Nguyên Hữu cùng ba người từ nhất đẳng thế gia.

Đến lúc này màu sắc trên Thiên Quân Thạch mới có biến đổi.

Tư Mã Nguyên Hữu cùng hai người trước không khác nhau, ba người kia đánh ra màu sắc hiện ra là màu xanh biếc, cũng không khác lắm màu xanh tươi.

Vì thế mọi người ở đây đều hiểu rõ, dưới Hoàng cấp còn có Lục cấp.

Nếu sức lực chỉ dưới ba ngàn cân, thì có thể đánh ra màu sắc rực rỡ đến đâu?

Trong phút chốc, bọn họ không khỏi về phía Hách Liên Hưng Trình.

Hách Liên Hưng Trình đen mặc.

Nhìn hắn làm gì? Thật sự xem sức mạnh hắn không đến hai ngàn cân sao? Quả thật là buồn cười!

Hắn đứng dậy, dùng vũ kỹ gia truyền cường đại nhất của chính mình công kích mãnh liệt vào Thiên Quân Thạch.

Tiếng vang cực lớn làm người ta sợ hãi, Thiên Quân Thạch cơ hồ hiện ra màu vàng nồng đậm, mà màu vàng này so với ba người Hoàng Phủ Trường Hạo càng đậm hơn, đến sau cùng như có như không hiện ra màu đỏ đạm nhạt.

Có thể thấy với uy lực này đã một chân bước vào Hồng cấp.

Tầm mắt Hách Liên Hưng Trình ở trên người những cường giả còn lại xẹt qua, trong mắt tức giận rõ ràng.

Hắn vốn là nên đường hoàng như vậy, bởi vì hắn xác định bản thân so với đám người Đoan Mộc Khinh Dung mạnh hơn một phân, hắn mới hiện ra bá đạo của chính mình. Nếu không phải vừa rồi nhất thời sai lầm, hắn nhất định không có khả năng mất mặt xấu hổ như vậy!

Hiện tại những người này dám xem thường hắn, cho rằng hắn thật sự không được? Thật vọng tưởng!

Hách Liên Hưng Trình cố ý nhìn Công Nghi Thiên Hành một lúc lâu.

Công Nghi Thiên Hành bưng lên tách trà bên cạnh uống vừa lúc bỏ qua cái nhìn này, hoàn toàn không đem khiêu khích của hắn để vào mắt.

Hách Liên Hưng Trình càng phẫn nộ.

Công Nghi Thiên Hành này, cho y mặt mũi y lại không biết xấu hổ!

Hết cách, Hách Liên Hưng Trình cũng không thể lôi kéo Công Nghi Thiên Hành bảo y để ý đến hắn có phải không? Cho nên hắn chỉ có thể căm giận trở lại chỗ ngồi. Mà Công Nghi Thiên Hành ngược lại đem tách trà bỏ xuống, thản nhiên đến trước Thiên Quân Thạch.

Y tựa hồ suy nghĩ một chút, lúc sau một chưởng chụp ở trên Thiên Quân thạch.

Bởi vì biểu tình Công Nghi Thiên Hành không thay đổi nên người khác nhìn không ra y có dốc hết toàn lực hay không, chỉ thấy y tựa như chỉ nhẹ nhàng bâng quơ đánh ra một chưởng. Màu sắc trên Thiên Quân Thạch phát ra chói mắt, màu sắc hiện ra là màu đỏ thẫm thuần khiết — không đúng, phải nói là đỏ như máu, đỏ đến mức tận cùng, ở trong huyết sắc lại ẩn hiện một màu tím thần bí.

Hiển nhiên, y so với Hách Liên Hưng Trình cao hơn một bậc, đã gần vào Tử cấp.

Năng lực lần này của Công Nghi Thiên Hành, lại không làm những người khác quá kinh ngạc.

Sức lực tám ngàn cân, uy lực càng mạnh, như vậy cũng không quá phô trương...

Thương Vân Đế cười sâu xa: "Thiên Quân Thạch chia làm kim, tử, hồng, hoàng, lục năm cấp bậc. Thông thường sức lực trên ba ngàn cân đều có thể đạt đến lục cấp. "

Nói cách khác, nếu sức lực dưới ba ngàn cân, trừ phi vũ kỹ đặc biệt cường đại, nếu không chỉ sợ màu sắc sẽ hiện ra.

Cố Tá suy nghĩ, đoán không ra Thiên Quân Thạch này dùng chất gì chế tác mà thành nè.

Đại khái, nó không chỉ đơn là một cục đá, mà đã trải qua các loại thủ đoạn luyện chế.... Nhưng mà đây không phải trọng điểm, trọng điểm là đại ca này của hắn kỹ* áp quần hùng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khẳng định có thể thuận lợi giành lấy được danh ngạch.

*bản lĩnh, kỹ thuật

Kết quả là, Công Nghi Thiên Hành đại đại uy phong một phen.

Người Công Nghi gia mặt đầy vui mừng, nhưng thần sắc mấy đại thế gia khác lại không được tốt.

Thương Vân Đế cười: "Phàm là người có thể đánh ra màu sắc, đều vượt qua. Kế tiếp là vòng khảo nghiệm thứ ba, cũng là vòng cuối cùng." Nói xong, hắn nhẹ nhàng vỗ tay.

Trong phút chốc, một người từ trong góc đại điện đi tới, nhóm trưởng lão gia chủ lập tức nhìn ra đây là một vị cường giả Tiên thiên cấp ba.

Vị cường giả này hướng Thương Vân Đế thi lễ, chính mình đi nhanh về phía sau điện, chờ lúc hắn đi ra, còn chưa đến gần mọi người đã nghe được âm thanh gào rống trầm thấp mà thô bạo, liên tiếp truyền đến...

Trong lòng các cao thủ trẻ tuổi chấn động.

Đó là hoang thú!

Quả nhiên, cường giả Tiên Thiên kia nhanh chóng chạy ra, trong tay hắn bắt lấy một cái lồng sắt thật lớn cao chừng mười mấy mét. Trong lồng sắt có một con hoang thú vô cùng dữ tợn, xem hình thái này là hoang thú cấp ba, khí thế vô cùng hung hãn không ngừng ở trong lồng sắt va chạm, tính toán tổng thể sức mạnh của nó, chỉ sợ là đã gần với nửa bước Tiên Thiên.

Mọi chuyện diễn ra đem nhóm võ giả ở đây áp xuống.

Cố Tá vừa thấy hoang thú, tim liền đập nhanh.

Hoang thú này hắn biết đó nha! Gọi là Bạo Viêm hoang tê, ý nghĩa như tên, đây là hoang thú hình dáng bò tót. Trước kia ở Bôn Ngưu Lĩnh, kim chủ đại ca ở đó cũng từng khiêu chiến qua loại này, phải phí một phen công phu mới có thể đem hoang tê kia giết chết.

Đừng nhìn hoang tê kia chỉ là hoang thú cấp ba, nhưng trình độ hung hãn của nó chính là đứng đầu tất cả hoang thú cấp ba, càng đừng nói gia hỏa không biết bị thứ gì kích thích mà hiện tại hai mắt đỏ đậm, mà phàm là hoang thú bị kích thích khí huyết dâng lên, đánh nhau cứ giống như bị tiêm máu gà, đối phó càng khó hơn một bậc.

Cố Tá chớp chớp mắt.

Lại nói, Thương Vân Đế đem hoang tê này ra đây, không phải là muốn để cho nhóm tám người kia ẩu đả đi ha? Đại ca khẳng định là sẽ không sợ đâu, chỉ không biết mấy người kia sẽ nghĩ như thế nào.

Cường giả Tiên Thiên cánh tay rung lên, đem lồng sắt chặt chẽ ấn trên mặt đất.

Lúc này mọi người đều nhìn rõ, lồng sắt cao mười mấy mét, chiều dài năm sáu trượng, rộng hơn mười trượng, có thể coi như là một cái sân nhỏ.

Bạo Viêm hoang tê cao hai trượng hơn, thân dài khoảng ba trượng, toàn thân hoang thú như loại xe tăng nhỏ, một thân giáp sắt mang gai ngược, từ phòng ngự đến lực công kích đều rất dọa người. Càng không nói đến nó đang ở trong lồng sắt phun khí, là một quái thú sống.

Đem nó ra, còn nói khảo nghiêm...

Người sáng suốt đều sẽ hiểu rõ.

Nhưng hiểu thì hiểu, sắc mặt bọn họ sẽ không vì thế mà tốt hơn.

Thương Vân Đế nhìn hoang tê, vừa lòng gật đầu: "Thỉnh chư vị vào trong cùng đánh một trận chiến với hoang thú này, nếu cảm thấy chính mình đối phó không được, có thể kêu lên, tự nhiên sẽ có người đem chư vị giải cứu ra ngoài. Cho đến khi đem nó giết chết, hoặc khiến nó không còn lực công kích, thì mới tính thông qua."

Một mảnh yên tĩnh.

Phàm là cường giả ở đây, không ai chưa từng thấy qua máu, giết hoang thú tất nhiên cũng không ít. Nhưng là Bạo Viêm hoang tê phát cuồng này là chưa từng thấy qua.

Như vậy, lên hay là không lên?

Thương Vân Đế cười nói: "Chư vị không cần lo lắng khảo nghiệm không công bằng, bản đế đã chuẩn bị một số hoang thú bản lĩnh xấp xỉ, sau khi giết chết một con, tự nhiên sẽ có một con khác đưa đến."

Biểu tình nhóm cao thủ trẻ tuổi lại biến đổi.

Cố Tá nhìn Bạo Viêm hoang tê mà líu lưỡi.

Mà Công Nghi Thiên Hành giờ phút này, như đang suy tư gì đó.

_________

Editor: cảm thấy càng lúc càng gay cấn.... Đúng thì vote một cái nào mn... 😉