Ta Có Dược A!

Chương 315: Đột phá




Edit: Cám ❤.

Hồ Trường Phong chạy như bay đến nội viện, mà Hồ Trường An cùng Hồ Trường Bích trong thời gian này đều tận lực ngồi chờ ở đây chờ Cố Tá triệu hoán, lúc này cả hai vội vàng đi ra, gấp gáp nói: "Trường Phong, đây là –– "

Hít sâu mấy hơi, Hồ Trường Phong vội nói: "Đúng vậy, A Tá đại ca đã luyện dược xong, bảo ta gọi huynh mau tới đó."

Hồ Trường An mừng rỡ như điên, hắn không dám chậm trễ, lập tức đi theo Hồ Trường Phong đến đó.

Chẳng mấy chốc, khi vừa đến nơi liền ngửi thấy mùi dược liệu nồng nặc, tuy hơi khó chịu cay mũi, nhưng sau khi hít vào xong, Hồ Trường An có cảm thể giác được Cốt châu trong cơ thể một trận xôn xao.

Giọng Cố Tá trong phòng vang lên: "Trường An huynh, tới đây nhanh lên!"

Hồ Trường An hít mạnh một hơi, xông thẳng vào luyện dược phòng.

Bên trong có một bồn tắm rất lớn, Cố Tá đang đổ một thau dược thủy màu đen vào trong, nước ấm trong bồn kích phát ra một tầng sương đen, sau đó Cố Tá lại đổ vào đó một thau dược thủy màu hổ phách, cùng dược thủy màu đẹp dung hợp vào nhau, kích thích lẫn nhau –– sau một tiếng "bá", sóng khí cuộn trào, nước trong bồn liền biến thành màu xanh băng cực kì đẹp mắt, tựa như toát ra một làn khí lạnh.

Cố Tá nói nhanh: "Trường An huynh, mau cởi quần áo nhảy vào."

Hồ Trường An thoáng dừng chút, chân khí toàn thân như bùng nổ, cả người lập tức không mảnh vải che thân, loại tình huống này đúng là quá xấu hổ, vì thế y liền dùng tốc độ nhanh nhất nhảy vào bồn tắm.

Cố Tá chớp chớp mắt.

Hắn vừa rồi chỉ thấy một trận hoa mắt, người đã đi đến, cũng không nhìn rõ cụ thể Hồ Trường An lõa thể thế nào... Vậy cũng tốt, tùy tiện nhìn thân thể người khác, dù đều là nam nhân thì vẫn bị đau mắt đó.

Cả người Hồ Trường An đều ngâm vào dược thủy màu xanh băng chỉ lộ mỗi đầu ra ngoài, nhất thời cả khuôn mặt cũng bắt đầu vặn vẹo.

"Tê – – "

Y chưa từng trải qua đau đơn như thế.

Nhưng chuyện này vẫn chưa xong đâu, Cố Tá thấy y đã vào đúng tư thế, lập tức vỗ vào đan lô bên cạnh, thoáng chốc liền có một viên đan dược bay ra, bị hắn đưa tay bắt lấy nhét vào miệng Hồ Trường An.

Đan dược vào miệng liền tan, Hồ Trường An tràn ngập khó chịu.

Dược lực đan dược này tựa như liệt hỏa, gần như muốn thiêu rụi lục phủ ngũ tạng bên trong y, dược thủy bên ngoài lại như hàn băng lạnh thấu xương, hai đầu băng hỏa đối lập, thật đúng là muốn mệnh a!

Cố tình Cố Tá còn nói....

"Trường An huynh, nhất định phải nhẫn nhịn. Nếu không một khi ngất đi, vậy chính là thức tỉnh thất bại."

Hồ Trường An: "..."

Y nhất định chịu đựng được!

....Nhưng nó lại không dễ dàng như thế.

Trong sách có nói, đặc điểm của Vạn Lậu Chi Thể chính là trên Cốt châu có lỗ nhỏ, hiện tại nếu muốn Vạn Lậu Chi Thể thuận lợi thức tỉnh, như vậy phải đem những lỗ nhỏ bị coi là bệnh hủ cốt mà chữa trị trước đó dùng dược lực lấp đầy lại, sau đó lần nữa đả thông.

Một khi chữa trị, đau đớn sẽ tựa như từng đợt dao cắt xuyên thấu vào xương tủy, cực kì khủng bố.

Hơn nữa, bởi vì Vạn Lậu Chi Thể không được thức tỉnh từ nhỏ, Hồ Trường An hiện tại so với các Vạn Lậu Chi Thể khác đã cách biệt quá xa, muốn thức tỉnh sẽ càng thêm phiền toái, hơn nữa khi luyện võ vì muốn phối hợp với Cốt châu nên đã tạo ra không ít ám thương. Đương nhiên những vấn đề này Cố Tá đều có thể giải quyết được, nhưng giải pháp chính là dung hợp các loại dược thủy lại với nhau, cũng chính là nguyên nhân Hồ Trường An đang khổ sở chịu đựng.

Hồ Trường An đau đớn đến cả người co giật.

Hồ Trường Phong siết chặt nắm tay đứng nhìn, Hồ Trường Bích tiểu cô nương theo lí nên tránh mặt lại khăng khăng cố chấp ở lại, vẻ mặt tràn đầy đau lòng. Bất quá bọn họ sớm đã nghe Cố Tá nói qua, cho nên hiện giờ không dám động cũng không dám nói chuyện, chỉ biết yên lặng đứng chờ.

Cố Tá thấy thế, suy nghĩ một hồi vẫy tay thu lại mấy viên đan dược còn lại trong đan lô, chia làm hai bình, đưa cho Hồ Trường Phong cùng Hồ Trường Bích mỗi người một bình.

Tỷ đệ hai người nhận lấy, khó hiểu nhìn Cố Tá.

Cố Tá cười nói: "Cách một canh giờ hai người các ngươi cho Trường An huynh dùng một viên, không thể sai sót."

Đây coi như dời đi sự chú ý của hai người họ đi?

Hồ Trường Phong cùng Hồ Trường Bích giống như vừa tiếp nhận trọng trách lớn lao, nghiêm túc gật đầu: "Chúng ta nhất định sẽ làm tốt."

Nói xong, lực chú ý quả nhiên đã được dời đi, vẻ đau lòng tuy vẫn còn đó, nhưng nhiều thêm là thận trọng.

Cố Tá vừa lòng gật đầu, hắn tiếp tục viết xuống phương thuốc, chuẩn bị giai đoạn trị liệu thứ hai.

Trên thực tế, muốn thức tỉnh Vạn Lậu Chi Thể của Hồ Trường An cần đến ba đợt trị liệu. Về sau muốn bồi dưỡng Vạn Lậu Chi Thể cũng phải cần đến rất nhiều phương thuốc khác nhau.

Trước mắt hắn chỉ cần giúp Hồ Trường An thức tỉnh, còn về bồi dưỡng phía sau... Hắn trực tiếp cho Hồ Trường An phương thuốc để y chậm rãi bồi dưỡng là được rồi.

Chung quy hắn vẫn phải đi tìm đại ca nhà mình, không có khả năng cứ mãi đi theo tính toán thay Hồ Trường An được. Hồ Trường An cứu hắn một lần, hắn giúp Hồ Trường An thức tỉnh, để y cuối cùng không phải chết vì bệnh hủ cốt cũng coi như đã đền đáp ân tình.

Ba đợt điều trị không thể gián đoạn, ít nhất cũng phải hai ngày một đêm mới có thể hoàn thành.

Khó khăn lắm cũng đến đợt trị liệu thứ ba, vẫn là dược thủy cùng với đan dược, thân thể Hồ Trường An đã xảy ra biến hóa rõ ràng – biểu hiện rõ ràng nhất chính là dáng người y đã không còn béo nữa, da thịt săn chắc biến thành cơ bắp, cả người đều cường tráng hơn hẳn. Đường nét cũng trở nên rõ ràng, khuôn mặt bình thường hiền lành trước đó cư nhiên lộ ra vài phần anh tuấn.

Dược thủy trong bồn lấy Hồ Trường An làm trung tâm hình thành lốc xoáy không ngừng xoay tròn, Cố Tá có thể thấy rõ chân khí quanh thân Hồ Trường An đang không ngừng bốc lên.

Hồ Trường Bích ngạc nhiên: "Đại ca sao thế?"

Cố Tá cũng không có gì ngoài ý muốn: "Trường An huynh thức tỉnh muộn, hiện tại chỉ là cho y nhiều thêm chút dược liệu, giúp y nhân cơ hội này có thể đột phá Thoát Phàm."

Hồ Trường Phong tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng vẫn biết Thoát Hoàn cảnh không dễ đột phá, lập tức nhíu mày: "Nhưng nếu muốn đột phá, con cháu trong tộc đều phải đến cấm địa...."

Lúc này đến phiên Cố Tá nhíu mày, "Nói như thế thì sẽ gây bất lợi đến việc Trường An huynh thức tỉnh. Tiểu công tử, Trường An huynh vẫn chưa thể rời khỏi bồn tắm, nếu muốn đến cấm địa, các ngươi phải gọi người đến đem y cùng bồn tắm đi vào mới được."

Hồ Trường Phong có chút do dự: "Cấm địa chỉ cho phép con cháu gia tộc tiến vào, đại ca cứ để ta cõng!"

Cố Tá nói: "Nhưng là..." Hắn không khỏi đánh giá Hồ Trường Phong một chút.

Hồ Trường Phong: "Chút sức lực này ta vẫn có."

Cố Tá hiểu, dù sao hắn cũng đã cấp cho Hồ Trường An đầy đủ dược liệu cần thiết rồi, nếu Hồ Trường Phong nói không có vấn đề thì liền không vấn đề, chuyện này hắn không quản được.

Tiếp theo hắn lại ném cho Hồ Trường Phong một hồ lô, bên trong có hơn trăm viên Uẩn Khí Đan cực phẩm, phòng khi Hồ Trường Phong thiếu hụt chân khí có thể lấy ra dùng.

Hồ Trường Phong mở ra ngửi ngửi, cảm thấy chất lượng rất tốt liền nói cảm tạ.

Sau đó hắn cùng Hồ Trường Bích chia ra đứng hai bên bồn tắm, cánh tay phát lực khiêng cả người lẫn bồn ra ngoài.

Cố Tá suy nghĩ một chút, vẫn là đi theo sau bọn họ.

Để hai tiểu hài tử khiêng một bồn tắm lớn hắn thật có chút không yên tâm, chỉ cần đi theo đến ngoài cấm địa là được rồi.

Cứ như vậy, đoàn người vội vã chạy đến cấm địa.

Nhưng Cố Tá không nghĩ tới chính là không những chỉ có hắn bị ngăn lại, mà cả ba huynh muội Hồ Trường An cũng bị cản  bên ngoài.

Trước cấm địa có người canh giữ, trên mỗi cột đá cao cao đều có một lão giả Hợp Nguyên cảnh ngồi đó, thân thể hao gầy, tựa như người sắp chết. Nhưng người chặn bọn họ không phải những lão giả này, mà là mấy tên Võ giả trẻ tuổi mặc nhuyễn giáp bên dưới. Bọn họ vẻ mặt nghiêm túc, động tác sạch sẽ lưu loát, dùng Linh Binh ngăn trước người, mà nhóm lão phía trên hai mắt nhắm nghiền, căn bản không để tâm đến chuyện bên dưới.

Hồ Trường Bích coi như là người thích hợp mở miệng nhất, nàng lạnh giọng nói: "Đại ca ta sắp đột phá Thoát Phàm cảnh, dựa theo quy tắc gia tộc cần phải tiến vào cấm địa để hoàn thành. Các ngươi nhanh chóng tránh ra, mau để đại ca ta tiến vào."

Tuy nhiên những Võ giả trẻ tuổi đó lại không hề nhúc nhích, bọn họ mơ hồ trao đổi ánh mắt với nhau, nói thẳng: "Thiếu chủ hiện giờ hôn mê bất tỉnh, cũng không thể chứng minh bản thân sắp đột phá, cho nên không thể tiến vào. Nhị tiểu thư, quy tắc gia tộc có giới hạn, đừng làm chúng ta khó xử."

Hồ Trường Bích mất kiên nhẫn. Nàng làm bọn họ khó xử? Không phải vừa rồi đã giải thích rõ ràng rồi hay sao?

Hồ Trường Bích cũng bực bội: "Đại ca ta sắp đột phá, không lẽ các ngươi không nhìn ra khí tức của huynh ấy hay sao? Theo quy định cần phải để huynh ấy tiến vào, các ngươi ngược lại thì nói không cho!"

Võ giả trẻ tuổi rất kiên quyết: "Thực xin lỗi tiểu công tử, chúng ta thật sự không cảm nhận được khí tức thiếu chủ có gì bất đồng cả."

Hồ Trường Bích chỉ hận không thể giơ vuốt cào rách mặt bọn họ: "Ngay cả ta cũng cảm nhận được, các ngươi lại nói không có?"

Nhóm Võ giả trẻ tuổi cứng rắn nói: "Khí tức thiếu chủ xác thật có tăng lên, nhưng chỉ tại Tiên Thiên cửu trọng, tất nhiên không thể cứ vậy mà đột phá Thoát Phàm cảnh được. Mong nhị tiểu thư hiểu cho lòng trung tâm của chúng ta."

Tóm lại, không cho là không cho!

Hồ Trường Bích không còn cách nào, nàng thử gọi những lão giả trên cột đá, nhưng những người đó chẳng khác nào kho tượng, đến mắt cũng không thèm mở, hiển nhiên là không muốn làm chủ cho bọn họ.

Lúc này Hồ Trường Bích không khỏi có chút tuyệt vọng.

Vất vả lắm huynh trưởng mới đi được đến bước này, nếu không vào được cấm địa mà đột phá bên ngoài, vậy chẳng phải sẽ biến thành trò đùa sao? Dòng chính không thể đột phá trong cấm địa, thực lực thường đều sẽ kém cỏi hơn những con cháu khác một bậc, huynh trưởng vốn là trụ cột của gia tộc, chẳng lẽ cứ thế mà trở thành người bình thường sao!

Hồ Trường Phong cũng nôn nóng, nhưng hắn còn nhỏ, không thể làm gì được.

Cố Tá tuy không nói chuyện, nhưng trong lòng không khỏi nghi hoặc.

Nghe vào thì thấy nhóm Võ giả trẻ tuổi kia rất hiểu quy củ, nhưng hiện tại thiếu chủ đang trong thời điểm mấu chốt, bọn họ cứ thế ngăn cản,.... Thấy thế nào cũng không phải thái độ nên có với thiếu chủ đi? Huống chi quy tắc là chết, người là sống, trong hoàn cảnh như vậy, những gia tộc bình thường khác cũng sẽ có biểu hiện cứng nhắc như vậy sao?

______