Ta Có Dược A!

Chương 260: Tam kỳ




Edit: Cám

.... Kình Vân bảng?

Cố Tá ngẩn người.

Hắn chỉ biết có Địa Bảng Thiên Bảng, cái bảng này lại chưa từng nghe ai nói qua.

Công Nghi Thiên Hành cũng hỏi kỹ thêm: "Lăng cô nương, không biết Kình Vân bảng này là khiêu chiến thế nào? Nó cùng Thiên Bảng Địa Bảng có gì khác nhau sao?"

Lăng Tử Vi nếu đã đề cập đến chuyện này, lập tức cũng không lại do dự, giải thích với y: "Kình Vân bảng chỉ có nơi này mới có. Phàm là người biết đến vùng trung tâm tông môn này, đều có thể khiêu chiến, mà trên Kình Vân bảng, chia thành thượng bảng cùng hạ bảng. Thượng bảng là dành cho Võ giả Thoát Phàm cảnh, hạ bảng dành cho Tiên Thiên Võ giả.... "

Theo như nàng nói, muốn đề tên thượng bảng hạ bảng thông thường đều là đệ tử Tiên Thiên cảnh có tiềm lực, mà cạnh tranh trên thượng bảng sẽ càng thêm khốc liệt... Dù sao, tại vùng trung tâm này, Võ giả Thoát Phàm cảnh vẫn chiếm số đông, đệ tử Tiên Thiên cảnh lại rất ít. Thay vì nói Kình Vân bảng chia làm hai bảng thượng hạ, không bằng nói vì muốn cân bằng chút tâm lí cho đệ tử Tiên Thiên nên mới sáng lập ra một cái hạ bảng mà thôi.

Cố Tá gật đầu, tỏ vẻ có thể hiểu.

Đúng vậy, nơi này vốn dĩ là huyền mạch, Chân Khí Trì kia chỉ là do con người tạo nên, đương nhiên mọi chuyện đều lấy đệ tử Thoát Phàm cảnh làm trọng. Trên thực tế, Kình Vân Tông như một quái vật khổng lồ, chỉ khi đạt đến Thoát Phàm cảnh, mới có thể xưng là lực lượng chân chính của tông môn. Cái gọi là Hậu Thiên cảnh cùng Tiên Thiên cảnh, kì thật đều là hậu bị, hơn nữa chỉ có Võ giả Tiên Thiên mới được coi như là đủ tư cách, bằng không, vì sao chỉ có đệ tử Tiên Thiên mới được trở thành đệ tử nội môn chứ?

Trong cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này, nơi nào cũng đều là không công bằng, nhưng có thể dựa vào thực lực tạo ra một ít công bằng này đó, nếu không con cháu nhà nghèo cũng không có đường tấn thân, có thể làm như vậy cũng đã đủ dụng tâm rồi.

Đương nhiên, hiểu thì hiểu, hắn là người đến từ thế giới khác, đối với thế giới quan nơi này tuy rằng hiểu nhưng vẫn có sự ngăn cách... Hiện giờ bất quá cũng chỉ là nỗ lực thích ứng mà thôi.

Bên kia Công Nghi Thiên Hành cùng Lăng Tử Vi đối thoại vài câu, đem những chuyện liên quan đến Kình Vân bảng đều khai quật ra hết.

Trước đó có nói, kỳ thật đại đa số đệ tử tông môn đều không biết đến Kình Vân bảng, trong mắt bọn họ, Thiên Bảng chính là bảng cao nhất, nhưng thực tế cường giả trên Thiên Bảng so với Kình Vân bảng bên này cũng không coi là gì –– nói khó nghe chút, chỉ dựa vào những Võ giả Thoát Phàm cảnh thực lực tương đối đó, không chừng căn bản đều lên không nổi Kình Vân bảng.

Chiến lực hai bên, căn bản không cùng cấp bậc, thiên tài tung hoành trên Kình Vân bảng kia mới là thiên tài chân chính trong tông môn, vào thời khắc tất yếu, cũng sẽ là người thay tông môn đoạt lấy vinh dự.

Cố Tá im lặng.

Cho nên, những đệ tử tiềm tu được thỉnh ra trước đó, hẳn chính là đệ tử hạ bảng Kình Vân bảng? Nói không chừng nơi bọn họ bế quan, cũng chính là Kình Vân Sơn này....

Lăng Tử Vi đi trước dẫn đường, vừa đi vừa tiếp tục giới thiệu cho hai người.

Ở giữa hai cao phong kề nhau, một tòa cự sơn sừng sững đứng đó, ngọn núi này cùng những ngọn núi san sát nhau trước đó không giống, thoạt nhìn hiểm trở thẳng đứng, bên trong hình như chứa đựng càn khôn.

Lăng Tử Vi nói: "Đây là chủ phong, cũng chính là nơi khiêu chiến Kình Vân bảng, nơi này có ngũ hiểm tam kỳ, xem như tám trạm kiểm soát, trong đó Võ giả Tiên Thiên cảnh khiêu chiến chính là tam kỳ, Võ giả Thoát Phàm cảnh khiêu chiến ngũ hiểm.... " Nói đến đây, nàng vươn ngón tay, chỉ vào giữa núi: "Đó chính là một kỳ trong đó."

Cố Tá ngẩng đầu nhìn, phát hiện nơi Lăng Tử Vi chỉ chính là một huyệt động đen xì rất sâu, nhưng bất quá chỉ là một huyệt động, có cái gì "kỳ" chứ?

Công Nghi Thiên Hành cũng nhìn qua: "Chính là huyệt động kia, có kỳ vật gì sao?"

Lăng Tử Vi nói: "Đó là Kỳ Phong Động, bên trong dị phong cuồn cuộn, muốn từ bên trong đi ra, cần phải có thân pháp thực linh hoạt. Hơn nữa mỗi lần đi vào Kỳ Phong Động, cảm giác đều không giống nhau, lần đầu tiên có thể đi qua, không có nghĩa lần thứ hai cũng có thể đi qua, cùng đạo lí đó, dù lần thứ hai thứ ba thứ tư đều thông qua, nhưng tới lần thứ năm thứ sáu cũng có khả năng bị lạc trong đó. Bình thường, vì tránh cho Võ giả đi vào lại ra không được, mỗi lần đệ tử tiến vào Kỳ Phong Động, bên hông đều sẽ cột một sợi dây thừng, một khi đi lạc, liền có thể dựa theo sợi dây này rời đi."

Cố Tá hỏi: "Nếu là Võ giả Thoát Phàm cảnh đi vào, vậy có thể dễ dàng trở ra hay không?"

Lăng Tử Vi lắc đầu: " Võ giả Thoát Phàm cảnh vào không được, đó cũng là chỗ kì lạ của Kỳ Phong Động, nếu Võ giả Thoát Phàm cảnh trở lên tiến vào, gió bên trong sẽ hoàn toàn biến mất, không khác gì huyệt động bình thường... Nơi này do thiên nhiên sinh thành, cũng có người đề nghị cải tạo một chút, nghe nói cũng từng thử qua, nhưng kết quả lại không được như mong muốn. Cuối cùng, cũng chỉ có thể để vậy thôi."

Cố Tá thở ra: "Khó trách gọi là Kỳ Phong Động, quả nhiên thật đủ "kỳ""

*kỳ ở đây hẳn là quái, lạ, đặc biệt, không tầm thường.

Công Nghi Thiên Hành cũng tán thành: "Tự nhiên là tốt nhất, khó lòng giải thích."

Dần dà, ba người đi đến chân chủ phong.

Ở nơi này, có chừng vạn thềm đá cực dài, nối liền đến đỉnh núi.

Cố Tá ngửa mặt nhìn, liếc mắt một cái đều nhìn không thấy điểm cuối, không khỏi líu lưỡi: "Phải đi bộ ư?"

Lăng Tử Vi lắc đầu: "Đây là kỳ thứ hai, Kỳ Thạch Lộ."

"Kỳ Thạch Lộ này lại có chỗ nào "kỳ"?"

"Kỳ Thạch Lộ đặc biệt ở chỗ, chính là tạo áp lực cho Võ giả."

Theo Lăng Tử Vi nói, Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành đứng dưới chân thềm đá thật dài kia, dần dần đã biết đây là thứ đồ chơi gì rồi.

Ân, chính là bản biến dị của trọng lực thất.

Trước đó Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành đã thử qua trọng lực thất, nơi đó trọng lực thất khác nhau áp lực khác nhau, như vậy vạn thềm đá ở đây cũng sẽ tương tự, thềm đá càng lên cao, trọng lực mang đến cũng càng ngày càng mạnh.

Thí dụ như nói, hai ngàn giai* (bậc thềm) đầu tiên chính là mức phổ thông, đủ để cho các đệ tử Tiên Thiên lĩnh hội được chút khoái cảm "leo lên", mà cũng bắt đầu từ hai ngàn giai đó trở lên, trọng lực sẽ tăng lên gấp đôi... Như thế suy ra, lấy hai ngàn giai đó làm cột mốc, trọng lực cứ theo đó không ngừng gia tăng gấp bội.

Cố Tá vẫn còn chưa quá rõ: "Nếu chỉ có như vậy, cũng không được gọi là quá "kỳ" đi...."

Lăng Tử Vi gật gật đầu: "Kỳ không phải cái này, đặc biệt nhất là ở chỗ Kỳ Thạch Lộ có thể ghi nhớ lại lộ trình leo lên của các đệ tử. Nếu đệ tử lần đầu tiên leo lên được ba ngàn giai không chịu nổi áp lực rời đi, lần sau lại đến thử, vậy bậc thềm đầu tiên sẽ có áp lực tương đương với ba ngàn giai trước đó."

Cố Tá trợn to mắt: "Nói cách khác, phạm vi trọng lực kỳ thật sẽ không ngừng tăng lên? Vậy nếu đại... Công tử nhà ta lần đầu leo đến một vạn giai, vậy lần tiếp theo bậc thềm đầu tiên cũng chính là áp lực của một vạn giai trước đó?"

Lăng Tử Vi lại điểm nhẹ trán: "Đúng vậy."

Cố Tá bừng tỉnh.

Thì ra là vậy, đích xác cũng có thể xưng là "kỳ"! Cái này cùng thang máy tự động cũng có chút tương tự a!

Bất quá....

Cố Tá còn có nghi vấn: "Nếu là từ giai đầu tiên áp lực gấp đôi đã không gánh vác nổi, chẳng phải là đang sống sờ sờ bị áp chết tươi hay sao? Mặc dù áp không chết vẫn có thể rút lui, vậy sau này chẳng phải không thể tiếp tục rèn luyện ở đây được nữa sao?"

Lăng Tử Vi trả lời: "Nếu là trong chớp mắt đã chết, cũng chỉ chứng minh đệ tử leo lên đó không biết tự lượng sức mình, hạng người đần độn như thế, chết ở chỗ này, cũng xem như chết có ý nghĩa. Mà nếu trong lòng đã có tính toán trước, chỉ cần có thể kiên trì trong chớp mắt, thềm đá phát hiện thân thể đệ tử không thể chống đỡ, sẽ tự động giảm bớt áp lực, đem áp lực điều chỉnh lại khoảng giữa trạng thái nguyên bản và gấp hai, cứ như vậy, để cho đệ tử có thể thích ứng. Chờ lần sau lại đến, vẫn lấy áp lực đó làm chuẩn, tiến hành rèn luyện bước tiếp theo."

Nguyên lai còn có trí năng như vậy...

Cố Tá tức khắc bái phục.

Quả nhiên thật kỳ a!

Hai "kỳ" trước đó đều rất có lực hấp dẫn, Cố Tá đối với kỳ thứ ba liền tràn ngập hứng thú: "Lăng cô nương, thế còn "kỳ" thứ ba là thứ gì vậy?"

Biểu tình Lăng Tử Vi tức khắc có chút kì dị: "Kỳ thứ ba này...."

Công Nghi Thiên Hành vốn rất có hứng thú mà lắng nghe, lúc này nhìn thần sắc Lăng Tử Vi như vậy, cũng hỏi một câu: "Lăng cô nương có điều khó nói phải không?"

Thân thể mềm mại của Lăng Tử Vi hơi cứng lại: "Cũng không phải." Nàng nhẹ giọng nói: "Kỳ thứ ba này, chính là Kỳ Hỏa Vân."

Cố Tá nhất thời há hốc mồm: "Kỳ Hỏa... Vân?"

"Kỳ" có thể lí giải, "Hỏa" cũng có thể hiểu, nhưng "Kỳ Hỏa" rồi còn "Vân"? Đây là cái gì a? Hoàn toàn không thể lí giải.

Lăng Tử Vi lúc này cũng không nhiều lời, ngữ khí mềm mại nói: "Hiện giờ có nói cũng không rõ được, đợi lên đỉnh núi, tự nhiên có thể nhìn thấy Kỳ Hỏa Vân này, đến lúc đó Tử Vi lại giải thích cho hai vị, có được không?"

Cố Tá bị nghẹn, nhưng cũng không truy vấn, dù sao Lăng Tử Vi cũng nói lên đỉnh núi là có thể biết, không phải sao? Cũng không biết sẽ là cái thứ mới mẻ gì đây.

Công Nghi Thiên Hành khó khi thấy được Cố Tá lộ ra dáng vẻ thiếu niên hoạt bát, duỗi tay xoa nhẹ đầu hắn: "Chờ đến đỉnh núi, vi huynh bồi A Tá đi xem."

Cố Tá trong lòng ấm áp, nhịn không được mở miệng nói: "Quyết định vậy đi!"

Bất quá hiện tại đầu tiên Công Nghi Thiên Hành muốn đi thử Kỳ Thạch Lộ, thể hội một chút cảm giác trọng lực trên đó.

Cố Tá ngoan ngoãn đứng chờ một bên.

Nguyên bản bọn họ nên để Lăng Tử Vi rời đi trước, nhưng Lăng Tử Vi lại nói đồng ý ở lại chờ.

Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá liếc nhau, thế nhưng cũng không khách khí với nàng.

Tóm lại, hơn phân nửa sẽ là thê tử Thiên Dương... Vậy cũng coi như là một nửa người nhà rồi.

Quả nhiên, Lăng Tử Vi thấy Công Nghi Thiên Hành không khách sáo với mình, trong mắt xẹt qua một tia vui sướng, sau đó nàng cùng Cố Tá đứng một bên thỉnh thoảng trò chuyện, cùng chờ Công Nghi Thiên Hành.

Công Nghi Thiên Hành một chân dẫm lên bậc thềm thứ nhất.

Thật kì dị, dưới chân y liền truyền đến một cổ lực hút, phía sau lưng phảng phất như bị thứ gì đó ngăn chặn, toàn bộ thân thể nhất thời đều trở nên nặng nề.

Y tính toán một chút, ước chừng cùng với trọng lực của phòng trọng lực gấp mười không sai biệt lắm, với y mà nói thật sự rất nhẹ nhàng –– cũng phải, phàm là đệ tử tiềm tu đến nơi này, thân thể dù kém cỏi, cũng sẽ không đem phòng trọng lực gấp mười đặt vào mắt, hai ngàn thềm đá đầu tiên này, tự nhiên cũng chính là "thềm đá bình thường" mà thôi.

Ngay sau đó, Công Nghi Thiên Hành bắt đầu bay nhanh hướng lên trên.

Cố Tá cùng Lăng Tử Vi mắt thấy Công Nghi Thiên Hành càng đi càng cao, bọn họ cũng từ sơn đạo bên cạnh đuổi theo.

Lăng Tử Vi vừa chạy được vài bước, đột nhiên hỏi: "Cố dược sư, có cần hỗ trợ không?"

Cố Tá là một Luyện dược sư, trong mắt người ngoài đương nhiên rất yếu, nhưng ngày thường đều bị người khác nâng tới nâng lui còn chưa tính, hiện tại lại để cho một cô nương so với chính mình mảnh khảnh hơn mang đi, vậy cũng quá mất mặt rồi... Huống chi, cô nương này tuy cũng được xem như nửa người nhà, như vẫn là "nam nữ thụ thụ bất thân" a.

Vì thế, Cố Tá liền nói: "Không cần, ta tự mình chạy bộ."

Lăng Tử Vi cũng không khuyên hắn, bởi vì, nàng cũng có chút ngượng ngùng đó.

Kế tiếp hai người liền giống như tia chớp, cùng tốc độ Công Nghi Thiên Hành không sai biệt lắm, không ngừng tiến lên núi. Đúng vậy, Công Nghi Thiên Hành lưng mang trọng lực, tốc độ cũng nhanh như thế! Làm cho Lăng Tử Vi cùng Cố Tá phải dốc hết toàn lực mới miễn cưỡng đuổi kịp.

Dần dần, Công Nghi Thiên Hành đã leo đến thềm đá thứ hai ngàn chẵn.

Cố Tá lo lắng nhìn theo, trong phút chốc, liền phát hiện toàn thân Công Nghi Thiên Hành thoáng dừng một chút, sau đó lẳng lặng đứng thẳng, thân thể y đột nhiên lay động, không còn được nhẹ nhàng như trước.

Tuy rằng nói thân thể Công Nghi Thiên Hành sau khi trải qua rèn luyện huyết thú, hiện giờ thân thể cường hãn hơn vài lần so với trước kia, nhưng trọng lực gấp mười lần trước kia thân thể cũng khó chịu nổi, hiện tại dù đã mạnh hơn rất nhiều, nhưng không đại biểu cho trọng lực gấp đôi y cũng có thể gánh vác –– dù sao, trọng lực càng cao, áp bách mang đến không phải thân thể chỉ cường đại vài lần là có thể triệt tiêu được.

Cho nên, Công Nghi Thiên Hành dưới áp bức trọng lực gấp hai mươi lần, sau khi lắc lư vài cái, mới miễn cưỡng đứng lại.

Thiệt tình có chút gian nan.

Cố Tá cũng dừng lại, khẩn trương không thôi.

Hy vọng đại ca hắn có thể hảo hảo an ổn mà đi, bằng không từ trên đó ngã xuống, một khi không cẩn thận không kịp ngự không mà nói, chẳng biết sẽ ngã thành bộ dáng gì đây? Thân thể cường hãn cỡ nào, cũng sẽ bị ngã nát đó!

Cũng may Công Nghi Thiên Hành lập tức bảo toàn bước chân, thuận lợi tiến lên một bậc thềm, kế tiếp cũng không phát sinh bất kì sự cố gây nên thảm án gì, ngược lại bởi vì trước đó đã thích ứng được, bước đi cũng ổn định vững chắc, chỉ là mỗi bước trên trán đều thấm ra một tầng mồ hôi, hơn nữa tốc độ đi lên so với lúc trước không biết chậm hơn bao nhiêu lần.

Cố Tá cẩn thận một bên quan sát, Lăng Tử Vi bên cạnh không nói một lời, an an tĩnh tĩnh.

Dần dần, một canh giờ qua đi, hai canh giờ qua đi...

Ba canh giờ trôi qua, Công Nghi Thiên Hành rốt cuộc đi đến bậc thềm thứ bốn ngàn, y lại ăn vào mấy viên đan dược, vết máu trên thân thể dần khôi phục lại lúc ban đầu, sau đó lại hít sâu một hơi, lần thứ hai nhấc chân bước tiếp.

Cố Tá ngừng thở, cảm thấy chính mình hít thở không thông.

Ngàn vạn ngàn vạn ngàn vạn lần không thể ngã xuống....

Khoảng khắc Công Nghi Thiên Hành vừa dẫm một chân lên, trên đùi phải liền xuất hiện vết rạn rậm rạp, y cơ hồ lập tức thu chân lại, một lần nữa dừng lại trên thềm đá thứ bốn ngàn.

Quả nhiên là không được, nếu Công Nghi Thiên Hành thật sự tiến lên, đại khái vẫn có thể kiên trì trong một chớp mắt đó, nhưng là dưới tình huống này, trọng lực giảm bớt đi trong phạm vị hai mươi lần trọng lực cũng không được bao nhiêu, nếu đã vậy, lấy thông tuệ của Công Nghi Thiên Hành, sẽ không tốn công liều chết làm vậy.

Vì thế, Công Nghi Thiên Hành đi sang phải vài bước, sau đó thân hình chợt nhoáng, nhảy ra khỏi phạm vị thềm đá.

Lúc này thân thể y bỗng chốc vẽ thành đường cong, ngay sau đó thân thể lần thứ hai đong đưa, cuối cùng uyển chuyển nhẹ nhàng dừng lại bên người Cố Tá.

Cố Tá vội nói: "Đại ca mau mau chữa trị chân của huynh đi."

Đùi phải Công Nghi Thiên Hành vừa rồi bị thương nặng, bởi vì không điều trị, thời điểm trở lại thềm đá gấp hai mươi lần trọng lực miệng vết thương cơ hồ bị đè áp phun máu ra, hiện giờ nhìn cực kì đáng sợ.

Công Nghi Thiên Hành khẽ cười cười: "Chỉ là vết thương nhỏ, không ngại."

Dứt lời liền ăn vào một viên Lưu Xuân Đan, trong thời gian ngắn ngủi, miệng vết thương dùng tốc độ mắt thường thấy được nhanh chóng khỏi hẳn, không tốn bao nhiêu công phu, đã trơn bóng lại như lúc ban đầu, nửa điểm dấu vết đều không lưu lại.

Cố Tá lúc này mới yên tâm.

Hắn cũng biết đó là vết thương nhỏ, nhưng chảy máu đáng sợ như vậy, cũng khiến lòng người bất an a...

Công Nghi Thiên Hành cũng không nói gì thêm, đoàn người bọn họ liền phi thân đến đỉnh núi.

Trên đường, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một hai thân ảnh xuyên qua rừng cây, nghĩ tới có thể là các đồng môn cũng giống mình đến đây tu luyện, bất quá nếu đối phương không chủ động hiện thân, bọn họ cũng không quen biết những đồng môn đó, chào hỏi tiếp đón gì đó cũng đành từ bỏ.

Không bao lâu, bọn họ đã đến phụ cận Kỳ Phong Động.

Công Nghi Thiên Hành đồng dạng cũng muốn đi vào đánh giá một chuyến, nhưng mà Lăng Tử Vi dù được xem như một nửa người trong nhà, rốt cuộc cũng không phải người nhà chân chính, bọn họ còn cần Lăng Tử Vi giải thích thêm một ít tình huống, nhưng cũng không muốn làm phiền nàng lại đứng chờ mấy canh giờ ngoài cửa động.

Đại khái một lát sau, chóp mũi ngửi thấy được hơi thở càng ngày càng tươi mát, cũng càng lúc càng mang theo cổ lãnh ý, cuối cùng, Cố Tá ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy được đỉnh núi kia!

Đỉnh núi cũng không phải địa phương hoang vu, ở chỗ này cũng có không ít cự mộc đặc biệt thô tránh thoạt nhìn rất cổ xưa, mà ở giữa được cự mộc bảo vệ xung quanh là một tấm bia đá thật lớn, trên bia đá này có rất nhiều tên đệ tử, cũng với thứ tự của bọn họ.

Cự mộc thấp thoáng, chỉ có thể nhìn thấy một ít phía trên cùng, bọn họ cũng tò mò muốn biết được "chân dung" nhóm thiên chi kiêu tử Kình Vân bảng một chút, dưới sự dẫn dắt của Lăng Tử Vi, xuyên qua một số cây cối, đi đến nơi đó.

Thị lực Cố Tá rất tốt, lúc này lại dụng tâm đánh giá, phát hiện người trên Kình Vân bảng, tính cả thượng bảng cùng hạ bảng bất quá cũng chỉ có 70 người mà thôi.

Thượng bảng 50 người, hạ bảng gần hai mươi người.

Số lượng thật ít ỏi...

Bất quá vừa nghĩ xong, Cố Tá cũng lập tức phản ứng lại.

–– cũng không nên cảm thấy kinh ngạc, dù sao người biết đến Kình Vân bảng vốn đã rất ít, đệ tử tiềm tu Tiên Thiên cảnh lại càng hiếm, có thể cho ra bao nhiêu thứ tự đó, kỳ thật cũng được xem như là rất nhiều rồi phải không?

Kế tiếp, Cố Tá liền bắt đầu nhìn một đám tên trên đó.

Tự nhiên vẫn là bắt đầu xem từ người đứng đầu Kình Vân bảng, tên gọi Đằng Vân Phi... Quả nhiên là chưa từng nghe qua người này. Người đứng thứ hai là Hồ Ngọc Lỗi, thứ ba Từ Kiều Kiều, thứ tư.... Thứ sáu.... Thứ bảy Hoang Cơ....

Ai ái ai?!

Thứ bảy, là Hoang Cơ? Là Hoang Cơ đệ nhất Thiên Bảng đó sao!

Hoàn toàn không nghĩ tới a!

Phải biết rằng, dù Hoang Cơ được coi như người thuộc một mạch tông chủ, nhưng dù sao cũng là dựa vào quan hệ của sư tôn mình, bản thân nàng đối với một mạch tông chủ cũng chưa nói đến thân cận –– trên thực tế nàng cùng với bất luận kẻ nào cũng chưa từng thân cận qua! Làm một bé gái mồ côi từ nhỏ, Thiên Thú thân thể trước đó vẫn chưa được khai phá ra năng lực tỏa sáng gì trước mặt người ngoài, cho dù thực lực nàng gia tăng rất nhanh, về phương diện trung thành vẫn còn chờ xem xét.

Quan trọng nhất chính là, nếu nàng là người trên Kình Vân bảng, vậy còn đi tranh giành Thiên Bảng cùng người ta làm gì chứ! Nàng không giống như loại người nhàn rỗi đến vậy...

Cố Tá đương nhiên không biết, Hoang Cơ sở dĩ đứng đầu Thiên Bảng, thuần túy là bởi vì sau khi sư tôn nàng qua đời, nàng mới muộn màng quyết định tranh giành một lần, không chỉ muốn kiếm lấy chút vinh quanh cho sư tôn đã tạ thế, cũng biểu hiện ra một mặt bản thân không thể trêu chọc vào.

Từ đó về sau, thực lực Hoang Cơ tiến bộ càng nhanh, sau khi xác nhận nàng đúng là thiên tài có thể bồi dưỡng, một mạch tông chủ cũng liền đưa tay trợ giúp, để nàng có thể tiến vào trung tâm tu luyện.

Sau đó Hoang Cơ lại phát hiện trên Kình Vân bảng có vô số cao thủ, trong lòng tất nhiên vui mừng khôn tận, hiện giờ tiếc nuối duy nhất của nàng, chính là không thể giao thủ cùng đệ nhất Kình Vân bảng Đằng Vân Phi.

Cũng không phải nàng không dám, mà là không dưới một lần nàng tại Thoát Phàm cảnh đại thành đến khiêu chiến Đằng Vân Phi, lại vẫn như cũ trong vòng trong hiệp bị hắn trấn áp... Mà Hoang Cơ vì muốn khiêu chiến thắng Đằng Vân Phi, nàng đối với bản thân mình cũng ác liệt hơn, tàn khốc hơn.

Trở lại chuyện chính, tóm lại Cố Tá đối với Kình Vân bảng trong lòng muôn vàn xúc động, hạ bảng gì đó có thể xem sau, dù sao hắn cũng không tin cùng cảnh giới đại ca sẽ còn có đối thủ. Trước mắt hắn quan tâm chính là cao thủ của cao thủ Thoát Phàm cảnh trở lên, rốt cuộc là những cái tên nào, suy đoán bọn họ đã đạt đến trình độ nào!

Công Nghi Thiên Hành cũng nhìn thấy tấm bia đá Kình Vân bảng kia, lúc này thấp giọng nói: "Võ đạo vô cùng vô tận, cùng cảnh giới, thực lực thường thường cũng chênh lệch cực kì to lớn, nếu là muốn mỗi lần sau khi đột phá, đều có thể quét ngang đánh ngã người cùng cảnh giới thậm chí người cảnh giới cao hơn vô địch thủ, như vậy cần phải thật bình tâm định khí, không bị ngoại vật quấy nhiễu...."

Cố Tá đi theo gật đầu: "Đại ca nói đúng."

Lúc này, Lăng Tử Vi cũng lần thứ hai mở miệng, nàng hơi nghiêng người, tựa hồ muốn dẫn hai người đến chỗ khác: "Ân công, không biết ngươi có muốn thí nghiệm một phen thực lực hiện giờ của chính mình hay không?"

Cố Tá tò mò: "Phải thí nghiệm thế nào? Tìm người luận bàn sao?"

Lăng Tử Vi cười: "Cũng không phải."

Khi nói chuyện, ngón tay nàng chỉ về một hướng.

Công Nghi Thiên Hành nhướng mày, sau đó theo lời nhìn lại.

Ở nơi đó, cư nhiên là một tấm bia đá.

______

Cám: *chẹp chẹp* dài muốn chớt hà, thêm một cái Bảng mới, thêm một mớ nhân vật abcdef.....