Ta Có Dược A!

Chương 232: Hoang Cơ vào ở




Edit: Camsvitiba

Ba phần phía trước ý nghĩa như tên, chính là đem tinh thần lực dạng sương khói không ngừng mài giũa, ngưng kết thành tinh thần lực dạng keo chất, đem chúng đắp nặn thành hình dáng ngân châm cùng ngân trùy, cuối cùng phóng xuất ra ngoài. Về sau mỗi ngày tinh thần lực Cố Tá biến mạnh, thực lực gia tăng càng thâm ảo, có thể tạo ra càng nhiều lực sát thương, chính là sau khi Cố Tá nhìn đến phần "Hóa Thần Thiên", mới phát hiện ba phần pháp quyết trước đó, căn bản chỉ là nền tảng cơ sở cho pháp quyết thứ tư này mà thôi.

Tại Hóa Thần Thiên, chính là đem tinh thần lực biến thành nhuệ khí hoặc là khí phòng ngự –– cũng không phải hạn chế với hình dạng ngân châm ngân trùy, còn có thể là tấm chắn, là đao kiếm, trường thương, chủy thủ, đủ loại đồ vật có thể tượng tượng tới, là những thứ có thể gây thương tích cho địch nhân cùng bảo vệ chính mình.

Những thứ này đều mang theo lực sát thương cùng phòng ngự, tự nhiên cũng bỏ xa những gì Cố Tá tự mình mài mò học được.

–– đơn giản mà nói, Hóa Thần Thiên chính là tăng thêm một bước vận dụng tinh thần lực.

Suy nghĩ cẩn thận xong, Cố Tá nhịn không nổi bắt đầu tu luyện.

Một phần pháp quyết này, so với ba phần phía trước càng thêm khó khăn, cần phải tiêu hao rất nhiều tinh thần lực, thậm chí lấy năng lực trước mắt của Cố Tá, cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngưng tụ thành một thanh chủy thủ hình thức ban đầu mà thôi. Nhưng sau khi Cố Tá đem chủy thủ phóng thích ra ngoài, lực phá hoại của nó còn gấp trăm lần ngân trùy trước đó! Dù là hơn trăm ngân trùy đồng thời phóng ra, cũng chỉ gia tăng diện tích sát thương, không như chủy thủ lực độ lớn, tốc độ càng nhanh, đối kháng địch càng thêm dễ dàng!

Nếu về sau ngưng tụ chủy thủ càng nhiều, mười cái trăm cái ngàn cái thì thế nào? Ngân châm ngân trùy sao có thể so được?

Luyện Thần Quyết quả nhiên không thể tốt hơn.

Liên tiếp vài ngày, Cố Tá đắm chìm trong ảo diệu Luyện Thần Quyết.

Hắn không ngừng mài giũa, cô đọng tinh thần lực, mỗi lần tiêu hao cạn kiệt tinh thần lực, hắn lại nhanh chóng đả tọa khôi phục lại.

Cứ liên tiếp như vậy, Cố Tá phát hiện tinh thần lực dù không gia tăng được bao nhiêu, nhưng khi dùng đến độ nhạy, cô đọng cùng tốc độ biến hóa so với trước kia đều được đề cao hơn rất nhiều.

Loại cảm giác này quá kì lạ cũng quá làm người ta thỏa mãn, Cố Tá ngốc ở trong phòng rất lâu, một bước cũng không rời –– dù sao đan dược nên luyện chế sớm đã luyện thành, thân thể đại ca gần đây cũng không có gì trở ngại, hắn có thể toàn tâm toàn ý mà nếm thử từng chút quyển sách đạo cụ mới này, học tập kỹ năng mới!

Cho đến một ngày, Công Nghi Thiên Hành đem hắn gọi ra ngoài.

Bởi vì, Hoang Cơ đến.

Từ lần gặp đó đến nay không tới mười ngày, thời gian đại khái chỉ đủ để nàng dùng máu tôi thể một lần mà thôi.

–– nói cách khác, chỉ qua một lần thử, Hoang Cơ đã có phán đoán của mình, hơn nữa cũng lập thức đưa ra quyết định.

Cố Tá vội vàng nhảy khỏi giường, chuẩn bị tung tăng ra ngoài.

Công Nghi Thiên Hành duỗi tay đem hắn đè lại.

Cố Tá khó hiểu "?"

Công Nghi Thiên Hành bật cười, đưa tay sửa sang lại áo ngoài cho Cố Tá, lại gập ngón tay giúp hắn chải chuốt lại tóc.

Cố Tá lúc này mới bừng tỉnh.

Vài ngày không ra cửa cả người đều lộn xộn a!

Còn chờ đến khi đại ca động thủ đến giúp hắn mới phát hiện ra... Quả thật quẫn bách mà!

Sau đó Cố Tá liền phóng xuất tinh thần lực, tự "nhìn" trạng thái của chính mình, sau đó vội vàng tự mình sửa soạn lại, cuối cùng cảm thấy đã có thể gặp người.

Hắn liền có chút thẹn thùng: "Đại ca, có thể ra ngoài rồi."

Công Nghi Thiên Hành cười cười xoa đầu hắn, nói: "Được."

Sau khi ra khỏi phòng, đã thấy Hoang Cơ chờ ở bên ngoài.

Nàng sống lưng thẳng tấp, giống như một thanh tiêu thương dựng thẳng dưới gốc cây lớn, trước sau một thân đen nhánh, vẻ mặt lãnh khốc. Khuôn mặt kia đường cong uốn lượn, môi mỏng gợi mở, ánh mắt sắc bén khiến người sinh ra một loại cảm giác –– nàng phảng phất như một con sói cô độc giữa núi rừng, lãnh ngạo mà cường hãn.

Cố Tá dùng khứu giác nhạy bén của Luyện dược sư phát hiện ra, trên người Hoang Cơ tản mát ra mấy chục loại hơi thở huyết tinh nhàn nhạt bất đồng, tâm tình nàng tựa hồ cũng có chút dao động.

Chuyện đã thành hơn một nửa.

Sau khi nhìn thấy Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành, Hoang Cơ thoáng gật đầu: "Hai vị sư đệ."

Cố Tá đi qua, cười dò hỏi: "Hoang sư huynh lần này đến đây là?"

Công Nghi Thiên Hành thong dong đi đến, cũng đồng dạng mang theo ý hoan nghênh.

Hoang Cơ nói: "Lời ngươi nói trước đó, còn tính không?"

Cố Tá vội vàng gật đầu: "Ta đã nói, chỉ cần Hoang sư huynh muốn đến, ta cùng đại ca đều tùy thời nghênh đón."

Hoang Cơ rất dứt khoát: "Ta tin ngươi."

Cố Tá đã hiểu, Hoang Cơ đã quyết định đem chuyện khái phá Thiên Thú thân thể giao cho hắn.

Trong phút chốc, hắn cũng rất kích động.

Hiện tại Cố Tá không lo về tiền cũng không có gì sầu não khác, mục tiêu của hắn thứ nhất chính là dành những thứ tốt nhất cho đại ca một đường thuận lợi, thứ hai là gia tăng thực lực của mình sớm ngày trở về nhà, thứ ba chính là tôi luyện trình độ kỹ thuật từ chuyên nghiệp đến mức hài hòa thống nhất.

Nhưng mà Cố Tá lại nghĩ đến một vấn đề.

Khái phá Thiên Thú thân thể cần phải có rất nhiều dược liệu, khoảng chi tiêu này tính sao bây giờ? Tự hắn mời Hoang Cơ đến đây, cũng không thể mặt dày nói với người ta "Tiền là huynh tự trả đó" có phải không?

Chẳng lẽ đây chính là giá phải trả khi muốn tìm hiểu Thiên Thú thân thể ư...

Cố Tá tức khắc buồn bực.

Công Nghi Thiên Hành bên kia thấy phản ứng của hắn, âm thầm truyền âm.

[ A Tá, làm sao vậy? ]

Cố Tá đem khúc mắc của mình nói ra.

Công Nghi Thiên Hành nhịn không được buồn cười.

[ Không sao, Hoang Cơ thân là đệ nhất Thiên Bảng, đến đây ở chẳng khác nào một Định Hải Thần Châm, sẽ không ai dám đến đây gây phiền toái. A Tá cứ coi như thuê được một hộ vệ cao cấp, không cần phiền não. ]

Cố Tá yên lặng thở dài.

Cũng chỉ có thể như vậy... Cùng lắm thì tiền nhân công có thể không thu, nhưng còn dược liệu thú huyết gì đó, Hoang Cơ khẳng định có thể tự mình tìm được.

Đến lúc đó, hắn chỉ cần khơi đơn là được rồi.

Cứ như vậy, Hoang Cơ xác định vào ở.

Sinh hoạt của Hoang Cơ mộc mạc đơn giản, cho nên hành lí cũng không nhiều lắm, phần lớn đều cất trong trữ vật võ cụ, cả người cứ thế nhẹ nhàng tiến vào.

Thiên Long Vệ dưới sự phân phó của Công Nghi Thiên Hành, sớm đã chuẩn bị phòng tốt cho nàng, bởi vì thân phận nàng quá cao, nên không thể cứ lẫn lộn ở cùng một đám Võ giả được, mà chuẩn bị riêng một gian phòng ở khác cho nàng.

Hoang Cơ cũng không khách sáo, nhưng cũng không ở trong nơi đã chuẩn bị sẵn. Được sự cho phép của Công Nghi Thiên Hành, nàng đi dạo hai vòng, liền chọn được một vách núi đá, trực tiếp mở một cái động phủ ở đây.

..... Khách nhân Thoát Phàm cảnh tiêu sái giống vậy, cũng làm cho nhóm "nhân viên công tác" trên đỉnh phong có chút kinh ngạc.

Cố Tá cố ý đến chỗ Hoang Cơ lựa chọn nhìn nhìn.

Nơi này đúng thật chỉ là sơn động bình thường, đại khái sâu chừng mười mét, rộng bốn năm mét, có khối nham thạch cực lớn có thể che lấp cửa động, mỗi ngày Hoang Cơ đi đâu chỉ cần đẩy nó ra vào là được.

Rất có dáng vẻ của dã thú.

Gần sơn động có một dòng suối, cũng bị Hoang Cơ chiếm lấy, đây có thể là nơi nàng dùng để tắm gội, vì thế Cố Tá phân phó những người khác không được tùy tiện tiến vào chỗ này, tránh quấy rầy Hoang Cơ tu hành cùng nghỉ ngơi.

Hoang Cơ tự nhiên cũng rất vừa lòng.

Chờ sau khi dàn xếp xong, Cố Tá chuẩn bị tiểu yến, xem như nghi thức hoan nghênh, cũng đem Hoang Cơ giới thiệu mới mọi người nhận thức, tránh sau này gặp mặt lại xảy ra hiểu lầm gì đó, vậy thì không ổn.

Đương nhiên, nói là mọi người, nhưng người cos thể tham gia tiểu yến đều là người một nhà chân chính. Tỷ như đám người Bao Dậu bị khống chế, chúng Thiên Long Vệ trung tâm, con cháu huyết mạch tương liên Công Nghi gia, còn có huyết mạch thân cận với Công Nghi Thiên Hành là bào đệ Công Nghi Thiên Dương cùng bào muội Công Nghi Minh Hà.

Công Nghi Thiên Dương không ngừng nổ lực vì ngày sau có thể nghênh thú giai nhân, Công Nghi Minh Hà vì tương lai có thể trở thành nữ cường mà không ngừng cố gắng, hai người này hằng ngày đều ru rú trong nhà, cơ bản rất khó thấy bọn họ ra ngoài.

Lúc này, bởi vì đệ nhất Thiên Bảng thanh danh quá lớn, Công Nghi Thiên Hành lại đặc biệt báo tin nên bọn họ mới có thể hiện thân đến đây, bất quá sau khi nhìn thấy Hoang Cơ, cảm giác của hai người họ đều không giống nhau.

Nghe nói, vị Hoang Cơ này rõ ràng là nữ tử, lại phải gọi nàng là sư huynh... Lại tỷ như nói, vị Hoang sư huynh này thực lực tuyệt cường, lần này đến là tìm A Tá ca chữa bệnh... Lại tỷ như nói, Hoang sư huynh tính cách tương đối thẳng, thời điểm nói chuyện cùng nàng tốt nhất nên thẳng thắn, đừng quanh co lòng vòng ngược lại càng đắc tội người ta.

Công Nghi Thiên Dương thật ra còn tốt, về phần Công Nghi Minh Hà đối với vị Hoang sư huynh này lại có chút hiếu kì.

Ở Kình Vân Tông, Công Nghi Minh Hà đã gặp qua rất nhiều nữ tử anh tư hào sảng, cũng biết rất nhiều nữ tử so với nam tử còn mạnh hơn, chính nàng muốn trở thành nữ Võ giả tuyệt đối không kéo chân người khác, nhưng chân chính có thể đem tất cả chúng nam nhân đạp dưới chân, cũng chỉ có một mình Hoang Cơ mà thôi.

Có lẽ Công Nghi Minh Hà nhìn rất lâu, Hoang Cơ vốn dĩ đang uống rượu cũng quay đầu lại cùng Công Nghi Minh Hà bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt Hoang Cơ cũng không có nhiều đáng sợ, nhưng khiến cho Công Nghi Minh Hà cảm nhận được một loại khí thế đặc thù, tựa hồ như một lực uy hiếp cường đại, khiến nàng có chút run rẩy.

Hoang Cơ nhìn Công Nghi Minh Hà không phản ứng, xoay đầu lại tiếp tục uống rượu.

Nàng liếc mắt một cái đã nhìn ra thực lực Công Nghi Minh Hà, cũng từ trên khuôn mặt có vài phần tương tự Công Nghi Thiên Hành nhìn ra được thân phận nàng. Một tiểu thiếu nữ như vậy đúng là lúc lòng hiếu kì nặng nhất, nàng dù bị nhìn chằm chằm vài lần ngược lại cũng không cảm thấy đối phương có ý mạo phạm –– từ khi nàng sinh ra, sau lại tiến vào tông môn tới nay loại ánh mắt nào cũng đã thấy qua. Nàng cũng hoàn toàn không để ý.

Bởi vì Công Nghi Minh Hà là thiếu nữ duy nhất trong đám người, vì thế nàng một bên ngồi cạnh Hoang Cơ, bên khác ngồi cạnh Công Nghi Thiên Dương.

Cố Tá cách nàng cũng gần, thấy nàng như vậy, nhẹ giọng hỏi: "Minh Hà, muội sao vậy?"

Công Nghi Minh Hà trấn định lại, bắt đầu nói chuyện cùng Cố Tá. Ngay lần đầu tiên gặp Cố Tá, cảm giác đối với thiếu niên chỉ lớn hơn nàng một chút này tính tình rất tốt lại rất thân cận, đặc biệt là sau này lại được huynh trưởng nhà mình coi trọng, nên nàng cũng xem Cố Tá như người một nhà, cho nên so với huynh trưởng vẫn luôn rất uy nghiêm cùng nhị ca tương đối bận rộn, nàng càng nguyện ý cùng Cố Tá trò chuyện hơn.

Vì thế, Công Nghi Minh Hà liền nói với Cố Tá: "Thực hâm mộ!"

Cố Tá ngẩn ra, sau đó liền hiểu.

Công Nghi Minh Hà là hâm mộ Hoang Cơ cường đại cùng tự do, ngay cả khi Hoang Cơ luôn một mực nói mình là nam tử, người khác dù trong lòng không ủng hộ, cũng phải gọi nàng một tiếng "sư huynh". Trước kia chính là được kiều dưỡng, hiện giờ thực lực Công Nghi Minh Hà vẫn là kém cỏi nhất trong mọi người, nàng thực hy vọng bản thân có thể trở thành một nữ tử như Hoang Cơ vậy –– nàng có thể tự lập quy tắc của mình, không cần bị bất luận kẻ nào trói buộc.

Cố Tá cũng nghĩ vậy.

Có thể muốn làm gì liền làm cái đó, ai mà không muốn chớ. Chính là hắn cùng đại ca sau khi trải qua thời gian dài kinh doanh, cũng chỉ có thể nói là dần dần hiển lộ ra một phần bản lĩnh, căn bản chưa thể đạt đến trình độ không kiêng nể gì.

Hoang Cơ có thể làm là vì nàng tiềm lực vô hạn, lại không giống như bọn họ có quá nhiều mục đích. Hoang Cơ từ nhỏ được nuôi thả lớn lên, tính cách đôi phần giống dã thú –– không chỉ có sức lực cường đại, bản năng, bá đạo, còn có tính giảo hoạt của dã thú. Nhưng bất kể là loại nào, cũng đều khiến cho Hoang Cơ có thể trực tiếp chọn lựa con đường tốt nhất đối với nàng. Tính cách nàng như thế, mới có thể tiêu sái tự nhiên như hiện tại.

Nàng cường hãn, ngoại trừ thực lực bên ngoài cường đại ra, còn bởi vì linh hồn thuần túy, cùng nội tâm cứng rắn.

Sau khi tự hỏi, Cố Tá lại nói với tiểu thiếu nữ: "Nếu đã vậy, Minh Hà, Hoang sư huynh về sau sẽ ở lại đây một thời gian dài, muội có thể hảo hảo tìm hiểu nàng, học tập nàng. Tương lai, ta tin tưởng muội nhất định cũng sẽ tìm được con đường võ đạo thuộc về chính mình."

Công Nghi Minh Hà được an ủi nói: "A Tá ca ca, Hoang sư huynh sẽ không cảm thấy phiền chứ?"

Cố Tá nghiêm túc nói: "Ta sẽ nói trước với Hoang sư huynh... Hoang sư huynh làm người không tệ, chỉ cần muội đừng quá quấy rầy nàng, nàng hẳn là sẽ không quá để ý đâu."

Tóm lại, hắn cảm thấy quan trọng phải là đánh tiếng trước chuyện này với Hoang Cơ.

Những người mang theo đến tông môn, dưới sự dẫn dắt của đại ca đều tìm được hướng đi nhất định cho mình, chỉ có Công Nghi Minh Hà căn cơ yếu nhất, nàng cần phải có người dẫn dắt thích hợp.

Trước kia vì không có cơ hội, hiện tại lại có được một Hoang Cơ cường hãn đến tạm trú, dưới tiền đề không phí nhân công, giá nào cũng phải khai quật một ít giá trị từ bản thân Hoang Cơ mới được....

Cố Tá ngầm ra quyết định như vậy.

Trên mặt Công Nghi Minh Hà lộ ra vẻ vui sướng nho nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn tiếu lệ cũng trở nên sinh động vô cùng.

Cố Tá nhắc nhở: "Bất quá Minh Hà muội cũng phải hảo hảo chú ý, Hoang sư huynh từ nhỏ đã sinh sống một mình, cho nên thời điểm cùng người khác nói chuyện có chút cứng ngắc không tự nhiên. Khi muội nói chuyện cùng Hoang sư huynh, nhớ không cần quá mức quanh co."

Công Nghi Minh Hà cái hiểu cái không, nhưng nàng biết tính nghiêm túc bên trong, trịnh trọng gật đầu.

Cố Tá lúc này mới yên tâm.

Tiệc tan, ai về chỗ nấy, nhưng Hoang Cơ tạm thời vẫn chưa trở lại sơn động của mình.

Cũng không có gì khác, chỉ là Cố Tá cần phải đem quá trình trị liệu nói rõ cho Hoang Cơ một lần, để nàng hiểu rõ.

Hoang Cơ ngồi đối diện, dáng người phi thường đoan chính, không chê vào đâu được –– mặc kệ có người từ đâu tập kích, nàng đều có thể nháy mắt phản ứng, từ mọi góc độ đều có thể đem công kích bắn ngược trở về, tiến hành phản công sát.

Thật là thời thời khắc khắc đều duy trì tính cảnh giác của dã thú.

... Cố Tá từ khi phát hiện Hoang Cơ là Thiên Thú thân thể đến nay, không tự chủ được đều cảm giác mỗi một hành động mỗi loại hành động của nàng đều mang theo ý tứ của thú vương.

Ngẫm lại cũng rất 囧.

Ngưng bổ não, Cố Tá cũng không nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp từ trong tay áo lấy ra một tờ đơn tử thật dài, đưa qua cho Hoang Cơ: "Hoang sư huynh, đây là tên các dược liệu cùng huyết thú cần thiết cho giai đoạn điều trị đầu tiên. Chờ Hoang sư huynh thu thấp đầy đủ, liền có thể tiến hành bước đầu khai phá."

Haong Cơ nhận lấy đơn tử, cúi đầu nhìn.

Trên đơn tử, phần lớn đều tên dược liệu, một chuỗi kéo dài, phân lượng dược liệu cùng chủng loại dược liệu đều có khác biệt rất lớn. Nàng cũng nhận biết được một ít, tác dụng đại khái đều là điều hòa, hòa tan lệ khí linh tinh, hẳn là để tránh cho tác dụng của máu hoang thú quá mãnh liệt gây thương tổn đến thân thể.

Đương nhiên, Hoang Cơ cũng không phải Luyện dược sư, nàng không có khả năng biết hết toàn bộ, nhưng nàng đã tin tưởng Cố Tá, cũng liền tin những dược liệu này.

Nàng tiếp tục xem xuống, phía dưới những cái tên dược liệu dài ngoằng kia, ghi lại những chuyện về huyết thu cần dùng.

Bởi vì Hoang Cơ khai phá Thiên Thú thân thể quá trễ, bản thân nàng cũng đã là Thoát Phàm cảnh, cho nên những giai đoạn tôi thể trước đó đều không thể hoàn thành, hiện tại muốn làm, liền phức tạp hơn rất nhiều.

Hiện tại Cố Tá cần chính là gom đủ ít nhất 36 loại hoang thú bất đồng: có thể bay có thể bò, có thể chạy có thể bơi, có thể xuyên núi có thể xuống nước...., thu thập tinh huyết trong cơ thể chúng, phân biệt chứa đựng lại.

Đúng vậy, trước mắt cần thiết chính là dùng lực lượng tinh huyết nồng đậm,... Máu bình thường lại không thể rèn luyện thân thể Hoang Cơ.

Hoang Cơ gật đầu: "Được, bao lâu thì cần?"

Cố Tá nói: "Càng nhanh càng tốt."

Nội tâm hắn vẫn có chút buồn bực, bởi vì số dược liệu đó thật sự đều cần nhiêu đó, hắn không thể cắt xén... Việc này không giống như luyện đan ngày thường, đây là tự hắn đưa mình tới cửa, hơn nữa hắn còn cần Hoang Cơ hỗ trợ, cho nên quả thật chính là thiệt lớn.

Làm gian thương vốn dĩ sẽ được rất nhiều chỗ tốt, đáng tiếc lúc này, lại phải làm người đáng tin.

Công Nghi Thiên Hành nhìn ra tâm tình Cố Tá, lắc lắc đầu, không khỏi có chút buồn cười. Thầm nghĩ, lúc sau vẫn nên đi mua chút dược liệu, trấn an tiểu Luyện dược sư mới được.

Cố Tá còn đang cùng Hoang Cơ nghiêm túc thảo luận.

Hoang Cơ nói: "Ta sẽ nhanh chóng."

Cố Tá: "Dược liệu cùng huyết thú vừa đến, liền có thể lập tức tôi thể."

Hoang Cơ gật đầu.

Hai người liếc nhau.

Cố Tá nói: "Hoang sư huynh, chờ tôi thể lần đầu xong, không biết có thể làm phiền huynh một chút hay không?"

Hoang Cơ: "Ngươi nói."

Cố Tá: "Ngày thường ta cùng đại ca có rất nhiều chuyện, mà tiểu muội Minh Hà tuổi còn nhỏ, thực lực vẫn còn thấp kém, nếu không thể kịp thời tìm ra định hướng võ đạo chân chính của mình, chỉ sợ tu hành trong tương lai sẽ có trở ngại. Bởi vì ngày thường không có người chỉ điểm nàng, cho nên ta hy vọng Hoang sư huynh lúc rãnh rỗi, có thể chỉ điểm nàng một chút. Nếu Hoang sư huynh cảm thấy phiền phức, dứt khoát có thể đến ở tại tú lâu của tiểu muội, như vậy cũng tiện hơn."

Khi nói đến đây, biểu tình Hoang Cơ rốt cuộc có một tia biến hóa: "Không thể."

Cố Tá thất vọng: "Không được ư..."

Lời hắn nói đều là thật. Hắn hy vọng Công Nghi Minh Hà có thể theo Hoang Cơ học tập tâm tính cường đại cùng thái độ luyện võ của đối phương, với lại mọi người đúng là không có ai rãnh rỗi chỉ điểm nàng. Nếu cứ tùy tiện tìm một chỗ đem Công Nghi Minh Hà xếp vào, vậy cũng không quá yên tâm, vạn nhất xảy ra chuyện gì đó, chính là hối hận xanh ruột luôn rồi.

Cố Tá vốn dĩ cảm thấy tính cách Hoang Cơ tuy rằng có chút "độc", nhưng cũng không đến mức không đáp ứng... Nhưng nhân gia nếu thật sự không muốn, vậy cũng hết cách, tóm lại cũng đâu thể miễn cưỡng đối phương, phải không?

Nghĩ đủ thứ lung tung rối loạn trên đời, Cố Tá đột nhiên có chút nôn nóng, sau khi nghĩ tới vấn đề dạy dỗ Công Nghi Minh Hà, hắn đột nhiên cảm thấy chuyện này quả thật rất cấp bách!

Ai ngờ Hoang Cơ mở miệng: "Nam nữ thụ thụ bất thân."

Cố Tá: "Hả?"

Không phải đều là nữ hài tử sao... Ha, đúng rồi, Hoang Cơ vẫn luôn cho rằng nàng là nam nhân a! Hơn nữa, bản thân nàng cũng tự nói mình thích nữ tử!

Sau khi nhớ ra, Cố Tá lập tức xấu hổ.

Hoang Cơ lại nói thêm: "Chỉ điểm có thể, vào ở không được.".

Tâm tình Cố Tá từ thất vọng đến xấu hổ, từ xấu hổ chuyển sang vui sướng: "Chỉ cần chỉ điểm là được..." Hắn lại bối rối nói: "Vừa rồi là ta nhất thời không chú ý, xin lỗi. Đến lúc đó, tiểu muội nếu có chỗ nào không hiểu, ta sẽ bảo nàng chủ động đến tìm Hoang sư huynh vậy."

Hoang Cơ lúc này cũng đáp ứng.

Sau đó nàng thả người nhảy lên, hóa thành đạo tia chớp, biến mất ở sườn núi bên kia.

Cố Tá xoa xoa mặt, quay đầu nhìn về phía Công Nghi Thiên Hành, có chút dở khóc dở cười: "Đại ca, ta vừa rồi đúng là mất mặt chết được..."

Công Nghi Thiên Hành vỗ vỗ đầu hắn: "A Tá còn có dược liệu nào cần dùng ư? Chờ ta phân phó Thiên Long Vệ, đem tất cả mua về, để đệ sử dụng ha."

Tâm tình Cố Tá đột nhiên tốt lên.

Cho nên nói, hắn đang được đại ca an ủi đó.

___________

#Camsvitiba: tiểu thụ cong cành thì thôi, còn dẫn đầu trồng bách.... Quỳ!