Ta Có Dược A!

Chương 222: Chuyển nhà




Edit: Camsvitiba

Chờ sau khi Công Nghi Thiên Dương đem hộp gỗ tính cả trang sức đều đưa cho Lăng Tử Kỳ, thời điểm Lăng Tử Kỳ đến lần nữa, còn mang theo một bức tranh Lăng Tử Vi tự vẽ.

Bức tranh này là một giai nhân tuyết y mắt ngọc mày ngài, đôi tay ngọc dài nâng niu trân trọng hộp gỗ, bộ trang sức kia tựa hồ ánh trăng cùng tôn lên vẻ đẹp của nàng.

Ở dưới góc phải bức tranh còn đề một chữ "Vi", quyên lệ thanh tú, khí khái bên trong cũng giống như chủ nhân của nó.

Công Nghi Thiên Dương như đoạt được báu vật, đem bức tranh giấu bên người, hắn cũng không lại vẽ tranh đáp trả này nọ, mà để Lăng Tử Kỳ chuyển giùm một câu –– tâm như lúc ban đầu.

Kế tiếp, vì không để quá nhiều người chú ý, tần suất Lăng Tử Kỳ đến đây liền ít đi rất nhiều.

Sau đó, thân thể Công Nghi Thiên Hành cũng hoàn toàn khỏi hẳn.

Cùng lúc tiểu đỉnh phong chỉ thuộc về mình y cũng đã kiến tạo hoàn thành, tửu lầu bên trong phường thị Kình Vân Tông cũng được Long Nhất tiếp nhận, hết thảy đã đi vào quỷ đạo, mọi người trong cốc cũng bắt đầu cùng nhau dọn đến chỗ ở mới.

Cố Tá hứng thú bừng bừng đi theo.

Toàn bộ gia sản của hắn đều nằm trong trữ vật cách, những người khác cũng đều có phương tấc bố, trữ vật võ cụ để đựng dùng của mình. Mọi người đi theo một vị đệ tử nội môn cố ý đến dẫn đường, đi không bao lâu, đã đến trước tiểu đỉnh phong của Công Nghi Thiên Hành.

Đây cũng không phải là một tòa tiểu đỉnh phong độc lập, ít nhất cũng phải có mấy chục tiểu đỉnh phong khác liền kề nhau, nhưng người cư trú trên đó đều là đệ tử Thoát Phàm cảnh, hơn nữa còn đều là đệ tử tương đối có tài lực... Đỉnh phong ở đây tuy nhiều, nhưng nếu không nuôi nổi người của đỉnh phong mình, phần lớn đệ tử Thoát Phàm cảnh thực lực khá chút đều sẽ chọn một sườn núi khác gần đó rời đi, phân tán hỗn cư.

Công Nghi Thiên Hành chỉ là đệ tử Tiên Thiên ngũ trọng, theo lí cũng là dạng không nuôi nổi người trên đỉnh phong của mình, cùng với một ít Võ giả Thoát Phàm cảnh giống nhau chỉ có mỗi đỉnh phong rỗng tuếch, hoặc là phải đem đỉnh phong đi đổi lấy tài nguyên.

Chỉ là, ai bảo một chuyến ra ngoài làm nhiệm vụ trước đó lại để y đoạt được khối lớn tài sản đạo tặc tích tụ cả đời làm chi? Lại còn thu hoạch được lượng lớn Linh Binh cùng rất nhiều công pháp, những cái này cũng có thể đem đi trao đổi không phải sao? Còn có thủ hạ của hắn mỗi ngày đều có thể hốt đống bạc từ cửa hiệu đó, lại thêm tiểu Luyện dược sư chuyên chúc bên người y, bản lĩnh luyện dược cường đại không phải ai cũng biết đâu?

Vì thế, kẻ hèn Tiên Thiên này so với khối khối Võ giả Thoát Phàm cảnh nhà kế bên lắm tiền nhiều của hơn rất nhiều.

Sau khi lên núi, Công Nghi Thiên Hành đã đến được chỗ định cư của mình.

Đỉnh phong kia có mảng lớn đất trống được ấn theo yêu cầu làm thành Luyện Võ trường, mỗi ngày Võ giả đều có thể đến đây tu luyện.

Phòng ốc dùng để ở hai bên trái phải có ba tòa các, có rất nhiều phòng đơn nối liền nhau, mỗi phòng đều rất rộng thoáng, mỗi người đều có thể ở một phòng riêng biệt thế này. Dựa theo an bài, bên trái là chỗ ở của Luyện dược sư, bên phải dành cho Võ giả, nhưng vì số lượng Võ giả nhiều hơn Luyện dược sư rất nhiều, cho nên số phòng bên phải cũng chiếm số lượng lớn hơn.

Một tòa lớn nhất ở giữa kia chia làm hai phòng ngủ, thuộc về Công Nghi Thiên Hành và Cố Tá. Giữa hai phòng ngủ này cơ hồ có một của hông, liên thông lẫn nhau, chỉ cần một bên hơi lớn giọng, bên còn lại cũng sẽ lập tức nghe thấy –– hình thức ở chung này Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành sớm đã thành thói quen, vẫn rất tự nhiên mà duy trì tư thái thân cận như vậy. Nhiều năm qua bọn họ tựa hồ chưa từng tách ra, cũng không có bất luận kẻ nào cảm thấy không ổn.

Phía sau hai gian phòng ngủ này, còn có một tòa điện phủ cực lớn.

Xung quanh điện phủ đều được nghiêm mật phòng hộ, không gian bên trong rất lớn, đây là nơi Công Nghi Thiên Hành đặc biệt phân phó kiến tạo thành luyện dược phòng cho Cố Tá.

–– đem luyện dược phòng trước kia so sánh với cái này, chính là sự khác biệt giữa gạch ngói và lưu ly, nhiều bày biện bên trong cũng đủ hiểu Công Nghi Thiên Hành đã phải hao phí số tiền lớn cùng tận tâm thế nào.

Ở trong luyện dược phòng chui hết chỗ này lách sang chỗ kia một hồi, Cố Tá vui vẻ nhảy nhót.

Đối với Luyện dược sư mà nói, đây đúng là chuyện làm hắn rất cao hứng! Đối với hai người vẫn luôn rất thân cận nhau mà nói, một bên đối với một bên khác có ý coi trọng như vậy, cũng đủ làm cho đối phương thỏa mãn rồi.

Công Nghi Thiên Hành thấy hắn hai mắt sáng lấp lánh bộ dáng muốn nhảy lên tận trời, nhịn không được duỗi tay xoa xoa đầu hắn: "Nếu có chỗ nào không ổn, khi ta không có ở đây, đệ chỉ cần nói lại cho Thiên Long Vệ, bất luận là người nào cũng đều sẽ giải quyết cho đệ."

Cố Tá sửng sốt: "Đại ca phải đi đâu ư?"

Công Nghi Thiên Hành khẽ lắc đầu: "Ngày thường cũng đều phải ra ngoài xử lí một ít sự vụ, chỉ là lo lắng chuyện luyện dược phòng này của A Tá, nên vẫn chưa yên tâm rời đi thôi."

Cố Tá liền gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Ta đều xem qua cả rồi, hết thảy tốt lắm. Bất quá, nếu xong việc có chỗ nào thật sự không ổn, ta nhất định sẽ nói mà."

Công Nghi Thiên Hành ánh mắt ôn nhu: "Như vậy thì tốt."

Cố Tá chớp chớp mắt, cũng lộ ra tươi cười.

Nếu có vấn đề, hắn nhất định sẽ nói cho đại ca nhà mình biết, bằng không cứ che giấu, cuối cùng có khả năng lại chọc phiền toái cho đại ca, ngược lại sẽ càng thêm rắc rối.

Sau khi tất cả đều dọn xong, Long Nhất đem người an bài xuống.

Nhóm Luyện dược sư ngoại trừ phòng của mình ra, kì thật còn có một nơi riêng để bọn họ luyện dược, cùng điện phủ của Cố Tá cũng không sai biệt lắm, chính là bên trong không được bài trí thiết kế tinh tế tỉ mỉ mà thôi –– dù sao nơi Cố Tá luyện dược, ngoại trừ hắn ra, cũng chỉ có một mình Công Nghi Thiên Hành được tùy ý ra vào mà thôi.

Đám con cháu Công Nghi gia so với những cấp dưới khác cũng không có khác biệt gì, coi như là đối xử bình đẳng, sôi nổi cùng nhau vào trong dãy phòng dành cho Võ giả. Sau khi dàn xếp xong, mọi người liền khôi phục sinh hoạt như ngày thường.

Công Nghi Minh Hà là thiếu nữ duy nhất ở đây, dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng không thể không để tâm, nàng ngược lại có một tòa tú lâu gần chỗ ở của Công Nghi Thiên Hành, so với những Võ giả khác tinh xảo hơn rất nhiều.

Rất nhanh, mọi người đều nhận được phòng của mình.

Nhưng sau khi có được chỗ ở, những chuyện khác cũng bắt đầu bận rộn lên, Thiên Long Vệ phái ra Long Tam đảm nhiệm khai trương tửu lâu mới –– tuy rằng bề ngoài không có gì đặc biệt, nhưng kì thật bên trong là nơi buôn bán các loại dược thiện, phương thuốc cũng là do Cố Tá phối mà ra, chỉ là Luyện dược sư tầm thường không biết phương pháp luyện chế, cho nên không thể đem dược tính cùng nguyên liệu nấu ăn kết hợp lại tốt nhất, nhưng chỉ cần đúng phương thuốc, hiệu quả nhiều ít gì cũng có một ít, cũng đều rất hấp dẫn người khác.

Công Nghi Thiên Hành hiện tại tài chính sung túc, vì để cho chúng cấp dưới của mình làm việc thuận tiện, tiết kiệm thời gian, y trực tiếp dùng điểm cống hiến đổi lấy một ít hoang cầm được tông môn đặc biệt nuôi dưỡng ra, chủng loại không đồng nhất, nhưng đều thập phần hữu dụng.

Hoang cầm cũng được giàn xếp trong phòng ngự thú, sau khi đã dần dần quen thuộc, cũng bắt đầu ra bên ngoài "công tác".

Kế tiếp, Công Nghi Thiên Hành phải mời khách.

Nói thế nào cũng là dọn đến nhà mới, cho dù địa vị không giống trước kia, nhưng những bằng hữu giao hảo trước đó cấp bậc vẫn là không thấp, mời họ đến làm khách, phân lượng xem như cũng vừa đủ.

Đám người Tuân Tố Anh, Liễu Vô Ngôn, Phúc Mãn Đa; còn có nhóm người Triệu Ngọc Hằng; lại thêm nhóm người của Tịch Dương Vân... Ước chừng đều là những người có giao tình tương đối thâm sâu. Mà những người này cũng rất nể tình, sau khi nhận được thư mời, rất nhanh lục đục kéo tới.

Hứa Linh Tụ cũng tới.

Chỉ là hắn không phải nhìn mặt mũi Công Nghi Thiên Hành, mà là nể mặt Cố Tá.

Hắn đến mục đích cũng không phải dự tiệc, mà là đưa cho Cố Tá một món đồ.

Mà Cố Tá vốn dĩ đang vội vàng nấu cơm.

–– nếu là mở đại tiệc thì quên đi, nhưng loại tiểu yến bằng hữu tụ tập như vậy, phần lớn đều là hắn tự mình động thủ, cũng là muốn để đại ca nhà mình nở mày nở mặt.

Hứa Linh Tụ vừa vào cửa, nhìn hắn đem từng món ngon bày đầy một bàn lớn, biểu tình liền có chút khó coi: "Ngươi đường đường là Luyện dược sư, Công Nghi sư đệ lại để ngươi làm đầu bếp?"

Cố Tá 囧.

Quên đi, hắn biết Hứa Linh Tụ là muốn bênh vực kẻ yếu là hắn đó mà...

Nhưng kì thật cũng không phải đại ca bảo hắn làm, là do hắn cam tâm tình nguyện đó... Nếu tìm đầu bếp bên ngoài tới làm, làm sao có thể đảm bảo cho sức khỏe thân thể đại ca hắn được chứ! Đã vậy ngay cả thời gian rãnh rỗi ra ngoài còn không có, hắn chỉ có thể tự mình ra tay thôi...

Hứa Linh Tụ nhìn thấy biểu tình này của Cố Tá, liền biết Cố Tá không đem chuyện này để trong lòng, hắn nhất thời cụ mặt hất cằm, cũng không nói nữa.

Hắn cũng không phải tiểu nhân gì, không đến mức ở chỗ này châm ngòi ly gián quan hệ giữa hai người họ. Chỉ là có đôi khi hắn nghĩ không ra, Cố Tá là Luyện dược sư có tiềm lực cực đại thực lực cũng không kém, hắn vì sao lại phải ngoan ngoãn phục tùng Công Nghi Thiên Hành như vậy có chứ? Lại biết được hai người họ tình cảm sâu đậm, hắn chỉ có chút hận sắt không thành thép mà thôi.

Cố Tá nếu biết được ý nghĩ trong đầu Hứa Linh Tụ, trong lòng nhất định sẽ phun tào.

Bởi vì... Vì đại ca đối với hắn mọi mặt đều rất chu đáo đó.

Hơn nữa, hắn nào có ngoan ngoãn phục tùng như vậy chớ, hắn chỉ là tương đối tín nhiệm chỉ số thông minh của đại ca mà thôi....

Hứa Linh Tụ cuối cùng liếc mắt nhìn hắn một cái, thừa dịp hắn bưng thức ăn tới, tiện tay quăng tới lệnh bài: "Có thứ này, có thể tự do ra vào Luyện Dược Đường, cũng giống như đệ tử Luyện Dược Đường. Dùng vậy này có thể tham gia đàm luận cùng Luyện dược sư bên trong, cùng chúng đệ tử Luyện Dược tiến hành trao đổi. Ngoài ra, dùng lệnh bài này có thể xin quan sát Luyện dược sư luyện dược, lật xem điển tịch trong Tàng Thư Các của Luyện Dược Đường, còn có thể sử dụng địa hỏa phòng bên trong Luyện Dược Đường. Tác dụng rất nhiều, đây chính là do Đường chủ Luyện Dược Đường tặng cho ngươi. Cố sư đệ, ngươi cần phải bảo quản cho tốt, tốt nhất vẫn là nên thường xuyên đến Luyện Dược Đường."

Cố Tá vội vàng đáp ứng, trên mặt đều là vui vẻ.

Tuy rằng trong tay hắn có hệ thống, vật dụng học tập cơ hồ đã là toàn diện, có rất nhiều thứ so với những gì hắn đã gặp qua ở hiện tại đều lợi hại hơn rất nhiều. Nhưng đã là thứ tốt, tất nhiên là không thể chối từ.

Sau khi đồ ăn được dọn lên, đám người Phúc Mãn Đa không khỏi cười khen: "Lần này tựa hồ lại là tay nghề của Cố sư đệ rồi, Công Nghi sư đệ, ngươi đúng là rất có phúc khí nha."

Công Nghi Thiên Hành mỉm cười, tay cầm chén rượu nhẹ nhàng nâng lên kính mọi người.

Đông đảo đệ tử đều cười to uống rượu, sau đó lại kính rượu lẫn nhau.

Cố Tá nhìn nhóm Võ giả ăn uống đến hăng hái vui vẻ, hắn bèn lẳng lặng ngồi bên cạnh Hứa Linh Tụ, trấn an vị tiểu thái tử tâm tình vẫn luôn không được tốt này. Khó khăn lắm cảm xúc Hứa Linh Tụ mới tốt hơn xíu, vì thế hai Luyện dược sư trẻ tuổi liền bắt đầu nhỏ giọng giao lưu kinh nghiệm luyện dược, cũng coi như thân thiết với nhau thêm một bước.

Hứa Linh Tụ phát hiện, bản lĩnh luyện dược của Cố Tá lại gia tăng không ít, nội bình bên trong còn thêm thâm hậu, vì thế cứ mãi vui vẻ chìm đắm trong vấn đề bàn luận, một chút không vui lúc nãy đều bị hắn quăng tận chín tầng mây rồi.

Rượu uống qua một vòng, mọi người sôi nổi dâng lễ vật.

Công Nghi Thiên Hành cũng không keo kiệt, vung tay cho mỗi người một bình ngọc nhỏ.

Mọi người vốn sẽ không ở trước mặt mọi người xem xét bên trong bình ngọc là gì –– chỉ cần biết là đan dược đủ rồi, nếu có hành động lỗ mãng, không phải chính là đánh vào mặt mũi Công Nghi Thiên Hành hay sao?

Ai ngờ Phúc Mãn Đa vì quá cao hứng, không cẩn thận đem bình ngọc kia đánh đổ. Chút va chạm này tuy không làm tổn hại bình ngọc, nhưng nút bình vì thế mà bật mở ra.

Phúc Mãn Đa vốn muốn đem bình thu vào, động tác bỗng nhiên dừng lại, hắn ngửi thấy một cổ đan hương thơm ngào ngạt lướt qua.

Phúc Mãn Đa là một tên gian thương, tựa hồ như suy đoán được gì đó, hắn nhanh chóng nhặt lại bình ngọc, phút chốc mùi hương càng trở nên nồng đậm, dẫn đến tất cả chú ý của nhóm đệ tử đang hăng say nhập tiệc.

"Đây là...."

"Ui, bình ngọc?"

"Là bình ngọc này sao?"

"Mau coi một chút!"

Cố Tá cũng bị hấp dẫn đến.

Hắn nhanh chóng nhìn ra đó là cực phẩm Hợp Khí Đan do mình luyện chế, chỗ đại ca giữ một lượng không nhỏ, vậy mà hiện tại đại ca lại có thể bỏ ra, đưa cho mỗi người một bình nhỏ?

Bỗng nhiên lại nhớ tới Phệ Linh Đan, hắn liền đã hiểu.

Phúc Mãn Đa bên kia thất thanh kêu: ".... Cực phẩm Hợp Khí Đan?"

Vài đệ tử khác cũng nhận ra, bọn họ say mê hít vào từng ngụm đan hương, cảm thấy chân khí trong cơ thể như sôi trào, chỉ hận không thể lập tức dung hợp cùng dược lực.

Trong phút chốc, nhóm khách quý đều cầm lòng không đậu đem bình nhỏ mở ra.

Lúc này chính là từng đợt cảm thán kinh ngạc không ngừng vang lên.

______

#Camsvitiba: đã ngheo điện thoại còn sắp hết đát................. Ai thấu nỗi đau này!