Ta Có Dược A!

Chương 221: Điều dưỡng




Edit: CamsVitiba

Công Nghi Thiên Hành nói: "Trước nay ta tu hành đều không có chuyện gì, một đường đem vật đó trở về cũng không xảy ra chuyện, hiện tại khi vận chuyển công pháp lại bỗng nhiên có biến, trong đó nhất định có liên quan."

Cố Tá ngẫm lại, cơ hồ cũng thấy có lí.

Năng lượng mặt trời vốn vô cùng nóng cháy, lực lượng này làm thế nào phát ra? Thật ra cũng là lửa a! Trong sách đạo cụ có nói tuy rằng đều là địa hỏa, nhưng thời điểm nhắc tới địa hỏa nào đó, sẽ đề cập đến "đại thiên hoàng hỏa", mà đó hẳn chính là thái dương chi hỏa.

Chẳng qua nghe nói chỉ có Luyện dược sư mới có thể thu thập dị hỏa, Công Nghi Thiên Hành lại có năng lực được dị hỏa coi trọng, thật sự khiến người khó tin.

Nhưng nghĩ lại, Cố Tá lại đem việc này trở thành bản lĩnh đặc thù của thiên đố thân thể, dù gì cũng là thân thể bị trời cao đố kị, có đặc thù cũng không kì quá đúng không?

Sau đó Cố Tá chìa tay đòi đồ: "Đại ca, để ta bảo quản chìa khóa bí mật kia đi."

Về sau đại ca còn phải thường xuyên tu luyện năng lượng mặt trời kia a, nếu hắn không có bên cạnh thì làm sao bây giờ? Vẫn là nên ném vào trữ vật cách là an toàn nhất.

Công Nghi Thiên Hành cười, tùy ý đem đồ giao ra: "Chờ A Tá đạt đên Thoát Phàm cảnh, thì thử thu phục dị hỏa này xem. Tuy không biết công dụng dị hỏa đối với luyện dược thế nào, nhưng ta biết, dị hỏa có trợ giúp rất lớn với Luyện dược sư."

Cố Tá cũng không khách khí: "Ta nhất định sẽ thu phục được nó."

Sau khi nói xong, hắn duỗi tay thu chìa khóa bí mật kia vào trữ vật cách của mình.

Công Nghi Thiên Hành cũng không tiếp tục đề tài này nữa.

Bởi vì lúc này, Cố Tá lần thứ hai bắt mạch cho y, lần nữa kiểm tra thân thể.

Lưu Xuân Đan có tốt, nhưng cũng không thể trị liệu một số thương tổn trong nội phủ, hơn nữa bởi vì bị Quỷ Hỏa Âm Viên quấy phá, cân bằng trong thân thể Công Nghi Thiên Hành hoàn toàn đã bị đánh vỡ.

Cố Tá có chút lo lắng.

Thân thể đại ca ngàn kiều vạn quý đó, hiện tại lại gặp phải trắc trở, hiện tại hắn phải điều chỉnh phương án điều trị lại một chút, nói cách khác, đối với tu luyện về sau của đại ca đều rất bất lợi...

Không bao lâu, Cố Tá đã có quyết định.

Về cơ bản vẫn tiến hành theo an bài trong sách đạo cụ, nhưng ở giữa vẫn cần phải điều chỉnh một chút, tỷ như cần phải dùng dược liệu có thuộc tính ngũ hành đặc biệt luyện chế thành dược thiện, bồi dưỡng cả ngoài lẫn trong. Chờ điều dưỡng tốt rồi, lại dùng dược liệu có dược hiệu mạnh hơn luyện chế thành đan dược, tiến hành điều trị, đồng thời bởi vì kinh mạch bị đốt hỏng, thậm chí một số nơi bị tổn hại hoặc héo rút đi đều cần phải dùng dược thủy cải thiện lại.

Tóm lại chính là quá trình phức tạp tốn nhiều thời gian.

Trong khoảng thời gian này, Cố Tá không ra khỏi cửa, mỗi ngày ngoại trừ tu luyện thì chính là luyện đan, ngoài luyện đan ra thì làm bạn với Công Nghi Thiên Hành, thời thời khắc khắc đều chú ý đến thân thể y, dù là một chỗ bất thường cực nhỏ cũng đều bị hắn nhìn thấu, nhanh chóng bồi bổ điều dưỡng lại ngay.

Công Nghi Thiên Hành cũng rất hưởng thụ sự quan tâm của Cố Tá, trước đó vốn định đến Tàng Võ Các xem võ kinh, nhưng hiện tại lại phải dưỡng thương, dưới sự yêu cầu của Cố Tá không thể dùng độc đan hay hấp thu năng lượng thái dương, cho nên chỉ có thể đơn thuần hấp thu thiên địa khí, từ từ dùng Hợp Khí Đan, không ngừng ngưng tụ Cốt châu. Bất luận là thứ gì có thể làm hỏng đi sự cân bằng trong cơ thể, y đều không thể làm.

Cũng trong thời gian này, người trong sơn cốc đều bận rộn chuyện buôn bán hoặc chuyện của chính mình, đám con cháu Công Nghi gia bám lấy Công Nghi Thiên Dương dò hỏi lần này ra ngoài rèn luyện trải qua thế nào, Long Nhất cũng đem những chuyện xảy ra trong mộ Nhân Vương nói cho Thiên Long Vệ cùng những nô lệ cấp dưới biết. Mọi người cực kì hứng thú, cũng vì thế mà càng thêm cố gắng.

Đặc biệt là Công Nghi Thiên Dương.

Nếu trước kia cố gắng chỉ là vì không muốn để huynh trưởng nhà mình thất vọng, hiện tại lại có thêm mục tiêu mới. Hắn càng ngày càng khắc khổ, cơ hồ đều như huấn luyện từ địa ngục.

Cũng không cần Công Nghi Thiên Hành phân tích cho hắn hiểu, Công Nghi Thiên Dương cũng tự mình biết được, trước kia nếu hắn ái mộ liền có thể biểu đạt ái mộ, muốn theo đuổi liền theo đuổi, nhưng hiện tại thì không thể. Thân phận bọn họ không chỉ đảo ngược, mà còn chênh lệch khác biệt như trời và đất!

Cho dù Công Nghi Thiên Dương cũng mơ hồ cảm nhận được đối phương vẫn trân trọng đoạn tình cảm này mà vui sướng, nhưng tư chất tiềm lực cùng thân phận địa vị quá chênh lệch, hắn không thể cứ việc thua kém người trong lòng mình mà tùy tiện theo đối phương lôi kéo làm quen, làm gây thêm phiền toái cho đối phương.

Làm đồ tôn tồn chủ rất tốt, nhưng Công Nghi Thiên Dương lớn lên trong đại thế gia càng hiểu rõ, thân phận đôi khi cũng là gông cùm xiềng xích, có bao nhiêu địa vị liền có bấy nhiêu ánh mắt đang ngước nhìn, càng phải bức bách chính mình càng thêm ưu tú gánh vác thêm ít nhiều trách nhiệm. Hắn không muốn lúc này lại đi khó xử nàng, hắn sẽ chờ đến khi bản thân đủ năng lực xứng đôi với nàng, lại bắt đầu theo đuổi nàng!

Vì chuyện này, Công Nghi Thiên Dương càng thêm kiên định.

Hắn biết đại ca mình rất mạnh, nhưng hắn cũng không hy vọng bản thân dùng thân phận là đệ đệ đại ca mới có tư cách theo đuổi người trong lòng, hắn càng hy vọng bản thân có đủ năng lực này, đại ca cường đại, đối với hắn chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.

Lại nói Lăng Tử Vi.

Từ sau khi nàng vào tông môn, liền không dễ dàng lộ mặt. Nàng hiện giờ có thể xem như hậu bối xuất sắc của một mạch tông chủ, chỉ trong thời gian ngắn, thanh danh Thanh Huy tiên tử đã truyền khắp nội môn, chuyện nàng có thể chất đặc thù rất nhiều người trong nội môn đều nghe nói đến. Bất quá cụ thể là thể chất gì, lại không ai biết đến.

Lăng Tử Vi dưới sự dạy dỗ của sư tôn mà khắc khổ tu hành, ngược lại là Lăng Tử Kỳ vẫn còn nhớ rõ ân huệ của Công Nghi Thiên Hành đối với huynh đệ bọn họ, cũng tìm đến thăm không ít lần, mỗi một lần đều mang theo một ít thứ tốt mà muội muội hắn phái người mang tới.

Càng có ý tứ hơn chính là bên trong đều là thiên tài địa bảo song thuộc tính thổ hỏa, đây rõ ràng là Lăng Tử Vi cố ý chuẩn bị cho Công Nghi Thiên Dương.

Cố Tá không khỏi cảm thấy buồn cười.

Công Nghi Thiên Dương đỏ mặt đi qua, lợi dụng thời gian nghỉ ngơi lúc luyện võ, lén lút trong phòng làm gì đó.

Cố Tá đối với việc này cũng có hứng thú, tâm niệm vừa động, liền dùng tinh thần lực nhìn lén.

Thì ra trước đó Công Nghi Thiên Dương đã trộm điêu khắc một hộp gỗ thập phần tinh mỹ, dưới đáy hộp còn có một bức tranh vẽ Lăng Tử Vi mỹ lệ động lòng người, từng cử chỉ nụ cười như hiện ra trước mắt... Ý tứ trong đó, vừa nhìn đã rõ.

Kế đó, chờ Lăng Tử Kỳ lại đến, Công Nghi Thiên Dương liền đem bộ trang sức Linh Binh kia tự mình để vào trong hộp gỗ.

Hắn hiện tại không có bản lĩnh gì, cũng không có được thứ tốt gì khác, chỉ có thể mượn hoa hiến phật.... Nhưng hắn có thể dùng sự nổ lực lớn nhất của mình, để cho đối phương nhìn thấy sự thành khẩn cùng tâm ya của hắn dành cho nàng.

Cố Tá đem chuyện này lặng lẽ nói cho Công Nghi Thiên Hành nghe.

Công Nghi Thiên Hành nghĩ sao?

Y nhướng mày, cười nói: "Hiện giờ nói đến tương lai thì hơi sớm, nhưng đối với Thiên Dương, sau việc này, chắc chắn sẽ càng thêm trưởng thành."

_______________

#Camstiviba: 😒😒😒😒