Ta Có Dược A!

Chương 187: Tạm thời đừng nhìn




Edit: Cám

Trần ai lạc định. (*Mọi chuyện đã định)

Một bên Tân thành chủ tuy thua, cũng rất có phong độ, sôi nổi chắp tay nói: "Nếu chúng ta đã thua, vậy lúc Luyện dược sư trung cấp đấu đan, liền chỉ tham gia một người."

Hứa Linh Tụ nhướng mày: "Chẳng lẽ là Tân Bạch Lân Tân tam công tử?"

Tân Bạch Lân lại chắp tay, tươi cười bình thản: "Mong rằng khi đấu đan, được Hứa huynh chỉ giáo nhiều hơn."

Hứa Linh Tụ khóe miệng trào phúng mà nhếch một cái, không chút để ý gật gật đầu.

Hạng người dối trá! Hắn rõ ràng vừa rồi bại bởi người này, lại nói "chỉ giáo nhiều hơn" cái gì?

Cố Tá thật ra cũng không giống Hứa Linh Tụ cảm thấy Tân Bạch Lân nhân phẩm thấp, hắn chỉ cảm thấy không khí giữa hai người này có chút cứng đờ, cũng nhìn ra Hứa Linh Tụ đối với Tân Bạch Lân không ưa. Nhưng hắn ngẫm lại tiểu Thái tử cũng không phải người vì thua sẽ ghi hận người khác, chẳng lẽ là do tính tình không hợp?

Quên đi, kết giao bằng hữu phải xem duyên phận a.

Tân Bạch Lân bên kia cũng đã mở miệng: "Không biết quý tông chọn hai người nào tham gia."

Hứa Linh Tụ hướng tới mấy người kia lướt qua: "Cố Tá, ngươi đi cùng với ta."

Cừu Khiên cùng Chu Hồng vừa nghe, liền có chút uể oải.

Nhưng bọn họ cũng biết, muốn nói đến thực lực, bản thân so với hai thiếu niên trẻ tuổi kia yếu hơn một chút. Dù là Chu Hồng thắng, Cừu Khiên ngang tay, cũng không ngoại lệ.

Vì thế bọn họ rất nhanh điều chỉnh tâm tình, cũng không có đưa ra quá nhiều dị nghị.

––– rốt cuộc vẫn là thể diện tông môn so với chính mình chờ đợi quan trọng hơn.

Nhìn thấy phản ứng của hai người, Lý Duẫn Tuyền rất vừa lòng mà gật đầu.

Thế lực giống như thành chủ Đan Vân thành cùng Kình Vân Tông, cũng sẽ không tranh đoạt thứ tự của Luyện dược sư cấp thấp, cũng coi như cho các Luyện dược sư khác có thêm cơ hội, bởi vì những khen thưởng khi Luyện dược sư cấp thấp đấu đan có được, bọn họ tại trong thế lực của mình đều có thể dễ dàng có được. Mà Luyện dược sư cao cấp số lượng đã rất ít, bọn họ đại ca số ngày đêm đều phải luyện dược cho thế lực của mình, vì thế mỗi lần tông môn đều chỉ cử ra một người đến tham gia Đấu Đan Hội mà thôi.

Cho nên mỗi khi đến nhân số nhiều nhất đều là Luyện dược sư trung cấp.

Trung cấp Luyện dược sư trong tông môn lực lượng kiên cố, mỗi lần tham gia đấu đan –– không chỉ có thể quan sát, còn tích góp được rất nhiều kinh nghiệm, ngày sau phục vụ tông môn càng tốt hơn. Lần này cùng phủ thành chủ luận bàn, cũng chỉ là muốn chọn ra số lượng Luyện dược sư trung cấp mà thôi.

Cũng bởi vì vậy, mỗi lần mang theo Luyện dược sư trung cấp đến không chỉ thực lực phải cao, ngay cả nhân phẩm cũng phải chọn kỹ. Nếu không ra ngoài không hiểu phải lấy đại cục làm trọng, không được lựa chọn liền nháo ra chuyện xấu, mất mặt vẫn là tông môn.

Lúc này bọn họ lựa chọn Cừu Khiên cùng Chu Hồng, không có bất mãn, như vậy rất tốt.

––– Mọi chuyện liền cứ quyết định như vậy.

Kế tiếp mọi người vẫn là giao lưu lẫn nhau, bất quá lúc này chính là động khẩu bất động thủ, thảo luận đều là các loại kỹ xảo luyện đan, luận bàn về phương thức luyện đan, cả đám đều chui vào thế giới luyện đan.

Cố Tá trước kia cũng chưa từng cùng nhiều người như vậy thảo luận qua, lúc này cũng cảm thấy có chút ý tứ, hắn phát biểu một ít quan điểm không giống người khác, lại nhận được một ít tán thưởng, Hứa Linh Tụ thái độ tựa hồ càng "hòa ái" thêm chút.

Tối nay sau khi trở về ngủ hoặc là lại đến trong luyện dược phòng củng cố lại kiến thức mới hấp thu, ngày hôm sau mọi người lại tụ họp cùng nhau thảo luận, luận bàn....

Hoạt động như vậy, vẫn luôn kéo dài đến khi Đấu Đan Hội bắt đầu.

Nhóm người phủ thành chủ cùng Kình Vân Tông quan hệ vừa là bạn vừa là địch, đều có thu hoạch không nhỏ.

Ngày đó, Đấu Đan Hội chính thức bắt đầu.

Công Nghi Thiên Hành đứng trong nội môn Tạp Sự Đường đối diện quản sự, trong tay lấy ra một tờ giấy, ánh mắt hơi lóe, thần sắc khó hiểu: "Ý quản sự sư huynh là, đây là nhiệm vụ của ta?"

Quản sự mập mạp cơ thịt trên mặt run rẩy, chém đinh chặt sắt mà nói: "Phàm là nhiệm vụ đệ tử nội môn, đều là từng cái hạ xuống, nhiệm vụ của Công Nghi sư đệ lần này, chính là cái này." Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: "Bởi vì nhiệm vụ này rất nguy hiểm, cho nên Công Nghi sư đệ có thể đem theo đệ tử kí danh cùng đi..... Hoàn thành nhiệm vụ bất kể thủ đoạn, chỉ cần trong ba tháng hoàn thành là được."

Công Nghi Thiên Hành nhìn về phía quản sự kia, gợi lên khóe miệng: "Nếu là không hoàn thành thì sao?"

Quản sự nói: "Nếu không hoàn thành, sư đệ chỉ có thể trở lại ngoại môn."

Hắn trong lòng suy nghĩ, nếu đi làm nhiệm vụ này chính là cửu tử nhất sinh, trừ phi trực tiếp nửa đường bỏ chạy trở về, nếu không chính là chết không thể nghi ngờ, còn nói đến hậu quả không hoàn thành làm cái gì? Cũng do tiểu tử này xui xẻo đắc tội người ta, tuy rằng không biết nhiệm vụ này làm sao lại phân phối đến đây, nhưng nếu đã phân xuống, cũng không có biện pháp. Quy cũ tông môn, nhận là phải làm, y chỉ có thể trách chính mình thôi a.

Công Nghi Thiên Hành cũng không cùng quản sự nhiều lời, vẫn văn vê tờ giấy trong tay, xoay người liền nhanh chóng rời đi Tạp Sự Đường.

Lục Cửu Tư kia, quả nhiên ra tay....

Chờ sau khi trở về sơn cốc, Công Nghi Thiên Hành đem nhiệm vụ thu lại trong trữ vật võ cụ, sau lại nhìn đến trữ vật võ cũ tràn đầy dược phẩm đã được chuẩn bị sẵn, y bên môi lộ ra tươi cười, ngay sau đó tươi cười lại dừng một chút.

Cũng không biết tiểu luyện dược sư của y, hiện giờ thế nào?

Công Nghi Thiên Hành sắc mặt hơi hơi trầm xuống.

Ngày sau, chớ lại để hắn rời xa như vậy mới tốt.

Quyết định xong, Công Nghi Thiên Hành gọi một tiếng: "Thiên Dương, Thiên Hà, Thiên Ấn."

Bên kia Công Nghi Thiên Dương, Công Nghi Thiên Ấn, Công Nghi Thiên Hà ba người đang cùng nhau luận bàn, tôi luyện võ kỹ, bọn họ hiện tại đều là Võ giả Ngựng Mạch nhị trọng, tiến bộ bay nhanh, dưới tác dụng thúc giục của đủ loại đan dược cực phẩm, cơ hồ đều không bình cảnh, thực lực gia tăng.

Nghe được Công Nghi Thiên Hành triệu hoán, ba người sôi nổi ngừng tay, cùng nhau đi tới.

"Đại ca?"

"Đương huynh, gọi chúng ta có chuyện gì?"

Công Nghi Thiên Hành liếc mắt nhìn ba người một cái, khoanh tay nói: "Ta gần đây phải ra ngoài làm nhiệm vụ, Thiên Dương đi cùng ta, Thiên Hà Thiên Ấn hai người các ngươi ở lại sơn cốc chăm sóc Minh Hà, không được tùy tiện xuất cốc. Nếu có người khác đến tìm, cũng phải đem Thiên Long Vệ đồng hành, đến đâu cũng đều phải cẩn thận, có biết không?"

Trên mặt Công Nghi Thiên Dương hiện lên ý cười, đương nhiên lập tức nói: "Đại ca đại ca!"

Công Nghi Thiên Ấn cùng Công Nghi Thiên Hà còn lại đều thất vọng: "Không thể cùng đường huynh đi cùng sao...."

Công Nghi Thiên Hành thấy như thế, cũng không đả kích bọn họ, liền nói: "Nhiệm vụ lần này rất là nguy hiểm, chỉ mang theo Thiên Dương đã là tìm đường sống trong hiểm cảnh, nếu mang theo cả ba người, ta liền không thể bận tâm đến an nguy của các ngươi."

Công Nghi Thiên Ấn Công Nghi Thiên Hà nghe xong, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Công Nghi Thiên Dương lại nhịn không được hỏi: "Đại ca, đây là nhiệm vụ gì?"

Công Nghi Thiên Hành ánh mắt sâu thẳm: "Tiêu diệt An Sơn phỉ bang."

Ba đệ tử Công Nghi gia tức khắc sững sốt, chợt hô nhỏ: "Tiêu diệt phỉ bang? Phỉ bang kia rốt cuộc có bao nhiêu người?"

Công Nghi Thiên Hành nói: "Phỉ chủ là cường giả Tiên Thiên cửu trọng, dưới có hai trùm thổ phỉ Tiên Thiên bát trọng, Tiên Thiên thất trọng năm người, còn lại Tiên Thiên đạo tặc có 38 người, Hậu Thiên đạo tặc hơn mấy trăm."

Lời vừa nói ra, chúng đệ tử Công Nghi gia, đều không khỏi hít sâu một hơi.

––– nhiệm vụ như vậy, chẳng phải là, chẳng phải là thấp tử vô sinh sao!

_______________

Cám: đã thanh thủy lại còn chậm nhiệt, nên con già này chỉ đành gom nhặt cặn canh im đậm lên thôi...... Nhưng đồng bào đừng lo, sau này chúng tình bể bình ấy chẳng đùa.....