Ta Có Dược A!

Chương 180: Đấu đan hội




Edit: Cám

Cái tướng mạo này..... Hình như có chút quen quen?

Thanh niêm hàm hậu tức nhớ tới hai người vừa mới gặp qua, cùng với những gì Hải Thiên miêu tả cực kì giống, chỉ là hắn lúc đó cũng vì muốn hóa giải khúc mắc cho tiểu sư đệ nên mới tìm đến, tên họ cũng không hỏi đến, không biết có phải là hai người bọn họ không. Nhưng nếu là đúng.... Vậy thì có chút may mắn a. May là tiểu thiếu niên Luyện dược sư kia không giống như hạng người thích mang thù, thanh niên tuấn mĩ kia cũng đã tiếp nhận hảo ý của hắn. Nếu không bọn họ trong lòng không vui, trên giao dịch đan dịch đông tay động chân gì đó, như vậy không ổn.

Trong lòng nghĩ tới việc này, nên trên mặt thanh niên hàm hậu cũng hiện ra một ít dấu vết.

Hải Thiên nhìn thấy, lập tức hỏi: "Làm sao vậy, Hoắc Cảnh sư đệ cũng quen biết bọn họ sao?"

Hoắc Cảnh hơi hơi cười khổ: "Cũng không biết có phải bọn họ hay không. Trong đó người tuấn mĩ khí chút ung dung, mặc cẩm y xanh ngọc, vóc người tám thước, hai mắt có thần, nhìn rất bất phàm. Thiếu niên Luyện dược sư kia cũng cực kì thanh tú, hai mắt đảo quanh vô cùng linh động. Hai người không giống như chủ tớ, mà giống như huynh đệ, nhưng so với huynh đệ tầm thường lại thân cận hơn rất nhiều, khiến người nhìn thấy liền hâm mộ không thôi."

Hải Thiên nghe vây, cũng hơi suy nghĩ: "Vậy ước chừng đúng người rồi. Trong nội môn này, người khí độ lỗi lạc rất nhiều, thiếu niên Luyện dược sư cũng nhiều, người khí độ lỗi lạc cùng thiếu niên Luyện dược sư làm bạn giả đồng dạng lại càng nhiều. Nhưng mà nếu người không chỉ là bạn,  thân cận nhau tới mức khiến người nhìn vào cũng thấy kì dị, chỉ sợ là chỉ có hai người này thôi."

Những người còn lại chưa thấy qua Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá, nghe thế đều cảm thấy có chút hứng thú, sôi nổi lắng nghe. Đặc biệt là Hải Thiên cùng Hoắc Cảnh đều khen hai người kia, khiến cho bọn họ nhất thời khơi dậy lòng hiếu kì, không chừng còn muốn tìm tới kết bạn một phen –– nhưng có kết giao được không, vậy phải xem có hợp ý hay không.

Hải Thiên lúc này biết Hoắc Cảnh đã gặp qua hai người nọ, lại nghĩ tới biểu tình trước đó của Hoắc Cảnh, liền tiếp tục hỏi: "Hoắc sư đệ, ngươi vừa rồi sao lại phản ứng như vậy......"

Hoắc Cảnh có chút do dự, không biết phải nên nói gì....

Mọi chuyện đã xong, hắn vẫn nên lượt qua mới phải. Nhưng nếu là không nói, ngày sau gặp lại hai người nọ, nên phản ứng thế nào mới tốt đây? Nếu bị bọn họ hiểu lầm, như vậy không tốt.

Hải Thiên càng nghĩ càng thấy không ổn.

Hoắc Cảnh còn chưa lên tiếng, thiếu niên mặt tròn trong đối thoại của bọn họ lại phản ứng tới, bật thốt thất thanh: "Ý của hai vị sư huynh chính là, hai tên vừa rồi chính là người bán đan dược cho chúng ta sao?"

Hải Thiên từ phản ứng của hắn như nhìn ra gì đó, biểu tình có chút nghiêm khắc: "Kỳ Hữu Nhạc sư đệ, ngươi lại gây ra chuyện gì rồi?"

Biểu tình Kỳ Hữu Nhạc lập tức thay đổi, nhưng hắn cũng không phải loại người không chịu thừa nhận sai lầm, liền đem chuyện vừa rồi nói thẳng ra: "Thời gian trước, Bách Xuyên Minh ta gian nan khổ cực, khiến ta suốt ngày buồn bực không vui, bởi vậy nên đến con rối quan giải sầu, ở đó nhìn thấy một người......"

Chờ Kỳ Hữu Nhạc nói hết, mọi người ở đây biểu tình đều có chút vi diệu.

Kỳ Hữu Nhạc tính tình cực nóng nảy, tâm tình không vui liền lẩm bẩm xì hơi rất là bình thường, đối với người trong Bách Xuyên Minh không sao cả, nhưng đối với người ngoài xa lạ, chính là không có gì đi tìm mắng. Cố Tá kia chỉ âm thầm trừng hắn vài lần, đã xem như tính tình cực tốt rồi, nếu là gặp phải một tên tính tình nóng nảy khác, còn không phải chính là kết oán hay sao?

Cùng may Hoắc Cảnh trước nay đều biết cách làm người, đem chuyện này không sai biệt lắm dàn xếp ổn thỏa.

Hải Thiên nhíu nhíu mày: "Kỳ sư đệ, ngã một lần khôn lên một chút, lần này cũng may là không tạo ra hậu quả nghiêm trọng, ngày sau tính tình này của ngươi, cần phải sửa lại mới tốt."

Kỳ Hữu Nhạc ngượng ngùng nói: "Ta, ta đã biết....."

Hải Thiên thở dài: "Bất quá, lần tới gặp mặt chúng ta cần phải uyển chuyển biểu đạt xin lỗi mới phải. Chúng ta cùng bọn họ còn qua lại lâu dài, phải tỏ vẻ một chút. Trước đó bọn họ không biết các ngươi là người của Bách Xuyên Minh, chủ động đi tới so với bị phát hiện thì tốt hơn."

Kỳ Hữu Nhạc lập tức nói: "Ta cũng cùng đi!"

Hải Thiên liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Ngươi chính là phải đi, nhưng không được chen vào nói chuyện. Bọn họ thấy chúng ta, cũng sẽ biết được ý đồ ta đến. Quà tạ lỗi, cũng phải chuẩn bị tốt."

Kỳ Hữu Nhạc vì muốn bù đắp lỗi lầm, đương nhiên chỉ có thể vâng dạ.

Lúc này Hoắc Cảnh cũng nói: "Đến khi đó, ta cũng muốn đi."

Hải Thiên gật gật đầu: "Ngươi đối với họ có thiện ý, như vậy cũng tốt."

Quyết định xong, những người khác trong Bách Xuyên Minh lại cười nhạo Kỳ Hữu Nhạc một phen, Kỳ Hữu Nhạc mặt trướng đến đỏ bừng, cũng không thể nói gì, trong lòng chỉ cảm thấy về sau phải cẩn thận hơn, nhưng ngày sau có thể làm được hay không, có thể nhịn được hay không, lại là một chuyện khác.

Chỉ là hiện tại, Kỳ Hữu Nhạc đã hạ quyết tâm.

Từ sau khi trở về, Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá cũng ít cùng nhau hành động.

Cố Tá có nhiệm vụ trong người, thời thời khắc khắc luyện dược, thời thời khắc khắc khổ tu, Công Nghi Thiên Hành cũng một mặt tu hành, một mặt cũng lui đến con rối quan, trọng lực phòng rèn luyện thân thể, mài giũa ý chí, tăng cường kinh nghiệm thực chiến.

Biểu hiện của Công Nghi Thiên Hành dần dần hấp dẫn không ít người chú ý, dùng bản lĩnh cảnh giới Tiên Thiên tam trọng có thể đả thông con rối Tiên Thiên lục trọng, chỉ nhiêu đó, khiến cho một ít người không lại coi y là đệ tử cấp thấp nữa rồi. Đồng thời còn có người chủ động kết giao, càng lúc càng nhiều.

Hiện tại Công Nghi Thiên Hành đã là đệ tử nội môn có chút danh tiếng –– chuyện y là chủ nhân Dược Sinh Đường, ngược lại cũng không cần phải tiếp tục che giấu.

Rất nhanh, Công Nghi Thiên Hành đột phá Tiên Thiên tứ trọng. Cố Tá nghẹn một thời gian, trực tiếp tiến vào Tiên Thiên ngũ trọng. Lại nói mỗi lần đột phá hắn so với Công Nghi Thiên Hành đều nhanh hơn một chút, nhưng chiến lực lại xa xa không bằng Công Nghi Thiên Hành.... Đương nhiên, nếu muốn so về tinh thần lực công kích cùng tiêu chuẩn luyện dược, Công Nghi Thiên Hành lại làm không được.

Bất quá trước mắt Hứa Linh Tụ, Cố Tá dùng tinh thân lực che giấu bản thân, trước mắt cũng chỉ là Tiên Thiên nhị trọng. Nhưng chuyện này đối với Luyện dược sư mà nói, tốc độ tiến bộ của Cố Tá cũng là nhanh đến khoa trương rồi. Cũng may Hứa Linh Tụ trong thời gian dài đều dốc hết chân khí luyện chế Cố Tâm Đan, sau lại dùng đan dược điều trị, cứ như vậy cũng đã đột phá trở thành Tiên Thiên tam trọng rồi.

Cùng lúc đó, Cố Tá ở Tử Nhất Lâu tần suất gặp được Lục Cửu Tư cũng tăng lên.

Mỗi khi Lục Cửu Tư cùng hắn gặp nhau, đều phải tiến hành một màn thật giả mượn sức, chỉ tiếc bởi vì Tịch Dương Vân cùng Hứa Linh Tụ vẫn luôn điều tra, thậm chí bởi vì còn không tra được chân tướng mà càng tăng cường lực độ điều tra, khiến hắn ta không thể nào tiếp tục lén hành động được. Hắn hiện tại chỉ có thể chờ mong vào ám chiêu trước đó.... Nhưng mà mấy người bị hắn hạ ám chiêu, hiện giờ mỗi ngày đều ở trong sơn cốc khổ tu, căn bản không hề ra tông rèn luyện, hơn nữa lấy thực lực bọn họ, trước khi đột phá Tiên Thiên cảnh, tuyệt đối không có khả năng rời khỏi sơn cốc.

Trong thời gian này, Lục Cửu Tư không cách nào hành động được, trước nay hắn tâm tình vẫn luôn ẩn nhẫn cũng dần dần nóng nảy lên. Rất nhiều lần trên mặt đều mang theo tia âm trầm, nhưng chỉ là lóe qua.

Tịch Dương Vân cùng Hứa Linh Tụ bởi vì bận rộn nên không phát hiện ra, nhưng trong bất tri bất giác, bọn họ cũng không chiếu cố Lục Cửu Tư như trước nữa. Mà Lục Cửu Tư hiện tại mất đi bình tĩnh, cũng không phát hiện ra chút thay đổi nhỏ này –-- điều này giống như một ngòi thủy lôi được lẳng lặng gieo xuống, vào lúc nào đó, liền sẽ ầm ầm tạc nứt!

Đảo mắt lại một thời gian qua đi.

Hải Thiên lần thứ hai đến lĩnh đan dược, còn mang theo Hoắc Cảnh cùng Kỳ Hữu Nhạc, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ nhưng không nói ra. Công Nghi Thiên Hành vung tay thu lễ bồi tội, tự nhiên tỏ vẻ hoàn toàn không ngại. Cố Tá nhìn Kỳ Hữu Nhạc cũng không quá thuận mắt, nhưng Kỳ Hữu Nhạc cũng không lại lải nhải đại ca này hắn, hắn đương nhiên cũng không lại cùng Kỳ Hữu Nhạc chấp nhặt làm gì –– tính tình Cố Tá, kì thật là rất không tệ đâu.

Ngay sau đó, là lễ đội mũ của Công Nghi Thiên Hành.

Người trong tộc cách đây xa xôi, quan lễ chỉ cử hành trong sơn cốc, người đến cũng không nhiều lắm, nhưng cũng được coi là rất náo nhiệt. Đám người Triệu Ngọc Hằng Phúc Mãn Đa tất cả đều đến, Hải Thiên cũng mang theo mấy người cùng đi, Tịch Dương Vân Hứa Linh Tụ cũng rất nể tình. Còn có một ít bạn cũ thân bằng trước đó quen biết được, đều được mời, sau khi bọn họ tới lại phát hiện người cùng Công Nghi Thiên Hành kết giao có không ít người bọn họ đều không với tới được, mà nhân mạch của Công Nghi Thiên Hành biểu lộ sơ qua cũng là thực lực cao chót vót.

Sau quan lễ, lại bàn sơ qua chút sinh ý, Phúc Mãn Đa chiếm tiện nghi nhiều nhất, mặt đầy đắc ý, ưỡn bụng mà đi, những người còn lại cũng đều rất vui vẻ.

Còn có đưa tới hạ lễ.... Hơi hơi hoa hòe lòe loẹt.

Chờ mọi người đi rồi, Cố Tá theo Công Nghi Thiên Hành vào trong phòng, xem y "mở lễ vật".

Bọn Công Nghi Thiên Dương Công Nghi Minh Hà cũng rất tò mò, thấy Công Nghi Thiên Hành cũng không có ý ngăn cản, tất cả cũng rối rút bu lại, muốn nhìn một cái.

Công Nghi Thiên Hành thần sắc thong dong, trước đem bó lớn kim phiếu "Tiền biếu" thu lại, nhìn qua, còn lại là một đống Phương Thốn Bố tương đối thần bí. Y trước cầm lấy một cái, đem đồ bên trong đổ ra bàn.

Là một khối khoáng thạch phát sáng to nhỏ bằng nắm tay, phát ra hơi thở kì dị, khiến người nhìn thấy liền cảm thấy nó cực thần kì, không muốn bỏ qua.

Không thể nghi ngờ, đó là một món đồ rất tốt.

Cố Tá liền hỏi: "Đại ca, đây là cái gì?"

Công Nghi Thiên Hành nói: "Nếu ta không nhìn lầm, hẳn là Hỏa Diễm Thiết, là vật tuyệt hảo dùng để chế tạo thần binh lợi khí."

Mọi người trong phòng nghe xong, đều thốt: "Oa, thì ra là thế!."

Sau đó, Công Nghi Thiên Hành lại mở Phương Thốn Bố thứ hai, bên trong lấy ra.... Vẫn là một khối khoáng thạch.

Khối khoáng thạch này mang theo một chút tinh sa, màu u lam, rất là mỹ lệ.

Cố Tá lại hỏi: "Đại ca, đó là cái gì?"

Công Nghi Thiên Hành đáp: "Tinh Vận Thiết, cũng là vật chế tạo thần binh lợi khí."

Cố Tá: "....."

Ngay sau đó Phương Thốn Bố thứ ba, vẫn là khoáng thạch, bên trên có một vòng hoa văn mỹ lệ, mê hoặc lòng người.

Cố Tá: ".... Vậy cái này?"

Công Nghi Thiên Hành: "Thải Hồng Thạch."

Cố Tá bổ sung: "Dùng để chế tạo thần binh lợi khí?"

Công Nghi Thiên Hành gật đầu: "Không sai."

Cố Tá: "....."

Kế tiếp một kiện lại một kiện, đều là những người tương đối có trọng lượng –– thậm chí bao gồm cả Tuân Tố Anh cùng Liễu Vô Ngôn tay trong tay mà đến cũng hợp lực đưa ra hạ lễ tất cả đều là khoáng thạch trân quý, tác dụng cũng chỉ là chế tạo thần binh lợi khí.

Cố Tá 囧 囧 囧.

Bọn Triệu Ngọc Hằng rốt cuộc cảm thấy đại ca có bao nhiêu túng thiếu binh khí a.... Đùng một cái đều là khoáng thạch, có thể có chút sáng kiến có chút sức tưởng tượng một chút được không hả?

Công Nghi Thiên Hành nhìn nhìn, thật ra lại tươi cười nói: "Trường thương trước kia của ta đúng là không theo kịp cảnh giới hiện tại, nhưng dù sao ta cũng dùng quen rồi, vừa lúc đem số khoáng thạch này thỉnh người sửa sang lại một phen, dung nhập vào trường thương, như vậy lúc sau ta cũng tiện tay hơn nhiều."

Cố Tá nhìn nhìn những khoáng thạch đó.

Có những thứ này, Công Nghi Thiên Hành quả nhiên nhanh chóng đi đến Thần Binh Các kia, vừa đi chính là vài ngày, sau trở về, y liền lập tức rút ra trường thương, thi triển một hồi.

Mũi thương kia mang theo tiếng gió lẫm lẫm, vô cùng uy lực, toàn thân ngân bạch trước đó biến thành màu ô kim, khi múa lộng một hồi, trên thân trường thương nổi lên chút ánh sáng màu vàng, mà khi kim quang tản ra, chân khí trong cơ thể Công Nghi Thiên Hành cũng phun trào theo tới, cư nhiên cùng nó hội tụ, hình thành một mảng ánh vàng lóa mắt! Hơn nữa, theo tốc độ trường thương, ánh vàng rực rỡ kia từng bước hóa thành một mảnh kim hồng, tựa như vị thần tối cao, tỏa ra uy nghiêm cực kì đáng sợ!

Cố Tá bị ánh sáng kia chiếu tới luo về sau vài bước, với cảnh giới của hắn còn như vậy, đám Công Nghi Thiên Dương tới xem Công Nghi Thiên Hành múa thương thì lại càng lui ra phía sau lui ra phía sau lại lui ra phía sau, đều cảm thấy như bị bỏng rát.

Nhiệt lực phun trào đến cũng không giống như ngọn lửa, so với lửa càng đáng sợ, càng nóng cháy, càng thuần túy, mang theo một loại sức mạnh phá hủy! Nó chạm vào ai, người đó giống như bị ánh sáng bao phủ hòa tan đi, nó muốn kẻ nào kinh sợ, kẻ đó cũng sẽ không dám nhìn thẳng vào nó!

Sức mạnh khủng bố!

Nhưng Cố Tá biết, đây là năng lực của bộ Cốt Châu thứ hai của đại ca hắn.

Bộ Cốt Châu thứ nhất hấp thu chính là độc.... Vậy bộ thứ hai, sẽ hấp thu loại sức mạnh nào đây? Hắn nhìn đạo sức mạnh kia, cảm thấy thế nào, thế nào cũng đều là hấp thu nhiệt lực thái dương a. (Sức nóng mặt trời?)

Nếu đúng là như vậy, trình độ đáng sợ của thiên đố thân thể lại gia tăng rồi!

Hất hất đầu, Cố Tá cũng không vội hỏi, chỉ lẳng lặng thưởng thức thương kỹ của Công Nghi Thiên Hành.

Đại ca hắn, cảnh giới tuy rằng không đổi, nhưng lại biến mạnh hơn a...

Qua một thời gian, Cố Tá nhận được thư mời của Hứa Linh Tụ, trước đó không lâu đã gặp mặt tại quan lễ của Công Nghi Thiên Hành, hiện tại cũng không cần thiết mỗi ngày đều phải đến Tử Nhất Lâu, Hứa Linh Tụ đột nhiên tìm hắn, là có chuyện gì?

Bất quá, Cố Tá cũng không muốn không cho Hứa Linh Tụ mặt mũi, đối phương mời hắn, nếu hắn không đi, thì coi sao được chứ! Cho nên hắn chào hỏi Công Nghi Thiên Hành xong, lập tức mang theo Thiên Long Vệ vẫn luôn bảo hộ hắn, đến Tử Nhất Lâu.

Hứa Linh Tụ quả nhiên đang chờ hắn.

Trong khoảng thời gian này, Hứa Linh Tụ đã đem số lượng Cố Tâm Đan cần thiết luyện chế xong, hiện giờ không có việc gì cả người liền nhẹ nhàng, không cần giống như trước đây ngày đêm luyện đan. Nhưng bởi vì trước đó luyện đan đã thành thói quen, hiện tại không có việc gì làm, hắn cũng muốn lại luyện thêm luyện thêm một lần.

Khi nhìn thấy Cố Tá tới, Hứa Linh Tụ vừa lúc thu đan, sau khi đem số đan dược đó thu vào bình ngọc, hắn cũng giống như những lần trước, duỗi một lóng tay chỉ một chỗ trống bên cạnh: "Ngồi."

Cố Tá thành thật ngồi xuống: "Hứa sư huynh muốn gọi ta tới, sai người nói một tiếng là được, không cần khách khí như vậy."

Hứa Linh Tụ lông mày nhướng lên: "Nếu không phải chính sự, ta hà tất gọi ngươi à?"

Cố Tá lập tức ngồi lại ngay ngắn: "Nguyện nghe Hứa sư huynh nói."

Hứa Linh Tụ biểu tình cũng nghiêm túc: "Lần này, ta muốn để ngươi cùng ta tham gia Đấu Đan Hội."

Cố Tá sửng sốt: "Đấu Đan Hội? Đấu Đan Hội là cái gì?"

Hứa Linh Tụ lúc này không hề mất kiên nhẫn, ngược lại cẩn thận giải thích: "Đấu Đan Hội là thịnh hội của Luyện dược sư, cử hành tại Đan Vân Thành đại lục Kình Vân. Bất luận tuổi gì, bất luận cảnh giới gì, chỉ dựa vào cấp bậc Luyện dược sư nhập phẩm mà tiến hành đấu đan, nếu thắng, có thể thu được rất nhiều dược liệu quý hiếm tốt nhất!."

Nếu nói Cố Tá trước đó chỉ là có chút hứng thú, sau khi nghe xong, hai mắt hắn đều sáng lên: "Dược liệu quý hiếm? Là các loại dược liệu quý hiểm ư? Có thể nhận được bao nhiêu?"

Hứa Linh Tụ hừ lạnh một tiếng: "Đương nhiên là có rất nhiều loại dược liệu quý hiếm, nếu không lấy địa vị của ta ở tông môn, chẳng lẽ còn phải tham gia mấy loại Đấu Đan Hội đồ bỏ này sao? Tất nhiên là có rất nhiều dược liệu, tùy ý chọn lựa! Đan Vân thành giỏi nhất nuôi trồng dược liệu, dược liệu chúng ta luyện đan ngoại trừ thu thập được sơn dã ra, phần lớn đều đến từ Đan Vân thành. Mà dược liệu nuôi trồng ra dược hiệu cũng không kém so với dược liệu sơn dã, thậm chí còn thuần hậu hơn, các loại phẩm tướng dược liệu đều có, chỉ cần qua một vòng đấu đan, đều có thể nhận dược liệu. Nhưng nếu thua cũng không sao, trong thời gian này cũng có không ít người dân trong thành đem dược liệu nhà mình ra bán, chọn một vài thứ mua, dù sao cũng là đồ tốt."

Cố Tá nghe, càng thêm động tâm.

Dược liệu a.... Dược liệu tốt nhất a!

Hắn luôn tin tưởng chỉ cần là dược liệu hắn cần, đại ca đều sẽ tận lực tìm tới cho hắn. Nhưng là đại ca cũng cần khổ tu a, tâm lực đều không thể cứ đặt vào chuyện này, hơn nữa có một ít dược liệu có thể gặp không thể cầu, căn bản những nơi gần đây rất khó tìm được. Nếu lần này đến Đan Vân thành, gặp được dược liệu cần dùng liền mua một ít, chờ đến lúc cần dùng cũng không cần phí công tìm.... Như vậy không phải sẽ tốt hơn sao?

Chỉ là, nếu như vậy, chỉ có thể đi mình.

Cố Tá có chút do dự.

Đi Đan Vân thành, có phải sẽ không thể mang theo đại ca nhà mình cùng đi có đúng không? Cũng không phải hắn thời thời khắc khắc đều phải ở cùng đại ca, nhưng trước nay cũng chưa từng đi xa như vậy a, phỏng chừng còn phải đi một thời gian ngắn, cho dù bên cạnh còn có những người khác,  nhưng trong lòng hắn vẫn run run, tóm lại đều cảm thấy không an tâm.

Cố Tá do dự, Hứa Linh Tụ cũng nhìn ra được. Hắn tuy ngạo mạn, nhưng cũng không phải đầu đất, ý niệm vừa chuyển, liền nghĩ tới gì đó.

Hứa Linh Tụ khó chịu nhìn qua: "Cố sư đệ, ngươi đây là không muốn đi ư?"

Cố Tá vội vàng lắc đầu.

Hứa Linh Tụ nín thở: "Vậy ngươi là muốn hỏi một chút ý kiến "công tử" nhà ngươi ư?"

Cố Tá lúc này gật gật đầu.

Hứa Linh Tụ: "......"

Cố Tá cùng hắn đối diện ba giây.

Hứa Linh Tụ cau mày: "Chuyện của ngươi, lại muốn người khác thay ngươi làm chủ à!"

Cố Tá nghe ra ý tứ trong lời Hứa Linh Tụ, có chút buồn cười nói: "Cũng không hoàn toàn như Hứa sư huynh nghĩ."

Nói "không hoàn toàn" là bởi vì danh phận hắn hiện tại vẫn là thủ hạ của Công Nghi Thiên Hành, nhưng kỳ thật ở trong lòng hắn, cũng không hề nghĩ như vậy.

Cố Tá là người hiện đại, hắn có thể ngay từ đầu cùng Công Nghi Thiên Hành chưa quen thuộc mà đem chính mình trở thành thủ hạ cho đối phương, nhưng hắn tuyệt đối không có khả năng thật sự trở thành nô bộc của Công Nghi Thiên Hành, cũng sẽ không sinh ra cái loại ý nghĩ quên mình phục vụ gì đó, cái gì trung thành như một a, cái gì vì chủ nguyện đem tính mạng dâng hiến này nọ. Hắn chỉ là do ở chung lâu này, cảm giác thay đổi, cho nên từ đáy lòng thật tâm coi trọng Công Nghi Thiên Hành mà thôi.

Tuy rằng không biết huynh đệ gia đình khác ở chung như thế nào, nhưng ở dị thế nào Cố Tá lại từ trên người Công Nghi Thiên Hành cảm nhận được thế nào là người thân cận, đối với Công Nghi Thiên Hành cũng càng thêm ỷ lại. Thứ ỷ lại này, giống như ỷ lại vào cha mẹ, ỷ lại người thân mật nhất, không muốn tách ra, muốn nghe ý kiến đối phương cũng là chuyện thường tình.

Hơn nữa Cố Tá tin tưởng, hắn vẫn chưa hoàn toàn dung nhập vào thế giới này, rất nhiều chuyện vẫn nên nghe lời đại ca nói, tránh bị mắc mưu ––– ân, hắn cũng không nói Hứa Linh Tụ muốn hại hắn, cũng tin lấy bản tính của Hứa Linh Tụ cũng tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này.

Đây chỉ là thói quen, một loại đề phòng tự nhiên mà thôi.

Hứa Linh Tụ vẫn rất bất mãn, hắn vung tay áo, đem Cố Tá đuổi đi: "Đi đi đi! Nếu không xa được công tử nhà ngươi, thì trở về hỏi hắn đi! Ta nói cho ngươi hay, ngươi đi có thể mang theo hộ vệ, nhưng được xách Công Nghi Thiên Hành kia theo, hắn vào nội môn cũng đã mấy tháng, còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành đâu! Nếu là đi theo ngươi, nhiệm vụ kia cũng đừng nghĩ tới nữa!"

Cố Tá cũng không biết nhiệm vụ kia là gì, nhưng từ trong lời Hứa Linh Tụ cũng nghe ra được tính nghiêm trọng. Hắn cũng không dây dưa,  đứng lên, cười nói với Hứa Linh Tụ: "Đa tạ Hứa sư huynh đã nghĩ cho ta, vậy ta liền trở về, không đến một ngày, sẽ cho Hứa sư huynh câu trả lời."

Hứa Linh Tụ hừ lạnh một tiếng: "Đi đi đi! Nhanh đi đi!"

Cố Tá liền "nhanh đi đi".

Rất nhanh trở lại sơn cốc, Công Nghi Thiên Hành cũng vừa vặn vận chuyển xong một vòng tâm pháp, lúc này muốn đứng dậy, đem võ kỹ diễn luyện một lần. Nhìn thấy A Tá trở lại, liền cười cười nói: "A Tá, lại bị mắng rồi sao?"

Cố Tá nhấp môi.

Trước đó nếu là trở về sớm, đều là bị người ta mắng....

Bất quá lần này không phải.

Cố Tá liền nói thẳng: "Đại ca, Hứa sư huynh muốn mang ta tham gia Đấu Đan Hội, nói là có thể được rất nhiều dược liệu quý hiếm, ta cũng muốn tìm hiểu thêm về tình cảnh Đấu Đan Hội, nên mới trở về hỏi ý kiến huynh xem sao." Hắn chần chờ nói: "Còn có, ta hơn phân nửa cũng đoán được đại ca lần này không thể bồi ta cùng đi, nhưng cái "nhiệm vụ" mà y nhắc tới, là cái gì a?"

_________

Cám: nhà có khuê mật, suốt ngày cứ tò tò với anh trai nuôi, động tới nó cái luôn là "công tử nhà ta" không thì "đại ca nhà ta", nghĩ mà tức!