Ta Có Dược A!

Chương 174: Đơn đặt hàng lớn




Edit: Cám

Công Nghi Thiên Hành trong lòng minh bạch.

Cố Tá cũng hiểu, vẫn là mấy chuyện tranh giành đoạt lợi đó mà, nhưng mặc kệ tranh lợi thế nào, cũng sẽ ảnh hưởng đến những người đi theo bên dưới, nếu là không đủ thực lực, cũng chỉ có thể mặc người xâu xé.

Công Nghi Thiên Hành nhưng lại có vẻ kinh ngạc mở miệng: "Theo ta được biết, môn quy tông môn, không cho phép đệ tử trong tông giết hại lẫn nhau...."

Hải Thiên lắc lắc đầu: "Bên trong cánh cửa trong môn dĩ nhiên không được, nếu chỉ là cùng nhau "luận bàn", vậy thì không thành vấn đề. Một khi đoạt mất vị trí này, đệ tử Bách Xuyên Minh ta tất nhiên sẽ chịu không ít khinh nhục, hơn nữa trong tông môn sẽ không nguy hiểm, nhưng một khi ra tông rèn luyện, vậy là chuyện khác." Nói tới đây, hắn nhìn Công Nghi Thiên Hành, nói tiếp: "Quy củ trong tông môn tuy rằng chu toàn, nhưng cũng không phải không có kẽ hở, Công Nghi sư đệ ngày sau cũng nên lưu ý nhiều hơn."

Cố Tá nghe Hải Thiên nói lời này, đối với hắn lại nhiều thêm hảo cảm.

Người này thật ra cũng khá tốt đó a.

Nhưng ngay sau đó, trong đầu hắn liền tới giọng nói.

[ Hắn có thể chỉ là tranh thủ chút hảo cảm của chúng ta thôi, A Tá sẽ không bị lừa đó chứ? ]

Cố Tá 囧.

[ Đúng vậy, bị lừa rồi! ]

[ Ngày sau chớ có dễ tin người như vậy nữa ha. ]

[… Vâng, đại ca. ]

Sau đó, trong đầu hắn vang lên tiếng cười sung sướng trầm thấp của Công Nghi Thiên Hành.

Cố Tá 囧 囧 囧.

Kỳ thật hắn cũng hiểu a, Hải Thiên có thể đúng là cố ý muốn tranh thủ chút hảo cảm của bọn họ, nhưng người ta dù gì cũng có chút ít chân thành có được không. Đại ca rõ ràng cũng biết điều này, không biết vì sao lại muốn trêu đùa hắn chứ.

Quả là ác thú vị!

Càng ở chung lâu ngày, hắn cảm thấy vị đại ca này của hắn tính cách kì thật có chút ác liệt.

Bên kia Công Nghi Thiên Hành còn đang nghe Hải Thiên tố khổ, hơn nữa còn rất đúng lúc tỏ ra vẻ mặt quan tâm: "Đa tạ sư huynh chỉ điểm. Bất quá Hải sư huynh, vị sư huynh đệ tam trên Thiên Bảng thế nhưng cũng không bận tâm đến chút tình đồng môn hay sao? Đều là đồng môn, tại sao lại phải hùng hồ dọa người như vậy? Cứ chờ thương thế Tiêu sư huynh khôi phục lại đến so đấu, không phải càng công bằng ư? Hiện tại lại muốn cháy nhà đi hôi của, thật sự không phải hạng người quang minh lỗi lạc a."

Hải Thiên thở mạnh một hơi: "Còn không phải là quá mức bá đạo hay sao?" Hắn nhìn Công Nghi Thiên Hành, biểu tình sầu khổ: "Đệ tử đứng vị trí thứ ba kia là người người trong đại thế gia thuộc nhất đẳng đế quốc, cơ hồ cùng hoàng thất đế quốc ngồi chung ăn chung, bản thân cũng giống như con cháu hoàng thất, đều có dã tâm của đế vương. Đã có tâm xưng bá của đế vương,  hắn sao lại phải chú ý đến đánh nhau công bằng gì chứ? Chỉ cần có thể thu được chỗ lợi, xây dựng bá nghiệp của hắn, vô luận là thủ đoạn gì cũng sẽ không từ. Bởi vậy, người nọ cũng sẽ không để ý đến chuyện cháy nhà hôi của đâu."

Ánh mắt Công Nghi Thiên Hành khẽ động: "Thì ra là thế." Y làm như lơ đãng nói: "Không biết vị sư huynh bá đạo này là người nào a? Thiên Bảng cao cao tại thượng, đệ tử nội môn chúng ta muốn tiếp xúc cũng không có cơ hội a, ta hiện tại cũng là người làm ăn, chỉ sợ ngày sau không cẩn thận đắc tội vị sư huynh bá đạo này, thì không tốt lắm."

Hải Thiên nghe vậy, tức khắc liền do dự.

Đúng như lời Công Nghi Thiên Hành nói, đệ tử nội môn bình thường chỉ biết đến Địa Bảng, chỉ khi đạt đến Thoát Phàm cảnh, tiến vào trung tâm, mới có thể nhìn thấy Thiên Bảng. Nếu không, trừ phi quen biết với cường giả Thiên Bảng, mới có khả năng biết được một ít. Nhưng nếu là thực lực thấp kém, mới vào nội môn, cho dù muốn tìm hiểu, người không biết vẫn hoàn không biết, người nếu biết cũng sẽ giữ kín như bưng.

–– cho dù Công Nghi Thiên Hành sớm đã cho Thiên Long Vệ đi điều tra, nhưng tin tức về Địa Bảng trong nội môn đều có thể điều tra được ít nhiêu, còn về Thiên Bảng cùng với Võ giả đạt Thoát Phàm cảnh về sau, những chuyện đều tra không ra.

Lúc này Hải Thiên cũng không phải không muốn bán cho Công Nghi Thiên Hành cái nhân tình, hắn chỉ sợ nếu Công Nghi Thiên Hành biết người đệ tam kia là ai, ngược lại sẽ không dám bán đan dược cho bọn họ, như vậy không phải khiến hắn càng khó đạt được mục đích chuyến này hay sao? Hắn nghĩ, nếu là không thể có đủ số lượng đan dược đã định ra trước đó, nhưng nếu ít đi một chút, cũng có thể a. Muỗi có nhỏ cũng là thịt a.

Trầm tư thật lâu, Hải Thiên vẫn quyết định nói, hắn trực tiếp trả lời: "Sư huynh đứng thứ ba trên Thiên Bảng tên là Hạc Thành Hồng, chính là con cháu Hạc gia Khanh Thương quốc. Trong Kình Vân Tông, người nhất đẳng đế quốc rất nhiều, Hạc gia tuy không phải là một trong mười thế lực, nhưng cũng coi là một lực lượng khôn nhỏ, có rất nhiều trưởng lão cắm rễ trong tông. Hạc Thành Hồng là người mạnh nhất trong cùng thế hệ, bản thân hắn rất được trưởng lão Hạc gia chiếu cố, sau khi vào tông môn chính là thuận buồm xuôi gió, thành lập được cả đại cơ nghiệp."

Thọ mệnh Võ giả cực dài, bởi vậy một thế hệ nới này ý chỉ 50 năm, đúng là năm giới hạn mở ra đại chiến trăm quốc. Mà Địa Bảng chỉ ghi tên Võ giả dưới 50 tuổi, Thiên Bảng chỉ nhận Võ giả dưới trăm tuổi, cũng không phải tất cả Võ giả Tiên Thiên cao giai đều có thể tiến vào Địa Bảng, cũng không phải tất cả Võ giả Thoát Phàm cảnh đều tiến nhập Thiên Bảng. Vô luận là Thiên Bảng hay Địa Bảng, mỗi bảng đều chỉ có trăm người mà thôi.

Công Nghi Thiên Hành cũng thở dài: "Vị Hạc sư huynh này, quả nhiên bối cạnh hùng hậu, thực lực phi phàm...."

Hạc Thiên nói: "Hạc Thành Hồng năm nay bất quá mới hai mươi tám tuổi, mười năm trước được Khanh Thương Quốc đưa tới Kình Vân Tông, sau khi thông qua tuyển chọn tiến thẳng nội môn, được trưởng lão Hạc gia thu làm đồ đệ hảo hảo bồi dưỡng. Khi hắn tới bất quá chỉ là Tiên Thiên tam trọng, chỉ dùng năm năm đã có thể đột phá Thoát Phàm cảnh, hiện giờ đã qua năm năm, củng cố cảnh giới, lần thứ hai đột phá đã trở thành cường giả Thoát Phàm cảnh. Đáng sợ nhất là có thể vượt cấp khiêu chiến, nếu không phải Tiêu sư huynh đã tiếp cận đại thành, cũng khó mà áp chế được hắn. Đến khi Tiêu sư huynh bị trọng thương, thực lực suy giảm, tuy không trực tiếp bị giáng cấp xuống Thoát Phàm cảnh nhập môn, nhưng so với Hạc Thành Hồng, đã hoàn toàn mất đi ưu thế."

Người Kình Vân đại lục cũng không giống như các đại lục khác, nếu không phải cơ duyên xảo hợp, vậy chỉ khi thông qua đại quốc trăm chiến mới có thể tới đây. Bọn họ mỗi một năm ngay thời điểm Kình Vân Tông tuyển chọn đệ tử đều mới có thể đem người tặng tới, cho nên trong Kình Vân Tông, người đại lục Kình Vân vẫn chiếm bảy phần hơn.

Công Nghi Thiên Hành nghe tới đó, tựa hồ đối với chuyện Bách Xuyên Minh cũng có chút lo lắng.

Mà Cố Tá, thời điểm nghe đến cái tên "Hạc Thành Hồng", cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, đánh tới mức hắn phát ngốc luôn rồi.

Nếu muốn nói kẻ thù chân chính của bọn họ ở Kình Vân Tông, cũng không phải Tôn Lang không biết tự lượng sức mình, cũng không phải Lục Cửu Tư ngầm tính kế, mà chính là người Hạc gia!

Tóm lại, hai người trước nhiều nhất cũng chưa nháo ra đại sự gì, nhưng mà Hạc gia Hạc Thành Phong bị đại ca hạ ám tay nha, Hạc Thiên Thiên cùng đám chó ăn trực tiếp bị bọn họ xử lí, ngay cả tro cốt cũng không còn! Đây chính là sinh tử đại thù đó!

Vốn dĩ Cố Tá cảm thấy chuyện này bọn họ làm đến mức thiên y vô phùng rồi, nhưng hiện tại nếu bán số đan dược này có thể trực tiếp cùng người bên kia kết thù a, chuyện này cũng quá khéo!

Tóm lại cảm thấy, cái bí mật kia không bền chắc giống như bền ngoài a.

Chính là kiểu vận mệnh đều đã định trong lòng bàn tay gì đó....

Nghĩ đến đây, Cố Tá lấy lại bình tĩnh.

May mắn là đại ca sớm đã an bài một quân cờ trong thế lực Hạc Thành Hồng, chỉ là Bạch Khuyên Nghi có Duyên Thọ Đan trong tay, chỉ cần chọn lựa thời cơ là có thể thuận lợi gia nhập thế lực kia, nhưng cũng không thể chính thức tiến vào vị trí trung tâm, càng đừng nói đến trở thành tâm phúc của huynh đệ Hạc gia. Vì tránh để hắn bị phát hiện, bọn họ ngày thường cũng rất ít khi liên lạc, thông tin được bên kia truyền đạt đến cũng không nhiều, chỉ đủ để bọn họ đối với tình hình bên đó có thêm chút hiểu biết mà thôi.

Nhưng là quân cờ này tóm lại cũng hữu dụng.

Hải Thiên bên kia không ngừng tấu vở khổ tình với Công Nghi Thiên Hành, Công Nghi Thiên Hành cũng vừa nghe vừa tỏ vẻ đồng tình, hơn nữa còn liên tục rót trà cho Hải Thiên, lại tiếp tục nghe hắn tố khổ.

Cố Tá không nhịn nổi, cùng Công Nghi Thiên Hành tán gẫu.

[ Đại ca, huynh cảm thấy đan dược này chúng ta bán hay là không bán? ]

[ A Tá nghĩ sao? ]

[ Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, ta cảm thấy vẫn là bán đi, ta luyện thêm mấy lò.... Cùng lắm nói là hàng chúng ta dự trữ được. ]

[ Chuyện này còn cần phải suy xét, theo ta thấy, phải đem số lượng Hợp Khí Đan cùng Lưu Xuân Đan cắt giảm đến mức nhỏ nhất có thể. ]

[ Ý đại ca là? ]

[ Không bằng bán một loại đan dược khác. ]

Lúc sau, Công Nghi Thiên Hành lại dùng vẻ mặt đầy khó xử cùng Hải Thiên bàn chuyện sinh ý. Lại thêm Hải Thiên nói lâu như vậy, đem toàn bộ quẫn bách của Bách Xuyên Minh đều nói ra, còn không phải bởi vì muốn mua nhiều thêm chút đan dược hay sao? Nếu Công Nghi Thiên Hành nghe nhiều như vậy, kết quả vẫn không bán, căn bản là đã kết thù a!

Chỉ là bởi vì che giấu trình độ luyện đan thật sự của Cố Tá cùng với bảo trì sinh ý có thể diễn ra dài lâu, Hợp Khí Đan cùng Lưu Xuân Đan không thể đưa ra như số lượng đối phương yêu cầu.

Công Nghi Thiên Hành lộ vẻ mặt chần chừ: "Hải sư huynh, Hợp Khí Đan, Lưu Xuân Đan cùng Uẩn Khí Đan, cái trước mỗi tháng ta chỉ có thể cấp nhiều nhất hai trăm viên, cái sau mỗi loại chỉ có hai mươi viên, nếu nhiều hơn, e là hiệu thuốc này của ta cũng không thể kinh doanh, nhóm Luyện dược sư cũng sẽ không luyện ra nổi."

Hải Thiên biểu tình thật vọng cơ hồ đều lộ ra ngoài. Nhưng mà hắn rất nhanh biến chuyển.

Công Nghi Thiên Hành nói: "Bất quá..."

Hải Thiên giật mình: "Bất quá cái gì?"

Công Nghi Thiên Hành biểu tình kiên định hơn: "Bất quá, chỗ ta còn có một loại đan dược, cũng dự trữ được một ít, vẫn còn chưa bày bán ở Dược Sinh Đường đâu. Hải sư huynh đối với ta chân thành như vậy, lại muốn giải quyết chuyện lửa xém lông mày, ta cùng lắm thì tung ra cửa hàng muộn một chút vậy, tạm thời bán trước đan dược này cho Hải sư huynh, có được không?"

Hải Thiên nghe nói là một loại đan dược khác, có chút thất vọng, nhưng nếu là thứ được chủ nhân Dược Sinh Đường đề cử, nói như vậy cũng sẽ không kém, hắn ôm tâm thái cầu may mắn, hỏi: "Không biết là đan dược gì?"

Hắn kì thật cũng biết, có thể cho ra số lượng Hợp Khí Đan đó Công Nghi Thiên Hành cũng coi như đã nể tình rồi, đan dược kia nếu là được y đề cử, đối phương có thể lựa chọn không nói, mà nếu đã nói, chính một phen hảo ý.

Công Nghi Thiên Hành nghiêm mặt nói: "Đan này tên gọi Tấn Nguyên Đan, là đan dược dùng trong chiến đấu, có thể tăng cấp bậc trong thời gian ngắn...

Sau đó, Công Nghi Thiên Hành một năm một mười đem chỗ tốt đan dược, năng lực, hiệu quả phẩm cấp mang đến bất đồng, toàn bộ đều nói ra. Đương nhiên, chuyện về cực phẩm đan được cắt bỏ đi.

Theo lời Công Nghi Thiên Hành nói, hai mắt Hải Thiên càng ngày càng sáng. Hắn vốn dĩ cảm thấy có thể dùng là tốt rồi, những cũng không nghĩ tới, đâu chỉ dùng được, quả thật đây chính là đại ân đó! Có thể so với Thần Khí a! Một khi có đan dược này trong tay, bọn họ cần phải sợ cái gì chứ! Tất cả đệ tử, ít nhất đều có thể giữ một mạng! Thậm chí nếu đối phương thiếu cảnh giác, chính mình dùng mưu kế giả heo ăn hổ, ngược lại cũng có thể làm đối phương trọng thương a!

–– chỉ cần chịu đựng thời gian này, chờ thương thế Tiêu sư huynh hồi phục, bọn họ sẽ không cần phải lo lắng chuyện gì nữa!

Hải Thiên có chút vội vàng: "Công Nghi sư đệ là nói thật ư? Đan dược kia quả nhiên có thần hiệu như vậy?"

Công Nghi Thiên Hành chém đinh chặt sắt: "Những lời này đều là thật!" Nhưng sau đó, y lại biến chuyển sắc mặt: "Nhưng là...."

Hạ Thiên trong lòng "lộp bộp" một tiếng, tâm tình bất ổn, sợ nghe được điều gì đó khiến niềm vui tan biến. Có hy vọng lại thất vọng, tư vị này thật khó tiếp thu a.

Công Nghi Thiên Hành nói tiếp: "Nhưng là đan dược này rất khó luyện chế, hiện tại nhóm Luyện dược sư của ta mấy ngày chịu khổ, đúng là có trữ được một ít, nhưng chỉ sợ tổng số lượng vẫn không đủ a. Nếu Hải sư huynh không ngại, thì năm ngày sau đến lấy đan được không? Mấy ngày tới ta để nhóm Luyện dược sư tranh thủ, tận lực mà luyện ra nhiều một chút."

Hải Thiên vừa nghe là nguyên nhân này, nhất thời yên lòng. Hắn đương nhiên không có ý kiến, không phải chỉ là chờ năm ngày thôi sao? Bọn họ chờ được a! Lại nói Hạc Thành Hồng muốn khiêu chiến Tiêu sư huynh cũng cần phải chuẩn bị một phen, là do bọn hắn gấp gáp, muốn nhanh chóng thu thập đủ đan dược mà thôi.

Vì thế hắn liền lộ ra nự cười chân thành: "Năm ngày thì năm ngày, cũng không sao cả."

Công Nghi Thiên Hành tựa hồ yên lòng, cũng cười nói: "Nhưng mà...."

Hải Thiên tươi cười cứng đờ: "Nhưng mà?"

Công Nghi Thiên Hành nói: "Nhưng mà đan dược này có chút sang quý, chỉ sợ không thể hạ giá."

Hải Thiên lại nhẹ nhàng thở ra, nguyên lai là vấn đề tiền bạc a, nếu không phải bọn họ trong tay có cơ nghiệp lớn, kiếm được vô số kom phiếu, làm sao lại khiến cho người ta một lòng muốn đoạt lấy chứ? Phải biết rằng, để nuôi dưỡng Võ giả tu luyện, không có đống lớn kim phiếu là không được, mỗi một cường giả Thiên Bảng đều có sản nghiệp, nếu không bọn họ căn bản không có đủ tài nguyên để tu luyện.

Cho nên hắn liền nói: "Thỉnh Công Nghi sư đệ ra giá."

Công Nghi Thiên Hành như có chút suy tư: "Hạ phẩm trăm kim, trung phẩm 500 kim, thượng phẩm 1000 kim."

Nói trắng ra, chính là cùng một giá với Lưu Xuân Đan.

Hải Thiên nghĩ nghĩ, cảm thấy cái giá này cũng rất hợp lí. Lưu Xuân Đan có thể trị liệu thương thế Võ giả Tiên Thiên, là đan dược tuyệt hảo dùng để chữa thương bảo mệnh, Tấn Nguyên Đan có thể làm người đột phá cảnh giới tròn thời gian ngắn ngủi đẩy lui địch nhân, cũng đồng dạng là đan dược bảo mệnh tuyệt hảo, tác dụng củ hai thứ này, đúng là hiệu quả thần kì như nhau.

Hắn lập tức nói: "Không thành vấn đề. Một tay giao tiền một tay giao hàng,  năm ngày sau gặp lại!"

Công Nghi Thiên Hành tự nhiên lấy trà thay rượu, nói một tiếng: "Hải sư huynh quả nhiên sảng khoái!"

Hải Thiên kích động đỏ mặt, đồng dạng uống một ngụm trà, sau đó hắn rốt cuộc nhớ tới: "Không biết Công Nghi sư đệ có thể đưa ra bao nhiêu Tấn Nguyên Đan? Để ta còn chuẩn bị kim phiếu."

Trong đầu Công Nghi Thiên Hành rất nhiều ý niệm hiện lên, cuối cùng vẫn hàm hồ nói: "Số lượng cụ thể, trở về còn phải kiểm tra lại đã, nhưng mấy trăm viên vẫn là có được, phẩm cấp tạm thời vẫn không thể đảm bảo. Hải sư huynh cứ đem nhiều kim phiếu chút, đến lúc đó lại tính toán sau."

Hải Thiên vừa nghe, cũng không dong dài: "Vậy đa tạ Công Nghi sư đệ!"

Sau khi nói xong, hắn cũng không ở lại lâu, bởi vì còn phải vội vàng trở về bẩm báo tin tức tốt này, còn phải cẩn thận tính xem trong Bách Xuyên Minh, người nào có thể nhận được Tấn Nguyên Đan....

Chờ Hải Thiên đi rồi, Cố Tá sắp nghẹn hỏng mới thò đầu qua: "Đại ca, ta còn chưa có luyện chế ra Tấn Nguyên Đan đâu, huynh cứ vậy mà đáp ứng hắn a..."

Công Nghi Thiên Hành mỉm cười nhéo nhéo mặt hắn: "Thế nào, A Tá không có tự tin sao?"

Cố Tá bĩu môi lắc đầu: "Cũng không phải vậy..."

Công Nghi Thiên Hành cười nói: "Ta đối với A Tá cực có lòng tin a. Còn nữa, 500 là mấy trăm, 200....cũng là mấy trăm. Chưa từng định chết chuyện này, luôn có đường sống a!"

Cố Tá nghĩ nghĩ, cảm thấy đúng là vậy. Lại cảm thấy Tấn Nguyên Đan cũng không khó tới mức ngay cả hai trăm viên hắn cũng không thể luyện ta đâu.

Sau khi nhận vụ làm ăn này, hai người đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Công Nghi Thiên Hành thong thả ung dung mang theo Cố Tá đi thẳng, trong lòng lại tính toán chuyện của Hạc Thành Hồng.

Tiểu Luyện dược sư của y nói rất đúng, địch nhân của địch nhân, chính là bằng hữu. Nếu chỉ đơn thuần là tranh quyền đoạt lợi, hắn còn phải đi tìm hiểu tính tình cùng tác phong làm việc của hai cường giả thứ hai và thứ ba trên Thiên Bảng kia, sao đó mới suy xét hợp tác cùng ai. Nhưng nếu trong đó một phương đã là địch nhân, như vậy đương nhiên phải tương trợ một bên còn lại rồi.

Mặc khác, hành động đưa than ngày tuyết này đối với Bách Xuyên Minh, cũng coi như là kết cái thiện duyên, không những có thể kiềm chế Hạc Thành Hồng, với y mà nói cũng có lợi rất lớn.

Năm ngày sau.

Cửa lớn luyện dược phòng "oanh" một tiếng mở ra, bên trong chui ra một thiếu niên đầu bù tóc rối, vẻ mặt hắn có chút mệt mỏi, hình tượng có chút thảm thiết, một bộ dáng như chỉ cần mở miệng là có thể phun ra một luồng khói đen.

Sau khi ra tới, thân thể hắn kịch liệt lay động một cái.

Bóng người chợt lóe, một đôi tay đem hắn nâng lên.

Công Nghi Thiên Hành dở khóc dở cười: "A Tá, đệ làm sao đem chính mình biến thành bộ dạng này a?"

Cố Tá mềm mại mà nằm kiệt trong khủy tay đại ca nhà mình, hai mắt dại ra: "Ta luyện đan a..."

Dù Công Nghi Thiên Hành ngày thường bình tĩnh cỡ nào, nhất thời cũng bị nghẹn họng.

Y đương nhiên biết tiểu Luyện dược sư của mình là luyện đan, trước kia mỗi lần luyện đan đều đem chính mình lăn lộn thành cái dáng vẻ này, rốt cuộc là chuyện gì vậy a? Chỉ là luyện chế Tấn Nguyên Đan mà thôi, không đến mức thế này chứ.

Cho nên, Công Nghi Thiên Hành dừng một chút: ".... Luyện đan?"

Cố Tá vẫn nằm liệt như cũ, nhưng ánh mắt dại ra kia bỗng trở nên sáng ngời, dựng thẳng một ngón tay lên: "Ta luyện chế..... Một ngàn viên."

Công Nghi Thiên Hành cũng bị kinh sợ: "A Tá đệ.... Không phải chỉ mới học cách luyện chế đan dược này thôi sao?"

Cố Tá lập tức trở nên đắc ý: "Hạ phẩm 100 viên, trung phẩm 500 viên, thượng phẩm 400 viên. Ta tính toán cho ra từng viên, số lượng này tuyệt đối là không ít!"

Công Nghi Thiên Hành chậm rãi hít khí, nhẹ nhàng gõ gõ Cố Tá: "Sao lại luyện chế thế này?" Ngày đêm luyện chế ra một ngàn viên, khó trách biến thành bộ dáng này. Lại nói, năm ngày này tiểu Luyện dược sư của y thật đúng là không bước ra luyện dược phòng nửa bước.

Cứ như vậy một bên hỏi, một bên nửa ôm lấy Cố Tá đi tới bên cạnh cho hắn ngồi xuống.

Cố Tá một mặt cũng hàm hồ bám dính trên người đại ca hắn mà đi theo, một mặt giải thích: "Ta là bị tức giận đến hỏng rồi... Đại ca huynh không biết đâu, ngay từ đầu, ta đã phiền muốn chết...."

Thì ra, ban đầu ôm lấy "Tấn Nguyên Đan còn lâu mới làm khó được ta" tiến vào luyện dược phòng, Cố Tá đối mặt với một phòng đầy đủ dược liệu, tâm tình rất là hưng phấn. Nhưng mà thời điểm Cố Tá chuẩn bị đại triển thân thủ, lò đan dược đầu tiên, cư nhiên bị tạc lò! Cư nhiên dễ dàng như vậy mà tạc lò! Tâm tình Cố Tá tức khắc liền không vui.

Sau khi bình tĩnh lại, Cố Tá tiếp tục, kết quả lò Tấn Nguyên Đan thứ hai vẫn bị tạc lò. Liên tiếp như vậy, ít nhất cũng tạc qua năm sáu lò, Cố Tá rốt cuộc mới luyện chế ra được ba viên hạ phẩm Tấn Nguyên Đan!

Trên cơ bản, chuyện này chính là sỉ nhục đối với Cố Tá.

Vì thế, Cố Tá không nhịn được, thời điểm luyện chế lúc sau càng thêm chuyên chú, cũng càng cẩn thận. Chuyên chú như vậy hắn mới phát hiện ra, dược liệu luyện chế Tấn Nguyên Đan có ba dạng tách ra, hợp nhất lại chính là dễ dàng tạo thành xung đột, thời điểm chảy chuốt dược tính chỉ cần có hơi không cẩn thận, có khả năng rất lớn sẽ tạc lò!

Khó trách, loại đan dược gia tăng cảnh giới ngắn ngủi này, vốn dĩ không nên dễ dàng luyện chế thành công như vậy mới đúng.

Sau đó Cố Tá cẩn thận, cẩn thận, lại cẩn thận, nhưng tỉ suất thành đan cùng phẩm cấp đan dược vẫn không cao, Cố Tá liền lập tức khó chịu, để tâm vào những chi tiết nhỏ, cùng Tấn Nguyên Đan đối chiến một hồi.

Kế tiếp, hắn liền ở lì trong luyện dược phòng không ra.....

Công Nghi Thiên Hành bất đắc dĩ: "Cho nên, A Tá liền dồn hết sức lực để luyện chế?"

Cố Tá gật đầu thật mạnh: "Ban đầu vẫn không được, tất cả đều là hạ phẩm, sau ta lại từ từ luyện, dần dần có trung phẩm thượng phẩm, kế đó ta lại càng tinh tế hơn, luyện chế càng lúc càng nhanh, sau đó lại sau đó, ta liền luyện chế cùng lúc hai đan lô ba đan lô! Sau đó nữa, ta liền luyện chế ra được một ngàn viên."

Công Nghi Thiên Hành đỡ trán.

Cố Tá đã khôi phục tinh thần: "Hơn nữa ta còn luyện ra hơn hai mươi viên cực phẩm, cái này thật ra so kém trước kia, bất quá chỉ cần về sau ta chăm chỉ luyện tập, về sau khẳng định sẽ càng luyện ra được nhiều cực phẩm."

Công Nghi Thiên Hành thấy hắn như vậy, duỗi tay vỗ vỗ đầu Cố Tá: "Ta tin tưởng A Tá."

Cố Tá cảm thấy mặt mình nhất định là tỏa sáng rồi.

Đang nói, Thiên Long Vệ tiến vào bẩm báo.

Bên ngoài có khách tới thăm.