Ta Có Dược A!

Chương 17: A Tá nhìn kĩ




Edit: Tracy

Trong đấu võ trường đang sôi trào, ngươi tới ta đi, một vị Võ giả trẻ tuổi hai mươi ba tuổi đến từ một nhánh của Tư Mã gia, cùng đến còn có Võ giả hai mươi sáu tuổi đến từ Hách Liên gia phụ thuộc Liễu gia.

Hai người khí huyết tràn đầy, một cái trầm tĩnh như uyên, một cái thân thủ như điện, đấu đến thập phần kịch liệt. Quyền phong kia phảng phất như sấm đánh, xê dịch cùng bước chân đan xen, thân hình du tẩu, có rất nhiều tiếng bạo động ở xung quanh hai người vang lên.

Đột nhiên một vị võ giả trong đó liên tục đến gần, thế ngược lôi đình, mỗi một kích đều là thủ đoạn cao minh, vị võ giả khác liên tục lui về phía sau nhưng vẫn luôn bị áp bách đến sát bên đấu võ trường, nếu tiếp tục như vậy sẽ bị đánh rớt xuống bên ngoài, chỉ có thể nhận thua.

Nhưng mà lúc vị giả kia đang lộ ra vẻ đắc ý, liền bị võ giả đang bị áp bách kia ngăn lại phần eo, cả người mềm mại như linh xà, tựa một chiếc roi dài ném ngang lại đây!

Ngay sau đó, hai tay hắn như gió, song chưởng vội vàng chụp tới, nháy mắt đánh trúng bụng đối thủ, lập tức đem người chụp đến lùi xa một trượng.

Nhưng võ giả này cũng không dừng lại, một chân giam hãm, sau đó song chưởng tả hữu cùng nhau — một tiếng trầm đục vang lên luân phiên đánh trúng vị võ giả kia, đầu bị chưỡng lực đánh vỡ đôi!

Sắc mặt Cố Tá trở nên trắng bệch.

Giết... Giết... Giết người!

Mặt dù khoảng cách rất xa, hắn lại có thể ngửi được mùi máu tươi, một loại cảm giác buồn nôn ập đến, từ trong đáy lòng sinh ra cảm giác sợ hãi mảnh liệt.

Cư nhiên giết người! Như thế nào lại giết người? Không phải chỉ cần nhận thua là được rồi sao?

Cố Tá hơi hơi phát run.

Trong trí nhớ Tề Thiên Hữu, hắn biết đây là thế giới dùng võ vi tôn, cũng biết mạng người không đáng giá, nhưng khi hắn tận mắt nhìn thấy người đang sống sờ sờ bị đánh chết, ngay khi nhìn thấy đầu bị đánh vỡ đôi, hắn mới biết đó hoàn toàn không là gì.

Sợ hãi như vậy, Cố Tá quay đầu đi không muốn tiếp tục nhìn nữa.

Tim hắn đập rất nhanh, nhanh đến mức làm hắn kinh hoảng.

Ngay thời điểm này, một đôi tay nâng mặt hắn lên, không màng đến hắn cự tuyệt đem đầu hắn quay trở lại.

Âm thanh Công Nghi Thiên Hành bên tai hắn vang lên: "A Tá, nhìn kỹ. "

Tuy rằng giọng nói vẫn ôn hòa không thay đổi, lại như ma âm khiến hắn không khỏi rùng mình.

Hắn quay đầu liếc mắt nhìn kim chủ nhà mình một cái, phát hiện trên mặt hắn vẫn tràn đầy ý cười, nhưng lại mang theo một loại cảm giác không thể cự tuyệt.

Cố Tá — Quân tử khiêm tốn trời quang trăng sáng đã nói đâu rồi hử?

Hắn vốn dĩ đối với kim chủ nhà mình cảm thấy rất lợi hại cùng bội phục, hiện tại không biết tại sao lại biến thành kinh sợ.

Túm lại là, nếu không nghe lời thì xác định sẽ rất thảm....

Giãy dụa vô dụng, Cố Tá bị Công Nghi Thiên Hành ấn lại tiếp tục quan sát luận võ, cũng thấy được thảm kịch phát sinh liên tiếp lúc sau. Trong đấu võ trường có đủ loại biến hóa rồi nhanh chóng biến mất, võ giả cùng võ giả lúc so đấu căn bản không kịp thu tay hoặc là cố ý không muốn nương tay. Đúng là có một ít võ giả trước tiên thuận lợi nhận thua, còn nếu không nhận thua hoặc là chậm trễ một chút thì sẽ bị đánh chết.

Tim bị thọc xuyên, bụng bị đánh nát, đầu bị đánh thành như vụn dưa hấu, lúc nào cũng có võ giả bị làm cho cụt tay cụt chân, huyết nhục bay tứ tung!

Cố Tá nhìn từng khối thi thể được kéo xuống, máu tươi chảy ra nhiễm hồng mặt đất, tại đây võ giả lại tiếp tục chém giết, lại tạo ra nhiều thêm thi thể.

Tên một đám người bên tai hắn vừa vang lên không lâu, từng sinh mệnh lại biến mất tại đây.... Tàn nhẫn! Thật sự là quá tàn nhẫn!

Rõ ràng nơi này có tồn tại trật tự, nhưng tàn nhẫn cướp đi mạng người ở trong mắt mọi người xem ra đã sớm thành thói quen.

Vô luận là đã tỷ võ, hay là đang chờ tỷ võ.

Không ai lui bước.

Cố Tá xem càng lâu, sắc mặt càng trắng, lẩm bẩm nói: "Thiên Hành công tử, vì cái gì?"

Những võ giả này không phải từ các gia tộc bồi dưỡng sao, vì cái gì tùy tiện bị đánh chết như nghiền nát một thứ trái cây, biến mất không chút dấu vết? Trừ bỏ có người tỏ ra chút tiếc hận, lại không có ai biểu hiện sự phẫn nộ.

Tại sao lại có thể giết người một cách dễ dàng như vậy? Mà kim chủ, vì cái gì lại buộc hắn phải xem...

Sau khi nhận được trí nhớ của Tề Thiên Hữu, không biết một cỗ tức giận từ đâu đến khiến cho Cố Tá không khỏi suy nghĩ, sau này nếu có năng lực, nhất định phải vì thánh phụ báo thù. Nhưng hôm nay chân chính thấy được cảnh tượng tàn khốc như vậy, hắn mới phát giác, hắn vẫn quá xem trọng chính mình.

Giết người, cướp lấy sinh mạng của một người khác, có thể đơn giản như hắn vẫn hay tưởng tượng sao?

Âm thanh Công Nghi Thiên Hành chậm rãi vang lên: "A Tá biết Công Nghi gia có bao nhiêu người không? Không tính những người khác họ, chỉ tính đệ tử họ "Công Nghi", ngươi đoán thử xem?"

Cố Tá không rõ ý tứ kim chủ, nhưng vẫn nói: "Đại khái là mấy chục đi... " Lúc trước có rất nhiều người tập trung, bất quá hẳn là có hơn một nửa khác họ đi.

Công Nghi Thiên Hành thấp giọng: "Hơn vạn."

Cố Tá trừng lớn mắt: "Sao có thể?"

Công Nghi Thiên Hành nói: "Công Nghi gia ở đế đô là nhà thuộc dòng chính, người thuộc dòng chính có một trăm chín mươi tám người. Công Nghi gia có năm mươi hai dòng bên, hoặc lớn hoặc nhỏ phân bố ở rất nhiều thành trì,quận huyện trong Thương Vân quốc. Dòng bên mỗi chi ít thì có trăm người, nhiều thì vài trăm người."

Cố Tá nhanh nhanh tính, sau đó bừng tỉnh, đúng là nhiều hơn vạn người a!

Này là gia tộc rất lớn a!

Công Nghi Thiên Hành nhìn bộ dạng này của hắn, hơi hơi mỉm cười: "Gần đây vì có nhiều người mang họ "Công Nghi" như vậy, vô luận dòng chính hay chi thứ đều phụ thuộc vào gia tộc. Võ giả khác họ gia nhập gia tộc được các thành viên tự mình bồi dưỡng, A Tá, ngươi có thể tưởng tượng sẽ phải tốn bao nhiêu tài nguyên không?"

Cố Tá nín thở: "Số... Không đếm được.. "

Dù sao khẳng định là con số rất lớn, hơn nữa nếu là không đủ tài chính phát ra, một giây liền đem đại thế gia ăn đến suy sụp a!

Công Nghi Thiên Hành nhàn nhạt nói: "Gia tộc sẽ không vứt bỏ bất luận tộc nhân nào, tuổi thọ võ giả nhiều nhất là một trăm năm mươi tuổi, tam thê tứ thiếp kết quả sau chính là sinh ra càng nhiều tộc nhân. Nếu tài nguyên không đủ cho tộc nhân luyện võ, cho dù tộc nhân có tư chất tốt thì cũng là lãng phí. Để gia tộc có thể sừng sững không ngã, không thể không ngừng bồi dưỡng người trong gia tộc, gia tộc cần võ giả cường đại làm định hải thần châm cho gia tộc. Huống chi thu dụng những võ giả khác họ làm thành viên trong tộc đều cần phảo bồi dưỡng." Y ngừng một chút, nói: "Như vậy, cần đào thải một ít người... "

Đều nói rõ ràng như vậy, Cố Tá cũng liền hiểu ra.

Công Nghi Thiên Hành nói: "Cũng không biết từ khi nào năm đại thế gia đạt thành hiệp định, dùng thế gia chiến cổ vũ đệ tử trong gia tộc tranh phong, từ số lượng người thắng quyết định một số lợi ích, đồng thời cũng trong luận võ đào thải một số người tư chất kém vận khí không tốt, hoặc là ý chí chiến đấu không đủ cường đại. Tuy rằng có chút tàn nhẫn, nhưng vì gia tộc kéo dài vẫn phải làm như vậy. Phàm là người đạt được vinh dự cho gia tộc sẽ được ban thưởng, người nhà như thuyền gặp nước, mà võ giả tử vong người nhà cũng sẽ được trợ cấp, an ổn sống qua nửa đời còn lại.

Cố Tá chậm rãi hô hấp.

Hắn hiểu ý kim chủ.... Khó trách thoạt nhìn những võ gia kia đều đã sớm tập thành thói quen.

Công Nghi Thiên Hành thấy hắn nghe lọt tai, khóe miệng cong cong: "Ta vì sao để cho A Tá nhìn kỹ, A Tá còn không rõ sao?"

Cố Tá lắc đầu, lại gật gật đầu, hắn nhỏ giọng: "Ta cũng không phải là Võ giả...."

Hắn chỉ là Luyện Dược Sư mà thôi, cũng không cần thân thủ giết người a......

Công Nghi Thiên Hành bật cười: "Cũng không phải cho ngươi cùng người khác đánh nhau, mà là để ngươi ngươi nhìn quen hết thảy. Nếu ngươi không kịp phòng ngừa thì khó mà có thể phản ứng."

Cố Tá bừng tỉnh.

Trước thích ứng một chút, tránh sau này thời khắc mấu chốt chân mềm nhũn kéo chân người khác, có phải không?

Phương pháp huấn luyện của kim chủ đúng thật là cừ, dọa hắn thiếu chút nửa đã tiểu ra quần a!

Lúc sau, Cố Tá vẫn là bộ dáng mặt trắng bệch, nhưng cảm giác nôn mửa đã dần dần biến mất. Hắn biết chính mình đã bât đầu thành thói quen, nhưng mà....cũng không thể không thành thói quen.

Luận võ tiến hành rất nhanh, nhóm “Dưới ba mươi tuổi đạt tới Luyện Huyết Cảnh” chuẩn bị kết thúc.

Cố Tá hiện tại tâm tình có chút phun tào, hắn nghĩ đến tra nam Bạch Văn Tuấn từng hãm hại Tề Thiên Hữu hai mươi hai tuổi đạt đến Luyện huyết tam trọng đã là thiên tài trong mắt Tề gia, nhưng một nhóm người trên đều là luyện huyết tam trọng, lớn nhất so với Bạch Văn Tuấn hơn vài tuổi, nhỏ nhất mười hai mười ba đều có, không phải đem Bạch Văn Tuấn kia đá xuống cống hay sao? Hắn ta còn là thiên tài sao, người Tề gia cùng Bạch gia đúng là một đám ếch ngồi đáy giếng!

Sau khi yên lặng trào phúng, Cố Tá mới cảm thấy tốt hơn một ít.

Chờ một nhóm người này sau khi hoàn thành so đấu xong, hắn liền lẽo đẽo theo kim chủ trở về.

Ngày đầu tiên luận võ như vậy kết thúc.

Về tới trong viện kim chủ, Cố Tá bắt đầu bận bận rộn rộn mà hầm... Không đúng, là luyện chế dược thiện cho kim chủ ăn. Cứ như vậy bận rộn, chuyện buồn bực ban ngày đều dần dần tiêu tán.

Chờ hắn luyện xong hai đan lô, tâm tình đã hoàn toàn bình phục.

Chẳng qua Cố Tá biết, cảm giác của hắn đối với kim chủ nhà mình đã khác trước kia.

Không phải nói kim chủ không tốt, mà là..... Ưm, hơi sợ!

Chờ đến ngày luận võ hôm sau, nhóm người "Dưới năm mươi tuổi đạt Đoán Cốt Cảnh" bắt đầu so đấu.

Trong nhóm này, Cố Tá phát hiện đệ đệ kim chủ Công Nghi Thiên Dương cũng trong số đó.

Chẳng lẽ cậu ta cũng muốn bị đào thải một cách tàn nhẫn như vậy sao?

Cố Tá có chút lo lắng, cũng muốn hỏi kim chủ.

Hắn còn chưa mở miệng đã nghe được thanh âm của Công Nghi Minh Hà bên kia: "Nhị ca còn chưa đột phá Đoạn Cốt tam trọng, hy vọng lần này có thể vượt qua được...."

____