Ta Chuyển Sinh Sang Thế Giới Liên Quân Và Liên Minh

Chương 504: Đao Phủ Vực Thẳm




Vực Hỗn Mang bên ngoài, từng luồng khí tức quỷ dị từ dưới mặt đất trỗi dậy, không ngừng lan toả ra xung quanh, khắp ngõ ngách hay những cánh rừng đều bị loại khí tức kia bao phủ như màn sương mờ mờ nhạt nhưng lại có màu đỏ sẫm...

" Hử.... Quỷ Khí?? Từ lâu lại có Quỷ Khí xuất hiện ở Vực Hỗn Mang với mức độ dày đặc như này... " Một nam nhân tóc trắng đang múa kiếm giữa ánh trăng mờ ảo, cảm thấy không khí xung quanh xuất hiện luồng khí kì lạ liền hơi nhíu mày cảm thán.

Hắn đã sống ở đây từ trước khi cả Chúa Tể hồi sinh và Marja tiếp quản nơi đây, việc hắn giết quỷ ở đây thậm chí còn nhiều hơn cả số quỷ còn sót lại hiện giờ nhưng cũng chưa bao giờ thấy hiện tượng kì lạ đang xảy ra.

" Còn chưa đi ngủ nữa?? Hình như ta đã nói với ngươi rất nhiều lần về chuyện luyện tập rồi đó... " Đang thử cảm nhận khí tức phát ra từ đâu, bất ngờ sau lưng hắn truyền tới tiếng nói quen thuộc.

" Tỷ tỷ ngươi không cần phải quan tâm tới ta... Dù gì đi nữa ta cũng không còn nhỏ nữa... Ai ya... Đừng có nhéo mạnh hơn nữa... " Vừa mới đáp lại lời thiếu nữ, tai của hắn đã bị bắt lấy cùng với tuyệt chiêu véo tai đã thất truyền từ lâu.

" Omen... Ngươi đừng tưởng ngươi lâu ngày không gặp tỷ tỷ mà tỏ ra có thể bật được ta... Nếu không phải tỷ phu ngươi cùng Chúa Tể muốn ta triệu hồi ngươi tới hội nghị sắp tới thì không biết đệ đệ ngươi chắc quên luôn tỷ tỷ quá... " Thiếu nữ thở hắt một tiếng nói ra.

" Cái gì?? Có thằng nào lại rước sư tử như tỷ về làm vợ?? Đừng nói với ta ngươi lừa được đứa trẻ chưa thành niên nào đó nhé!! " Không sai, kẻ đang tập tành múa kiếm chính là tên Omen, tên đao phủ khát máu lừng lẫy bậc nhất Vực Hỗn Mang, một cỗ máy giết chóc không ghê tay.

Dù vậy, Omen hiếm khi lộ diện trong các cuộc chiến. Đối với Omen, giết chóc là bản năng tồn tại - không chỉ là với kẻ thù mà ngay cả đồng đội và bè lũ quỷ Lokheim sát cánh cùng hắn. Tất cả từng có ý định lợi dụng hắn rồi sẽ phải khiếp sợ Omen. Điểu đó đủ để thấy, hắn là một con sư tử hoang mà không ai có thể thuần phục.

Còn hiện tại khi giết chóc đã được thoả mãn, hắn ung dung tự tại có một vị trí ở Vực Hỗn Mang, chẳng bố con thằng nào dám chọc phải vị sát thần này trừ tỷ tỷ của hắn, người thân duy nhất Omen có thể thoải mái trêu chọc và tôn kính nhất.

" Ngươi vừa nói cái gì hả, thằng nhóc?? Ngươi nghĩ ta khát trai đến mức phải làm cái chuyện bỉ ổi đó sao?? " Omines véo tai Omen mạnh hơn, gằn giọng hỏi.

" Cũng không phải không thể xảy ra... Với tính cách của tỷ ta cứ nghĩ phải mất vài trăm năm nữa mới có phi nhân loại tới rước ngươi. À, anh rể ta là nhân loại, quỷ hay yêu vậy?? " Omen một mặt nghiền ngẫm gật đầu và đương nhiên phải trả giá bằng một cú đạp từ tỷ tỷ mình bay luôn vào trong nhà, đang đứng dậy phủi phủi quần áo xong mới hỏi.

" Bán Yêu... Hắn không hoàn toàn là yêu vì trước khi dung hợp huyết mạch vẫn là nhân loại. Nhưng sức mạnh của hắn cùng với sát khí lớn hơn ngươi rất nhiều lần... "

" Ồ... Nghe tỷ nói xem ra ngươi khuất phục trước sức mạnh của hắn phải không?? Số ít yêu nhân ta đã gặp phải dạo vài trăm năm trước chỉ có ả hồ ly kia mới có được sức mạnh mạnh như tỷ kể. Bất quá, ả mạnh không phải hoàn toàn do tu luyện mà do mới sinh ra đã nắm giữ sức mạnh lớn rồi. " Omen nói.

" Ừm... Lần đầu ta giao chiến cùng hắn đã thất bại, kể cả có thêm một vị Thành Chủ cũng không đánh bại được hắn. Có thể nói hắn là kẻ mạnh nhất ta từng gặp... " Omines nhớ về lần đầu gặp Thiên Hồ đầy hoài niệm kể lại.

" Do tỷ yếu thôi... Nhưng ta cũng rất mong chờ được gặp tỷ phu mạnh mẽ như tỷ kể. Trận quỷ khí lần này cũng do tỷ phu gây ra hay kẻ khác gây ra, tỷ có thông tin gì không?? " Omen từ nãy tới giờ cảm thấy Quỷ Khí ngày một nhiều hơn, cảm giác muốn giết chóc đang thôi thúc hắn không ngừng.

" Kẻ khác... Thứ kia trong cơ thể ngươi lại trỗi dậy rồi. Haizz, đi làm những thứ ngươi muốn đi, nhớ để dành lại những kẻ mạnh cho Chúa Tể là được, kẻ yếu không cần lưu tình đâu... " Omines ôm đệ đệ, nhẹ giọng nói bên tai hắn.

Cả nàng và hắn đều được sinh ra từ vực thẳm tối tăm nhất của thung lũng quỷ, tuy nhiên người phải chịu ảnh hưởng nhiều hơn ở đó lại là đệ đệ nàng khi thỉnh thoảng sẽ nổi lên ham muốn khát máu nhất là khi không có nàng ở cạnh chăm sóc thời gian dài càng làm cho bệnh tình trở nên nặng hơn, chắc nốt lần này nàng mang đệ đệ tới cho phu quân nàng, biết đâu hắn có cách chữa dứt điểm cho Omen.

" Xin lỗi, tỷ tỷ... Ta nhất định sẽ về trước rạng sáng... Chúng ta vẫn còn nhiều chuyện để kể đó, tỷ tỷ nhớ chờ ta nhé... " Omen có thể phá lệ tỏ ra yếu đuối trước mặt người hắn thân yêu nhất, bởi tính cách của hắn chưa bao giờ không làm người khác bị kinh sợ khi ở cạnh, chỉ có tỷ tỷ hắn luôn luôn chăm sóc cho thôi.

" Ừ... Ta sẽ đợi tiểu tử nhà ngươi được chưa!! Cẩn thận bản thân ngươi, nếu trở về mà có vết thương nào thì ta còn đánh thêm ngươi gấp đôi đó... "

" Ha ha... Chắc ngoại trừ tỷ phu biến thái ngươi vừa kể thì chưa kẻ nào phá huỷ hay xuyên qua được Sát Niệm của ta đâu... Ta đoán lần này ta sẽ sớm quay về đó... " Omen nói xong cũng nhanh chóng như làn gió biến mất, điều hắn vừa nói cũng có phần thật vì tỷ tỷ hắn đúng là có thể góp phần giảm bớt đi ham muốn tiêu diệt phần nào đó...

Thế là buổi tối hôm đó, dưới làn sương đỏ mờ nhạt cũng là đêm ác mộng với lũ Quỷ Binh, sự tồn tại của Omen cũng là ý định ban đầu từ Volkath khi giúp thanh lọc bớt những kẻ phế vật, không có chút tác dụng nào, hơn nữa nơi Omen sinh sống vừa hay lại nằm trên đường tới Cổng Hỗn Mang, trung tâm đầu não của Vực Hỗn Mang, vừa tiện canh nhà giúp nàng luôn.

Đương nhiên, trong truyền thuyết về Omen luôn luôn sẽ chỉ biết đến vị tướng đấu sĩ mạnh mẽ bậc nhất này luôn cô độc với thứ sức mạnh gần như không ai cản nổi, ít ai biết tới tỷ tỷ của hắn Omines cũng có được sức mạnh ngang bằng hắn nhưng không có được sự tàn nhẫn và cuồng bạo nên không tối ưu được bản chất sức mạnh cả hai cùng được nhận, ngay cả lai lịch hai tỷ đệ, kẻ phong ấn Omen thời trước Maloch cũng không biết rõ, vô cùng bí ẩn, sự tình cờ Verra mang Omen về là quân cờ lật ngược tình thế trong trận chiến ở Vực Hỗn Mang.