Ta Chuyển Sinh Sang Thế Giới Liên Quân Và Liên Minh

Chương 456: Tiểu Tử, Chúng Ta Đàm Phán Nào (3)




Đem theo tâm trạng thấp thỏm, cậu cùng binh sĩ kia đi hết một chặng đường không quá dài, cuối cùng cũng tới được nơi cần đến, ở đó hiện giờ chính xác có hai ngươi, một người trong số đó cậu dễ nhận biết nhất khi hai người đã gặp vừa nãy, nam tử có gương mặt yêu nghiệt làm cậu nhớ mong không thôi...

" Thần Đại Nhân, Quốc Vương, ta đã mang tiêu tử này tới... " Binh sĩ gập thấp người, đầy sủng bái cung kính nói.

" Miễn lễ... Ngươi lui xuống trước đi, để hắn lại đây một mình được rồi... " Vị quốc vương bịt mắt kín mít kia lên tiếng.

" Vâng... " Binh sĩ nhanh như cắt đáp lại lời quốc vương rồi biến mất khỏi cung điện, còn lại cậu trơ trọi với hai cặp mắt đang nhìn mình.

Nói thật, hai cặp mắt đang đánh giá cậu đều rất đẹp, nhất là nam nhân có dung mạo tuyệt sắc kia, khi để ý kĩ sẽ thấy tận sâu trong ánh mắt kia toát lên vẻ hấp dẫn khó cưỡng lại được như mời gọi cậu đi khám phá nó.

" Ngươi gọi là gì nhỉ?? " Quốc vương nhàn nhạt hỏi cậu.

" Eric... Eric Alexander. Không biết quốc vương và thần đại nhân cần gì ở ta mà đích thân cho người bắt ta về tận cung điện của ngài?? " Cậu khác hẳn với dáng vẻ khép nép ban nãy, thẳng thừng hỏi.

" Là hắn cho người bắt ngươi... Còn để làm gì thì ngươi cứ nghe hắn nói sẽ biết... " Quốc Vương gãy gọn đáp, người rất thản nhiên dựa vào người đàn ông được gọi là thần kia, hắn cũng đỡ lấy quốc vương, cho thoải mải tựa vào hắn.

" Ừm... Eric phải không?? Ta biết việc ngẫu nhiên bị bắt tới đây khiến ngươi tò mò, không rõ lý do mình tự nhiên được ta cho người bắt ngươi tới cung điện Helios... Xem thử món đồ này có quen thuộc với ngươi mấy phần, rồi ta sẽ nói tiếp cho ngươi biết những việc ngươi sẽ phải làm. " Nói xong, nam tử khẽ búng tay, tức khắc một chiếc lồng đèn với những sợi cát đang trào ra ngoài bao quanh lấy nó xuất hiện trước cậu.

Chiếc lồng đền này... Cậu thực sự như tìm lại được nguồn sống của mình, cầm vào nó. Kì lạ là cậu tận mắt nhìn những sợi cát từ nó cuốn lấy cánh tay mình mà không hề có cảm giác gượng ép nào, ngược lại như được gặp lại người quen cũ lâu ngày gặp lại, thân quen lạ thường.

" Thối Thiên Hồ, ta muốn giết thằng nhóc kia!!! Nhiêu đó đã minh chứng rõ ràng cho điều ngươi nói với ta rồi. Ta không tin lần này gã không có mục đích gì, giang sơn khó đổi, bản tính khó rời, cứ một lần đoạt mạng luôn cho đỡ phải lưu lại hậu hoạ... " Quốc vương còn ai khác ngoài Murad, khuôn mặt nhỏ đang nổi giận bừng bừng đầy sát ý, trong tay Tàn Ảnh Đao đã vào trạng thái chuẩn bị tấn công, chỉ đợi mệnh lệnh của nàng.

" Yên nào. Không lẽ ngươi định để những chuyện ngươi làm sẽ bị dòng thời gian phủ định, Helios theo đó sẽ biến mất khỏi dòng thời gian vĩnh viễn?? Đây là cách duy nhất có thể khiến ngươi ung dung rời đi mà không sợ thời gian ảnh hưởng tới ngươi... " Thiên Hồ nhanh tay giữ nàng lại, ngăn không cho cô nàng phá hỏng chuyện đại sự hắn dày công bày ra.

" Hừ... Thôi được, nghe kẻ dối trá nhà ngươi một lần. Tùy ngươi xử lí đi. " Cô nàng chẳng thèm để tâm chỗ hai người đang ngồi còn có người ngoài, tay hơi vươn lên một xíu, chiếc miệng nhỏ ngáp lấy một tiếng nhẹ, đầu gối lên đùi hắn ngủ, tối qua và sáng hôm nay đã cướp đi của nàng quá trời thể lực luôn, nàng phải ngủ để lấy lại sức, sau này còn thị tẩm sủng nam của nàng...

" Thích chứ?? Món quà đầu tiên ta gửi tặng ngươi xem như không tồi nhỉ?? " Thiên Hồ khẽ xoa huyệt cho Murad khiến nàng ngủ dễ dàng hơn, đồng thời chờ đợi khi những hạt cát thừa bị chảy khỏi chiếc lồng đèn dung hợp với Eric xong mới nói tiếp.

" Có... Ta rất hài lòng với món quà ngài tặng. Thực sự ta vẫn muốn biết ngài cần ta làm những gì đây?? " Khí chất Eric trở nên điềm tĩnh hơn nhiều, chỉ có đôi mắt nhìn Thiên Hồ vẫn có vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống hắn là giữ nguyên, nay càng cuồng ngạo hơn.

" Giúp ta vài chuyện vụn vặt. Chỉ là trước hết ngươi sẽ theo ta, quốc vương và một người nữa trong vài năm để học tập đã. Kết thúc ngươi sẽ có được nhiều thứ ngươi hằng ao ước. Tránh cho việc ngươi nghĩ ta sẽ phá bỏ lời hứa trong cuộc nói chuyện của chúng ta, kí xuống khế ước đi... " Một bản khế ước lại vô thanh vô tức hiện lên trong tay Eric, điều khoản trong đó chỉ có một, cậu chỉ việc nghe lời người đàn ông kia, không phản bội hắn....

Không cần đọc nhiều, cậu ký ngay mà không tốn thời gian suy nghĩ, đôi mắt lại tham lam chiêm ngưỡng vẻ đẹp vượt quá nhân loại đang chăm chú chăm sóc cho vị quốc vương... Giá như cậu được thế chỗ vị quốc vương kia thì tốt biết mấy, chắc chắn sẽ rất thoải mái đi.

" Rất tốt, Eric... À, phụ mẫu của ngươi cùng muội muội ngươi cũng được ta cấp trước cho ngôi nhà mới ở khá gần cung điện, khi nào rảnh ngươi có thể tùy thời thăm họ... " Sau lúc bắt Eric về cung điện, Sinh Mệnh cũng thay hắn giải quyết nốt phụ mẫu của cậu, muội muội Eric giờ cũng là đệ tử mới hắn sẽ đích thân dạy dỗ..

" Cảm ơn ngài... Mong rằng chúng ta sẽ hợp tác suôn sẻ... " Để lại lời nói, nháy mắt cơ thể Eric đã hoá thành hạt cát, cuốn theo chiều gió bay đi mất...

" Haizz, vận mệnh đúng là thứ khó chiều... " Hắn tất nhiên cũng không ở lại cung điện chính quá lâu, mang theo Murad rời khỏi đây, còn việc triều chính cứ để Mulan lo dùm cũng được.