" Gượm đã... Lá thư cha ta thường sử dụng hà cớ gì ngươi lại có nó... Không cho phép ngươi tiêu hủy nó... " Dù có ngang bướng tới đâu chăng nữa nhưng khi nhìn thấy phong thư có kí hiệu đặc thù cha nàng thường gửi cho nàng ở tiền tuyến thì Silas đành phải chịu khuất phục hỏi.
" Cô bé... Cơ hội chỉ có một lần. Ngươi có chắc chắn muốn nhận bức thư hay ta có thể cho ngươi biết tình cảnh hắn ra sao ở thời điểm hiện tại... " Kokkuri thu hồi lại yêu hoả, tay đã chìa sẵn bức thư trước mắt Slias, lại thêm lần nữa muốn gây khó dễ cho nàng.
" Ta.... Ta... " Phải nói Silas rất khó lựa chọn giữa việc lấy bức thư trên tay Kokkuri và lựa chọn còn lại đều làm nàng khó phân định được, khuôn mặt nhỏ tái nhợt đã hơi rơm rớm nước mắt...
" Đừng khóc, lão sư chỉ trêu đùa ngươi thôi, ngươi cũng biết hắn thích trọc ngươi còn gì?? " Yena bất đắc dĩ ôm Silas, mắt còn lại trừng mắt Kokkuri đang tỏ ra không liên quan đến việc mình vừa gây ra.
Hàng tháng, Helios vẫn luôn phải đối mặt với những đợt dị thú từ sa mạc tấn công, vì thế khá nhiều binh lính xung phong ra trận để bảo vệ vương quốc. Những người đó khi đã đồng ý chiến đấu sẽ được hưởng trợ cấp đặc biệt từ hoàng gia, cho phép con cái họ được nhà nước bao nuôi, bao học đến năm mười tám tuổi, Silas cũng là một trong những người được hưởng đặc quyền đó do cha nàng đã không ít lần xung trận.
Mỗi tháng, cha nàng chắc chắn sẽ gửi một lá thư về cho gia đình, chỉ là lần này có hơi muộn, ai ngờ nó lại nằm trên tay lão sư đáng ghét kia.
" Hử... Tiểu nha đầu chết bằm... Chẳng qua ngươi cậy chủ nhân sủng ái ngươi mà ngươi dám lên mặt với ta. Đưa thì đưa.... " Kokkuri lẩm bẩm khiến Thiên Hồ bật cười, kể ra có Kokkuri ở cũng không phải tệ cho lắm, ít nhất hắn còn có người để ôm khi thời tiết trở lạnh hoặc hiện giờ đã ăn xong thì ôm, lặng nhìn ba người đang trò chuyện.
Đón lấy lá thư, Silas nhanh chóng mở ra, trong đó quả nhiên có đề cập tới nguyên do cha nàng không kịp viết thư. Mấy tháng trở lại đây, dị thú đột nhiên gia tăng ngày một nhiều, một số lớn còn là dị thú cấp cao khiến mọi người đa phần đều chật vật, có người còn phải bỏ mạng nơi chiến trường khắc nghiệt. Thế mới biết chiến tranh ác liệt tới nhường nào, nàng nếu cứ đơn thuần, yếu đuối như bấy giờ thì sẽ chẳng khác nào phụ lòng những người đang chiến đấu ngoài kia để giữ gìn ổn định cho vương quốc. Bởi thế nàng phải trưởng thành càng nhanh càng tốt, góp chút sức lực nhỏ bé vào công cuộc to lớn kia.
" Cha ngươi vẫn ổn, hắn có nhờ ta đưa cho ngươi vật này... " Kokkuri ôm tâm tư đùa cô nàng đã trở thành vui thú mỗi ngày, chỉ là đùa trẻ ngoan đã không đem lại vui thú gì hết, đành giao nốt cho nàng món đồ cha nàng muốn gửi tặng nhân dịp nàng tròn mười năm tuổi.
Silas chăm chú nhận món quà Kokkuri đưa, chỉ thấy nó là một thanh gươm có lưỡi kiếm bóng loáng, trên đó toả ra luồng khí hơi lành lạnh như phản khàng người đang cầm mình, ở thân còn có dòng chữ nho nhỏ, " Thân Tặng Con Gái, Silas ", đủ để thấy được cha nàng hết mực yêu chiều con gái tới nhường nào.
" Cha... Cảm ơn ngươi... " Silas đã không nhịn được bật khóc nức nở, chung quy lại nàng vẫn chỉ là một cô bé mới mười năm tuổi, cái tuổi mà đáng lẽ phải được sống trong ngôi nhà hạnh phúc có được cả sự yêu thương của cha lẫn mẹ, đằng này thường xuyên phải rời xa người thân khiến tâm tình nàng thoáng chốc hơi chìm xuống đáy cốc.
May thay, nhờ món quà cha nàng gửi như cổ vũ nàng và rất nhiều các bạn khác an ủi, nàng cũng bớt đi phần nào trạng thái tiêu cực, tiếp tục sự chú ý vào hai người đang phát cẩu lương trên bục giảng, phần các nàng thấy chướng tai gai mắt nhất.
" Ai ya... Nhân gia quên mất chủ nhân ngươi đã dùng bữa xong rồi hả... Thời tiết đã càng ngày càng khó chịu hơn rồi, ngươi phải để tâm đến sức khoẻ mình nhiều hơn nha... " Kokkuri vừa nói vừa giúp Thiên Hồ lau miệng, thu dọn nhiều món lỉnh kỉnh nàng đem tới.
" Sau ngươi không cần đem nhiều thế cho mất công, ta không ăn một bữa cũng chẳng sao mà... " Hắn theo thói quen xoa đầu nàng đáp.
" Không được, ngươi đã hứa với ta rồi, đừng kiếm cớ để gạt ta xong ngươi sẽ có thời gian chơi đùa với các nàng đúng không?? Nam nhân các ngươi ta thừa hiểu đó... " Nháy mắt Kokkuri như con mèo xù lông, nhìn hắn không chớp mắt dò hỏi.
" Ngươi a... Ta có xấu xa giống thế sao?? Ngươi biết ta vẫn thích nhất ngươi bên cạnh... " Cảm tưởng không khí xung quanh đã lạnh đi vài chục độ, may hắn kịp thời dập tắt cơn ghen của Kokkuri không thì cả căn phòng học sắp bị đóng băng mất.
" Ngươi biết là tốt... Nào, các cô bé, chúng ta vào tiết mới... " Hết tiết hắn dạy lại tiếp tục đến Kokkuri truyền dạy cho các nàng thêm những kiến thức khác.
Riêng phần Silas thì nàng đã càng thêm quyết tâm muốn học tập và rèn luyện thật tốt hơn nữa, ngoài việc đóng góp cho vương quốc thêm phần phồn hoa ra, nàng còn muốn được cùng chiến đấu với cha mình trên chiến trận nữa...