333: Giao Dịch Công Bằng
" Ngoan...!Ngủ chút xíu đi, lát ta lại đến với ngươi..." Pakura xoa nhẹ mái tóc hắn, có chút đau lòng khi hắn không nhớ ra được những kỉ niệm của hai người.
Cũng phải thôi, có khi lúc hắn nhớ ra có khi hắn sẽ chán ghét nàng ...
" Tỷ...!Ngươi không muốn nói cho hắn biết sao ?? " Cô gái mặc kimono màu hồng ban nãy đi cùng Pakura nhìn Thiên Hồ đang ngây ngốc hỏi nàng.
" Đợi hắn bình phục rồi nói cho hắn cũng không muộn.
Ta sợ việc người phụ nữ kia làm với hắn không chỉ đơn giản là phong ấn kí ức không mà còn làm nhiều chuyện khác mà ta không biết.
" Pakura cau mày , hiện trạng của hắn hiện tại cũng một phần là do nàng, thế nên chắc chắn phải do tự nàng giải quyết.
Vài tháng trước, Thiên Hồ cùng Thanh Trúc sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ ở Điền Quốc thì liền nhanh chóng đi đến Băng Quốc để gặp lại Thiên Thu.
Cuối cùng được gặp lại con gái đương nhiên nàng rất đỗi vui mừng, quyết định ở lại Băng Quốc cùng Koyuki để giúp nàng trị vì đất nước, mặc kệ đôi phụ tử vừa mới biết hai người là phụ tử thật sự tách ra.
Mới gặp nhau được một khoảng thời gian mà hắn đã mang tam quan con nàng lệch thế này , nếu để hai người tiếp xúc thêm thì không biết con gái nàng có khi lại trở thành sát thủ thực sự mất, chính vì lẽ đó, người cha nhân dân, người chồng mẫu mực sau khi nộp đủ thuế đã bị đuổi ra khỏi nhà không thương tiếc, một mình đi khám phá tiếp các nơi khác trên đại lục này.
" Thông báo : Việc gián tiếp phong ấn kí ức từ ngoại thể nếu cố chấp phá vỡ rất có khả năng gây ra trạng thái tê liệt hệ thần kinh tạm thời...!Nghiêm trọng hơn nữa thì cuộc sống về sau sẽ thành người thực vật...!Au.
Tỷ phu, ngươi lại đánh ta !!! Không thèm nói nữa ...!" Hệ Thống khuôn mặt dễ thương che đi đầu mình, ngăn không cho bạo quân tiếp tục hành hạ hệ thống bé nhỏ như nàng nữa, là do hai vị tỷ tỷ lười biếng kia lại chốn đi đâu mất xong mang nàng ra làm bệ chắn thôi...!Bảo bảo không muốn ở cùng hắn...
" Nói ý chính ...!Ngươi còn dài dòng thì sẽ không chỉ dừng lại ở cốc đầu không đâu...!" Thiên Hồ nhìn vào bộ phận có vẻ nhiều dinh dưỡng nhất trên người nàng đang vểnh lên nói.
Ngọc Mai nghe đến vậy thì theo bản năng che lại kiều độn của mình, hận trừng trừng nam nhân siêu siêu cấp không biết xấu hổ chỉ biết đi khi dễ thục nữ và loli như nàng, nghẹn ngào nói tiếp : " Như ngươi đã biết thì tồn tại đặc biệt của ngươi vẫn chưa là gì so với khả năng của trùm cuối khi việc thao túng tâm trí ngươi dễ như ăn kẹo của ả ta.
Phần kí ức còn lại ta nghĩ sẽ khá cẩu huyết, từ thường được dùng ở trái đất ngươi nói về vấn đề đó....!Lựa chọn thế nào là quyền của ngươi.
" Hệ Thống cũng thu lại biểu cảm đùa cợt, nghiêm túc đưa ra lời khuyên cho hắn.
" Ta đã gặp bà ta rồi đúng không ?? Nhưng lại chẳng đọng lại trong kí ức tí nào về hình dáng của ả cả...!" Thiên Hồ nghi hoặc.
" Thứ nhất, ả ta chỉ là hình dạng được sử dụng cho dễ ở dạng nhân hình để tiện giao tiếp với người bất bình thường như ngươi hay để dùng nó kiểm soát được nhân loại dễ hơn nếu hạ phàm.
Chả ai muốn trò chuyện cùng chùm sáng biết đi đúng không ?? Thứ hai là ngươi thôi nghĩ về chuyện cố gắng nghĩ đến hình dạng của ả đi, việc đó là vô nghĩa...!"
" Vô nghĩa ?? "
" Ừm...!Như đã nói thì mỗi tạo vật của vũ trụ đều có quyền hạn đặc biệt khác nhau và chỉ có riêng họ có được.
Từ hoàn hảo chính vì thế chỉ được dùng cho riêng tạo vật này, nó kiểm soát và chi phối các vật khác làm việc cho nó...!Chính vì thế nó có được tên gọi đặc biệt Quy Tắc mà ngươi đã từng nghe đến.
" Ngọc Mai tùy ý vừa ăn kẹo bông gòn trong tay vừa dùng những kiến thức nàng có giảng giải cho hắn.
" Nếu ta đồng ý dùng quyền năng của hệ thống cũng đồng nghĩa với việc khai chiến với Quy Tắc đúng không ?? " Hắn suy nghĩ một hồi liền hỏi.
" Chuẩn không cần chỉnh...!"
" Vậy mất bao nhiêu xu để mở khoá những thứ trên...!" Thiên Hồ cảnh giác nhìn cô gái từ đầu đến giờ vẫn chưa đề cập đến giá tiền.
" Một trăm triệu xu , đã tính chiết khấu...." Ngọc Mai giơ mười ngón tay mình ra, nói ra con số đủ sức khiến hắn táng gia bại sản.
" ....!Hệ thống có chức năng trả góp không ?? Ta còn đúng một trăm triệu lẻ một xu...!" Nhìn số dư trong kho tiền , không biết nói gì hơn.
" Không...!Tỷ phu...!Với ai cũng có thể nhưng riêng ngươi phải trả đầy đủ, không thể thiếu một xu....!" Nàng không chút do dự từ chối yêu cầu của người đa mưu lươn lẹo.
" Được rồi...!Mở khoá phong ấn kí ức đi..." Lòng đau như cắt khi số tiền dành dụm bao lâu , Thiên Hồ cuối cùng cũng quyết định mở khoá phong ấn với sự trợ giúp của Hệ Thống.
" Hệ thống trừ thành công một trăm triệu xu...!Mở khoá phong ấn bắt đầu.
Thời gian : Một ngày.
Thỉnh chủ nhân tìm vật gì đó bám vào để hoàn nghi thức sẽ diễn ra suôn sẻ, xin cảm ơn..." Giọng nói máy móc của hệ thống vang lên cũng là lúc Thiên Hồ biết được lí do tại sao phải tìm vật bám vào...
Vì nghi thức phá phong ấn yêu cầu hoàn toàn thanh tỉnh...!Bởi vậy đau đớn nó tạo ra ít nhất phải gấp hàng triệu lần , đủ khiến một người bình thường chết vì đau đớn chứ không cần phải chết vì phá phong thất bại...
" Ngọc ....!Mai...!Lần sau chắc chắn mông người phải nở hoa ...!Đồ gian thương đáng chết...!Ah...Ah ...!" Ngay sau đó, như để đáp lại câu nói đầy yêu thương của hắn , cơn đau lại đau thêm chút nữa...!Đáng thương cho kẻ vừa mất tiền lại vừa có cảm giác bị lừa nữa.
Trên thế giới này, điều khó thay đổi nhất chính là thói quen được một người đối xử tốt với mình. Đợi khi bạn đã trở nên quen thuộc rồi, dần dần sẽ yêu sâu đậm, muốn thay đổi, còn chỗ nào mà thay đổi cơ chứ? Yêu tới mức sâu đậm, còn gọi là “thói quen”.
--------------------------------------------------------------------------------------
Bên ngoài biên giới Sa Quốc không xa, thân ảnh của ba người di chuyển rất nhanh trên cát, cơ hồ không để lại vết chân gì trên đó thì đột nhiên có một nam tử tiếp cận cô gái duy nhất trong đó.
" Cô nương xinh đẹp, ta có thể đi cùng ngươi không ?? " Nam tử có vẻ đẹp đến mức không còn từ gì để miêu tả xuất hiện bên cạnh một cô gái có mái tóc màu xanh lá cây được buộc thành một búi trên đỉnh đầu với một sợi kim tuyến tóc chạy qua và một sợi tóc ngắn và dài với những ngọn màu cam bao quanh mỗi bên khuôn mặt của cô.
" Không cần, ngươi có thể tự tìm đường khác..." Cô gái lạnh lùng mặc kệ mĩ nam hay mĩ nữ gì muốn tiếp cận mình, từ trước tới nay những việc tương tự thường xảy ra với tần suất dày đặc, chỉ là sau khi bị nàng cho làm gãy tay gãy chân vài đứa thì chẳng ai lại dùng cách cũ xì này làm quen với nàng nữa.
" Không phải vậy... Ta thực sự không biết đường. Ngươi xem, bên phải là cồn cát dày đặc, bên trái là cả một rừng cây đáng sợ thế kia... Ta bị lạc mất a..." Nam tử xấu hổ chỉ về phương hướng nàng vừa đi qua, bối rối vì mất phương hướng nhìn nàng.
" Hử... Vậy ngươi vào đây bằng cách nào ?? " Đối với người khác thì còn lâu nàng mới nói nhiều đến vậy, nhiều đến mức hai nam tử khác đi cùng nàng cũng phải ngạc nhiên, chẳng lẽ đại sứ của họ lại có hứng thú với nam tử trước mắt.
" Nói ra khiến ngươi chê cười... Ta được người dân bản địa chỉ cho cách sinh tồn với khí hậu nóng nơi đây bằng cách đi về hướng mặt trời kiểu gì cũng tìm được nguồn nước... Thế mà đi cả một tháng trời lại bị lạc đường. " Thiếu niên ngượng ngùng vì sự ấu trĩ của mình, tai có chút đỏ bừng.
Cô gái cũng hạn hán lời, làm sao người có dung mạo xinh đẹp đến mức yêu nghiệt như hắn thế mà lại bị ngốc chứ ?? Quả nhiên thượng thiên luôn bằng với mọi người mà, được sắc đẹp thì phải đánh đổi lấy trí tuệ cũng phải.
" Nhìn về hướng đông, thấy mấy người kia không ?? Đi theo họ là được... " Nam tử đi cùng cô gái mất kiên nhẫn trả lời thay cho cô, bọn hắn còn có việc quan trọng cần làm ...
" Hướng đông ?? Là thứ gì vậy ?? " Thiếu niên nghi hoặc hỏi lại nam tử, đôi mắt màu đen thiên chân vô tà nhìn cô gái.
" Ngươi tồn tại từ trước đến giờ bằng gì ?? " Cô gái cũng nở nụ cười với thiếu niên ngọt ngào nhưng ngốc , giọng nói cũng có phần nhẹ nhàng hơn.
" Mẹ ta nói ta là ngôi sao xinh đẹp nhất... Đi đến đâu cũng sẽ được chiếu sáng. Thế nên đây mới là lần đầu ta rời khỏi nhà, đi làm nhiệm vụ đầu tiên mà ta rời làng xa đến vậy... May mắn là ta cũng được nhiều người tốt bụng giúp đỡ, có cô gái dạo trước còn nói muốn sinh con cho ta nữa cơ, hơn nữa.... " Thiếu niên thao thao bất tuyệt hồi lâu làm cả ba người cũng phải ghen tị về hắn, trên đời không ngờ lại có kẻ sống được bằng nhan trị tồn tại bằng xương bằng thịt, nhất là nhìn bộ dạng soái ca như này ai dám nghĩ hắn ngốc...
" Ngươi là người tinh nhẫn thôn ?? " Riêng nhắc về ngôi sao thì chắc chỉ có riêng tộc này có nhắc nhiều về nó và nhiều nhẫn thuật từ họ cũng được đồn thổi về sức mạnh kì lạ về thứ " ngôi sao ".
" Vâng... Tỷ tỷ ngươi chỉ đường giúp ta trở về được không ?? Nhưng... Vẫn phải làm xong nhiệm vụ đã... " Thiếu niên vui vẻ định nhờ nàng nhưng xong nhớ đến mục đích của mình đành buồn bã trở lại.
" Nhiệm vụ ngươi cần làm ở đâu ?? Ta giúp ngươi tới đó trước xong sẽ dẫn ngươi trở về ... " Đây đã là cực hạn của nàng, phải biết ngoài nghe theo những nhiệm vụ làng giao cho thì lần đầu tiên nàng lại muốn chủ động giúp đỡ một người lạ mắt qua đường.
" Oa... Cảm ơn tỷ tỷ đã giúp ta. Nhiệm vụ của ta lần này là đi giao một món đồ cho Mizukage Làng Sương Mù... " Thiếu niên thế mà trùng hợp địa điểm đến lại hệt như nàng.
" Ta cũng có việc cần đi đến đó, như vậy ngươi đi cùng bọn ta đi... " Nàng cũng không hiểu vì nguyên do gì nàng lại muốn thân cận thiếu niên ngây thơ trước mắt, thậm chí còn xoa đầu hắn, cảm nhận mái tóc mềm mại trong tay mình.
" Ah... Tốt quá rồi. Chúng ta đã đi luôn chưa ạ... " Thiếu niên hô to lên, xem ra tâm trạng hắn đã vui vẻ trở lại, tuy vậy ít ai chú ý trên ánh mắt thiếu niên lại ánh lên cái nhìn lạ thường, như đã đạt được mục đích...
" Đợi mai đi, giờ trời cũng tối rồi... " Cuộc nói chuyện của hai ngươi thế mà lại kéo dài trong khoảng thời gian khá lâu, lẽ ra nội trong ngày hôm nay đã đến được Làng Sương Mù , tuy vậy vì một thiếu niên nàng lại phá vỡ quy luật bản thân đã đề ra thêm một lần nữa mà nàng không hề nhận ra. Có lẽ nàng thấy được hình ảnh đệ tử mình trong thiếu niên này nên mới đành lòng giúp đỡ hắn, cô gái thầm nghĩ.