Ta Chuyển Sinh Sang Thế Giới Liên Quân Và Liên Minh

Chương 187: 187: Vô Thiên Thổ Lộ 17






Một khoảng thời gian sau đó.....Trong cái đêm lạnh giá của mùa đông, Thiên Hồ vẫn đang miệt mài thực hiện nốt công việc hàng ngày của mình, không phải là cùng nhau tìm hiểu cách tạo ra một sinh linh mới với Dao Cơ mà là đấm bóp cho vị đại gia đang bày ra tư thế dụ hoặc hắn phạm tội này.

Cũng tại hắn hơi ảo tưởng sức mạnh của mình nên cũng chẳng thể trách ai được, chỉ là hình như hôm nay Vô Thiên có gì khác khác thì phải....
" Thiên Hồ, ngươi làm rất không tệ khi chưa được sự cho phép của ta mà đã dám đụng đến tiên nữ kia...!" Vô Thiên mở lời trước phá vỡ bầu không khí im lặng lạ thường.
" Đúng là không gì có thể qua mắt được ngươi...Thiên Ca..." Thiên Hồ vừa nói vừa theo thói quen khi ở cùng chúng nữ hôn lên Vô Thiên một cái thật nhanh rồi rời ra nhưng chợt nhớ ra đây là ai nên cũng hói rén lại chút.
" Ta không cấm cản ngươi chuyện kia, thế nhưng ở bên cạnh ta, ta không muốn ngươi có mùi của ai khác..." Vô Thiên nghiêm túc nhìn Thiên Hồ.

" Được rồi....." Đang định đáp lại thì Thiên Hồ lại bị Vô Thiên kéo vào ngồi trong lòng, rất tùy ý hôn lên môi hắn, đặc biệt hơn còn thay hắn cởi quần áo của bản thân ra.
" Ngươi...ngươi...định làm gì ?? " Thiên Hồ có chút sợ sệt che lại những bộ phận nhạy cảm trên cơ thể, cảnh giác hỏi.
" ....."
Vô Thiên không nói gì thêm nữa mà lấy một chiếc khăn che đi mắt Thiên Hồ, rồi khẽ nói thật nhỏ bên tai hắn : " Ta muốn cùng ngươi sinh ra một đứa trẻ chảy trong huyết quản của ta và ngươi...".
" Ngươi biết không, ngươi là người đầu tiên và cũng là duy nhất cho ta cảm giác thân cận...! Tuy vậy, ngươi lại quá phong lưu, thế nên ta muốn tự thân ép khô ngươi mới được...." Sau một tràng dài những câu nói, Vô Thiên cũng trút được đi nốt bộ quần áo quyến rũ chết người, lộ ra cơ thể còn xinh đẹp không kém gì Tử Ngưng xíu nào.

Bộ ngực giờ được nàng hô biến trở lại hình dạng ban đầu lại còn đồ sộ hơn cả, đôi mắt ngày thường vốn đã câu hồn đoạt phách nay càng thêm khí chất làm những ai yếu tim không muốn nhìn thẳng vào đó....
" Ngươi là nữ...." Ngỡ tưởng một hồi đam mỹ sẽ diễn ra thì bỗng hắn cảm nhận trên tay mình là một bộ ngực to tròn, Thiên Hồ giọng ngạc nhiên thốt lên.
" Thì sao ??? Ta biết thừa nam nhân các ngươi luôn coi thường chúng ta sẽ không làm được bất cứ việc gì cả...Với lại ta trong hình dạng nam nhân sẽ chẳng ai dám tơ tưởng đến ta, ngoài ngươi, tên xấu xa...." Còn đâu hình tượng một vị bá vương từng gây nên vô số những chuyện tày trời lại đang nũng nịu với một nam nhân, ai mà nghĩ được nàng lại là một nữ nhân tay trói gà chưa chặt theo quan niệm bấy giờ chứ.
Cũng vì lí do này mà ngay từ khi lúc được sinh ra, Vô Thiên đã tự phải học cách gây dựng nên một chiếc vỏ bọc cho riêng mình, đó là giả làm nam nhân, đồng thời đó cũng giúp nàng tránh được tai mắt của đám người Thiên Giới và Linh Sơn Tự.


Trưởng thành lên qua vô số những trận chiến ở Ma Giới, nhờ những chiến công mà cả nam nhân cũng không dễ dàng đạt được, nàng đã trở thành người mang chức vụ cao nhất Ma Giới, thân mang trọng trách báo thù lại những gì đã bị lấy mất năm xưa...
Lắng nghe được những câu chuyện nàng kể, Thiên Hồ phần nào hiểu ra được tại sao nàng ghét những kẻ coi thường mình như vậy, dù là những cử chỉ nhỏ nhất đều sẽ làm vị cô nãi nãi này xem như khiêu chiến và diệt trừ.

Tuy nhiên cách cô nàng ghen cũng thập phần hung hãn, muốn ép khô hắn mà dễ sao ??? Đáp án ngay sau đó Vô Thiên đã phải minh bạch...
" Hừ, ta muốn ngồi lên trên, ngươi cứ việc ngồi im đi..." Chưa trải qua nhân sự bao giờ, Vô Thiên vẫn loay hoay mãi, trượt lên trượt xuống cặp mông gợi cảm làm cự long hắn đã cương đến mức không chịu nổi nữa, sắp như muốn nổ tung vậy...!Thiên Hồ ôm lấy bờ eo thon của Vô Thiên, đặt âm đạo nàng ngay sát dương vật mình định bụng làm cho nàng một ít bôi trơn cho dễ dàng hơn thì đã cảm giác được hang động nàng cũng khá ướt át rồi..
" Đại sắc nữ, không ngờ là ngươi đã ướt từ lâu rồi..." Thiên Hồ trêu chọc.
" Mới không phải đâu !!! Là do ngươi cứ dùng tay bóp lấy ngực ta nên chúng mới tự trào ra...Nhưng mà việc tiếp theo là ta phải cho cái gậy gộc khó nhìn của ngươi vào cái khe bé tị này của ta hả ??? " Vô Thiên tò mò.
" Ân...Ngươi có sợ không ?? "

" Việc gì phải sợ, lão nương đây đã trải qua những lần đổ máu còn hơn thế này nhiều...Ai da...sao đau thế nhỉ ..Hạ thân ta như muốn nứt ra..." Vô Thiên ba hoa một hồi nhưng lúc vào vấn đề chính vẫn là rất đau thật, tuy nhiên đó cũng là lúc sức mạnh của hai người đã có sự giao lưu nhè nhẹ với nhau, nàng đã càng trở nên mạnh mẽ hơn còn Thiên Hồ thì chưa biết sức mạnh của mình đã có thêm biến đổi nào nữa...
" Đã qua cơn đau, giờ ta phải lấy lại khoái cảm bù lại..." Vô Thiên cứ thể nhún liên tục trên ngươi Thiên Hồ, may mà hắn đã tu luyện qua Hủy Diệt Công Pháp nên cơ thể đã đủ cứng rắn cho nàng chơi đùa, nếu không bể thận cũng chẳng phải nói đùa tẹo nào.

Nhún một hồi, Vô Thiên cũng đã mỏi mà Thiên Hồ còn chưa bắn được lần nào, đành phải dành thế chủ động tiến công quân địch cho nàng biết mình ấu trĩ tới mức nào.
Quả nhiên, vài tiếng sau đã truyền ra tiếng cầu xin của Vô Thiên nhưng đã bị Thiên Hồ dùng miệng bịt lại, đánh chìm ngạo khí của nàng...!Kẻ đi săn đã bị trở thành con mồi, thật là đáng mừng mà...