Ta Cho Ngươi Xem Một Bảo Bối

Chương 13




Hề Điền rơi nước mắt liền không ngừng được, ban đầu chỉ nức nở, lát sau liền hút mũi khóc nấc lên. Bình thường cậu vừa hoạt bát vừa lạc quan là thế, lần này xem ra bị dọa sợ thật rồi.

Chung Hạo ngồi một lúc, kệ cậu kéo vạt áo của mình, cuối cùng không nhịn được đưa tay ra, xoa nhẹ tóc cậu.

Hề Điền cứ như con cún nhỏ cọ tới cọ lui trong bàn tay hắn, trong mắt long lanh những nước. Quỷ thần xui khiến thế nào, Chung Hạo cứng đờ giây lát, rồi duỗi cánh tay ra, hắn cao lớn như vậy, Hề Điền cứ thế được hắn ôm trọn vào lòng. Hề Điền không biết làm sao mà mở to mắt, vẫn còn tiếp tục khịt mũi, Chung Hạo lúc này mới nhận ra hắn đã làm gì, cả người lập tức run lên, rồi mới trầm giọng như không có chuyện gì xảy ra nói: "Đừng khóc, sau này cẩn thận hơn là được rồi."

"Vâng, vâng..."

"... Sau này cảm thấy không khỏe thì phải nói ra, đừng lo lắng quá nhiều, " Chung Hạo xoa đầu cậu, cảm nhận độ ấm trong lòng bàn tay, "Tôi sẽ cố không để cho cậu xảy ra chuyện gì."

Từ bé Hề Điền đã là trẻ mồ côi, sau này được nhận nuôi, nhưng cha nuôi cũng đã mất sớm, trong suốt quá trình trưởng thành của cậu, chưa từng có hình ảnh của trưởng bối nào là đàn ông cả. Cậu cứ ngây ngốc để Chung Hạo ôm, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được độ ấm cùng cái ôm đáng tin cậy của một người đàn ông lớn tuổi hơn mình, một lúc lâu sau, bên tai cậu lặng lẽ đỏ lên, ngập ngừng nói một tiếng: "Vâng... Cảm ơn tiên sinh."

Chung Hạo trở về phòng, có chút đau đầu.

Hành động vừa rồi không nằm trong dự định của hắn, vốn nằm ngoài chừng mực mà hắn sẽ chủ động thân cận. Lúc trước cưỡng hôn cậu còn có thể vin cớ say rượu để ngụy biện, còn lần này hắn hoàn toàn tỉnh táo, trong trạng thái tỉnh táo lại chủ động an ủi Hề Điền, còn hứa hẹn nữa.

Rõ ràng đối với hắn, đứa con của Hề Điền chính là khuyết điểm rất lớn, không cẩn thận ngã mà sảy đi mới là kết cục tốt nhất, hắn sẽ hết trách nhiệm nên có, những phiền phức dư thừa cũng tự động biến mất.

Nhưng nghĩ đến khuôn mặt đau lòng của Hề Điền, mắt mũi cậu đều đỏ ửng hết cả, nước mắt thi nhau rơi ra, hắn lại đột nhiên mềm lòng như vậy.

Chung Hạo che miệng, ánh mắt tối lại, rơi vào trầm tư.

Hắn quay lại công ty tăng ca, ở đó liên tiếp hai ngày không về.

Ngày thứ nhất, dì quản gia báo cáo cho hắn, Hề Điền cứ ở mãi trong phòng, gọi thế nào cũng không ra. Buổi tối Chung Hạo mới xem tin nhắn, do dự một lát mới mở wechat, gửi cho Hề Điền một tin nhắn thoại: "Xảy ra chuyện gì, sao lại tự giam mình trong phòng?"

Hề Điền trả lời rất nhanh, giọng nói có chút thẹn thùng: "Tôi tôi tôi, tôi sợ mình sẽ không nhịn được mà chạy tới chạy lui, cho nên cứ ở trong phòng một ngày, lặng lẽ!"

Chung Hạo dở khóc dở cười, nói: "Cậu đang quan trọng hóa vấn đề rồi đấy."

Hôm nay có lẽ tâm trang hắn khá tốt, cũng nói nhiều thêm đôi lời, lại dạy dỗ Hề Điền vài câu. Gửi tin Wechat qua lại, cậu "Vâng" một tiếng, cuối cùng còn gửi đến một emo ủy khuất, nói: "Tiên sinh, tôi biết rồi!"

Ngày thứ hai, dì quản gia vẫn tiếp tục báo cáo cho hắn. Hề Điền đã ra ngoài tản bộ như thường, còn làm một món tráng miệng, chỉ có điều lúc đi lại vô cùng cẩn thận, luôn nhìn chằm chằm xuống chân, có lan can liền vịn, có tường liền dựa, khẽ khàng từng li từng tí cứ như đang đi ăn trộm vậy.

Chung Hạo nhìn bức ảnh được gửi tới, Hề Điền đang bám vào lan can, khuôn mặt vô tội nhìn vào camera của dì quản gia, không biết bà lại đang dỗ cậu làm gì. Tóc rất mềm mại, mặc một chiếc áo len màu cam nhạt, bụng nhô lên, đôi vai gầy gò nho nhỏ, cậu hơi nghiêng về phía trước, cứ như thể Chung Hạo chỉ cần đưa tay ra là có thể xuyên qua màn hình điện thoại mà ôm lấy cậu vậy.

Ngón tay Chung Hạo cọ xát tấm ảnh, dù không muốn hắn cũng phải chấp nhận, rằng hắn có hơi nhớ cái ôm ấm áp buổi tối hôm ấy.

Ngày thứ ba làm xong mọi việc, hắn trở về trước cả giờ tan tầm.

Dì quản gia mở cửa cho Chung Hạo, nhẹ giọng nói cho hắn biết Hề Điền đang tự nấu cháo, cũng sắp xong rồi. Chung Hạo khoát tay, chầm chậm đi tới bếp, Hề Điền đang kiên trì nấu nướng, vui vẻ cầm cái muôi, muốn múc cháo từ nồi sang bát.

Ngón tay đẹp đẽ trắng trẻo của cậu nắm lấy hai cái quai nồi, rất cần thận mà bắc xuống, lại chậm rãi khuấy đều. Lúc này Chung Hạo mới lên tiếng gọi cậu, nãy giờ cậu hoàn toàn không phát hiện có người đến, bị giật mình, theo phản xạ mà buông tay ra, cũng may Chung Hạo tiến lên một bước giúp cậu giữ lấy cái nồi, đặt lại lên bếp.

Hề Điền chớp mắt hai cái, lại đứng gần Chung Hạo quá rồi, cậu nhanh chóng cúi đầu xuống.

Chung Hạo nói: "Tôi cố ý chờ cậu làm xong mới gọi đấy... Thế mà vẫn giật mình hả?"

"Ngoài ra, còn có..."

"Già rồi mà giật mình, cứ như trẻ con vậy."

Chung Hạo nói hai câu, cũng không đi luôn, mà còn chủ động giúp cậu lấy bát. Hề Điền ngượng ngùng liếc nhìn bóng lưng hắn, đi theo từng bước một, nhỏ giọng nói: "Tiên sinh lại nói huyên thuyên... Tiên sinh không giống trẻ con, giống như cha vậy..."