Ta Chính Là Thần

Chương 48: Chỉ Dẫn Của Thần (2)




Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trung tâm của hòn đảo, nhìn thấy Kim Tự Tháp vĩ đại.

Phía trên Kim Tự Tháp, một tòa điện thần như ẩn như hiện trong ánh sáng lập lòe.

“Còn có...”

“Điện Nhân Trại Thần.”

Cuối cùng hắn cũng hiểu được tại sao thứ này lại có màu sắc giống như mặt trời.

Đây là thứ chảy ra đất thần ban, nó chính hoa mặt trời nở dưới chân điện thần.

Ở bên kia

Thành Yasser.

Huyết mạch quyền năng Trí Tuệ đã xảy ra biến hóa, Yasser đội vương miện Trí Tuệ là người đầu tiên nhận ra điều đó trong tức khắc.

“Là ai?”

“Ai đã hoàn thiện quyền năng Trí Tuệ.”

Hắn khởi động quyền năng của vua Trí Tuệ, nên ngay lập tức hắn nhìn ra ngọn nguồn của sự thay đổi, hắn gọi tên vị Tế Ti trẻ tuổi.

“Schroeder!”

Nó có nghĩa là lời thề, hoàng gia rất thích sử dụng loại tên này.

- ---------------

Vua Trí Tuệ Yasser nhanh chóng ngồi lên điều khiển Dung Hợp Quái đi đến vùng biển đó, vệ binh của Shinsai đi theo hắn đã bao vây chặt chẽ nơi này.

Dưới cái nhìn chăm chú của hàng nghìn người, Schroeder, Tế Ti Thần này hơi bất an điều khiển Anomalocaris và dừng lại dưới chân Dung Hợp Quái.

Sinh vật là chúa tể của biển nhưng khi đứng trước sinh vật thần thoại Dung Hợp Quái lại giống như một con tôm tép bình thường.

Schroeder quỳ gối trước mặt vua, dâng lên vật thần tạo mà mình có được.

“Vua Trí Tuệ vĩ đại, Schroeder dâng tặng ngươi vật thần tạo này.”

“Cầu mong ánh sáng của thần sẽ luôn chiếu rọi trên nước Shinsai mãi mãi.”

Yasser thốt lên tên của nó khi nhìn thấy đóa hoa màu.

“Hoa mặt trời!”

Hắn đã từng nhìn thấy tên của loài hoa này trước đó từ chỗ phụ thân của mình.

Đó là vật thần tạo được ôm trong vòng tay của Sally, mẹ của sự sống và nó có màu sắc giống như mặt trời trên bầu trời.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng thứ không quá nổi bật trong số rất nhiều vật thần tạo, vậy mà lại có mối liên hệ với quyền năng như vậy.

Trong khoảnh khắc đó, hắn thật sự cảm nhận được rằng số phận của mình sớm đã đinh sẵn.

Đôi mắt của thần như dõi theo dòng sông dài của thời gian và đã nhìn thấy khoảnh khắc này từ lâu lắm rồi.

“Thần ơi!”

“Ngươi đã sắp xếp hết thảy mọi thứ rồi sao?”

Yasser nhớ lại những gì phụ thân hắn đã nói với mình khi anh còn nhỏ: “Yasser, đừng sợ.”

“Thần đã sắp đặt hết thảy mọi thứ thật tốt rồi.”

Hắn nhìn chằm chằm vào vị Tế Ti trẻ tuổi.

Thứ đồ vật này chỉ có thể ở điện thần, không có khả năng xuất hiện ở đây.

“Cái này lấy ở đâu? Ngươi đã nhìn thấy cái gì rồi?”

Schroeder đối mặt với ánh mắt của Yasser, cơ thể hắn run lên.

Hắn giải thích những gì mà mình vừa gặp phải và tất cả những gì hắn đã nhìn thấy.

Sau khi Yasser và những Tam Diệp Nhân già bên cạnh hắn nghe xong, trên mặt từng người đều nở một nụ cười sung sướng thanh thản, có người xúc động đến mức nhảy múa đầy phấn khích.

“Đất thần ban.”

“Hắn đã nhìn thấy đất thần ban.”

Yasser nâng hoa mặt trời lên trên cao như thể đang cầm một thánh vật tối cao.

Cảm giác này xuất hiện giống như lúc hắn đối diện với vương miện Trí Tuệ trong quá khứ.

Đôi mắt hắn ngấn lệ, hắn cất tiếng khóc khàn khàn trong khi nụ cười vẫn ở trên môi.

“Đây là... chỉ dẫn của thần!”

“Thần đã không bỏ rơi chúng ta, hắn đã cho chúng ta tương lai.”

“Chỉ cần chúng ta làm theo sự chỉ dẫn của thần, chúng ta chắc chắn sẽ có thể nhận được sự tha thứ của thần.”

- ---------

Lúc vua từ thành Yasser trở về, toàn bộ thành Thần Giáng đều đang reo hò.

Hàng ngàn hàng vạn người đang tập trung thành một biển người, đứng ở hai bên bờ kênh rộng hàng chục mét để chào đón sự trở lại của vua.

Bởi vì đây là lần thứ hai vua trí tuệ Yasser đem lời chỉ dẫn của thần linh từ thành Thần Tứ trở về.

Ngồi trên lưng Dung Hợp Quái, nhà vua uy nghiêm tiếp nhận tiếng hò reo và những cái cúi lạy của mọi người, nhưng đầu óc đã sớm nghĩ về chuyện khác.

Vừa nhớ về quá khứ, lại vừa tự hỏi về tương lai.

“Thưa Vua!”

“Vua?”

Một Tam Diệp Nhân nhỏ tuổi ở bên cạnh nhìn hoa mặt trời đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời: “Đây thật sự là lời chỉ dẫn của thần linh sao?”

Đây là cháu trai của Yasser, cũng là một người có được trí thông minh và quyền năng trời sinh giống như hắn.

Mỗi lần Yasser nhìn thấy hắn, liền cảm thấy như đang nhìn bản thân mình trong quá khứ.

Rõ ràng đứa trẻ không nghĩ được nhiều như vậy, hắn chỉ cảm thấy hoa mặt trời này dường như đã bị ai đó làm gãy, tuy kỳ lạ mà lại rất đẹp, nhưng lại không giống như là đồ vật được thần linh ban phước.

Mà lại giống như.

Đồ vật bị người khác vứt bỏ mà thôi.

Yasser kéo tay đứa trẻ, ánh mắt vừa thành kính vừa nghiêm túc nhìn hắn, giống như ngày xưa Redlichiida từng nắm lấy tay hắn.

Hắn nói bằng giọng điệu chắc chắn, không thể nghi ngờ:

“Yali!”

“Ngươi vĩnh viễn phải nhớ thật kỹ.”

“Ở trước mặt Thần không có chuyện ngoài ý muốn, tất cả đều là ý đồ của Thần.”