Ta Chính Là Thần

Chương 37: Điểm Cuối Cùng Của Biển Cả (1)




Phải rất lâu sau hắn mới hồi phục lại sau nỗi đau thương của mình.

Trên mặt hắn không có bất cứ biểu hiện gì, chỉ tiếp tục khắc từng chút từng chút lên vương miện trí tuệ, hắn không muốn tiếp tục nghe những gì đã xảy ra ở thế giới bên ngoài, cũng không muốn quan tâm về mọi thứ khác.

Hắn chỉ muốn hoàn thành việc khắc lại thỏa thuận giữa mình và các vị thần.

Rất nhiều ngày sau.

Cuối cùng Redlichiida cũng bước ra khỏi mật thất, những người bên cạnh dâng vương trượng lên, nói với hắn rằng tang lễ đã được sắp xếp.

Redlichiida nói: “Chờ một chút nữa.”

Hắn nâng vương miện trí tuệ lên, giọng nói của hắn truyền đi khắp biển lớn.

“Yasser!”

“Ngươi đã tìm thấy vùng đất Khởi nguyên chưa? Nếu như đã tìm thấy thì hãy trở về đi!”

Yasser chưa bao giờ rời đến một nơi cách xa Thành Thần Tứ đến như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy một đại dương bao la bát ngát như thế, bát ngát đến mức thậm chí hắn cảm thấy có lẽ biển sẽ không có điểm kết thúc.

Cái gọi là lục địa đó cũng chỉ còn là một câu chuyện hoang đường.

Nói cách khác, vốn dĩ nó là một nơi người phàm trần không thể nào tới được, một nơi chỉ thuộc về thần linh.

Bọn họ đã từng trải qua những bão tố, lốc xoáy có thể xé nát hòn đảo ra thành từng mảnh.

Lốc xoáy ở trong ánh mắt kia nối liền bầu trời và biển cả, còn có sấm sét khủng khiếp xuyên qua từ những tầng mây xuống tận dưới đáy biển.

“A!” Đây là tiếng kêu thảm thiết của hắn và những người bạn đồng hành, các xúc tu bị kéo dài một mạch về phía trước.

“Ô ô ô!” Đây là âm thanh xuất phát từ Dung Hợp Quái Ni Ni.

Bọn họ điên cuồng chạy trốn trong nỗi hoảng sợ, nhưng mà sấm chớp khủng khiếp cùng với bão táp giống như ánh mắt đuổi theo ở ngay phía sau lưng bọn họ.

Mãi cho đến khi sức cùng lực kiệt thì cuối cùng cũng chạy trốn khỏi vòng xoáy của bão tố.

Yasser và những người bạn đồng hành sau khi trốn thoát đã bật cười ha ha, loại cảm giác vật lộn với bão táp và sống sót làm cho bọn họ cảm thấy vô cùng sung sướng.

Sau khi bọn họ cười xong thì mới nhận ra chính mình đã bị lạc mất phương hướng.

Đi hết một vòng lớn cuối cùng mới tìm được đúng vị trí, tiếp theo bọn họ lên đường dựa theo phương hướng mà vua trí tuệ đã nói.

Ngay sau đó bỗng nhiên bọn họ lại đụng phải vùng biển quái dị có thể nấu tất cả những sinh mệnh xuyên qua đó thành đồ chín, khi những bọt khí toát lên từ bên trong nước biển thì cùng lúc đó một mảng lớn những xác chết của sinh vật cũng nổi lên, nếu không phải Dung Hợp Quái Ni Ni bao quanh bọn họ thì bọn họ đã sớm bỏ mạng ở nơi này rồi.

Bọn họ gặp phải hàng loạt những nguy hiểm không thể đoán trước, cũng thấy được sự bao la của thế giới.

Trong nguy hiểm đã làm cho bọn họ bộc phát ra sức mạnh đến vô hạn.

Vào ngày này, bọn họ lại tán gẫu với nhau trong lúc nghỉ ngơi.

Tùy tùng hỏi hắn: “Yasser điện hạ.”

“Khi nào chúng ta có thể đến được vùng đất khởi nguyên?”

Yasser: “Rất nhanh sẽ tới thôi.”

Tùy tùng lại hỏi: “Rất nhanh là bao lâu?”

Yasser: “Rất nhanh có nghĩa là ta cũng không biết sẽ phải mất bao lâu.”

Trong màn đêm của biển cả, lúc này tất cả Tam Diệp Nhân dựa vào đá ngầm hóng gió đều đang nhìn về phía Yasser, trong mắt bọn họ tràn ngập sự kinh ngạc.

“???”

Yasser cười ha ha: “Mặc dù ta cũng không biết lúc nào sẽ đến, nhưng mà ta biết chúng ta đã sắp đến rồi.”

“Chúng ta đang ngược dòng men theo dấu chân của thần và vua trí tuệ năm đó mà tiến tới, con đường mà chúng ta đang đi bây giờ chính là đường biển mà Thần đã dẫn dắt vua trí tuệ tìm đến được đất Thần Tứ năm đó.”

“Nếu như phương hướng không sai, ký hiệu cũng không sai, như vậy chúng ta chỉ cần đi tiếp thì nhất định có thể tìm được vùng đất khởi nguyên.”

Mọi người nhìn thấy Yasser tự tin như vậy thì tâm trạng cũng trở nên thoải mái hơn, đồng thời cũng mỉm cười.

Lại có một vị trẻ tuổi đứng bật dậy: “Yasser điện hạ, thật sự câu chuyện của chúng ta sẽ được ghi lại vào trong sử thi sao?”

“Đúng vậy đúng vậy! Làm sao điện hạ biết được chuyện xảy ra biết bao nhiêu năm sau này như vậy chứ?”

Yasser gật đầu vô cùng tự tin nói.

“Đương nhiên ta biết.”

Mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên: “Là lời tiên đoán sao?”

Cũng có người hỏi: “Hay là Nhân Trại Thần chí cao vô thượng nói cho điện hạ.”

Yasser lắc đầu nhìn những người khác bằng nụ cười thần bí.

“Sau khi trở về ta sẽ lập tức tìm người khắc lại câu chuyện của chúng ta.”

“Mười ngàn năm sau câu chuyện của chúng ta không những là sử thi mà còn có thể là thần thoại.”

Thì ra sử thi và thần thoại xuất hiện như vậy, mọi người lại không nhịn được phá lên cười ha ha.

Trong lúc nói chuyện, không khí vốn dĩ vô cùng căng thẳng áp lực đã tiêu tan trong nháy mắt.