Ta Chính Là Người Như Thế Đấy

Chương 5




Sau khi về nhà thì ta có dâng lên một phong thư, viết rằng hy vọng Thánh Thượng thân là thiên tử, hẳn là lúc nào cũng nên chú ý hành vi của bản thân có đủ khéo léo hay chưa, đặc biệt không được tiếp tục giả gái nữa.

Cuối thư ta chú thích thêm: [Hôm nay ngài dùng son môi màu gì thế?]

Thánh Thượng phê một chữ đỏ thắm: [Cút.]

Ta cảm nhận được ý chí bất khuất ở trong chữ “cút” ấy. Xem ra ngài vẫn chưa chịu từ bỏ đâu.

Không sao, ta lập tức tìm cưới một mỹ nữ chân chính về, để ngài chết tâm là được.

Ngày hôm sau, ta bổn cũ soạn lại bên ngoài phủ Công chúa, viết một bài thơ rồi xếp thành thuyền nhỏ thả xuôi dòng nước. Ta muốn mời Công chúa dùng bữa trưa với ta.

Công chúa là em gái ruột của Hoàng thượng, là mỹ nhân tôn quý nhất quốc gia này. Cả đời nàng yêu tự do, phóng đãng không kiềm chế được, chọn lựa người tình cũng bắt bẻ cực kỳ, đàn ông cả nước này không ai lọt nổi vào mắt nàng.

Nhưng mà ta có một ưu điểm không tên nào có được.

Ta không phải đàn ông!

Cho nên ta cảm thấy bản thân có thể tranh thủ vị trí phò mã này một chút. Đến lúc đó ta là em rể của Hoàng thượng, ngài nhất định sẽ ghìm cương trước bờ vực. Dù ngài có ý đồ gì đi nữa cũng không thể mon men tới em rể mình được, như vậy là vô đạo đức lắm.

Lúc ta đến gặp Công chúa thì nàng đã ăn xong. Nháy mắt khi nhìn thấy ta, nàng lập tức ngây ngẩn cả người: “Ngươi có biết bản thân cao bao nhiêu không?”

“Biết.”

“Biết mà ngươi còn dám viết thư tình?”

Ta nơm nớp lo sợ ngồi xuống: “Ta cũng đâu có lùn lắm, ít gì cũng một mét bảy mà.’

Công chúa a một tiếng: “Đừng có mà nói dóc với ta, cởi giày ra cao bao nhiêu nói xem.”

“Một sáu lăm...”

“Vậy mà còn dám nói.”

Công chúa lắc đầu, vẫy tay bảo tiểu nhị lui xuống: “Không cần bưng thức ăn lên nữa, dùng tạm nhiêu đây đi... còn uống rượu làm gì, ngươi thấy đôi ta có triển vọng sao?”

Ngay khi Công chúa tự dùng bữa không thèm nhìn ta nữa, anh cả ta đột nhiên giả gái, xách theo hộp đồ ăn nhìn đông ngó tây ở bên ngoài.

“Sao ngươi lại tới đây?” Ta nhanh chân đón hắn lại đây.

“Mẹ nói ngươi ra ngoài mà quên mang cơm theo.”

Hắn chậm rì rì bước tới, thuận tay để hộp đồ ăn lên bàn, xem thường nói: “Ta đã nói là ngươi không chết được đâu, vậy mà mẹ cứ bắt ta đưa tới, nói là đồ ăn bên ngoài không khỏe mạnh.”

Công chúa ngồi đối diện ta nhìn anh cả chằm chằm: “Cô nương này là...”

“À, là em gái ta.”

“Ra là lệnh muội!” Công chúa nhanh nhẹn nhảy lên nắm tay anh cả ta, cái nắm tay đó rất chặt, mãi sau vẫn không chịu buông ra.

“Ta còn đang tự hỏi người ở đâu tới mà ngọc ngà cỡ này, hóa ra là lệnh muội của Lý đại nhân! Từ lâu đã nghe nói tiểu thư nhà họ Lý dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, liễu hờn kém xanh, hôm nay vừa thấy quả thật không sai vào đâu được, đúng là danh bất hư truyền a ha ha ha ha ha ha!”

Anh cả ta nhíu mày, gỡ tay nàng ra nói: “Xin hỏi cô nương là...”

“Kẻ hèn này là em gái của đương kim Thánh Thượng, tức Công chúa Huỳnh Dương, cũng là chị dâu tương lai của nàng. Từ giờ trở đi chúng ta chính là người một nhà. Tới đây, mau ngồi, đừng khách sáo – Tiểu nhị đâu, lên món đi!”

Công chúa kéo anh cả ngồi xuống, nhét thực đơn vào tay hắn nói: “Muốn ăn gì cứ gọi, nàng gầy như vậy, có phải nhà nàng không cho nàng ăn cơm hay không?”

Ta tiếp nhận ánh mắt sắc bén của Công chúa bèn nói: “Thân thể nàng không tốt nên ăn không được nhiều.”

“Ông trời không có mắt, cớ sao mỹ nhân lại nhiều bệnh.” Công chúa thở dài, nắm tay anh cả ta, coi như bảo bối mà vỗ nhẹ: “Nhưng mà không sao. Chỉ cần ta ra tay, dầu gì ta cũng là phu nhân Trấn Quốc công, nàng thiếu gì cứ nói một tiếng, ta đây nhất định an bài mọi thứ cho nàng, chăm sóc nàng thật là tinh tế.”

Ngày đó miệng lưỡi Công chúa nói chuyện cứ như đã kết hôn với ta mười mấy năm, động tác gắp đồ ăn cho anh cả ta thì tự nhiên đến lạ. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ta thật sự không phân biệt được là nàng muốn gả cho ta, hay là muốn gả cho anh cả ta.

Tuy rằng theo lý thuyết thì ta cũng chính là anh cả.

Ta và Công chúa thương lượng với nhau, hôm sau sẽ cùng đi tìm Hoàng thượng xin ban hôn.

Trên đường về nhà, ta hỏi anh cả: “Anh cả thấy nàng như thế nào?”

Mắt anh cả trong veo như nước, nhìn sang một bên nói: “Ta cảm thấy nàng có chút lố lăng, giống y như ngươi, cư xử chẳng khác gì cha của ta vậy.”

“Nàng là Công chúa.”

Anh cả sợ hãi: “Nàng vào phủ rồi sẽ không làm gì ta chứ?”

“Anh cả là đàn ông.”

“Đàn ông thì phải để người ta khi dễ à?” Anh cả nước mắt lưng tròng.

Ta chịu không nổi nữa, quát lên: “Anh cả đi thêu hoa đi, ta cứ nhìn anh cả là lại thấy đau đầu.”

“Trong lòng nguơi ta chỉ là một công cụ thôi sao!”

“Vì ai mà ra? Còn không phải vì cái nhà này? Ta sống dễ dàng lắm chắc?”

Mỗi khi ta rống lên thì bao nhiêu lời kịch đều tuôn ra ngoài. Sau đó anh cả sẽ chạy đi, còn ta thì tự rót rượu, tỏ vẻ làm Hầu gia chính là như thế đấy.

Ta uống rượu, trầm tư không biết tương lai có thể làm nên việc lớn hay không. Tất cả phải trông cậy vào ngày mai, hy vọng Công chúa có thể thuyết phục Hoàng thượng ban hôn cho hai ta.

Sự thật là không thể.

Ta theo Công chúa vào Ngự Thư Phòng, vừa đề cập chuyện ban hôn là Hoàng thượng lập tức đánh lộn với Công chúa luôn.

“Ngươi ngày nào cũng ăn không ngồi rồi, chơi bời lêu lổng thì thôi đi, trẫm nhịn được. Ngươi sớm ba chiều bốn, dưới váy giấu vô số đàn ông, trẫm tiếp tục nhịn. Ngươi nói không muốn đi hòa thân, muốn ở lại trong Kinh ăn chơi đàng điếm, trẫm cũng nhịn nốt. Bây giờ ngươi lại muốn gả vào nhà họ Lý là thế nào?”

“Làm sao ngươi dám hả? Trong mắt ngươi có trẫm hay không?”

Hoàng đế rượt đuổi Công chúa dưới ánh trăng sáng. Công chúa gào khóc trốn ra sau lưng ta: “Đây là ta nghĩ cho Thánh Thượng đó. Hai người quan hệ tốt, ta gả cho Lý đại nhân, Thánh Thượng thì cưới em gái hắn, như vậy hai người trở thành anh em vợ rồi đúng không?”

“Tại sao trẫm phải trở thành anh em vợ với hắn?” Hoàng đế cầm kiếm, tức giận đến nỗi vành mắt đỏ bừng.

“Không thì sao, chẳng lẽ Thánh Thượng còn muốn lấy hắn?”

Lời vừa nói ra, ta và Hoàng đế lập tức ngu người.

Sau đó Thánh Thượng nhìn ta, kiên cường nói: “Vì sao không thể?”

Vì sao không thể?

Vì sao không thể?

Ngài vừa hỏi một câu vì sao không thể đấy ư.

Nút thắt cấm kỵ giữa hai chúng ta bỗng chốc bị phá hư, tầng màng cuối cùng đã bị chọc thủng.

“Ta không đồng ý mối hôn sự này!” Ta cướp lời ngài.

“Tại sao ngươi không đồng ý?” Thánh Thượng hất cằm hỏi.

Ta ôm đầu: “Chúng ta đều là đàn ông mà!”

“Ngoại trừ điểm này, hai ta có chỗ nào không xứng đôi vừa lứa? Trẫm là thiên tử, nhà ngươi bốn đời làm quan lớn. Trẫm thích đánh đàn tấu nhạc, ngươi yêu thơ từ ca phú. Chúng ta đều có đam mê chơi cờ, trình độ đều không cao lắm. Ngay cả nước tía tô chúng ta còn thích uống cùng một nhà làm, khẩu vị giống nhau.”

“Trẫm còn cao một mét tám.”

“Hắn chỉ có một mét sáu lăm thôi.” Công chúa đứng cắn hạt dưa ở một bên: “Chiều cao cởi giày chuẩn xác luôn đấy.”

“Vừa hay trẫm thích kiểu người nhỏ xinh!” Hoàng thượng nói năng đầy khí phách.

Giọng Thánh Thượng to, ta rống không lại ngài nên bắt đầu khóc: “Ta xem ngài là Hoàng đế, ngày ngày thức khuya dậy sớm cần mẫn vì ngài. Ta chịu thương chịu khó như thế, vậy mà ngài lại muốn đè ta xuống giường! Cái gì mà ngoại trừ việc chúng ta đều là đàn ông, chuyện này có thể loại trừ hả?”

Hoàng thượng dứt khoát nói: “Này có gì khó? Trẫm sách phong lệnh muội làm hậu, ngươi giả gái thay lệnh muội tiến cung là xong.”

“Ta hỏi lương tâm ngài không thấy đau à! Ta đâu có hỏi ngài có kế nào khả thi hay không!”

Ta vừa khóc, Hoàng đế cũng mềm giọng, đi đến trước mặt ta, giúp ta lau nước mắt: “Trẫm vốn không muốn nói với ngươi, một lòng muốn mang bí mật này xuống tận Hoàng lăng. Trẫm cũng muốn cùng ngươi làm quân thần trong sạch cả đời. Chỉ cần được ở bên cạnh ngươi, làm anh em tốt cũng đâu có sao.”

“Vậy sao ngài không giữ im lặng tiếp nữa?”

Thánh Thượng yên tĩnh hồi lâu, sau đó lén liếc nhìn ta: “Ngươi nói ngươi thích giả gái.”

“Hả?”

“Từ lúc ngươi nói câu đó, trong đầu trẫm thường xuyên xuất hiện bóng dáng ngươi mặc váy áo, trang điểm thật là xinh đẹp.” Ngài đỏ mặt, trộm khảy ngón tay ta: “Hơn nữa gần đây ngươi không đối xử tốt với trẫm như trước nữa mà cứ như gần như xa, đưa đẩy khéo léo. Trẫm trơ mắt nhìn ngươi oanh oanh yến yến với nhiều người như vậy thì nhịn làm sao nổi?”

“Nhịn không nổi cũng phải nhịn.”

Ta rút tay ra, không nhẹ không nặng đánh Thánh Thượng một chút: “Ngài là quân, ta là thần. Ngài muốn ép ta thì ta cũng hết cách. Nhưng nếu ngài muốn ta ngồi chung mâm với Hoàng hậu và phi tần, vậy thì không cần thương lượng nữa, ta nhất định chọn làm quan lớn.”

Ta xoay người rời đi, Hoàng thượng gọi sau lưng ta: “Ngọc Như!”

“Không được!”

Đêm đó, ta nghe nói Công chúa cùng Hoàng đế uống rượu đắng cả đêm ở điện Chiêu Dương.