Ta Chính Là Người Như Thế Đấy

Chương 4




Sáng sớm hôm sau, mẹ ta lén đưa hai bình nước thuốc vào cung cho ta, uống xong thì ta cảm thấy hương vị kỳ cục lắm.

“Thứ quỷ gì vậy?”

“Dầu thần của Thiên Trúc.”

“Hả?”

“Hử cái gì mà hả, Hoàng thượng tới kìa.” Mẹ đánh ta một cái.

Ta vội vàng giả vờ suy yếu không còn chút sức sống, yếu đến độ quần áo mặc trên người cũng thấy nặng nề vô cùng.

Thánh Thượng ngồi cạnh ta, để ta dựa vào lồng ngực ngài: “Thái y tới, để thái y xem thử nào.”

Thái y duỗi tay bắt mạch cho ta.

“Khoan đã.” Thánh Thượng quát bảo ngừng lại, sau đó móc khăn lụa ra, cẩn thận phủ lên cổ tay ta: “Được rồi.”

Thái y, mẹ và ta: Tên này đúng là ẻo lả thật.

Thái y bắt mạch rất lâu, sắc mặt cũng thay đổi xoành xoạch.

Thánh Thượng an ủi mẹ ta: “Chuyện của Ngọc Như trẫm biết hết rồi. Phu nhân cũng không nên thấy áp lực làm gì. Có thái y ở đây thì hết thảy đều sẽ ổn thôi. Cho dù có dọn sạch ngân khố trong cung cũng không sao, có bệnh thì nhất định phải trị.”

“Nếu như tình hình quá tệ, hắn không thể giúp nhà họ Lý nối dõi tông đường... Thế thì vẫn còn một câu châm ngôn – một đứa con rể nửa người nhà.”

“Con ơi, có lời này của con thì mẹ an tâm rồi.” Mẹ ta vỗ vai Hoàng thượng, móc khăn lụa ra chấm nước mắt.

“Con còn sống mẹ à.” Ta nhịn không nổi mà mở miệng nhắc nhở bà, hy vọng bọn họ không cần móc nối quan hệ nhanh như vậy.

Rốt cuộc thái y cũng bắt mạch xong, thu tay lại mà sắc mặt có vẻ nặng nề.

“Như thế nào?” Hoàng thượng vội vàng hỏi.

Thái y lúng túng nói: “Lý đại nhân có mạch tượng rất lạ, thần chưa từng thấy qua bao giờ. Người lạnh thì thận hư, người béo thì dương mệt, hơn nữa...”

“Hơn nữa thế nào?”

Thái y ấp a ấp úng: “Có chút dấu hiệu hỉ mạch...”

“Hỉ mạch?” Mẹ ta đứng phắt dậy: “Có ý gì, con ta mang thai sao?”

Thánh Thượng sét đánh ngang tai: “Làm sao hắn mang thai được chứ?”

“Đúng vậy, con ta làm sao mang thai được? Hay là do ngài làm!” Mẹ ta tức trợn mắt.

“Không phải trẫm!” Thánh Thượng sợ hãi.

“Không phải ngài thì ai vào đây?” Mẹ ta chất vấn.

“Đúng vậy! Không phải trẫm thì là ai?” Thánh Thượng bình tĩnh lại, nổi trận lôi đình gỡ roi dài treo trên tường xuống.

“Ngọc Như, hôm nay ngươi nói rõ ràng cho trẫm nghe xem!”

Ta nói khỉ gì được nữa, toàn bộ Tây Bắc loạn thành nồi cháo heo rồi thì ta nói được gì mà nói!

Chỉ trong tích tắc, đột nhiên ngoài cửa bùm một phát vang dội.

Thánh Thượng quát: “Người nào?”

Người hầu trong cung tới báo: “Thừa tướng yết kiến, kết quả ngất xỉu trước cửa rồi!”

Thánh Thượng nổi lòng nghi ngờ: “Lão sớm không ngất, trễ không ngất, cố tình ngất ngay lúc này là vì đâu? Hay là lão chột dạ?”

Ta xúc động vỗ đùi: “Thừa tướng sắp tám mươi đến nơi rồi!”

“Đúng vậy, hắn sắp tám mươi, còn ta mới hai tư thôi, ngươi thấy có hợp lý không hả!” Thánh Thượng đỏ mắt nhìn bụng ta chằm chằm, vừa đau vừa giận.

Ta thấy người đối diện gần như biến thành một khối bùn nhão. Ta bảo mẹ xách ngài qua một bên, chừa chỗ cho thái y cứu Thừa tướng trước.

Thừa tướng tỉnh lại, Hoàng đế cũng lấy được bình tĩnh, có thể phân biệt được cấu tạo sinh lý nam nữ khác biệt, nhưng vẫn nghi ngờ không biết vì sao Thừa tướng ngất xỉu.

“Lão thần đến đây yết kiến, nghe thấy Hoàng thượng tranh cãi với Lý đại nhân ở trong điện.”

“Sau đó thì sao?”

“Sợ bị “đoạn ống tay áo” nên ngất xỉu.” Thừa tướng thản nhiên nói.

Ta và Hoàng đế:...

Chuyện xảy ra trong điện Chiêu Dương hôm nay được truyền ra ngoài. Trên triều đình có lời đồn nổi lên, nói là ta đã lén lút sinh Thái tử cho Hoàng đế.

Ta thấy lời đồn này quá đáng lắm rồi, ai ngờ còn có chuyện kỳ quái hơn nữa.

Bởi vì ai cũng biết ta là “đàn ông”, theo lý thì không đường nào sinh ra Thái tử được. Cho nên không biết đồn đãi vớ vẩn thế nào mà bảo rằng ta sinh ra một con ly miêu!

Ta đã đi đổi ly miêu, bắt cóc con cái nhà người khác đến thay thế rồi đưa cho Thánh Thượng để làm Thái tử. Nói tóm gọn lại chính là một màn ly miêu tráo Thái tử.

Cái quần què gì vậy!

Tại sao ta đã giả nam rồi mà vẫn phải chịu mấy tin đồn này hả!

Tất cả là tại Thánh Thượng, ngài ấy đúng là có độc!

Ta bắt đầu chiến tranh lạnh với Hoàng đế. Sau nửa tháng thì có ngày nọ ta hạ triều với đồng liêu, đột nhiên nhìn thấy một mỹ nhân đứng ở bên kia hồ Thái Dịch.

Mỹ nhân dáng người cao gầy, mi mục chứa đầy tình ý. Nàng đứng một mình ở ven hồ thật là tha thướt yêu kiều.

Chúng ta đều là quan văn yêu thích văn nhã, vì thế sôi nổi làm thơ tặng nàng. Song vẫn thấy chưa đủ, chúng ta còn sai mấy thái giám gấp giấy viết thơ thành thuyền nhỏ, thả nơi đầu nguồn xuôi dòng đến chỗ nàng. Chúng ta muốn nhìn thử xem nàng sẽ chọn ai.

Cuối cùng, dưới ánh mắt chăm chú của hơn mười người, ngón tay thon dài kia vậy mà lại chọn thuyền của ta!

Ta hưởng thụ ánh mắt hâm mộ, ghen tị lẫn hận thù từ đồng liêu. Ta xách đai lưng lên, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi qua bên kia cầu.

Ai bảo các người nói ta sinh ly miêu! Các ngươi vu oan hãm hại ta à, có ngon thì tiếp tục nói ta sinh ly miêu nữa đi! Ta vẫn mãi là người trong mộng của muôn vàn thiếu nữ xinh tươi.

Ta đến trước mặt nàng, chắp tay thi lễ. Sau đó ta cứ thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, cho đến khi thẳng lưng lên nhìn sâu vào mắt nàng.

Mỹ nhân này hơi cao thì phải?

Khoan đã, chẳng lẽ đây là...

Ta lập tức xoay người muốn kêu cứu nhưng đã bị người ta ôm eo, vác ra sau núi giả.

“Đừng lên tiếng.” Thánh Thượng giang tay ngăn chặn ta rời đi: “Trẫm chỉ mặc cho mỗi mình ngươi xem thôi, trẫm không muốn họ nhìn thấy đâu.”

“Tại sao ngài lại thế này?” Ta trân trối nhìn ngài.

Tóc đuôi ngựa xõa xuống, trâm cài vàng cùng với cặp đùi trắng nõn ẩn hiện dưới áo choàng dài. Thế này thì... dáng người đẹp đấy.

Mặt mũi Thánh Thượng đỏ ửng: “Không phải ngươi thích giả gái sao? Trẫm cũng muốn học hỏi theo ngươi.”

“Cái gì cũng học tai hại lắm đó!”

“Trẫm có cách nào nữa đâu.” Thánh Thượng vươn tay hái lá liễu, âu sầu đi được vài bước thì nói: “Ngươi không thèm nhìn trẫm, hạ triều là chạy còn nhanh hơn cả thỏ, tìm ngươi chơi cờ thì ngươi viện cớ. Nếu trẫm không học, ngươi nhất định sẽ thấy chúng ta không có điểm chung để bàn luận.”

“Thần làm sao dám nói chuyện với ngài nữa? Ngài không biết bên ngoài đồn đãi đến mức nào rồi à?”

“Thế thì đã sao, chúng ta cây ngay không sợ chết đứng.”

“Ngài tự nhìn lại bản thân xem mình đang mặc cái gì rồi hãy nói!” Ta phê bình ngài không tiếc lời.

Thánh Thượng giận dỗi phồng má, sau đó túm chặt cổ tay ta nói: “Ngươi mau về điện Chiêu Dương với trẫm. Trẫm sẽ làm thật nhiều váy áo cho ngươi, chúng ta có thể giao lưu thân thiết một chút.”

Ta hất tay ngài ra: “Có gì thì nói ngay tại đây luôn đi.”

Chúng ta tìm tảng đá to nghỉ chân, đã vậy Hoàng đế còn ngồi banh hàng ra.

Ta hung hăng đánh ngài, để ngài khép hai chân lại. Ngài thấy không được thoải mái, đổi thành tư thế bắt chéo chân, xấu hổ chỉnh sửa lại tóc tai.

“Để trẫm nói trước.” Ngài ho khan: “Lúc trẫm mặc đồ thế này thì cảm thấy trong thân thể còn có một nhân cách khác. Trẫm sẽ ảo tưởng nếu bản thân là một tiểu thư thì sẽ muốn lấy hôn phu như thế nào.”

“Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, trẫm vẫn thích kiểu người vóc dáng nhỏ xinh, diện mạo thanh tú, văn chương nổi bật, hoạt bát thích cười. Gia cảnh đương nhiên cũng muốn môn đăng hộ đối, còn phải có xuất thân tiến sĩ. Còn ngươi thì sao?”

“Thần thích mỹ nữ.” Ta lạnh lùng nói.

Thánh Thượng gắng sức nhắm mắt lại: “Trẫm chính là mỹ nữ, ngươi nhất định phải thừa nhận điều đó. Cả triều văn võ vừa rồi ai mà không trố mắt ra nhìn ta, bao gồm cả Lý Ngọc Như ngươi đây. Trẫm thấy rõ ràng mà.”

“Ngài không phải mỹ nữ chân chính. Ngài biết tại sao không?”

“Tại sao?”

Ta duỗi tay chui vào trong khe hở giữa áo choàng Thánh Thượng, hung hăng giật vài sợi lông rồi xoay người rời đi giữa tiếng khóc thét của ai đó: “Mỹ nữ chân chính vĩnh viễn không bao giờ quên cạo lông chân."