Ta Chính Là Người Như Thế Đấy

Chương 2




“Mẹ đi khuyên nhủ anh cả đi. Lớn như vậy rồi mà lòng dạ còn nhỏ nhen.” Ta dặn dò mẹ.

Mẹ ta thở dài: “Anh cả con nhất thời không nghĩ thông suốt được thôi, ta biết con chỉ muốn tốt cho nó mà.”

Tất nhiên là vậy rồi. Tại sao ta muốn anh cả giả gái? Còn không phải tại tính hướng Thánh Thượng có điều kỳ lạ à? Không chừng ngài thấy anh cả ta hợp khẩu vị thì sao? Hai người bọn họ kết thành một đôi thì vừa khéo.

Buổi chiều, Thánh Thượng bãi giá Lý phủ, ta dẫn ngài đến hậu hoa viên gặp anh cả.

“Đây là em gái của thần.” Ta giới thiệu với Thánh Thượng.

Anh cả ta mặc váy dài chấm đất, liễu yếu đào tơ, mặt mày có vẻ tái nhợt bệnh tật, nhìn qua giống Tây Thi ôm ngực đầy quyến rũ.(!)

Khi bị Thánh Thượng quan sát thì anh cả phe phẩy quạt lụa, thẹn thùng cúi đầu.

“Lệnh muội lớn lên có vẻ... cao to lực lưỡng.” Thánh Thượng nhíu mày, khó khăn lắm mới có thể nhìn thẳng vào mặt anh cả.

Ngài nhẹ nhàng quay qua ta nói: “Trẫm thích kiểu nhỏ xinh một chút.”

Ta và anh cả đồng thời nhìn qua mẹ. Trong ba người chúng ta thì bà là người lùn nhất.

Thánh Thượng hoảng sợ: “Trẫm không nói bà ấy! Mẹ ngươi cũng bốn mươi rồi đấy!”

Mẹ ta không vui nói: “Đừng có đùa, bốn mươi thì sao, phóng mắt xem quả phụ khắp kinh thành này thì trước cửa nhà ta là nơi náo nhiệt nhất. Ngài khinh thường ta đấy ư?”

Thánh Thượng cười làm lành: “Trẫm lỡ lời, phu nhân chớ trách. Chỉ là tuổi trẫm còn nhỏ, cả triều văn võ lại không cho trẫm cưới quả phụ - đương nhiên cá nhân trẫm không có thành kiến gì với quả phụ hết, hơn nữa quả phụ giống phu nhân đây chẳng có chỗ nào đáng chê trách.”

Mẹ ta che miệng cười, duỗi tay muốn chọc ngực Thánh Thượng: “Miệng lưỡi ngài ngọt thật đấy.”

Ta thấy Thánh Thượng đột nhiên rùng mình nên nhanh nhạy bảo vệ trước mặt ngài. Ta cảnh cáo mẹ: “Thánh Thượng chỉ khách sáo chút thôi, mẹ đừng có làm xằng bậy.”

Mẹ ta tỏ ra thất vọng lắm. Đợi đến khi ta đuổi hai người họ đi thì quay lại hỏi Thánh Thượng: “Ngài cảm thấy buổi xem mắt hôm nay như thế nào?”

“Lệnh muội rất tốt, trẫm sẽ an bài cho nàng một mối hôn sự như ý, tuyệt đối sẽ không bôi nhọ nàng.” Thánh Thượng lập lời thề son sắt.

Ầy, vậy là không vừa mắt rồi. Mà không vừa mắt thì thôi, đỡ phải rách việc.

“Vậy Thánh Thượng có muốn đến nhà khác nhìn thử không, trong Kinh còn nhiều thiếu nữ thích hợp với ngài lắm.”

“Ngươi đang đuổi trẫm đi đấy à? Vất vả lắm trẫm mới xuất cung được một lần...” Ngài cụp mắt, nhìn trái nhìn phải một chút rồi nói: “Dù sao cũng tới đây rồi, ngươi không thể giới thiệu vài chỗ cho trẫm xem sao? Trẫm muốn biết mỗi ngày sau khi hạ triều thì ngươi đọc sách viết chữ như thế nào.”

Ánh mắt ngày trong trẻo sáng ngời, lúc liếc mắt đưa tình lại cẩn trọng dè dặt.

Ta đỡ trán nói: “Vậy cũng được...”

Ta dẫn ngài đi dạo một vòng quanh phủ: “Đây là nơi ta ở.”

Ngài vui vẻ bước vào ngó nghiêng khắp nơi, sờ thử chỗ này chỗ nọ xong còn ngồi xuống giường ngủ của ta. Sau đó sắc mặt ngài đột ngột thay đổi.

Ngài móc một cái yếm màu hồng phấn ở dưới mông ra: “Sao trong phòng ngươi lại có quần áo nữ giới?! Chẳng lẽ ngươi giấu ta nuôi thiếp thất trong nhà?!”

Theo lý thuyết thì cho dù ta có bao nuôi kỹ nữ ở nhà cũng không liên quan gì đến Thánh Thượng. Nhưng trong nháy mắt đó, khi ta đối mặt với thiên tử đang tức giận cùng với cái yếm màu hồng phấn chói lóa kia, không hiểu sao ta lại cảm thấy lúng túng.

Ta nơm nớp lo sợ nói: “Không phải đâu, ngài nghe ta giải thích đã...”

Thánh Thượng nạt: “Ngươi đừng ngụy biện nữa!”

Đầu óc ta căng ra: “Thần... thần thích mặc đồ nữ.”

Hoàng đế im lặng. Ngài cầm cái yếm màu hồng phấn mà ngây ra như phỗng. Cả căn phòng tự nhiên tĩnh lặng đến đáng sợ.

Sau đó, chóp mũi Thánh Thượng phun ra một dòng máu đỏ tươi!

Mẹ ta đúng lúc bưng nước tiến vào, sợ hãi nói: “Sao con lại đánh Thánh Thượng thế này? Thánh Thượng là người con có thể tùy tiện đánh được à?”

“Không phải đâu, ngài ấy chảy máu mũi, mẹ đi ra nhanh đi.”

Mẹ ta tiếc nuối không muốn đi: “Chơi nhè nhẹ thôi con, đừng có động tay động chân, cũng không được lớn tiếng ồn ào.”

Bây giờ hai người chúng ta chẳng khác gì bạn bè đồng trang lứa về nhà nhau chơi thì đụng phải phụ huynh. Sau khi mẹ ta rời đi thì không khí lại yên tĩnh như lúc ban đầu.

“Ngươi còn có sở thích như thế này à?” Chuyện gì tới cũng phải tới, Hoàng Thượng đắp túi chườm vụn băng, len lén ngắm nhìn ta.

Ta đã chuẩn bị sẵn lý do thuyết phục từ lâu: “Lúc mới sinh ra thần đã bệnh tật ốm yếu. Cho nên nhà thần nuôi dưỡng thần y như con gái, từ nhỏ đã mặc váy áo lụa là, cho đến khi tham gia khoa cử mới thôi.”

Mặt Thánh Thượng ửng đỏ: “Sao trẫm chưa từng nhìn thấy ngươi mặc đồ nữ giới bao giờ?”

“Đây là sở thích cá nhân của thần nên chỉ muốn âm thầm tự thỏa mãn chính mình mà thôi, làm sao mặc cho người khác thấy được chứ?”

Thánh Thượng tỏ ra vui mừng, sau đó lại thất vọng nói: “Ừ, may mà chưa cho ai xem qua...”

“Váy vóc này dùng vật liệu thượng hạng, màu sắc tươi tắn, thủ công hoa lệ, đã vậy kiểu dáng còn hợp thời, không tệ, không tệ chút nào.”

“Ý ngài là gì?”

“Trẫm có một chuyện muốn hỏi ý ngươi.”

“Mời Thánh thượng giải thích.”

“Trẫm không tài nào tưởng tượng được lúc ngươi mặc váy cài trâm thì trông như thế nào.”

Mặt ta lạnh xuống: “Không lẽ Hoàng thượng muốn bắt thần mặc đồ của nữ giới.”

“Đương nhiên không phải vậy! Trẫm đâu phải hạng người như thế! Ngươi là thần tử mà trẫm coi trọng, cũng là anh em tốt của trẫm, làm sao trẫm có thể bắt ngươi giả gái cho trẫm xem được chứ? Làm vậy thì có khác gì sỉ nhục ngươi đâu?”

Thánh thượng phất tay áo, để lại bóng lưng mạnh mẽ cho ta xem, tỏ ra con người ngài khí khái đường hoàng.

Ngài đi được vài bước thì quay đầu, liêm chính nói: “Nếu muốn mặc thì trẫm mặc cùng ngươi, tránh để ngươi cảm thấy trẫm lừa dối thần tử, làm ô uế tình hữu nghị giữa đôi ta.”

Ta:???

Ngài đùa ta chắc?

Thánh Thượng gian trá muốn giả gái chung với ta à? Chẳng lẽ hai người chúng ta cùng thực hiện chuyện đồi bại đó thì không làm ô uế tình hữu nghị quân thần sao?

Ngài dám nói câu đó trước mặt cả triều văn võ không?

“Chúng ta có thể lên núi đao xuống biển lửa vì nhau. Nếu để ngươi giả gái một mình thì trẫm là người bất nghĩa. Ngọc Như cảm thấy thế nào?”

“Thần thấy hay là thôi đi.”

“Tại sao? Ngươi rành rẽ việc này nên trẫm mới muốn học tập theo ngươi, hy vọng ngươi có thể chỉ dạy trẫm đôi câu.” Thánh Thượng chân thành nói.

“Thần chỉ có một đôi mắt này thôi, thật sự không dám nhìn Thánh Thượng giả gái đâu.”

Thánh Thượng thấy ta oán giận cũng không lấy làm phiền mà khiêm tốn nói: “Vậy là ngươi cảm thấy Trẫm không dễ nhìn bằng ngươi.”

Ngài nói xong thì khóe môi hơi cong lên: “Hóa ra Ngọc Như tự tin vào vẻ bề ngoài của mình đến thế, nói vậy tức là ngươi giả gái rất đẹp đúng không?”

“Ngài thôi cái suy nghĩ ấy đi được không!”

“Thực xin lỗi, trẫm lỡ lời.” Thánh Thường quay về dáng vẻ thường ngày, bắt đầu cưỡi ngựa xem hoa ngắm nghía đến mấy căn phòng khác.

Tận đến khi ta tiễn ngài lên xe ngựa, người khác đã quay về phủ hết rồi mà ngài vẫn còn dong dài: “Trẫm vẫn còn một chuyện muốn hỏi ý ngươi.”

“Mau nói.”

Từ trong lồng ngực, Thánh Thượng móc cái yếm màu hồng phấn kia ra hỏi: “Ngày nào vào triều Ngọc Như cũng ăn vận nghiêm trang, còn bên trong lại mặc kiểu áo yếm nhỏ nhắn dễ thương như này à?”

Ta kéo áo yếm ra khỏi đầu ngón tay Hoàng đế, sau đó hung hăng nhét ngài vào xe ngựa, hận không thể giơ chân đá cho vài phát.

……………

(!) Tây Thi ôm ngực: ám chỉ đến vẻ đẹp chỉ cần nhăn mày cũng dao động lòng người